Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Chương 56: Chương 56




SỰ TRỞ VỀ ĐỘT NGỘT

Du Du đứng co ro trong phòng của bà chủ. Có lẽ bà chủ đã nghe được hết những gì Thiên Tư nói lúc nãy. Thật ra đó chỉ là tai nạn, nhưng bây giờ có giải thích thế nào thì cũng chẳng ai tin được. “Cũng tại tên Thiên Tư đáng ghét. KHông biết Thiên Tứ sẽ nghĩ gì nữa. Trời ơi, có ai cứu con lúc này không?”. Bà chủ vẫn im lặng, nó hồi hộp từng nhịp gõ của đồng hồ. Nó mếu máo ngoái nhìn quản gia Pix đang đứng gần đó, mong có sự giúp đỡ nào đó.

-Việc học tập của cháu dạo này thế nào?

-Dạ …dạ, rất tốt ạ…

Du Du ấp a ấp úng, tưởng sẽ bị tra hỏi về vấn đề kia, nhưng không hiểu sao bà chủ lại mở đầu câu chuyện dễ chịu đến thế.

-Nghe nói cháu học rất khá. Nếu có khó khăn gì trong học tập cứ báo lại với quản gia Pix, ta rất thích đầu tư cho những người có tiềm năng.

-Dạ cháu cám ơn bà chủ rất nhiều ạ.

-À, còn việc lúc nãy…

-Á, dạ cháu và Thiên…à, và cậu chủ không có gì đâu ạ, đó chỉ là tai nạn thôi ạ.

-Ta không để ý đến việc đó. Ta chỉ muốn nhắc cháu rằng phải biết rõ vị trí và tình cảm của mình.

Lời nói đầy hàm ý của bà chủ là cho lòng Du Du trùng xuống.

-Dạ cháu biết rồi, cháu sẽ để ý và giữ khoảng cách hơn ạ.

-Thôi được rồi, cháu đi cùng THiên Tử đi.

-Dạ cháu xin lui ạ.

Du Du rời phòng, cánh cửa vừa khép lại. Bà INNO bỗng dưng mỉm cười, khác hẳn vẻ mặt nghiêm nghị lúc nãy. Quản gia Pix tiến lại gần:

-Sao bà chủ lại nói như vậy, con bé sẽ hiểu lầm ý bà.

-Là ý gì?

-Tôi chắc con bé sẽ nghĩ rằng bà muốn nhấn mạnh khoảng cách giữa 2 tầng lớp.

-Uả ta đâu có ý này, ta chỉ muốn nhắc nhở nó về tình cảm với Thiên Tư và Thiên Tứ, phải biết người thực sự nó yêu là ai thôi mà.

-Nhưng có lẽ con bé sẽ nghĩ là thân phận nó không thể nào yêu được 2 cậu chủ.

-Hiểu như vậy cũng được. Để một chút sóng gió cho chúng nó dễ dàng nhận ra tình cảm của nhau hơn. Dù gì tôi cũng xuất thân từ tầng lớp nghèo khó, nên tôi sẽ giúp đỡ con bé mà, ông yên tâm.

Bà INNO mỉm cười. Thật ra từ lâu bà đã rất quý Du DU. Vì không có con gái, lại có xuất thân là gia đình nông dân, nên vừa nghe việc một cô bé thôn quê muốn làm việc giúp trả nợ cho gia đình đã làm bà để mắt và có cảm tình. Và rồi từ những nguồn tin từ quản gia Pix, bà có thể hiểu hết được tình cảm đang xảy ra giữa 3 đứa. Bà muốn cho Du Du lời khuyên về sự quyết định rõ ràng về tình cảm của mình, nhưng lời nói đó lại làm cho Du Du hiểu theo một hướng khác...DU Du phải biết mình là ai, là một người làm mà lại thích cậu chủ Thiên Tứ, thật là quá là vọng tưởng. Nó không thể làm thất vọng sự giúp đỡ của bà chủ được. Nó đã mang ơn bà lắm rồi.

-Có chuyện gì à, mẹ anh nói gì với Nhóc vậy nè..

-Dạ không có gì.

-Sao trông Nhóc buồn quá vậy?

-Đâu có, em đang suy nghĩ xem phải làm gì ở bữa tiệc, sợ làm anh mất mặt thôi.

-Haha, Nhóc làm gì anh đều thấy thú vị cả. Còn lúc nãy Thiên Tư nói gì với Nhóc vậy?

-Cậu ta bảo em phải coi chừng anh.

-Haha, thằng này đúng là lo xa thật, tụi nó nghĩ anh nó là người như thế nào mà….2 đứa nó đúng là sinh đôi, cả thằng Thiên Tứ cũng…

-Anh nói sao?

-À, không….Có thật là Nhóc đã hôn Thiên Tư rồi không?

-Á, á, đâu có, đừng hiểu lầm mà, chỉ là do tai nạn thôi...Anh đừng suy diễn lung tung đó.

-Haha, thì anh hỏi vậy thôi, chứ có gì đâu mà rối rít lên vậy.

Thiên Tử và nó đang ngồi trong xe và tới bữa tiệc, anh ta cứ cười khúc khích, dường như là không tin. Nhưng có càng giải thích thì nó càng bị bắt bí và càng bị mắc cỡ hơn thôi. Tốt nhất là im lặng vậy. Thiên Tử hôm nay mặc đồ rất trịnh trọng. Đồ vest đen của anh ta càng làm nổi bật mái tóc bạch kim lãng tử của mình. Thể nào anh ta cũng lại là tâm điểm của buổi tiệc hôm nay, nên tốt nhất nó tránh xa anh ta một chút để khỏi bị chú ý. Mục đích hôm nay của nó là đến xin được chữ kí của diễn viên Duy Thụy mà thôi. Dường như trong lòng lúc này có chút gì đó rất buồn...

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn rất to và hoành tráng. Những chiếc xe đến được chào đón rất nồng nhiệt. Du Du được anh tiếp tân khách sạn mở cửa xe và mời xuống. Đến với bữa tiệc này nó ít sợ hơn so với bữa tiệc cùng với các bạn ở Nhất Kim, vì ít ra ở đây không ai biết nó, nên cũng đỡ mắc cỡ. Những hàng xe rất sang trọng đỗ dài, và hầu như toàn những chàng trai và những cô gái trẻ bước xuống. VÌ đây là cuộc gặp mặt của những doanh nghiệp trẻ, nên toàn là những thanh niên trẻ tuổi nhưng sớm tiếp nhận nghề nghiệp gia đình, thật là ngưỡng mộ.

NÓ bước vào mà há hốc miệng bởi sảnh tiệc rất lớn và sang trọng. Những bóng đèn vàng khổng lồ sáng rực căn phòng, trông lộng lẫy làm sao. Tất cả đang quay lại bắt tay chào Thiên Tử, dù gì anh ta cũng là Đại Thiếu gia của INNO, và nổi tiếng là người kinh doanh giỏi của tập đoàn INNO ở nước ngoài. Du Du cố lẻn đi chỗ khác, để khỏi phải bị giới thiệu này nọ, đến lúc người ta hỏi quan hệ như thế nào, mà nói ra 3 chữ “NỮ HẦU CẬN” thì thật là ...

***Trong khi đó tại INNO Gia. Thiên Tư đứng ngồi không yên, đi đi lại lại. Cậu ta quyết định sang phòng THiên Tứ.

-Sao lúc nãy anh không ngăn cô ta lại. Chẳng phải anh thích cô ta sao?

-Nhưng vì cô ấy thích đi, nên anh không muốn ngăn lại.

-Chẳng lẽ anh không sợ anh Thiên Tử à?

-Anh đã cảnh cáo trước với anh ấy rồi, nếu có việc gì xảy ra, anh sẽ không tha đâu.

-Nhưng mà cũng không đáng tin như vậy. Anh cũng biết Đồ Nhà Quê thì dễ bị dụ, mà anh THiên Tử lại là một tay rất khéo trong cách nói chuyện.

-Em lo cho Du Du đến như vậy, sao lại không thừa nhận là thích cô ấy?

Không gian im lặng trong căn phòng. Thiên Tư mặc dù đã phủ nhận không thích Du Du với Thiên Tứ, nhưng với những biểu hiện tình cảm vừa qua, cậu ta không còn cách nào chối bỏ.

***Du Du ngồi một góc vì quá mỏi chân, đôi giày cao gót màu đen bóng của Thiên Tử làm cho chân nó không đi nổi thêm chút nào. Không biết sao diễn viên Duy Thụy chưa xuất hiện nhỉ. Bàn tiệc có nhiều đồ ăn, nhưng mà nó không dám ăn nhiều, vì sợ trúng những món kinh dị như sinh nhật lần trước, phun ra lần nữa thì thật là xấu hổ. Nghĩ tới đây nó mỉm cười, và nhớ lại ĐỐc Long, hôm đó đã lãnh đủ món rắn xào. KHông biết bây giờ ở bên nước ngoài, cậu ta đã gặp và hàn gắn với chị Nhật Thy chưa. NÓ thở dài, mong sao mọi chuyện suôn sẻ rồi sớm trở về đây. Nó ngồi ở góc khuất, xoa bóp cái chân, trong khi Thiên Tử đang cố gắng tìm nó, nhưng cứ bị những người khác vịn lại chào hỏi. Du Du lấy một cốc nước hoa quả rồi tiến gần về phía cổng, bao giờ diễn viên Duy Thụy vừa bước vào là xin chữ kí luôn, phải nhanh tay hơn các cô gái khác mới được. Nó đang tiến gần về phía cửa, thì bất chợt 2 người gác cửa bên ngoài đang đẩy cửa mở đường cho một nhân vật xuất hiện. Không gian như quay chậm lại phía cửa ra vào, Du Du đang cầm ly nước và uống một ngụm, vừa nhìn thấy cái bóng quen thuộc. Từ phía xa xa, Du Du chưa chắc chắn lắm, chàng trai vẻ mặt tươi cười, bộ vest đen chững chạc, cậu ta đang chỉnh sửa lại cà ra vát nên chưa ngẩng mặt lên. Du Du không muốn tin là …người đó. Tim nó đập từng hồi nghe rõ, và khung cảnh chậm rãi diễn biến khi mà chàng trai đó bắt đầu ngước mặt lên….

-Phụt…

Du Du quá bất ngờ, phun hết nước hoa quả vào một vị khách đang đứng gần đó. Bất chợt tất cả mọi người đều quay lại nhìn nó. Một lần nữa nó lại gây ra họa trong một bữa tiệc thượng lưu. Nó không biết tính thế nào, trong người lại không có cái khăn nào. Nó đang luống cuống, xin lỗi tới tấp, dùng tay phủi phủi, thì bất chợt từ đâu đưa tới cho nó một cái khăn.

-Cậu dường như chưa bỏ được thói quen phun bậy bạ trong các bữa tiệc.

NÓ ngước mặt lên nhìn Đốc Long trong ngỡ ngàng…Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, mái tóc đã cắt gọn thành tóc đinh. Vẻ mặt tuy vẫn vậy, nhưng dường như là niềm nở hơn, không còn vẻ mặt băng giá như xưa. Cái tên “hoàng tử lạnh lùng” mà các cô gái Nhất Kim dành cho ĐỐc Long có lẽ đã không còn thích hợp, vì dường như khi gặp ai cậu ta cũng cúi chào và mỉm cười xã giao rất niềm nở.

Đốc Long thay mặt xin lỗi vị khách. Đương nhiên một cậu ấm đến từ dòng họ Kazu của khu biệt thự Itê, ai cũng phải nể mặt. Du Du chỉ biết lặng lẽ đứng quan sát Đốc Long mà không dám nói lời nào, và cũng không biết phải mở lời như thế nào.

-Ở đây ngột ngạt quá, tôi với cậu ra ngoài đi đâu đó nói chuyện một chút nhé!Du Du chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Đốc Long nắm lấy tay kéo đi, nhưng chưa ra kịp cánh cửa thì lại có một bàn tay khác níu lại.

-Đi đâu vậy nè?

Đốc Long và Du Du giật mình quay lại. Lúc này 2 tay của Du Du đang bị nắm bởi 2 anh chàng của khu biệt thự Itê, xung quanh quan khách cũng phải tạm ngưng mọi câu chuyện để chú ý về 2 vị thiếu gia nổi tiếng. Ánh mắt của 2 người họ nhìn nhau quyết liệt. Có một cuộc chiến tranh ngầm gì đó đang xảy ra. Du Du cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

-Em muốn đưa cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút.

-Nhưng Nhóc ấy là nữ hầu cận của anh, mà anh lại không có ý để Nhóc ấy đi với người nào khác.

Câu nói đầy nghiêm túc của anh Thiên Tử làm cho Du Du cảm thấy rất sợ, nó đâu phải là nhân vật quan trọng gì, sao lại phải tranh giành như vậy.

-Hai người có thể bỏ tay ra rồi từ từ nói chuyện được không?

-Vậy hãy để Du Du quyết định là đi với ai?

Trời ơi, tự dưng lại đưa sự quyết định cho nó, việc này còn khó hơn khi 1 trong 2 người đó quyết định. Vì nếu nó đi với ai cũng thấy có lỗi với người còn lại. Du Du mếu máo suy nghĩ rối bung lên.

-Cô Nhóc này không tự quyết định được, tại sao ta không thử chơi một trò chơi để giành cô ấy nhỉ?

-Được, em đồng ý.

Thiên Tử vẫy tay người phục vụ và họ đem ra một bộ bài. Cả 2 người bước vào chiếc bàn gần đó, và bắt đầu với 1 ván xì zách. Mọi người tham dự thích thú xem 2 vị thiếu gia Itê tranh tài, nhưng còn hiếu kì hơn với cô bé mà phải làm cho 2 người kia đương đầu với nhau. Du Du cố gắng đứng nép vào một bên, mong mọi người đừng lấy nó làm tâm điểm.

( Tác giả biết chơi bài Xí zách nên chọn loại bài này để thi đấu, các bạn nào muốn biết luật bài thì hỏi người thân nhé! )

Dealer bắt đầu chia bài. Thiên Tử trước, Đốc Long sau. Ánh mắt của 2 người nhìn nhau, y hệt những nhân vật trong phim Thần bài vậy. Khi cả 2 đã xem bài, bắt đầu những dòng suy nghĩ chạy trong đầu họ, không ai có thể đoán ra được. Người rút đầu tiên là Thiên Tử. Cậu ta nhanh chóng cười bí hiểm và lắc đầu rất mạnh.-Không rút!

Dealer chuyển bài về phía Đốc Long. Vẻ mặt Đốc Long có vẻ căng thẳng, có lẽ rất khó khăn cho việc ra quyết định có nên rút hay không. Số điểm của Đốc Long hiện giờ là 16. Đã đủ để ngửa bài, nhưng cơ hội chiến thắng là không thể. Chỉ có thể là huề hoặc thua. Nếu anh Thiên Tử đã nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy, chứng tỏ….

Đốc Long quyết định đưa tay ra và rút lấy một lá bài cho mình. Lá bài được mở ra từ từ một phía theo chiều dọc. Tất cả đều hồi hộp chờ ĐỐc Long mở bài và xem biểu hiện khuôn mặt cậu ta. Thiên Tử vẫn nhơn nhởn cười đắc chí. Và khi lá bài bắt đầu có màu, thì lá bài đã xuất hiện 3 hàng…Đốc Long thở dài một cái, coi như thua…3 hàng như vậy, chắc chắn thấp nhất là con 6 rồi.

Mở bài, ĐỐc Long mở ra là 23 điểm, con bài rút được là 7 rô. Thiên Tử mỉm cười, cậu ta ngửa bài lên. Là 16. ĐỐc Long bất ngờ nhìn Thiên Tử. Cậu ta đã nghĩ rằng Thiên Tử phải điểm rất cao mới tự tin như vậy, bị lừa thật là đau đớn.

-Đúng như tôi nghĩ, trẻ tuổi lúc nào cũng hiếu thắng.

Du Du nhìn vẻ mặt thua trận của ĐỐc Long, nó cảm thấy nuối tiếc ghê gớm.

-ĐÙa với cậu chút thôi, không ngờ cậu vẫn cứng đầu như xưa. Cho cậu mượn nữ hầu cận của tôi một ngày đó.

ĐỐc Long cũng hơi bất ngờ vì hành động “hào phóng” đó của Thiên Tử, nhưng cậu ta cũng chẳng cảm kích cho lắm.

-Cám ơn anh. Em không khách sáo.

Đốc Long đứng dậy chào Thiên Tử, cả Du Du cũng còn mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị Đốc Long kéo ra xe. Nó ngoái đầu nhìn Thiên Tử, vậy rốt cuộc, ván bài vừa rồi chơi để làm gì. Chẳng lẽ anh Thiên Tử chỉ muốn thăm dò điều gì thôi sao?

-Yên tâm đi, anh sẽ lấy chữ kí cho Nhóc.

Đốc Long và Du Du đi rồi, THiên Tử rút lại nụ cười, và lắc đầu, lầm bầm:

-Tưởng tụi nó chuyện tình tay ba, ai dè lại thêm một đứa bị lôi vào….Rắc rối thật…

***ĐỐc Long lấy xe hơi và mở cửa cho Du Du lên xe:

-Cậu tự lái xe sao?

-Tôi tự lái xe đến đây.

-Cậu có bằng lái chưa đó?

-Không quan trọng.

-Cái gì mới quan trọng ngoài cái đó cơ chứ?

ĐỐc Long phớt lờ câu nói của Du Du, nhướn người qua và kéo dây an toàn thắt vào cho Du Du. Và trong khoảnh khắc ấy, cậu ta mới thấy…Du Du mặc đồ hơi hở hang. Du Du cũng cảm thấy kì kì, vội vàng kéo đầm, và rũ mái tóc xuống, mong sao cho che bớt phần vai, mặt ngượng ngùng vô cùng.

- Để quên áo khoác bên trong rồi.

ĐỐc Long nhìn nó mà ngơ ngàng, quả thật là rất đẹp, nhưng mà cũng có gì đó hơi ngại. Cậu ta vội vàng cởi chiếc áo vest của mình ra và khoác vào cho Du Du, làm cho nó bớt xấu hổ. ĐỐc Long bắt đầu lái xe. Lúc này, nó mới có dịp nhìn cậu ta kĩ hơn. Đốc Long sao lại thay đổi nhanh như vậy. Nhìn cậu ta như một người thành đạt, cảm giác như đã rất lâu rồi mới gặp lại. Cử chỉ giao tiếp, cười nói, bắt tay thân thiện, nhưng có gì đó rất giả tạo. Mái tóc đinh càng làm cho cậu ta rắn rỏi và già dặn hơn. Người ngồi bên cạnh nó lúc này sao xa lạ quá.

Đốc Long bẻ tay lái và dừng lại ở công viên Cỏ Dại. Cậu ta mở cửa cho nó bước xuống, và cả 2 ngồi ở ghế đá công viên nhìn ra hồ. Khoảng im lặng rất lâu. Cuối cùng không chịu nổi, Du Du đành phải mở lời.

-Cậu ở bên đó thế nào?

-Có thấy tớ thay đổi gì không?

-À, có lẽ là kiểu tóc. Vậy có thấy tớ thay đổi gì không?

Đốc Long quay qua nhìn Du Du, ánh mắt cậu ta thoảng qua có gì đó làm nó run run như có luồng điện qua người.

-Ăn mặc sexy hơn, và bây giờ cũng ít nói hơn. BÌnh thường cậu nói rất nhiều và hay cười nữa mà.

Du Du giật mình, lại vội vàng kéo cái váy, mong sao cho nó dài ra.

-Cậu cũng vậy thôi. Lúc trước cậu ít nói, nhưng mình thấy bây giờ cậu nói nhiều hơn rồi đó.

Du Du mỉm cười. NÓ không dám nói gì, vì nó chưa biết vì sao Đốc Long lại xuất hiện đột ngột như vậy, chuyện với Nhật Thy đã giải quyết xong rồi ư, nhưng sao nó có cảm giác gì đó không tốt.

-Cậu và Nhật Thy…

-Đừng nhắc đến cô ấy nữa!

-Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Bất chợt Đốc Long giận dữ đứng dậy, hành động rất dứt khoát và quyết liệt, làm cho Du Du hoảng sợ thực sự.

-Cậu mà còn hỏi về cô ấy, tôi sẽ về đó.

-Thôi được rồi, vậy cậu kể về những tháng sống ở nước ngoài đi.

Du Du cố gắng chuyển đề tài. Quả thực điều nó lo lắng đã đến, tình cảm của ĐỐc Long và Nhật Thy đã chuyển biến không tốt. Và nếu như vậy, phần lỗi của nó rất lớn, vì nó mà Nhật Thy mới hiểu lầm, và không dám nói rõ tình cảm với ĐÔc Long. Nhưng trong tình huống này, lại không dám hỏi han ĐỐc Long, có lẽ chờ cậu ấy nguôi giận mới có thể giải thích.-Mấy tháng qua ở nước ngoài, tớ đã suy nghĩ rất kĩ. Không có gì để mà tớ phải chạy trốn cả. Mà ngược lại, tớ phải cho mọi người biết tớ có thể quên cô ấy.

-Nhưng mà….

-Và lần này tớ quay về đây là vì cậu.

Đốc Long vừa nói vừa quay qua nhìn Du Du. Tim nó như ngừng đập, nó không tin vào tai mình nữa. Sao sóng gió cứ liên tục xoay quanh cuộc sống của nó như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.