Ngôi Nhà Cổ Trên Phố Tradd

Chương 8: Chương 8




Tôi cố tập trung nhìn ra ngoài, thậm chí chẳng nói gì khi Jack lái ngược lên hướng bắc phố Market để ghé vào ngân hàng làm việc gì đấy. Anh đậu xe trước cửa một ngân hàng, một dinh thự giờ đây đã trở nên đồng nghĩa với loại “tòa nhà hình cái nấm”, nằm ở góc đường Gadsden và Calhoun. Nó đã nhanh chóng trở thành địch thủ của tòa nhà xấu xí nhất thành phố và bị nhiều người khinh ghét, không chỉ gói gọn trong giới những người bảo tồn di tích cổ của thành phố mà cả bất cứ khách bộ hành có óc thẩm mỹ nào.

“Tại sao anh lái ngược đường quá xa như thế này? Không lẽ ở gần cửa hàng ba mẹ anh chẳng có cái máy rút tiền tự động nào à?” Tôi hỏi khi Jack đã quay lại xe.

Anh lại khoe cái nụ cười độc quyền ấy của mình. “Bởi vì tôi vô tình quen với trưởng chi nhánh ở đây, và cô ấy luôn đảm bảo sao cho tôi lúc nào cũng được phục vụ tận tình chu đáo.”

Tôi bậm môi thật mạnh cốt để cho anh thấy rằng tôi chẳng buồn cười chút nào. “Anh không thể đợi đến khi khác để đến ngân hàng à?”

“Xin lỗi về việc này, nhưng vì tôi có nợ mẹ tôi một ít tiền, và tôi biết bà ấy muốn tôi trả nợ trong lần gặp sắp tới.”

Ngạc nhiên, tôi hỏi, “Anh mượn tiền mẹ của mình?”

“Thua độ,” anh nói rồi khởi động xe và lái ra phố Calhoun.

Tôi cười khẩy. “Anh cá độ với mẹ mình rồi thua độ à? Vụ gì thế?”

Với một cái liếc ngang thật dài, anh trả lời, “Tôi không thể kể cho cô nghe được.”

“Anh không thể kể cho tôi nghe à? Sao lại không chứ? Bởi vì anh có phải là pháo đài bí mật gì cho cam. Bất cứ thứ gì về anh mà bất cứ ai muốn tìm hiểu thì đều phơi sẵn ra hết trên Internet rồi còn gì.”

Anh nghiến hàm. “À thì, cũng có vài thứ mà thậm chí Google cũng không thể phơi bày ra được.”

Bực mình vì anh ta chẳng chịu tiết lộ bí mật ấy ra, tôi khoanh hai tay lại. “Chẳng hạn như việc anh không thể chấp nhận thất bại - thậm chí là với mẹ ruột của mình.”

“Việc ấy cũng là một phần đấy,” anh cười, nói. “Trong số những thứ khác.”

Tôi nhìn ra nơi khác, không muốn anh nhìn thấy tôi khó chịu về việc anh bỗng nhiên có nhu cầu cần phải che giấu cái gì đó với tôi. Có lẽ bởi vì anh dường như đã biết quá nhiều về tôi, hoặc có thể đó là một việc nào đó hoàn toàn chẳng liên quan gì.

Chúng tôi lái xe qua vài khu phố trong yên lặng cho đến khi rẽ vào phố King, và anh tìm được một khoảng trống đậu xe bên lề đường khá gần cửa hàng đồ cổ Trenholm. Tôi hồi hộp về việc gặp mẹ Jack, mặc dù không theo lý do mà anh ta tưởng tượng. Tôi đứng lên và chỉnh lại chiếc váy trắng bằng vải lanh cho thẳng thóm rồi bước cùng Jack đến cửa chính làm bằng gỗ và thủy tinh màu trông rất đường bệ dẫn vào bên trong cửa hàng đồ cổ lâu đời này.

Cái mùi quen thuộc ở đây khiến tôi liên tưởng đến những ngôi nhà cổ - nhắc nhở tôi về sự hoang tàn thối rữa, về những hóa đơn sửa chữa khổng lồ, và về những người đã chết. Nó cũng mang lại những kỷ niệm xưa mà tôi chẳng muốn hồi tưởng lại bao giờ.

Những món đồ gỗ thẫm màu được đánh vẹc-ni bóng loáng chiếm đầy phòng trưng bày nhưng không hề gây cảm giác chật chội. Vài chiếc bàn nhỏ loại dành kê ở góc phòng có những món đồ trang trí thanh mảnh đặt bên trên càng làm nổi bật những bức tường đỏ sẫm và những bộ đèn chùm sáng rực trên trần nhà. Những bức tranh sơn dầu vẽ hình những người đàn ông, đàn bà, và trẻ em đang nhòm xuống chúng tôi từ những bức tường lấp đầy những hoa văn gỗ dùng trang trí chân tường và trần nhà, như thể muốn cho những người sở hữu nhà ở Charleston thấy rằng những món đồ gỗ và tranh treo tường tuyệt đẹp này trông sẽ như thế nào nếu được đặt trong những ngôi nhà sang trọng của họ. Tôi chưa bao giờ đi xuống phố King mà không nhòm vào những ô cửa kính ở đây và chỉ muốn bước vào để chạm tay vào những món đồ gỗ xưa, đồng thời tôi cũng chỉ muốn quay ngoắt đi và cố quên lý do tại sao tôi vốn vẫn luôn ghét những ngôi nhà cùng đồ gỗ xưa cũ như thế này.

Một phụ nữ nhỏ nhắn, mái tóc vàng chải ngược ra phía sau theo khiểu Pháp và mặc một bộ đồ hiệu St. John cùng giày Chanel, bước ra đón chúng tôi từ phía sau cửa hiệu. Tôi biết ngay bà ấy là mẹ của Jack khi nhìn vào đôi mắt màu xanh thẫm cùng hình dáng thanh nhã của đôi lông mày. Tôi tự hỏi không biết có phải anh học cách nhướn một bên mày đầy vẻ tò mò ấy từ mẹ hay đó chỉ là một đặc điểm di truyền của dòng họ Trenholm hay không.

“Jack, con yêu ơi. Cuối cùng thì con cũng quyết định ghé thăm bà mẹ già tội nghiệp này.” Bà nắm hai bàn tay anh và kiễng chân lên để chìa má ra cho anh hôn. Bà có làn da láng mịn và không hề có vết nhăn, và gương mặt ấy là kiểu gương mặt chỉ ngày càng đẹp ra khi càng có tuổi, như thể đời bà chỉ xảy ra những điều tốt đẹp để không làm hư hại đến nước da ấy bằng những vết nhăn và nếp gấp. Mà như thế thì nghe chẳng hợp lý chút nào nếu bà ấy thực sự là mẹ Jack. “Con có mang tiền đến trả cho mẹ không?”

Anh hôn mẹ mình rồi quàng tay ôm chặt lấy bà, và bà có vẻ hoàn toàn thoải mái với việc này khiến tôi mỉm cười. “Mỗi lần con gặp mẹ là thấy mẹ trẻ ra đấy. Một ngày nào đó mẹ phải chỉ chỗ dòng suối thanh xuân cho con đấy nhé. Và, Phải, con có mang tiền đến đây. Mẹ con mình sẽ giải quyết vụ này trước khi con đi.”

Bà mỉm cười rồi cả hai quay sang nhìn tôi bằng hai đôi mắt giống hệt nhau. “Mẹ này, để con giới thiệu bạn mới của con với mẹ, đây là Melanie Middleton. Và Melanie, đây là mẹ tôi, bà Amelia Trenholm.”

Bà đứng đối diện với tôi và chìa tay ra. Tôi bắt tay bà, ngạc nhiên vì sự cứng cáp của nó vì làn da của bà trông thật mềm mại. Bà tiếp tục giữ tay tôi lại thêm một lúc nữa rồi nhìn thẳng vào mặt tôi khiến tôi có cảm giác nhột nhạt trong dạ dày.

“Rất hân hạnh được gặp cô ạ,” tôi nói và cố tìm cách ngăn chặn một thảm họa sắp sửa xảy ra.

“Chúng ta đã gặp nhau rồi,” bà nói, lúc này cả hai bàn tay bà đang ấp lấy bàn tay tôi. “Ở ngôi nhà của bà ngoại cháu trên đường Legare khi cháu còn là cô bé nhỏ xíu. Cháu biết không, mẹ cháu và cô là bạn thân lắm đấy.” Bà lại nhìn chăm chăm vào mặt tôi.

“Cháu nhớ rồi,” tôi nói, cảm thấy thật khó mà nhìn vào mắt bà. “Chỉ là cháu chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ giữa mẹ của mình và mẹ của Jack, mặc dù cô mang tên giống tên bà bạn thân ấy của mẹ cháu. Cháu đoán đó là vì cháu không nhớ cô có một người con trai.”

Bà gật đầu. “Ờ, đúng rồi, làm sao mà cháu biết được chứ, vì khi nào cô đến chơi với mẹ cháu thì cô luôn để Jack ở nhà. Ginette không thật sự thích trẻ nhỏ lắm, ngoại trừ cháu ra.”

Tôi biết tại sao đấy, tôi muốn nói thế nhưng vẫn giữ im lặng. Từ lâu tôi đã vui vẻ chôn vùi kỷ niệm về mẹ mình, và giờ đây tôi cũng chẳng có ý định khai quật hồn ma của bà ấy lên làm gì.

Bà Trenholm mỉm cười. “Cháu giống mẹ cháu ở gương mặt. Cháu có đôi mắt của bố, còn lại tất cả là của dòng họ Prioleau. Cháu có biết hát không?”

“Không hát nổi một nốt nhạc nào cô ạ,” tôi nói, thả phệt tay xuống, hăm hở thay đổi đề tài nhưng chẳng hiểu sao tôi cảm thấy hơi buồn khi thả đi hơi ấm từ bàn tay bà ấy. Ðã lâu lắm rồi kể từ khi tôi được nhắc nhở về những gì tôi từng tưởng nhớ trong một thời gian dài. Nhưng thật khó mà tưởng nhớ đến một thứ mà chính bản thân mình đang cố cho rằng mình chưa bao giờ tưởng nhớ gì đến nó cả.

“Ít ra thì cháu có thích opera không? Mẹ cháu đã làm nên tên tuổi lẫy lừng của chị ấy ở châu Âu đấy. Cô nghĩ chắc chắn cháu phải có khả năng thẩm âm cho bộ môn này.”

Jack cười khẩy sau lưng tôi. “Mẹ ơi, cô ấy nghe nhạc ABBA đấy. Con nghĩ như thế đã đủ nói lên tất cả rồi còn gì.”

Tôi chỉ muốn bốp chát lại với Jack rằng tôi cũng có nghe những thể loại nhạc khác, chỉ trừ opera ra thôi, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì đó mà tôi lại muốn hành xử đúng mực trước mặt mẹ anh ta.

Bà Trenholm nắm lấy khuỷu tay tôi và mỉm cười. “Tất cả các thể loại âm nhạc đều có hồn cả. Cháu có thích dùng cà phê không? Cô vừa pha một bình mới đây. Chúng ta có thể ngồi trò chuyện vui vẻ trong khi Jack ra phòng sau giúp ba nó mở mấy cái thùng đựng những bộ chén đĩa bằng bạc mà ông ấy đã mang về từ một buổi đấu giá điền sản ở Pháp.”

Jack nhăn mày nhìn xuống mẹ mình nhưng không cãi lại. “Ðược thôi, mẹ à. Nhưng đừng có đề cập gì về những chuyện xấu hổ thời trẻ con, được chứ?”

“Nếu mẹ mà làm thế thì mẹ phải cần cả tháng mới kể hết đấy Jack à. Nào, giờ thì đi giúp ba đi. Và đừng có vội quay lại quá sớm đấy.”

Amelia Trenholm nhẹ nhàng đưa tôi đến cuối cửa hiệu trong khi Jack đi qua một cánh cửa bên hông mà lúc nãy tôi không để ý. Một chiếc bàn ăn bằng gỗ gụ đã được dọn sẵn với bộ tách cà phê Limoges và những tấm lót đĩa cùng khăn ăn bằng vải lanh trắng. Một chiếc bình cà phê cao bằng bạc đặt trên chiếc tủ đựng bát đĩa cùng kiểu với những cái chân tủ được uốn cong đầy trang nhã, và một cái đĩa to bằng bạc đựng các loại bánh ngọt đủ loại thật ngon lành nằm ở giữa bàn.

“Ngồi xuống đi cháu, để cô rót cà phê cho. Hay là cháu thích trà hơn?”

“Cà phê được rồi ạ, cám ơn cô.” Tôi nhìn chằm chặp vào cái tủ đựng bát đĩa. “Có phải đó là tủ hiệu Thomas Elfe không cô?”

Bà đã rót cà phê vào tách cho tôi xong. “Quan sát tốt đấy, cháu ạ. Ðó là một trong số rất ít những tủ cùng loại còn tồn tại, cho nên không phải ai cũng hiểu tại sao cô chú đòi giá như thế. Nhưng cô cũng nhận đoán rằng cháu sẽ có kiến thức tốt về đồ gỗ có giá trị.”

Mắt chúng tôi giao nhau khi bà đặt tách trà và chiếc đĩa lót thanh mảnh trước mặt tôi. “Cô xin lỗi, Melanie à. Cô không có ý định làm cháu không vui. Bởi vì mẹ cháu và cô đã từng là bạn rất thân, và cả hai thỉnh thoảng vẫn còn giữ liên lạc, do đó nếu cô có nghĩ đến mẹ cháu khi nói chuyện với cháu thì cũng là tự nhiên thôi.” Bà ngồi xuống một chiếc ghế hiệu Chippendale và kéo nó lên đầu bàn. “Cô hiểu vì sao cháu hơi cáu giận mỗi khi có ai đó đề cập đến mẹ cháu - bất cứ người bình thường nào cũng sẽ phản ứng như thế. Cô cũng hiểu những hoàn cảnh có liên quan đến việc mẹ cháu đi mất khỏi đời cháu, cho nên cô có thể kể cho cháu nghe vài tình tiết bên trong...”

Tôi đặt tách cà phê xuống với một tiếng lanh canh nhẹ. “Bà Trenholm à, thật lòng cháu không hề muốn nói về mẹ cháu hoặc thậm chí cố tìm hiểu về bà ta. Cháu là người luôn tin rằng cần phải dẹp bỏ quá khứ mà hướng về tương lai, và bà ta hoàn toàn thuộc về quá khứ của cháu. Cho nên, cám ơn cô đã mời cà phê, nhưng cháu nghĩ đã đến lúc cháu phải đi đây.”

Bà đặt một bàn tay rắn rỏi lên cánh tay tôi, sự cương quyết ấy khiến tôi nghĩ thật nhiều đến con trai của bà đến nỗi suýt nữa thì tôi mỉm cười. “Cháu thật nóng tính giống ba, đúng không? Hay là cháu cứ ngồi xuống và chúng ta sẽ nói chuyện lại từ đầu? Cô sẽ không đề cập đến mẹ cháu nữa, thay vào đó chúng ta sẽ trò chuyện về Jack. Hoặc về ngôi nhà mới của cháu và các loại đồ nội thất trong ấy mà cô biết là đẹp mê hồn, bởi vì cô đã có đến ngôi nhà ấy một lần trong một dịp tiệc tùng gì đấy. Và cháu cứ gọi cô là Amelia.”

Bà đã rút tay ra khỏi cánh tay tôi và mỉm cười, khiến tôi lại liên tưởng đến con trai bà, và tôi cảm thấy dịu lại. Tôi lại ngồi xuống. “Cháu xin lỗi, bình thường thì cháu không đến nỗi quá đáng như thế đâu. Có lẽ cũng chỉ vì tất cả những việc vừa xảy đến với cháu gần đây thôi - thứ nhất là việc ông Vanderhorst qua đời rồi để lại cho cháu ngôi nhà. Việc này cứ khiến cháu mất ngủ.”

Bà Trenholm vỗ nhẹ vào cánh tay tôi và gật đầu ra chiều thông cảm. “Việc ấy hoàn toàn có thể hiểu được. Có lẽ cô cũng sẽ như cháu nếu ở trong hoàn cảnh ấy. Cô chẳng giận gì cháu cả.”

“Cám ơn cô,” tôi nói, và bắt đầu cho thêm ba gói đường và kem vào tách cà phê của mình. Tôi phải khen bà ấy vì bà chẳng nhận xét gì, thay vào đấy bà chỉ đẩy khay bánh đến gần đĩa của tôi hơn. Tự nhủ rằng mình chẳng cần phải khép nép gì với người phụ nữ này, thế là tôi tự thưởng cho mình hai cái bánh.

Tôi uống một ngụm cà phê rồi nói. “Ngay khi cháu hoàn tất việc kiểm kê toàn bộ đồ đạc trong nhà xong thì cháu sẽ cần cô đến giúp định giá vài món đồ to cũng như hướng dẫn cháu về những sửa chữa cần thiết. Cháu e rằng hiện giờ mình đang bị quá tải về toàn bộ những thứ ấy. Căn hộ nơi cháu đang ở thì chỉ chứa toàn đồ nội thất hiện đại của Pier One hoặc Pottery Barn chứ chẳng phải đồ cổ như Chippendale hay Sheraton.” Tôi tự cười với câu nói đùa của mình và bỗng mất hứng vì vẻ cau mặt của bà Amelia.

“Xin lỗi cháu. Chỉ là hơi bị sốc, khi biết rằng, à, cháu được nuôi dưỡng trong một gia đình có nhiều đồ cổ quý giá và hiện giờ cháu sở hữu một ngôi nhà đầy những món ấy, do đó mà cô không thể tưởng tượng là...”

Nụ cười của tôi đanh lại. “Cháu được ba nuôi dưỡng từ thuở lên bảy tuổi, do đó cháu đã học được rằng không nên sở hữu bất cứ cái gì quá quý giá hoặc vĩnh viễn. Nó như những món hành lý nặng nề chất trên vai và giữ chân ta lại khiến ta thật khó mà làm những việc khác.”

“Cô hiểu,” bà nói và làm tôi ngạc nhiên vì nụ cười rạng rỡ của bà. “Giờ thì cô biết tại sao, bên cạnh những điều hiển nhiên về cháu mà Jack lại cảm thấy gắn kết với cháu như thế. Cả hai đứa đều chỉ giỏi tránh né sự thật mà thôi.”

Suýt tí nữa thì tôi đã phun cà phê ra khỏi miệng. Nhưng tôi đã nhét một miếng bánh ngọt vào miệng để tránh không cho những từ không hay phun ra khỏi môi mình.

Tôi nuốt miếng bánh và nhấp một ngụm cà phê. “Bà Trenholm - à không, cô Amelia ạ - nếu chúng ta không thể lái câu chuyện ra khỏi quá khứ của cháu, thì cháu thật sự phải đi ngay. Cháu không hề đang chạy trốn sự thật. Cháu chỉ muốn giảng hòa với quá khứ của mình để có thể làm những việc có ích khác cho tương lai mà thôi.”

Ðôi mắt của bà thật ấm áp khi bà nhấp một ngụm cà phê và gật đầu như thể bà đồng ý, nhưng tôi không bị mắc lừa. Mặc dù không thích lời bình luận ấy, nhưng tôi lại cảm giác rằng tôi vừa tìm được một đồng minh cho mình.

“Ðược rồi, Melanie à. Chúng ta sẽ thay đổi đề tài. Cháu là một phụ nữ cấp tiến, và cũng là một nữ doanh nhân thành đạt nữa, từ những gì cô nghe về cháu. Cô ngạc nhiên vì từ trước đến giờ chúng ta chưa hề có dịp quen biết nhau, hay cả với Jack cũng vậy. Nó khá là nổi tiếng bên trong tất cả các phụ nữ độc thân đàng hoàng ở Charleston này đấy. Chắc chắn là nó có sơ xuất nào đấy rồi.”

Suýt tí nữa thì tôi lại sặc cà phê vì bà chẳng hề nhận ra rằng bà vừa nói một câu có nghĩa kép rất dễ khiến người ta nghĩ bậy, và tôi phải cố hết sức để giữ mặt tỉnh. Tôi hắng giọng. “Công việc làm cho cháu rất bận rộn, có lẽ đó là lý do tại sao. Nó khiến cháu chẳng còn tí thì giờ rảnh nào để mà giao du kết bạn.”

Bà nhấp thêm một ngụm cà phê trong tách của mình, rồi nhìn nó một lúc. “Gần đây Jack cũng hơi tránh xa bạn bè người quen đấy. Cũng chẳng khó hiểu gì, chỉ có điều việc đã hơn cả năm rồi còn gì, cho nên cô rất mừng khi nó kể cho cô và ba nó về cháu.”

Tôi đã mất kiểm soát chẳng biết mình đã ăn bao nhiêu cái bánh ngọt rồi nên đẩy cái đĩa ra xa, và bỗng nhiên cảm thấy nôn nao trong bụng. Tôi chồm người lên phía trước. “Ừm, cô nói thế nghĩa là thế nào - rằng anh ấy đã kể cho cô nghe về cháu?”

Amelia vẫy bàn tay được sơn sửa móng thật đẹp về phía tôi. “Ồ, chẳng có gì ghê gớm đâu. Chỉ là cuối cùng thì nó cũng hớn hở về cuốn sách sắp viết sau thất bại nặng nề của cuốn sách trước đây, rồi cháu và ngôi nhà của cháu cũng giống như lời hồi đáp cho những lời cầu nguyện của nó.”

Tôi chẳng hiểu bà ấy đang nói về cái gì cả. Khi xem Google về anh, có quá nhiều đường dẫn sang các trang khác mà tôi thì lại không có thời gian để điều tra. Trong sự hấp tấp dò tìm những thông tin cá nhân về anh, rõ ràng tôi đã bỏ qua một thứ nào đó rất quan trọng. “Cháu không hiểu rõ ý cô lắm. Làm cách nào mà cháu lại là lời hồi đáp cho những lời cầu nguyện của anh ấy?”

Bà nhìn tôi với đôi mắt xanh trong veo. “Cháu không biết chuyện ấy à?”

“Có lẽ là không.”

Bà bĩu môi. “À, quyển sách vừa rồi của Jack, quyển sách nói về những anh hùng của trận đánh Alamo, đã bị hạ bệ công khai trên truyền hình cả nước - hoàn toàn làm nó mất thể diện cũng như phủ nhận toàn bộ công sức nó đã bỏ ra.” Bà nhắm mắt lại trong một thoáng và lắc đầu. “Thông qua nghiên cứu miệt mài, Jack đã tìm đủ thông tin để hoàn toàn thay thế những tường thuật lịch sử về những gì đã thực sự xảy ra trong trận Alamo. Thậm chí nó còn tìm được một cuốn nhật ký mà theo lời các chuyên gia thì họ chắc chắn chín mươi chín phần trăm là của Davey Crockett và cuốn nhật ký ấy đúng là đã chứng thực cho câu chuyện của Jack. Thật không may, hậu duệ của Davey Crockett đã khai quật được một cái rương tương truyền là của tổ tiên nổi tiếng của họ và đã mở cái rương ra trong một chương trình truyền hình đặc biệt Chuyện về đêm.”

“Nhưng làm sao mà việc này lại phủ nhận Jack và những nghiên cứu của anh ấy?”

Amelia nhún vai. “Cái rương ấy chứa đầy giấy tờ, nhưng những chữ viết trong ấy thì chẳng cái nào khớp với chữ viết trong cuốn nhật ký mà Jack tìm được. Hoặc những chứng từ ấy là đồ giả, hoặc đồ giả là cuốn nhật ký của Jack - và dư luận thì chẳng muốn xoay theo hướng ủng hộ cho một người có ông tổ vốn được xem là nguồn cảm hứng cho nhân vật Rhett Butler trong truyện Cuốn theo chiều gió.”

“Cái gì ạ?”

Bà mỉm cười, trông giống hệt như con trai bà. “Phải, George Trenholm là ông tổ của Jack. Việc này đã từng làm Jack xấu hổ thật nhiều cho đến khi nó học được cách lợi dụng sự kiện ấy.” Bà lại nhướn một bên mày trong khi tôi cất giấu mẩu tin quý giá ấy đi để sử dụng về sau.

“Thế việc gì đã xảy ra?” Tôi hỏi.

“Quyển sách ấy bán không chạy và nhà xuất bản của Jack hủy hợp đồng trong khi đám truyền thông biến nó thành trò hề cho mọi người. Dĩ nhiên là nó vẫn còn người hâm mộ chung tình, là những người đầu tiên sẽ đi mua sách sắp viết của nó, nhưng vấn đề là tìm được một câu chuyện đủ lớn để giúp nó ký được một hợp đồng sách khác.”

Tôi cau mày. “Thành thật mà nói thì cháu không thể tưởng tượng được câu chuyện về Louisa Vanderhorst và Joseph Longo sẽ đủ sức thu hút ai khác ngoài dân Charleston. Cháu hy vọng anh ấy không quá kỳ vọng rằng câu chuyện này là cơ hội đủ lớn mà anh ấy đang cần.”

Amelia nhìn tôi một cách khác thường. “Louisa và Joseph? Cô không chắc nếu...”

Ðiện thoại reng và Amelia ngừng nói giữa chừng. Sau khi xin phép ra nghe điện thoại, bà đứng dậy và đi ra. Tôi cũng đứng dậy, bị thu hút bởi những món đồ gỗ mỹ nghệ xung quanh mình. Tôi đã nói với Jack rằng tôi chưa bao giờ đến đây vì nó quá đắt so với túi tiền của tôi, nhưng đó chỉ là một nửa sự thật. Lý do thật sự cũng giống như lý do tại sao tôi hay tránh những ngôi nhà cổ: tôi tránh những con người chẳng muốn để lại bất cứ thứ gì khi đã đến lúc phải lìa trần.

Trong khi đang ngồi nói chuyện với mẹ Jack, tôi đã nghe những tiếng thì thầm to nhỏ từ sau lưng mình, và cả sự tụt giảm nhiệt độ trong phòng đầy quen thuộc khi có vật gì đó vuốt ve sau đầu tôi. Ta mạnh hơn ngươi, tôi tự nói với mình như thể tự nhắc nhở mình rằng gai ốc nổi sau gáy tôi là vì bị lạnh chứ không phải vì sợ hãi.

Tôi nhìn thấy bốn người đàn ông lịch lãm ăn mặc giống thời thế kỷ thứ mười tám đang ngồi quanh một chiếc bàn chơi bài và một đứa bé trai mặc quần soọc có dây đeo quần đang ngồi cưỡi một con ngựa gỗ. Tôi cố tập trung vào một vật khác, cố phớt lờ họ đi với hy vọng họ cũng sẽ phớt lờ tôi, và rồi tôi lại tập trung nhìn vào một chiếc hộp nhỏ hình bầu dục đặt trên một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ trước. Nó được làm bằng gỗ óc chó và có một chiếc chìa khóa bằng đồng có núm tua đang nhét trong ổ khóa ở mặt trước của chiếc hộp.

Tôi chạm vào nó sau một hồi ngập ngừng vì tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm mà biết rằng đôi khi những vật dụng cũ được yêu thương thì luôn chứa đựng biết bao kỷ niệm của chủ nhân trước đây của chúng - những chủ nhân vốn thường tìm cách nói chuyện với tôi. Tôi đặt hai tay lên trên chiếc hộp và cảm thấy nhẹ nhõm vì không cảm thấy gì cả ngoài cảm giác của gỗ cứng bên dưới những ngón tay mình. Một cách cẩn thận, tôi xoay chìa khóa và mở nắp hộp, rồi thấy một chiếc hộp nhỏ bằng bạc bên trong được chèn lót ở hai bên bằng những ngăn gỗ nhỏ.

“Nó là hộp trà kỷ Nhiếp chính đấy. Ðẹp quá phải không?” bà Trenholm nói từ sau lưng tôi, mớm lời cho tôi bắt đầu.

“Thật đáng yêu,” tôi nói và lần những ngón tay theo lớp họa tiết phức tạp hình lá trang điểm cho mặt trên của chiếc hộp. Ðương nhiên là tôi đã nhìn thấy những chiếc hộp đựng trà cổ vài lần, nhưng cái hộp này lại hấp dẫn và gợi sự thích thú nơi tôi, khiến tôi phải vuốt ve lớp gỗ bóng mượt của nó như thể đấy là một người bạn cũ.

“Thật lạ đấy Melanie à, vì trong tất cả những thứ ở cửa hiệu này thì cháu lại bị cuốn hút bởi chỉ món này.”

Tôi giật phắt bàn tay mình ra khỏi chiếc hộp như vừa bị bỏng. “Nghĩa là sao ạ?”

“Ðó là món quà cho cô.” Mắt cô nhìn tôi. “Từ hôn thê của Jack.”

Tôi không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình. “Jack đã từng đính hôn?”

“Không còn nữa.” Bà lắc đầu và tôi ngửi thấy mùi nước hoa của bà ấy, nó khiến tôi nghĩ đến những bông hoa sơn chi và mẹ tôi, rồi nhăn mũi.

Tôi đưa chiếc hộp lại cho bà. “Ồ, cháu xin lỗi. Anh ấy chẳng đề cập đến...”

“Không sao. Nó có nói về việc ấy bao giờ đâu.”

“Nhưng tại sao chứ? Việc này xảy ra ngoài đời nhiều hơn mình tưởng đấy. Nếu phải hủy bỏ hôn ước thì vẫn luôn tốt hơn là ly hôn chứ.”

“Ðúng lắm cưng à. Nhưng hai đứa nó đã từng yêu nhau rất thắm thiết. Emily bỏ nó khi hai đứa theo đúng nghĩa đen là đang đứng ngay trước bàn thờ, khi ấy tất cả mọi người đều tan nát lòng.” Rồi bà cầm lấy cái hộp từ tay tôi và đặt nó lại lên bàn, những ngón tay bà mân mê trên lớp gỗ bóng loáng như cách tôi vừa mân mê. “Cô nghĩ Jack sẽ không bao giờ hồi phục trở lại được nữa đâu, thú thật là cô đã căm ghét cái con ấy trong một thời gian dài vì đã cư xử như thế với Jack.”

“Thế cô ta có bất kỳ lời giải thích hay xin lỗi nào không?”

Amelia lắc đầu. “Hoàn toàn không - à, ngoại trừ cái cảnh tượng khủng khiếp ấy tại nhà thờ khi nó nói vào mặt Jack ngay trước mặt toàn bộ khách mời rằng nó không thể tiếp tục được nữa. Nó chẳng có gia đình thân thích gì, do đó chẳng có ai giúp cho Jack nguôi ngoai sau cú sốc ấy. Emily tự dưng... biến mất khỏi cuộc sống của gia đình cô. Mà như thế cũng là điều tốt nhất đã xảy ra, cứ nghĩ đến Charleston nhỏ bé như thế này thì thấy. Nếu nó vẫn còn ở đây thì thế nào Jack cũng sẽ vô tình gặp lại nó bất cứ nơi nào.”

“Té ra cô ấy đã rời khỏi thành phố?” Chẳng hiểu tại sao việc biết rằng mình sẽ không có cơ hội gặp mặt cựu hôn thê của Jack lại có ý nghĩa với tôi đến thế.

“Trong nhiều nơi để đi thì nó lại chọn New York. Cô có nghe về việc ấy từ người chủ biên tờ báo Người đưa tin mà nó làm việc. Emily là ký giả phụ trách mục tin vắn. Hai đứa nó gặp nhau khi Jack đang tìm tư liệu để viết sách.” Rồi bà nhìn tôi chăm chú.

“Thế thì tốt cho họ quá,” tôi nói trong khi bị mất tập trung vì một bà già mặc đồ tang thời hậu thế kỷ mười chín đang ngồi trên chiếc ghế đu có chấn song phía sau lưng chúng tôi. Bà ấy mang mạng che mặt khá dày, và khi tôi nhìn thì bà đứng lên và bắt đầu bước về phía tôi, bước đi của bà chập chững vì bà phải chống gậy và dựa hoàn toàn vào nó. Tôi bước lùi lại một bước, hoảng vía khi thấy có vẻ bà đang muốn nói chuyện với tôi.

Một bàn tay nào đấy chạm vào cánh tay tôi rồi bà già ấy biến mất trong khi tôi vừa kịp kềm lại một tiếng hét to.

“Không sao, Melanie à. Chỉ là cô thôi mà.” Amelia nhìn tôi vẻ dò xét. “Mẹ cháu cũng có nhìn thấy họ. Ðó là tại sao chị ấy không thích đến đây.”

Tôi biết rằng có phủ nhận việc ấy cũng chẳng có nghĩa gì. Thay vào đấy, tôi nuốt ực ý nghĩ ấy trở vào rồi nhìn đồng hồ đeo tay. “Cháu nghĩ mình đã làm phiền cô đủ lâu rồi, với lại cháu phải quay lại văn phòng để gọi lại cho vài người. Cháu xin phép đi gọi Jack được chứ ạ?”

“Ðể cô đi gọi nó,” bà nói nhưng chẳng dịch chuyển. “Ðó là lý do tại sao mẹ cháu muốn cháu ra khỏi ngôi nhà của bà ngoại trên phố Legare. Chị ấy nghĩ rằng nơi ấy không được an toàn cho cháu.”

Một luồng ký ức chớp nhoáng bỗng quay lại với tôi, trong ấy tôi và mẹ đang nhìn vào chiếc cổng sắt ở trước ngôi nhà nơi mà bà ấy đã lớn lên. Một ngày nào đấy tất cả những thứ này sẽ thuộc về con, Mellie ạ. Toàn bộ lịch sử gia đình tuyệt diệu này sẽ là của con và con sẽ mang nó theo cho thế hệ kế tiếp. Tôi chớp mắt, cố gạt phắt hồi ức ấy đi rồi lại nuốt ực một lần nữa. “Bà ta muốn nói gì mà chẳng được.”

Amelia nhìn tôi một hồi lâu trước khi bước đi. Bà dừng lại khi tôi nói.

“Xin cô đừng nói cho Jack biết về việc... à, cô biết là việc gì rồi đấy. Ðó là điều mà cháu chẳng muốn được truyền bá rộng rãi cho mọi người biết.”

Bà nghiêng đầu sang một bên như để xác nhận điều ấy. “Cô sẽ không nhắc đến việc đó, nhưng cô nghĩ là nó đã biết rồi đấy. Chắc chắn cháu cũng đoán đó là lý do tại sao nó lại đưa cháu đến đây hôm nay phải không?”

Thật ra tôi chưa nghĩ đến việc này, nhưng tôi cũng không phủ nhận khả năng ấy. Nhớ đến lần nói chuyện đầu tiên với Jack ở quán Râu Ðen khi anh hỏi rằng tôi có hưởng gien di truyền về giác quan thứ sáu từ mẹ hay không, thì tôi biết mẹ Jack nói đúng. Dù vậy, tôi lại nói, “Thật vui đã được gặp lại cô lần này, cô Amelia ạ. Cám ơn cô đã mời cà phê và bánh ngọt nhé.”

“Không có gì, cháu gái ạ. Cô mong sớm được gặp lại cháu.”

“Cháu cũng thế,” tôi nói thật lòng. “Nếu cô không phiền, cháu xin phép đi ra ngoài đường để gọi cho vài người trong khi cô đi gọi Jack nhé.”

“Tất nhiên rồi,” bà nói rồi quay người đi và biến mất sau cánh cửa mà tôi thấy Jack đã đi vào trước đó.

Tôi đứng trên vỉa hè và bật mở điện thoại để bắt đầu gọi lại cho vài khách hàng. Tôi đứng đối diện với cửa hiệu, cố tập trung nhìn vào cái bóng của mình trong ô cửa kính để không phải nhìn thấy ai khác mà tôi không muốn thấy, nhưng lại bị phân tâm khi Jack và mẹ anh quay lại phòng trưng bày. Tôi nhìn Jack mở ví tiền ra và đưa cho mẹ anh vài tờ giấy bạc. Họ bước về phía cuối cửa hiệu, nơi có một chiếc bàn có nắp cuộn nằm lù lù trong góc phòng. Bà Trenholm dùng chìa mở ổ khóa và kéo ra chiếc túi xách của bà và sau khi đếm mấy tờ giấy bạc Jack vừa đưa xong thì đặt chúng vào túi rồi khóa chiếc bàn lại.

Họ tiếp tục trò chuyện, thế là tôi lại gọi thêm một cuộc nữa trong khi chờ đợi, bực mình vì những giọt mồ hôi bắt đầu trườn xuống chiếc áo đang mặc nhưng tôi thà chịu như thế còn hơn phải đi lại vào bên trong, nơi có những tiếng thì thầm và những đôi mắt vô hình.

Cuối cùng, sau khi choàng tay ôm mẹ mình thật chặt một lần nữa, Jack quay trở ra với nụ cười muôn thuở của anh, khiến tôi suýt nữa thì tha thứ cho anh vì đã bắt tôi đợi quá lâu trong cái nóng điên người như thế này.

“Xin lỗi,” anh nói. “Tôi phải hỏi mẹ tôi về gia tộc Longo.”

Chúng tôi bước về xe của anh. “Suýt nữa tôi quên. Thế bà ấy có biết họ không?”

Chúng tôi ngồi vào chiếc Porsche và hướng ra dòng xe cộ giữa ngày. “Ồ có chứ. Rõ ràng họ là những khách hàng lớn của cửa hiệu. Mẹ tôi bảo họ chẳng biết mẹ gì về đồ Hepplewhite - dĩ nhiên là bà ấy không nói những lời như thế - nhưng ba mẹ tôi cho rằng nếu gia tộc Longo đã bỏ tiền ra thì họ phải nhận được đồ có giá trị cho đúng với phong cách họ thích cho của ngôi nhà của họ trên phố Montagu.”

“Ðó là phía bắc khu Broad.” Tôi mang kính râm vào, nghĩ đến sự khác nhau về danh tiếng và giá nhà vốn chỉ dựa vào việc anh ở phía bắc hay ở phía nam.

“Thì đấy. Có lẽ ý nghĩ ấy cứ như giết họ mất mỗi khi họ nghĩ làm thế quái nào lão già Joseph lại chẳng biết đường mà đi mua nhà ở phía nam khu Broad khi ông ta mới dọn đến đây.”

“Nếu thế thì, mối liên lạc của họ với ba mẹ anh sẽ phần nào cho chúng ta một ít thông tin “nội bộ” về gia đình họ, anh có nghĩ thế không? Và mẹ anh có chỉ ra ai là người để mình có thể tiếp cận được hay không?”

“Nói chung mẹ tôi chẳng hào hứng gì lắm với cái gia đình ấy, bà nói có tin đồn rằng họ cờ bạc nhiều và nợ nần cũng lắm, cũng như họ đã hứa hẹn sẽ đóng góp cho từ thiện nhưng việc ấy chẳng bao giờ xảy ra. Nhưng mà một trong những người cháu trai có thể là người sẵn sàng nói chuyện với bọn mình đấy. Và cô sẽ chẳng thể nào ngờ về cái tên của anh ta đâu.”

“Marc Longo.” Tôi kéo kính trễ xuống để nhìn Jack.

“Quá đúng luôn. Có phải tôi đã nói với cô rằng tôi không tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên không?”

Ngay khi ấy thì điện thoại của tôi rung lên, báo có tin nhắn mới đến. Tôi lôi nó ra khỏi ví và nhìn vào màn hình. “Ðó là tin nhắn của Nancy ở văn phòng.”

Jack nhướn một bên mày theo đúng kiểu Rhett Butler.

“Ðoán xem ai vừa gọi nào?” Tôi bật đóng nắp điện thoại lại.

“Tôi đang nghĩ đến một người, nhưng tôi cứ để cô nói trước.”

“Marc Longo,” tôi nói.

“Thật thú vị.” Jack nhấn mạnh vào chân ga. “Như tôi đã nói ấy, trên đời này chẳng có cái gì là trùng hợp ngẫu nhiên cả.”

Tôi gật đầu nhưng chẳng nói gì, sợ rằng mình sẽ phải xác nhận rằng anh nói đúng. Có thể giải thích việc mẹ của chúng tôi đã từng là bạn bằng cách nào khác đây? Tôi đã nghĩ đến việc nói với Jack rằng có thể Marc Longo gọi cho tôi vì anh ta bị hấp dẫn bởi tấm hình của tôi đăng trên báo. Nhưng rồi tôi nhớ lại tấm hình ấy và biết rõ rằng điều đó không thể là sự thật.

“Vậy thì cứ đi xem anh ta muốn gì nào.” Jack nhấn vào chân ga mạnh hơn chút nữa, và tôi nắm chặt vào cửa xe, một lần nữa lại cảm thấy cuộc sống của mình không còn nằm trong vòng kiểm soát. Và tôi vẫn không chắc rằng như thế thì có tốt cho tôi hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.