Tối hôm đó, nó cố gắng thức khuya để vào kiếm quản gia Pix. Nó nấu một tô mì thật to cho quản gia, và rụt rè hỏi han:
-Quản gia Pix, thật ra Đại Thiếu gia là người như thế nào?
-Là người thích ăn đêm.
-Ây da, cháu không đùa đâu, ông biết ý cháu hỏi mà.
-Haha, thật ra ai cũng rất bất ngờ về cậu ta. Từ lâu, Đại Thiếu gia THiên Tử
đã là người rất tinh tế. Không những có bộ óc tài giỏi trong học tập,
kinh doanh, mà cậu ta còn có khả năng đọc được suy nghĩ và tình cảm của
người khác, thậm chí là những tình cảm mà chính người đó không nhận ra.
Cậu ấy luôn nói ra đúng tâm trạng của người khác, và dường như biết được kết quả của sự việc, chính vì vậy mà việc kinh doanh lúc nào cũng thuận lợi. Nhưng điều đáng nể hơn cả, là cậu ta luôn cho con người ta những
lời khuyên rất chân thành, và luôn âm thầm giúp đỡ họ.
-Không ngờ anh ta là người như vậy.
-Đường đi nước bước của THiên Tử luôn nắm được kết quả, cậu ta luôn làm trước, gây cho mọi người đầy nghi vấn, nhưng sau đó sự việc xảy ra, ngẫm lại , mới thấy cậu ta làm vậy là hoàn toàn đúng. Chính vì vậy mà cả phu nhân
và lão phu nhân rất cưng và nghe lời ý kiến của THiên Tử.
(Các bạn nhớ để ý kĩ các câu nói của Thiên Tử với Thiên Tư và THiên Tứ nhé)
Quả đúng như những lời của Quản gia Pix. Du Du ngẫm lại những lời nói của
Thiên Tử trước lúc anh ấy đi. GÌ mà “cạnh tranh công bằng” là sao? DU Du suy nghĩ, nhưng mãi vẫn không tìm ra câu trả lời, nó lắc đầu: “Sao càng biết về anh ta lại càng thấy anh ta trở nên bí hiểm vậy?”
-Nhưng mà cậu ta cũng có tật xấu đó.
-Là gì vậy, quản gia Pix.
-Đó là ăn khuya, và không tha cho bất kì cô gái nào mà cậu ta thích.
Du Du gật gù đồng ý với quản gia Pix, nó chào ông ta rồi về phòng nghỉ. Quản gia Pix ăn tiếp tô mì, và thì thầm:
- Nhưng không hiểu sao lần này, cháu lại là trường hợp ngoại lệ mà cậu ta không đụng tới.
Trong lòng Thiên Tư và THiên Tứ đều hiểu những lời của Thiên Tử. Nhưng mà
cuộc cạnh tranh thật sự có công bằng hay không khi mà, đối với Thiên Tứ
thì Du Du trở thành nữ hầu cận, còn đối với THiên TƯ, bây giờ trở về là
một gia sư…thời gian nữ hầu cận bên cạnh chủ nhân rất nhiều, trong khi
là gia sư, chỉ có thể một tuần vài tiếng, như vậy cuộc đấu này chẳng
phải nghiêng về Thiên Tứ rồi sao?
***-Bây giờ mình là nữ hầu cận cho cậu sao?
-Không cần phải như vậy đâu, cô bé cứ như trước đây là được, không cần phải lúc nào cũng bên cạnh tôi đâu.
-Như vậy có được không?
-Được chứ, vì như vậy làm cho cả 2 càng thoải mái hơn.
-Cám ơn cậu, đó cũng là điều mà mình lo lắng suốt mấy bữa nay.
Du Du cũng hơi hồi hộp và không biết như thế nào khi trở thành nữ hầu cận
cho Thiên Tứ, như vậy sẽ chẳng tự nhiên chút nào, khi mà ngày nào nó
cũng ở bên cạnh người nó thích, sẽ chẳng tập trung được việc gì. Nhưng
Du Du lại chợt nghĩ, cậu ấy thật sự không muốn nó thành nữ hầu cận cho
cậu ấy sao? Lúc đầu, nó muốn từ chối, vì thấy khó xử, và hồi hộp làm sao đó, nhưng không ngờ THiên Tứ cũng từ chối thẳng thừng như vậy, tự dưng
nó cảm thấy hơi hụt hẫng, có lẽ cậu ấy không thích nó chăng? Du Du vừa
đi vừa suy nghĩ, bỗng dưng đụng phải Thiên Tư. Vẻ mặt cậu ta dường như
đang nói điều gì đó.
-Cô buồn vì anh Thiên Tứ bảo cô khỏi cần làm nữ hầu cận rồi phải không?
-Ừ, có lẽ vậy.
-Vậy bao giờ cô bắt đầu kèm tôi học.
-Có lẽ tôi sẽ không làm gia sư cho cậu nữa, vì đợt thi vừa rồi, cậu chỉ kém tôi một hạng, có lẽ không thích hợp làm gia sư nữa đâu. Cậu đã đuổi kịp tôi rồi mà, không còn gì để dạy nữa.
-Nhưng mà…
-Vốn dĩ cậu rất thông minh, chỉ cần tập trung một chút là cậu có thể đuổi kịp Thiên Tứ và bỏ xa tôi rồi. Cố lên nhé!
Nói rồi Du Du về phòng, Thiên Tư đứng đằng sau ấp a ấp úng không biết nghĩ
thế nào. Cậu ta thầm thì, trong lòng cảm thấy hơi buồn một chút.
- Anh Thiên Tử, “cạnh tranh công bằng” ý của anh chính là như vậy sao?
***Du Du tung tăng đến trường, trong lòng nó rất vui. Lần trước nhà trường
tài trợ cho 10 người trong top đầu đi trại hè miễn phí, không biết năm
nay có ưu đãi gì không, cầu trời tổ chức đi nước ngoài, cho nó được
hưởng ké….Du Du hí ha hí hửng mộng tưởng, bất chợt nó bắt gặp những ánh
mắt nhìn nó lạ kì….Cảm giác sao giống như lần trước. Du Du thấy có việc
không lành, nó vội vàng chạy đến tấm bảng thông báo, nơi mọi người đang
bu đông nghẹt. Mọi người thấy nó bắt đầu né ra. Du Du lững thững bước
vào. Trên tấm bảng đó,rất nhiều tờ sơ yếu lý lịch mang cái tên Ling Du
Du được dán ở vị trí trung tâm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ, là vì trong đó có cái tên của nó, địa chỉ ở là INNO Gia, và chữ kí phụ huynh là bà INNO.
-Du Du, hóa ra cậu là nhân vật thứ 6 của Itê hả. Cậu có họ hàng với THiên Tư và Thiên Tứ hả?
Các bạn A2 hỏi nó, mà nó không biết phải trả lời sao. Bỗng một đám nữ sinh bước ra, và khoanh tay cười ngất ngưởng.
-HỌ hàng gì, cô ta chỉ là người làm trong nhà thôi.
Mọi người xung quanh nghe như sét đánh ngang tai. Tại sao có một người ở
lại có thể đi học ở trường quý tộc như vậy, thật là mất hết danh tiếng.
Tiếng xì xào này nọ làm cho Du Du hoang mang hết đầu óc. Nó không biết
phải bước ra chỗ này như thế nào nữa. Sao chân tay nó rụng rời như thế
này. Thật ra nó cũng muốn mọi người biết thân phận thật sự của nó, chứ
không muốn giấu giếm một chút nào. Nhưng tại sao phản ứng của mọi người
lại là sự khinh biệt như vậy, mà không có chút cảm thông nào. Bất chợt,
từ bên ngoài, có một giọng nói cất lên.
-Các cậu thôi đi, người làm thì sao chứ, cậu ấy đã cố gẳng rất nhiều, và bây giờ đã lọt vào top 10, cũng coi như là thành viên có IQ cao trong ngôi
trường này, điều này là hợp lệ. Với lại người cho cậu ấy đi học là bà
INNO, chứ đâu phải cậu ấy tự quyết định.
-Nhưng mà, việc giấu mọi người như vậy thì không được chấp nhận. Như vậy đồng nghĩa với việc dối trá đó.
Mọi ngưỡi bỗng dưng túa ra và về lớp, không ngó ngàng gì nữa. Đông Nghi nhìn mọi người tức giận.
-Thôi bỏ đi ĐÔng Nghi, rồi có một ngày mọi người sẽ chấp nhận mình như cậu mà. Mình sẽ cố gắng để xứng đáng.
Đông NGhi mỉm cười và khoác vai Du Du về lớp. Lớp A2 hôm nay cũng trở nên
rất lạ. Mọi người thường ngày vẫn hay cười nói với Du Du, bây giờ cũng
nhìn nó bằng cặp mắt rất khác. Du Du cảm thấy hụt hẫng lắm. Nhưng đó là
lỗi của nó, và đó là sự thật, nên không có gì để biện minh. NÓ đã giấu
mọi người suốt một năm qua, cũng chỉ vì muốn yên ổn học hành.-Du Du yên tâm, cậu vẫn còn có tôi và Đông Nghi bên cạnh mà. Có việc gì thì 3 đứa vẫn là bạn như ban đầu, đừng quan tâm đến tụi chỉ kết bạn vì hình thức kia.
-Cám ơn cậu, NObu.
Du Du có thể tiếp tục ở đây cũng nhờ 2 đứa bạn thân này. Sau những sự cố
giữa tình bạn, cả 3 đứa giờ đây đã hiểu nhau hơn, luôn cảm thông và luôn giúp đỡ nhau. Bên cạnh nó còn những người bạn Itê, Đốc Long, Đại Bảo, 2 anh em INNO,…nhưng dù sao nó vẫn muốn tạo một tình bạn với tất cả mọi
người như lần thi văn nghệ.
***Giờ ra chơi
-Đông NGhi, cậu có biết Du Du ở đâu không?
-Thiên Tư…
-Làm ơn chỉ giúp tôi!
-Có lẽ cậu ấy đang ở trên sân thượng.
Thiên Tư chạy thật nhanh sau khi nghe được câu trả lời của ĐÔng NGhi. Cậu ta
qua tận A2 gặp ĐÔng NGhi chỉ để hỏi như vậy. Đông NGhi nhìn theo dáng
Thiên Tư và mỉm cười, mặc dù trong lòng rất buồn, nhưng không hiểu sao,
lòng ganh tỵ đã chuyển thành yên tâm, vui vẻ. Chính Du Du đã dạy cho
ĐÔng NGhi điều đó. Dù cho người mình yêu chọn ai đi nữa, nếu cậu ta được hạnh phúc, thì mình cũng cảm thấy rất vui. Biết đâu Thiên Tư có thể an
ủi được Du Du.
-Thiên Tư thích Du Du thật rồi, mong 2 cậu thành một cặp!
Thiên Tư chạy hối hả lên sân thượng. Bất ngờ thấy Du Du và Đốc Long đang ở
đó. Cả Đốc Long và Du Du đều bất ngờ quay lại nhìn THiên Tư. Đốc Long
bước lại gần Thiên Tư và vỗ vai cậu ta một cái.
-Nhường cho cậu nói chuyện đó!
THiên Tư cảm thấy có gì đó hơi bực bội trong lòng. Đốc Long đi rồi, cậu ta mới từ từ tiến lại gần Du Du.-Cậu ta gặp cậu làm gì vậy?
-Chỉ để an ủi thôi.
-Tôi đến nói cho cô biết, thật sự tôi không biết vì sao cái sơ yếu lý lịch đó lại lọt ra ngoài.
-Dù gì việc này mọi người cũng nên biết, không sớm thì muộn. Tôi phải cám
ơn cậu, vì cậu đã nói ra những điều mà tôi không dám nói với mọi người.
-CÔ nói vậy, nghĩa là cô nghĩ tôi đã dán ư?
-Tôi tưởng việc này sẽ làm cậu vui chứ, vì nỗi buồn của tôi là niềm vui của cậu mà.
-Sao lại nói như vậy, tôi thật sự không biết vì sao mà.
-Nếu bây giờ tôi bị tẩy chay khỏi Nhất Kim, thì cậu có cảm thấy vui không?
-Ngốc quá, tôi thật sự lo lắng cho cô đó. TÔi sẽ tìm ra thủ phạm đã cố tình làm ra vụ này.
-Thôi không cần đâu, tôi tin cậu không làm điều đó mà.
-Nhưng tại sao lại thờ ơ lời nói của tôi như vậy. Thật ra cậu không tin tôi
đúng không, cậu nghĩ rằng tôi đã dán tờ sơ yếu lý lịch đó đúng không?
-Ai dán không quan trọng. Tôi sẽ từ từ lấy lại lòng tin của mọi người, để
mọi người chấp nhận tôi, nên cậu cứ yên tâm. Tôi về lớp đây.
Du Du bước đi, nhưng THiên Tư đã kịp lôi nó lại, vẻ mặt cậu ta bắt đầu
chuyển đổi, có gì đó muốn tuôn trào ra, bất chợt trong giây phút đó, cậu ta không ngăn được đôi tay mình, mà vội vã kéo Du Du vào lòng.
- NẾu như tin tưởng tôi thì hãy để tôi an ủi cậu có được không?