Ngôi Nhà Cổ Trên Phố Tradd

Chương 19: Chương 19




Ðường đến East Bay khá ngắn nhưng chuyến đi dường như lại chậm chạp vô cùng. Tôi cứ liên tục gọi số di động của ba tôi, và cúp máy mỗi khi nó chuyển vào hộp tin nhắn. Cảm xúc của tôi cứ xóc nảy qua lại giữa việc giận Jack, lo lắng cho ba tôi, và một chút hy vọng rằng ông ấy đã thực sự phát hiện ra điều gì đó về Louisa và Nevin.

Chúng tôi đậu xe ở cùng nơi đã đậu khi chúng tôi đến đấy trong lần hẹn hò lần trước, rồi chạy bổ vào trong nhà hàng. Vài cô phục vụ bàn quay lại chào Jack nhưng rõ ràng là anh chẳng thấy hoặc chẳng buồn để ý trong khi mắt anh đảo một vòng quanh những vị khách ở khu vực quầy rượu. Chúng tôi nhìn thấy ba tôi cùng một lúc. Ông đang ngồi bên một chiếc bàn gỗ trong góc xa nhà hàng bên dưới một bảng hiệu đèn màu của công ty xe hơi Ford. Ngay giữa bàn là chiếc hộp giữ ẩm xì gà bằng gỗ cây óc chó, và sát bên tay phải của ông là một ly rượu gin đầy, nguyên chất, theo đúng cách mà ông thích. Tôi biết điều đó vì ông đã dạy cho tôi cách đo lường hai suất rượu cho ông mỗi khi ông quá say không thể cầm chai rượu cho vững. Là dân nhà binh, ông luôn luôn phải đo lường cho thật chính xác, mặc dù thực sự là nếu uống trực tiếp từ chai rượu thì cũng sẽ khiến ta say mèm như nhau thôi.

Jack kéo hai cái ghế từ bàn bên cạnh, rồi chúng tôi ngồi xuống. Ba tôi chẳng hề nhìn lên chúng tôi lấy một lần, thay vào đấy ông lại chỉ muốn nhìn đăm đăm vào ly rượu gin, nơi hứa hẹn sẽ mang lại cho ông sự giải khuây và quên lãng.

“Ba ơi?” Sau khi gọi ông như thế thì tôi mới nhận ra rằng mình đã chuyển về cách xưng hô như thời còn nhỏ tôi đã gọi ông. “Ba có làm sao không?”

Ông làm ra vẻ như chẳng hề nghe thấy tôi. “Thật tuyệt, phải không nào? Vì chỉ với một thứ bé nhỏ như thế này lại có thể mang hết những nỗi sầu muộn đi và đồng thời lại làm cho chúng trở nên tệ hại hơn nữa?”

Tôi và Jack nhìn nhau đầy e ngại, và anh nói, “Ông không nên đến đây, ông Jim à.”

Ba tôi vẫn không nhúc nhích, nhưng mắt ông đã nhìn lên Jack. “Cậu tưởng là tôi không biết điều ấy sao?”

“Ba đã uống bao nhiêu rồi?” Tôi tự hào vì giọng nói của mình nghe vẫn còn rất bình tĩnh, như thể tôi đang chào giá bất động sản thay mặt cho các khách hàng của mình.

Ông quay qua nhìn tôi và tôi thấy mắt ông rất trong. “Không một giọt. Chưa có giọt nào.”

Tôi ngồi xuống nhưng vẫn chưa hết lo âu. Rồi ông lại nhìn đăm đăm vào ly rượu lần nữa.

Jack cũng ngồi lại, giả vờ như đang rất thư giãn trong khi cả hai chúng tôi cùng nhìn ông ấy và ly rượu, giống như một con mèo rình rập cái lỗ chuột. Chẳng ai trong chúng tôi nói lời nào, như thể bọn tôi thấy rằng ba tôi mới là người cần mở lời trước, dù cho việc ấy có kéo dài bao lâu đi nữa. Một nữ phục vụ xuất hiện - một người trung niên và rõ ràng là không biết Jack nhưng vẫn bị hớp hồn bởi sự duyên dáng của anh và dường như chị ta muốn cúi người xuống đủ thấp để anh có thể nhìn thấy cái khe ngực khổng lồ của chị. Hai chúng tôi gọi nước ngọt Coca-Cola, rồi lại im lặng và chờ ba tôi nói trước.

Chúng tôi uống được nửa ly nước ngọt thì ông bắt đầu nói, mà không nhìn mặt chúng tôi. “Vì sao những người mẹ cứ rời bỏ con mình là thế nào đây? Còn gì có thể hủy hoại một đứa trẻ hơn thế nữa?”

Tôi cảm thấy từng thớ thịt và từng mảnh xương trong người mình bỗng trở nên cứng nhắc, giống như lòng sông trong phút chốc bị rút cạn hết nước. Tôi và ba đã không nói về sự vắng mặt của mẹ tôi. Chưa bao giờ. Sau khi bà ấy bỏ đi, tôi đã từng la hét nếu có ai nhắc đến tên bà ta. Và khi tôi lớn hơn một chút, dần dần tôi cảm giác rằng bà ta chưa bao giờ từng có mặt trong đời tôi, và cả ông ấy lẫn tôi đều giả vờ bằng lòng như đó là sự thật.

“Ba ơi, con chẳng muốn nói về việc đó vào lúc này. Ðây là về ba thôi, được chứ? Jack và con đến đây để giúp ba.”

“Nhưng sự việc là như thế, con không thấy à? Việc ba uống rượu, và sự biến mất của mẹ con, và cả con nữa - tất cả đều có liên quan với nhau. Một trong những yếu tố này sẽ không thể hiện hữu nếu không có sự tồn tại của những yếu tố kia.” Rồi ông cười nhẹ. “Và rồi ba ở đấy, trong căn phòng phụ nơi ba giữ toàn bộ những thứ tạp nhạp linh tinh trong những năm qua, ôm lấy cái hộp ấy và nhìn vào bên trong xem có gì. Ðến đây thì mọi việc bỗng trở nên sáng tỏ đối với ba.”

“Cái gì vậy ba? Ba đang nói về cái gì thế này?”

Ông dụi mắt bằng cả hai bàn tay, vẫn né tránh không nhìn tôi. “Ba nghĩ là mình sẽ không đá động được cái này nếu ba và con không thể quay về tìm hiểu cái đã làm thay đổi cuộc sống của cha con mình.”

“Ba ơi, con không...” Jack đã nắm tay tôi khiến tôi ngừng nói.

“Ba cần phải kể cho con nghe vài chuyện, Melanie à. Những chuyện không dễ nghe, nhưng lại là những chuyện con cần phải nghe. Ba cứ nghĩ rằng một khi ba giải tỏa hết được những thứ này ra khỏi người, thì sự thôi thúc tự hủy hoại bản thân mình bằng rượu gin có lẽ sẽ không còn mạnh mẽ như thế nữa.”

“Và ba nhìn nhận ra được vấn đề bằng cách nhìn vào bên trong cái hộp này à?” Tôi nghe thấy sự hồ đồ trong giọng nói của mình và cố khép nép lại, nhưng cả Jack lẫn ba tôi chẳng ai nói gì. Dường như thể tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng tôi được phép cáo buộc và hoài nghi một chút.

“Ðúng vậy. Ba đã nghĩ như thế đấy. Chúng ta có hai câu chuyện về những bà mẹ mất tích. Và ba cho rằng nếu ta giải thích được một chuyện, thì ta sẽ có thể tìm ra manh mối về chuyện kia.”

Jack siết chặt cánh tay tôi và tôi nhìn giữa anh và ba, cảm thấy mình giống một tín đồ Công giáo đang xưng tội, và chẳng rõ liệu sự ăn năn hối lỗi của mình có dễ chịu đựng hơn so với gánh nặng tội lỗi của mình hay không. Tôi không thể nói thành lời, chỉ gật đầu, rồi nhìn quanh tìm lối ra gần nhất đề phòng trường hợp tôi buộc phải bỏ chạy thật nhanh.

“Khi con và mẹ con mới dọn vào ở với ngoại, đó là vì ba. Ba mẹ đang... cãi nhau. Việc ấy đúng là ngu ngốc, bởi vì nó là về những người bạn tưởng tượng của con. Ba nghĩ việc ấy không lành mạnh cho con nhưng mẹ con thì lại có vẻ còn khuyến khích nó nữa. Nhưng nghĩ lại, việc này hoàn toàn chẳng phải vì con tí nào, con có thấy không? Ginette cứ ngày càng xa rời ba. Sự nghiệp của bà ấy đang thăng hoa, và bà ấy được báo chí khắp nơi đưa tin. Ba chẳng cảm thấy thoải mái về việc này chút nào, và ba đã làm cho bà ấy phải chịu đựng khi ba hay kiếm chuyện và bảo rằng bà ấy không phải là người mẹ tốt.” Ông nhấp nhổm người một cách không thoải mái trên ghế. “Ba trách bà ấy đã làm cho con tự tách biệt với bạn bè bằng việc khuyến khích con nương tựa vào những người bạn tưởng tượng của con, vốn chỉ tồn tại trong đầu con mà thôi.”

Ông ngừng nói và nuốc ực, còn tôi thì liếc nhìn chiếc cổng sau mà tôi đã dọ thám trước đó, ước đoán xem Jack phải mất bao lâu thì có thể túm được tôi nếu tôi chạy ra đấy.

“Nhưng bà ấy đã là một người mẹ tốt, con biết đấy. Bà ấy yêu con hơn bất cứ thứ gì trên đời. Hơn cả sự nghiệp của bà ấy. Hơn cả ba. Và ba thoải mái với việc ấy bởi vì ba cũng rất yêu con. Con đã là một đứa bé rất tình cảm, Melanie à.” Ông quay sang Jack. “Có lẽ cậu thấy việc ấy khó mà tin được, nhưng nó đã là người như thế đấy.”

Tôi nhìn ba đầy trách móc. “Xin lỗi con, Melanie, nhưng chỉ vì ba muốn biết chắc rằng Jack cũng hiểu cùng vấn đề như cha con mình.” Ông tiếp tục. “Nhưng vào cái đêm ấy, khi ba mẹ đang cãi nhau...” Ông lắc đầu. “Ba đã uống say. Hồi đó ba chỉ uống xã giao thôi, thật sự chưa bao giờ ba không tự chủ bản thân được. Nhưng vào đêm đó ba đã đọc một bài báo về mẹ con, nói rằng Charleston không thể cứ tiếp tục giữ chân một tài năng như thế nữa và đã đến lúc phải để cho bà ấy xoải cánh bay đi và cho thế giới biết khả năng của mình. Có một tấm hình của mẹ con trong bài báo ấy, chụp chung với người quản lý của bà ấy. Ba biết việc chẳng có gì cả, nhưng rõ là rượu vào lời ra, ngay khi bà ấy về đến nhà thì bà ấy chẳng thể làm hoặc nói gì để thuyết phục ba nghĩ khác đi được.”

Ông chạm tay vào ly rượu, và bắt đầu xoay nó thành vòng tròn trên bàn. Jack và tôi không ai dám rời mắt khỏi những ngón tay của ông trong khi cái ly rượu kêu lộc cộc trên chiếc bàn gỗ. “Con cũng thấy đấy, ba đã rất yêu bà ấy. Có lẽ ba đã yêu quá nhiều cũng nên. Nhưng ba chẳng muốn chia sẻ bà ấy với phần còn lại của thế giới vì tất cả những gì ba muốn là bà ấy chỉ thuộc về ba mà thôi.”

Rồi ông giữ yên ly rượu lại, hai lòng bàn tay ông ép mạnh lên hai bên cái ly. “Ba mẹ đã cãi vã và đã nói những lời không hay với nhau. Và rồi...” Cằm ông gục xuống ngực. “Mẹ kiếp. Ba không...” Ông lại nhìn lên chúng tôi và mắt ông ươn ướt. Tôi chưa bao giờ thấy ông như thế này cả. Ðó là cái nhìn đầy thật thà, trong sạch và không vẩn đục vì rượu, và tôi bỗng muốn bò lên đùi và áp mặt lên vai ông như tôi đã từng làm khi tôi còn là một cô gái nhỏ.

Ông hít một hơi thật sâu. “Ba đã đuổi bà ấy đi. Ði cho thật xa. Rằng cha con mình chẳng cần đến bà ấy làm gì.” Ông nhún vai. “Vậy là bà ấy đã bỏ đi. Nhưng bà ấy mang con theo, và đó là điều đau đớn nhất.”

Jack vỗ nhẹ lên cánh tay tôi và đưa tôi một cái khăn giấy. Tôi chạm vào má mình, không biết rằng mình đang khóc và cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp như thế.

“Và rồi, ngay khi ba nghĩ rằng ba và mẹ đang cố hòa giải với nhau, thì bà ấy lại... ra đi. Chỉ ra đi một mình. Ðể lại con cho ba.” Ông thả ly rượu ra và dựa trán lên lòng hai bàn tay, yên lặng trong một lúc thật lâu. “Ðiều mà ba đang muốn nói là bà ấy bỏ đi là vì ba, chứ không phải vì con. Và con cũng không nên trách bà ấy vì những điều bà ấy đã làm. Ba đã nói với bà ấy rằng ba con mình thà không có bà ấy thì tốt hơn, và có lẽ đã có việc nào đó đã xảy ra khiến bà ấy tin như thế. Ba cũng không biết nữa. Ba chẳng bao giờ cho bà ấy một cơ hội được giải thích.”

“Ba chẳng bao giờ nói chuyện với bà ấy sao? Ba chỉ để cho bà ấy ra đi như thế à?” Lần đầu tiên trong đời, sự trung thành của tôi được chia đều ra cho ba mẹ.

Ông lại chăm chú nhìn vào ly rượu. “Bà ấy đã cố tìm cách nói chuyện với ba, cố gọi cho ba. Nhưng ba không muốn gặp bà ấy, và cũng chẳng nhận điện thoại. Khi ấy, ba đang quá giận dữ, quá đau đớn. Bà ấy đã quyết định rồi, cho nên những gì ba muốn thì có nghĩa lý gì nữa đâu. Và ba lại bắt đầu uống rượu nhiều hơn. Không đủ để người khác có thể thấy được nhưng vừa đủ để ba không cảm thấy đau đớn nữa.”

“Nhưng tại sao bà ấy lại không gọi cho con chứ? Tại sao bà ấy chẳng đi tìm gặp con?”

Ba nhìn vào mắt Jack rồi quay sang nhìn tôi. “Có đấy con ạ.”

“Cái gì?” Tôi nhìn lại ba tôi, đầy ngờ vực. “Thế thì tại sao con chẳng bao giờ được gặp hoặc nói chuyện với bà ấy?” Những từ này của tôi bỗng khựng lại, giống khi như quả bóng của một đứa trẻ đang chơi vừa lăn mất xuống chân đồi rồi nằm yên ở đó, vì tôi chợt nhận ra rằng tôi đã biết câu trả lời ngay trước khi hỏi câu ấy.

Tôi vụt đứng dậy, sẵn sàng ra về, nhưng chẳng ai có ý định cản tôi lại. Dường như tất cả chúng tôi đều thấy rằng tôi đã là người trưởng thành và đã đến lúc phải đối diện sự thật.

“Ba bảo với mẹ con rằng con không muốn gặp bà ấy bởi vì điều đó làm cho con rất đau khổ. Và khi bà ấy gọi, ba cũng nói y như thế. Sau một thời gian, nó trở thành sự thật - con còn nhớ không? Con còn nhớ là con đã la hét thế nào nếu có ai đó nhắc đến tên bà ấy không? Cho nên ba cũng cảm giác rằng mình đã không hề nói dối. Việc ấy thì có ý nghĩa gì đâu bởi vì ba đã quá bận rộn tự chữa chạy cho mình bằng rượu gin để không phải thấy con đã đau đớn như thế nào.”

Thẫn thờ, tôi lại ngồi xuống. “Bà ấy đã cố liên lạc với con trong bao lâu?”

Ba tôi nhìn xuống hai bàn tay của ông, không dám nhìn vào mắt tôi. “Cho đến khi con vào đại học. Có lẽ khi ấy mẹ con thấy rằng con đã đủ lớn để tự chủ động gọi cho bà ấy.”

Bằng cách nào đó, Jack đã kéo ghế đủ gần tôi để anh có thể vòng cánh tay quanh người tôi. Tôi đã chết lặng người đi nên thậm chí chẳng thể cố kéo người ra được, đừng nói gì đến việc nhớ ra tại sao tôi muốn làm thế. Tôi tự tiện xì mũi vào chiếc khăn giấy rồi vò nó vào lòng bàn tay và nắm chặt lại. “Bà ấy... bà ấy đã cố tìm con. Ðể được gặp con. Và ba thì lại ngăn cản việc ấy.”

Ðôi vai ông đổ sụp xuống còn hai bàn tay ông buông rơi cạnh mép bàn. “Ba mẹ đã hành xử như những đứa trẻ, không giống như những bậc cha mẹ thực thụ mà con cần. Ba mẹ muốn làm cho nhau phải đau khổ - chứ không muốn làm con đau. Nhưng có lẽ rốt cuộc thì con lại là người đã hứng chịu hết mọi đau đớn.” Ông rướn người lên, rồi cầm lấy hai bàn tay đã lạnh cóng của tôi, da tay ông đã chai sần sau nhiều tháng vất vả đào lỗ và lát gạch trong vườn. “Chưa bao giờ con ạ, chưa bao giờ mà ba hoặc mẹ đã thôi hết yêu thương con. Chưa bao giờ.”

Tôi không kéo tay ra, chỉ ngồi đấy cảm nhận đôi tay chai sần của ông, tưởng tượng từng viên gạch đá ông đã lát và từng cây con mà ông đã trồng trong vườn như một sự ăn năn hối lỗi bù đắp cho những tội lỗi mà ông đã phạm phải từ lâu. Tôi chưa sẵn sàng tha thứ cho ông; tôi cũng không rõ đó có phải là điều mà ông đang cầu xin hay không. Nhưng có lẽ, sau bao đau đớn và mất mát của mình, tôi vẫn còn nợ ông một sự thông cảm.

“Nhưng bà ấy vẫn cứ bỏ con đi. Có cần phải hiểu tại sao lại như thế không?”

Từ từ, ông buông tay tôi ra và kéo chiếc hộp đựng xì gà lại gần mình, thế là cũng vô tình đẩy ly rượu gin ra khỏi tầm mắt của ông. “Bởi vì dường như đối với ba - toàn bộ cái vụ nhà cửa này, và việc có người mẹ mất tích với người con trai chẳng bao giờ quên bà - ba nghĩ tất cả những việc này rơi vào tay mình là có lý do con ạ. Mất mẹ là một điều kinh khủng - và chẳng bao giờ biết được sự thật còn kinh khủng hơn.” Ông đặt hai bàn tay lên trên chiếc hộp gỗ được đánh bóng nhẵn. “Có lẽ, khi tìm ra sự thật về bà Louisa Vanderhorst thì con sẽ có thể hiểu được thêm về quá khứ của con.”

Tôi ngồi lại trên ghế, cảm nhận được lớp gỗ cứng sau lưng mình. Tôi dựa mạnh vào ghế, tập trung vào cảm giác cứng lạnh ấy để có thể ngồi cho vững, vì nếu không có nó, tôi sẽ có thể bay đi mất, để lại bên dưới cái người mà tôi đã luôn luôn nghĩ là Melanie Middleton, một đứa trẻ bị bỏ rơi, và vì tôi không còn nghĩ rằng tôi có biết người ấy nữa.

“Vậy là ba không tin rằng Louisa đã bỏ trốn,” tôi nói, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng xì gà.

Ông lắc đầu. “Và con cũng đâu có tin. Có quá nhiều bằng chứng đi ngược lại những gì Jack đã nói với ba.” Ông xoay chiếc hộp vòng vòng để tôi có thể nhìn thấy mặt trước và phần gỗ bị vỡ của nó, là nơi ông đã bẻ khóa. “Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra được sự thật nếu con không cho phép mọi người tiếp tục tìm kiếm.”

Jack nhét một ly nước đá lạnh vào giữa hai tay tôi. Tôi chẳng biết anh đã gọi nước cho tôi, và tôi nghĩ mình đã cám ơn anh ta về việc ấy. Tôi ép ly nước đá lạnh lên má trước khi uống một hơi dài. “Và nếu con phát hiện ra rằng Louisa đã bỏ trốn cùng Joseph thì sao?”

“Nếu thế thì chúng ta sẽ biết được sự thật. Nhưng ba nghĩ là, nếu chúng ta đào đủ sâu, chúng ta sẽ thấy rằng sự việc không bao giờ trông giống như vẻ bề ngoài của nó. Rằng con người ta thường hành xử theo những cách trái ngược với chính bản thân mình bởi vì họ cho rằng họ chẳng còn lựa chọn nào khác.”

Tôi với tay về chiếc hộp và kéo nó về phía mình, lướt nhẹ lên lớp gỗ trơn láng bằng lòng bàn tay đang duỗi đơ, cảm thấy mình đang được trao tặng một món quà - một món quà không chỉ cho tôi mà còn là cho cả ba tôi nữa. Ba mươi ba năm để ăn năn sám hối, quả là một thời gian thật dài. “Con sẽ xem xét việc ấy. Nhưng trước tiên, ba cần phải hứa với con ba việc.”

Ông nhướn một bên mày.

“Con muốn ba hứa rằng ba sẽ không quay lại đây nữa. Và khi nào ba cảm thấy lên cơn thôi thúc muốn uống rượu, ba phải gọi cho con trước, và sau đó là Jack.”

“Ðồng ý,” ông nói. “Và còn việc thứ ba là gì?”

Xoắn mắt nhìn ông, tôi nói, “Rằng ba không bắt con phải làm việc chung với Jack cho vụ này.”

Ông lại mỉm cười nụ cười cố hữu ấy của mình và tôi thư giãn được một chút. “Nếu con muốn như thế. Nhưng cậu ấy là người có nhiều mối quan hệ tốt giúp cho việc tìm tòi nghiên cứu cũng như có những kiến thức cần thiết cho việc này. Ba nghĩ nếu loại cậu ấy ra thì hơi dại dột con à.”

Tôi lại tập trung nhìn Jack và im lặng một hồi lâu. “Tôi sẽ chỉ cho phép anh làm việc với bọn tôi nếu anh hứa tránh xa tôi càng nhiều càng tốt.”

Jack quả có tính cách ngoan cường đến nỗi trông anh chẳng ra vẻ bực mình gì. Thay vào đó, anh lại mở nụ cười kiểu trang bìa sau của quyển sách với tôi và cúi chào. “Tuân lệnh sếp. Cô là thuyền trưởng, tôi là thủy thủ, và tôi sẽ nhận lệnh từ cô mà không phải nhìn vào mắt cô.”

“Sao cũng được,” tôi lẩm bẩm rồi quay nhìn lại cái hộp, gõ gõ những ngón tay lên trên ấy.

“Con cứ mở hộp ra, Melanie,” ba tôi nhẹ nhàng nói. “Ba không biết chắc lắm những thứ trong đó có ý nghĩa gì, nhưng có lẽ ba chúng ta sẽ có thể chụm đầu lại mà khám phá ra gì đó chăng.” Ông nhìn vào mắt tôi và nói thêm. “Cho Nevin. Và Louisa.”

Không cho phép mình nghĩ ngợi gì nữa, tôi bật ngay cái nắp được gắn bản lề vào hộp, hương xì gà cũ cùng với thứ gì khác nữa thoảng đưa trong không khí. Tôi hắt hơi hai lần, rồi ghé mắt nhìn vào bên trong hộp. Những cánh hoa hồng khô giòn vỡ vụn rải khắp hộp, bị tách rời khỏi cuống hoa có lẽ vì sự rung lắc của chiếc hộp. Náu mình giữa những cánh hoa là một chiếc hộp nhỏ hơn đựng cuộn phim xưa và bên dưới nó là một phong thư màu ngà, vẫn còn dán kín. Sau khi do dự một thoáng, tôi đưa tay vào và lấy nó ra, hít thật sâu khi nhìn thấy cái tên có gạch dưới được viết ở mặt trước phong bì bằng những nét chữ đậm mạnh mẽ của một người đàn ông. Nevin, đó là cái tên được viết. Và rồi, ở bên dưới góc phải của phong bì, đề ngày 15 tháng 1 năm 1931.

Tôi liếc lên nhìn ba, thậm chí không biết làm thế nào để nêu câu hỏi.

“Ba nghĩ đây có lẽ là vật mà ba của Nevin đưa cho ông nội con để giữ cho an toàn.”

“Trong trường hợp có gì xảy ra cho ông ấy, chẳng hạn?” Jack kéo ghế của anh đến gần hơn. “Nhưng tôi nghĩ rằng họ đã có rạn nứt gì đó không lâu sau khi Louisa biến mất vào năm 1930 mà. Lá thư này được viết một năm sau đó.”

Tôi gật đầu. “Ðúng là họ đã có bất hòa. Thậm chí họ còn giải thể văn phòng luật chung nữa. Nhưng nếu thế thì tại sao ông nội tôi lại có cái hộp này khi ông ấy mất chứ?”

Cả ba chúng tôi nhìn nhau. Cuối cùng, Jack nói, “Melanie, mở thư ra đi. Có lẽ nó sẽ giúp trả lời cho nghi vấn của chúng ta.”

Tôi nhìn ba đợi ông đồng ý, và ông gật đầu. “Thôi được,” tôi nói. “Con cho rằng khi ông Vanderhorst để lại cho con ngôi nhà này, ông ấy cũng đã nghĩ rằng con được xem đồ riêng tư của ông ấy.” Hít một hơi thật sâu, tôi trượt một ngón tay bên dưới nắp thư và bắt đầu xé. Lá thư được gấp lại làm đôi, lớp mực viết giờ đây đã ngả nâu theo năm tháng. Tôi hắng giọng, mắt tôi đảo nhìn từ ba tôi sang Jack, rồi tôi đọc to lên.

Con trai quý báu của cha,

Con hãy còn quá nhỏ để có thể đọc thư vào lúc này hay thậm chí có thể hiểu được tất cả những gì chứa đựng trong chiếc hộp này. Ðó là lý do tại sao cha đưa nó cho bạn của cha, ông Augustus Middleton, trong trường hợp có việc không hay xảy đến cho cha trước khi con đủ lớn để biết sự thật cuộc sống.

Hãy cẩn trọng trong bất cứ việc gì con làm, và hãy luôn vững tin rằng con đã được cả cha lẫn mẹ, cũng như tất cả những người đã biết con, yêu thương con vô bờ bến. Hãy nhớ mẹ đã từng thường gọi con là gì, và đừng nghi ngờ bao giờ. Cerca Trova.

Người Cha Hết Lòng Yêu Con,

Robert Nevin Vanderhorst

“Thật là khó hiểu,” tôi lẩm bẩm, cảm nhận lớp giấy da mềm mịn màu ngà giữa những ngón tay mình.

“‘Cerca Trova’ hả?” ba tôi hỏi.

Jack chau mày một lúc. “Hãy mưu cầu và ngươi sẽ tìm thấy. Thật kỳ lạ vì tôi biết mình đã nhìn thấy nó gần đây. Rồi tôi sẽ lại nhớ ra thôi.”

Tôi đọc thầm lá thư một lần nữa. “Nhưng tại sao Robert không lấy lại cái hộp sau khi ông Gus mất?”

“Họ chết cách nhau chỉ chừng vài giờ, có lẽ còn không biết rằng người kia đã ra đi,” Jack nói. “Tôi tìm ra tin này trong các nghiên cứu của mình.”

Ba tôi cầm lá thư từ tay tôi và xem thư. “Ba thậm chí còn chưa xem qua đồ đạc để lại của ông ấy. Ông nội con mất khi ba còn khá nhỏ, và ba được cô nuôi dưỡng. Ba đã cho mang đồ đạc của ông nội cất trong kho kể từ lần đầu tiên khi ba được đưa vào trại huấn luyện. Ba chưa bao giờ nghĩ là...”

Tôi chạm vào cánh tay ông. “Ðó không phải là lỗi của ba mà. Ai mà ngờ được ông nội Gus đã cất giấu những thứ như thế này. Ít ra ba đã giữ nó mà không quẳng đi mất.”

Jack xem xét cuống hoa hồng. “Có cái gì đó mách bảo cho tôi rằng đây là bông hoa hồng Louisa.”

Tôi cầm lấy cuống hoa từ tay anh, cảm nhận được sự mong manh của bông hoa đã chết như thể làn hơi mục ruỗng từ chiếc hộp cũ vừa được truyền sang tôi, như không khí thoát ra từ một hầm mộ cổ. “Ðể con hỏi Sophie xem nó có biết ai ở trường đại học mà có thể giải những chữ này cho mình hay không.”

Ba tôi đưa tay vào hộp và lấy ra cuộn phim. “Còn cái này thì sao? Liệu ta vẫn còn có thể tráng rửa những hình ảnh này hay không?”

“Ba cháu là bạn thân của ông Lloyd Sconiers,” Jack nói. “Ông này có một cửa hàng chuyên mua bán máy chụp hình và thiết bị phim ảnh cũ ở khu bắc Charleston. Tính tình thì hơi kỳ quặc nhưng tay này thật sự biết rành những món đồ chơi của mình. Cháu sẽ mang những thứ này đến cho ông ấy và xem ông ấy sẽ nói gì. Thậm chí ông ta còn có thể tráng rửa cuộn phim cũng nên.”

“Tốt quá,” tôi nói trong khi vẫn cố kềm nén sự hớn hở của mình. “Việc đầu tiên, tôi sẽ đi gặp Sophie và mang theo bông hồng này. Ông Sconiers mở cửa hàng vào lúc mấy giờ?”

Jack vặn vẹo miệng như thể anh đang cố hết sức để nhịn cười. “Có lẽ là cỡ mười giờ. Cô có muốn làm một bản phân công cho cả nhóm không?”

Tôi liếc nhìn anh ta một cách khinh khỉnh, rồi ngồi lại xuống ghế. Khi tôi quàng túi xách lên vai, ba tôi làm tôi bất ngờ khi ông giang cả hai cánh tay và ôm tôi vào lòng. Lúc đầu thì tôi hơi gượng khi nhớ lại những cái ôm ngày xưa, vốn có nghĩa là khi ông cần ngụy trang một sự thật là ông không thể tự mình đứng vững.

“Cám ơn con,” ông nói nhẹ bên tai tôi.

Tôi kéo người ra, nhìn vào mặt ông. “Về việc gì?”

“Vì đã không bỏ cuộc. Thậm chí hồi đó khi con giả vờ muốn tiếp bước cuộc sống của riêng mình, con cũng đã luôn kiểm tra để chắc chắn rằng số di động của con đã được lưu vào điện thoại của ba. Ba không xứng đáng với điều đó. Và ba cũng cám ơn con đã đến đây đêm nay và cho ba được tham gia vào công việc này. Ðiều đó giúp ba có được cái gì đó để nghĩ đến và trông mong.” Rồi ông gãi sau đầu. “Và nó cũng cho ba một cơ hội nhìn thấy con được nên người như ngày nay mặc dù ba đã không ra gì. Ba tự hào về con.” Ba tôi ho nhẹ vì xấu hổ, rồi ông bước lùi lại. “Thôi thì, ba nghĩ giờ này tất cả chúng ta cần phải về nhà rồi. Ba với con và Jack đây sẽ cần phải tỉnh táo mà tác chiến cho ngày mai.”

Một cảm giác của giấc mơ trở thành hiện thực bỗng bao trùm lấy tôi. “Chiến là ai? Tại sao lại phải tát bạn ấy?” tôi hỏi và mỉm cười.

Ðôi mắt ông dịu lại. “Con vẫn còn nhớ!”

“Dạ. Thật khó mà quên điều con nói mỗi buổi sáng mà.” Tôi cười to, nhớ lại sự lúng túng trẻ thơ của mình, không hiểu tại sao ba lại muốn tôi thức dậy “tỉnh táo mà tát chiến.” Ngay cả sau khi ông đã giải thích cho tôi, tôi vẫn cứng đầu khăng khăng hỏi ông rằng cái “người” Chiến ấy là ai.

“Thật ra cũng không tệ lắm khi lớn lên ở bên ba, phải không con?”

Tôi vươn qua người ông và ôm ông thật chặt, để ý rằng giờ đây ông không còn có vẻ quá cao hay quá mạnh mẽ nữa. Rồi tôi vùi mặt vào lớp len của chiếc áo khoác ông đang mặc để ông không nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi. “Không hề, ba ạ,” tôi nói, giọng nghẹn lại. “Không hoàn toàn như thế.”

Ông vỗ nhẹ lưng tôi một cách vụng về cho đến khi Jack chen vô. “Thôi nào, được rồi, hai người này. Hai người sẽ làm cho tôi khóc và hủy hoại danh tiếng của tôi mất.”

Tôi và ba buông nhau ra, vẫn còn cảm thấy ngượng nghịu và gượng ép khi ở bên nhau, nhưng ít ra đã không còn đối xử với nhau như những người xa lạ như thời gian dài vừa qua nữa.

Chúng tôi cho tất cả vào lại trong hộp, rồi Jack đưa hộp cho tôi cầm. Sau đó chúng tôi bước ra ngoài đường, và tôi bỗng rùng mình, cảm nhận cái lạnh mơn man của đêm mùa thu mặc dù ngoài trời vẫn còn hơi âm ấm. Tôi quay sang hỏi ông. “Ba tự về nhà được chứ?”

“Cám ơn con, ba ổn rồi.”

Một cách hấp tấp, tôi vươn người hôn lên má ông. “Con mừng lắm.”

Ông chạm tay vào má, rồi miệng ông nở nụ cười duyên của một chàng trai trẻ. Ðối với tôi, rõ ràng đây phải là điều đã từng quyến rũ mẹ tôi ngày trước.

Jack và tôi đưa ông về xe, và ông dừng lại trong giây lát. “Melanie à, còn một việc nữa.”

“Việc gì ạ?”

“Con thật sự cần phải dọn trở lại vào ngôi nhà này. Không chỉ để làm hợp pháp mọi việc, mà ba còn nghĩ chắc chắn phải còn nhiều manh mối tiềm ẩn trong ngôi nhà mà chúng ta chưa biết đến. Và nếu con ở đó thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội khám phá chúng hơn.”

Tôi nhìn ông chằm chằm, tự hỏi không biết có ý nghĩa tiềm ẩn gì đằng sau yêu cầu ấy của ông hay không. Nhưng đôi mắt ông rất trong và cân bằng, và tôi bỗng có một hồi ức chớp nhoáng về phản ứng của ông ngày trước khi tôi nói với ông rằng tôi đang nói chuyện trên điện thoại với bà ngoại. Và lúc này đây, tôi biết ông chỉ ngụ ý những gì ông vừa nói.

“Bác ấy nói đúng đấy, Melanie à. Phòng tắm đã sửa xong, nhà bếp cũng thế, cho nên sống ở đấy cũng sẽ không kinh khủng lắm đâu.” Jack thúc nhẹ khuỷu tay vào cánh tay tôi. “Nếu sống ở ngôi nhà trên phố Tradd thì cô không thể gọi đó là điều tệ hại đâu nhé!”

Tôi trợn mắt lên nhưng không nhịn được cười. “Ờ, có lẽ là không.” Tôi nhanh chóng định thần lại, chỉ cảm thấy buồn chứ không còn giận Jack nữa, cũng như không còn sự mâu thuẫn tư tưởng vừa yêu vừa ghét đối với ngôi nhà. Sự buồn bã ấy khiến tôi ngạc nhiên, và tôi tự hỏi không hiểu có phải một phần nhỏ nào đấy là vì giấc mơ của ông Vanderhorst trong việc trùng tu ngôi nhà trở về thời hoàng kim xưa kia của nó có lẽ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nếu như tôi không sở hữu ngôi nhà. Tôi chỉ còn chưa đến một năm - chính xác là bảy tháng và ba tuần - và rồi tôi sẽ có thể bán nó cho một người nào đó, vốn sẽ nghĩ rằng trùng tu nhà cổ có thể là công việc thú vị. Nhưng thay vì hớn hở về ý nghĩ bán ngôi nhà ấy đi rồi quay lại căn hộ của mình, tôi lại chỉ cảm thấy lương tâm mình cắn rứt.

Ba tôi chào tạm biệt; rồi chúng tôi nhìn ông lái xe đi trước khi quay lại chiếc Porsche của Jack. Anh khởi động máy xe rồi quay qua nhìn tôi. “Như thế này thì, có lẽ là cô sẽ chẳng muốn đi đâu đó uống nước với tôi nhỉ. Hay là ta đi ăn đồ ngọt?”

“Hoàn toàn không. Chỉ vì chúng ta đang cùng nhau làm việc về cái câu chuyện bí ẩn cỏn con này không có nghĩa chúng ta lại trở thành bạn hay đồng nghiệp hay bất cứ thứ gì khác mà anh muốn gọi nó.”

“Giống như những người xa lạ chỉ cư xử vừa đủ lịch sự với nhau.”

“Chính xác.”

“Những người đã từng làm việc kề cận bên nhau trong suốt bốn tháng trời, ăn chung với nhau không biết bao nhiêu lần, đã gặp ba mẹ của nhau, và suýt nữa thì đã hôn nhau hai lần.”

“Một lần,” tôi chỉnh anh ta trước khi kịp bịt miệng lại. “Tôi nghĩ là,” tôi nói thêm khi những ngón tay đã đặt trên miệng.

“Ðúng rồi,” anh nói, lúm đồng tiền của anh hằn rõ dưới ánh đèn đường. “Chỉ như là những kẻ xa lạ với nhau.”

Chúng tôi không nói gì nữa trong suốt chặng lái xe dọc con sông quay về phố Mt. Pleasant. Khi anh tạt xe vào trước tòa nhà tôi ở, anh quay sang nhìn tôi, mắt anh nghiêm nghị. “Tôi không biết phải diễn tả với cô như thế nào về việc tôi vô cùng ân hận vì đã nói dối với cô. Tôi hoàn toàn không phải là loại người như thế đâu - mặc dù tôi không nghĩ là cô sẽ tin tôi. Chỉ là...” Anh luồn hai tay vào trong tóc, khiến những sợi tóc chĩa nhọn ra phía sau tai anh. “Tôi cũng chẳng biết nữa. Có lẽ sự ra đi đường đột của Emily đã khiến tôi trở nên hay giễu cợt quá quắt như thế này. Ðã khiến tôi không còn muốn tin ai nữa. Nhưng đó không phải là lý do để biện hộ, tôi biết thế. Tôi chỉ muốn cô biết rằng tôi đã day dứt đến nhường nào. Xin lỗi vì đã làm cô thất vọng. Xin lỗi vì tôi đã là một thằng khốn như thế.”

Tôi lưỡng lự, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tay tôi đặt trên tay nắm cửa xe. Hãy nói với anh ấy. Hãy nói với anh ấy là tôi rất yêu anh. Nói với anh ấy rằng vì yêu anh mà tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ra đi. Hãy nói cho anh nghe những gì chị đã biết. Tôi mở miệng định nói với anh những gì tôi vừa biết, không phải vì tôi đã tha thứ cho anh ta mà bởi vì anh ta cần tha thứ cho chính mình. “Jack à, có một việc...”

Ðiện thoại di động của anh lại reo và anh nhìn vào số gọi đến. “Ðó là bạn tôi ở thư viện.” Anh mỉm cười ra vẻ hối lỗi. “Cô có cần tôi đưa cô lên nhà không?”

“Không, cám ơn anh. Thôi gặp anh ngày mai vậy. Chẳng muốn giữ anh lâu kẻo người bạn thư viện của anh phải chờ.” Tôi cười nhếch mép.

“Có phải cô có việc gì đó định nói hay không?”

Tôi lắc đầu. “Chẳng có gì gấp gáp cả. Tạm biệt.”

“Tạm biệt,” anh nói, lúc này chiếc điện thoại đã đưa lên tai. Tôi bước ra khỏi xe, rảo bước nhanh như thể cố thoát khỏi cái nhìn đầy trách móc của một người phụ nữ ở gần đâu đó tôi không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Tôi lắng nghe khi Jack phóng xe đi xa dần, rồi đi vào căn hộ của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.