– Ôi trời cảm ơn chị nhiều.
– Thôi về đây. – Bà chủ quán quay đi.
Tại nhà bếp của nó:
– Sao rồi mẹ, được không? – Nó hỏi khi nó đang cầm đũa ăn cơm, trông rất hớn hở
– Mệt quá đi, để bả đi hỏi bà chủ xem sao, chứ bả thấy mày còn nhỏ, không dám nhận – Mẹ nó ra vẻ phiền não
– Chết rồi vậy là không được rồi – Nó míu máo buồn
– Mà nè..làm cái gì mày khóai làm giúp việc cái nhà đó dữ vậy, có sung sướng gì đâu?
Nó không trả lời, nó lặng lẽ từng bước mặt buồn hiu đi vô phòng, trước khi đi vào phòng nó còn nói với ba mẹ nó một câu:
– Bữa nay con không muốn đi bán với ba mẹ đâu, cho con ở nhà một bửa
– Trời, thằng này ngon ta ơi! – Mẹ nó nói
– Thôi cứ cho nó ở nhà đi, đi theo không làm được gì cả – Ba nó nói
Nó nằm trong phòng mà lấy hai tay chắp lại cầu nguyện:
“ Cầu cho con được qua nhà anh đẹp trai làm việc đi, con cầu xin mà “
Những hành động lạ kỳ của nó từ khi gặp Tú khiến chính nó cũng không giải thích được, nó ngày càng thẩn thờ, rồi hay ngồi vẽ lên giấy những dòng chữ khó đọc, trong đó có ba từ “Anh đẹp trai “. Đầu nó ngẩn ngơ nhìn qua cửa sổ, hướng mắt hướng về quán cà phê nhỏ bên hẻm để trông chờ tin tức từ bà chủ quán.
Đã đúng hai ngày, mẹ Tú lại quán cà phê của bà chủ quán nọ
– Sao chị, chị giúp em được chưa?
– Có chút vấn đề cần hỏi chị đây.
– Chuyện gì chị? – Mẹ Tú ra vẻ hồi hộp
– Ờ..tui có hỏi giùm chị và người ta đồng ý nhưng mà….
– Nhưng mà sao chị?
– Nhưng mà người đó là một thằng nhóc, kế bên nhà chị đó. Nó mới có mười tuổi thôi, nhưng làm việc nhà giỏi lắm, mẹ nó nói ở nhà nó ngoan hiền và làm được hết tất cả mọi thứ trong nhà
– Ờ..nhưng mà em thấy nó nhỏ quá…không biết có….
– Được mà không có gì đâu chị, tui đảm bảo luôn, thằng này làm việc chăm ngoan mà, lễ phép nữa. Trong hẻm này chỉ hỏi được mỗi nhà nó, chứ mấy nhà kia thì có chổ làm hết rồi
– Nhưng mà…
– Chị yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu..hay là chị sợ nó ăn cắp vặt? – Bà chủ quán liên tục lấp lời mẹ Tú
– Không không, chị đừng nói vậy tội nghiệp em. Em không nghĩ vậy đâu.
– Ừ…chị nhận nó đi, ngoan hiền lắm. – Bà chủ quán liên tục khen ngợi, dỗ dành với mẹ Tú
– Thôi, được rồi. Em chưa chắc lắm, tại trong nhà có bà lão cần chăm sóc nữa. Em sẽ nhận thằng nhóc đó thử một thời gian nếu làm được thì tiếp tục, nếu không thì…. – Mẹ Tú nói
– Ừ…vậy đi chị. Chứ trong hẻm này con gái phụ việc kiếm không có, đi làm xứ khác hết rồi chị! – Bà chủ quán nói
– Dạ, đây – em gửi chị – Mẹ Tú đưa cho bà chủ quán tiền hậu đãi
– Rồi rồi,cảm ơn chị…- Bà chủ quán ân cần
– Vậy chừng nào thằng nhóc đó mới làm được hả chị? Em đang cần gấp lắm. – Mẹ Tú nói tiếp
– À..ngày mai đi, ngày mai – Bà chủ quán tiếp lời
– Dạ, vậy mai nha chị!
– Ừ, mai tui kêu nó qua, nhà nó sát nhà chị đó.
Nói xong, mẹ Tú đi về,trong lòng còn hơi sợ vì sợ nó không làm xuể công việc, vì nó còn quá nhỏ. Đi ngang nhà nó, sát với nhà mình, bà ghé mắt vào nhìn thì vẫn là ngôi nhà bà thường nhìn thấy mỗi ngày: Một căn nhà thật cũ kĩ và nhỏ bé. Bà thiết nghĩ:
“ Nhà kế bên như vầy coi cũng thuận tiện việc đi lại “
Buổi trưa khỏang một giờ, bà chủ quán lại báo tin cho nó:
– Nho ơi! – Bà đánh thức giấc ngủ của nó
– Dạ….dạ…dạ….- giọng nó trong phòng vang ra nhưng không biết ai đang gọi mình nữa
Nó quýnh quáng nhanh chóng chạy ra mở cổng thì thấy bà chủ quán đang đứng trước mình, nó mừng rỡ và chuẩn bị nghe nói:
– Ba mẹ đâu con?
– Dạ đi bán hết rồi dì – Nó lễ phép
– Ờ..về nói với ba mẹ, bà chủ bên đây chịu nhận con rồi đó – Bà chủ quán chỉ tay vào nhà kế bên nhà nó
Mặt nó sáng bừng lên, đôi mắt long lanh và tươi mát hẳn lên, nó chợt la lên:
– Thiệt không dì, hí hí….cảm ơn dì
– Trời, làm cái gì con mừng dữ vậy, đi ở đợ mà mừng vậy sao con? – Bà chủ quán tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Dạ con mừng chứ dì, vậy là con có thể phụ giúp ba mẹ kiếm thêm tiền rồi – Nó thật lém lĩnh
– Ừ, con thật có hiếu, ráng mà làm nha con, dì nan nĩ giới thiệu con giỏi giắn lắm bà chủ mới chịu nhận đó
– Thiệt hả dì, con sẽ cố gắng
– Mà nè, bà chủ nói chỉ nhận con làm thử vài tháng thôi, để thử xem con có làm nổi không đó, nếu được thì làm tiếp. Chính vì vậy mà con phải làm cho giỏi nha.
– Dạ con biết rồi, cám ơn dì nhiều lắm- Nó ra vẻ vui vẻ
– Ừ…mai sáu giờ sáng bắt đầu đi làm nha con – Bà chủ quán bắt tay nó nói
– Dạ..vậy là lương bắt đầu tính vào ngày mai rồi, mà lương bao nhiêu một tháng vậy dì? -Nó hỏi
– Một triệu hai trăm ngàn! – Bà chủ quán nói
– Wow! Lần đầu tiên trong đời con sẽ cầm được một triệu hai trăm ngàn sau một tháng nữa.hehehe
– Thôi dì về nghe – Bà chủ quán thấy nó có hiếu với ba mẹ như vậy nên rất xúc động
– Để con lấy chuối cho dì ăn nhe, mẹ con mới mua buồng chuối bự tổ chảng luôn – Nó vui vẻ
– Thôi, được rồi, nhà dì thằng con mới mua. Dì về nghe.
– Dạ, dì về
Nó tỏ ra vui sướng tột đỉnh, hát hò cả ngày đến tối.
Đến khi ba mẹ nó, ba mẹ nó chưa kịp đẩy xe dừa và bưng mâm bánh vào nhà thì nó…
– Ba mẹ, ngày mai con đi ở đợ – Nó vô tư
Ba mẹ nó nghe vậy bỗng dưng thấy mắc cười. Vừa cười nhưng vừa lo:
– Trời trời, ở đợ mà như được làm tiên vậy,sung sướng quá he?
– Bộ bà chủ quán cà phê đằng kia cho hay tin rồi hả? – Mẹ nó hỏi
– Dạ, hồi trưa dì lại nói con biết.
– Rồi rồi, dị là được rồi, mày vào đây – Mẹ nó bưng mâm bánh vào nhà
– Chi vậy mẹ??????
Trong lúc ăn cơm, mẹ nó đã dặn dò rất nhiều, nào là phải biết nghe lời chủ, nào là phải làm việc cẩn thận đàng hòang tử tế, nào là phải lau chùi gọn gàng ngăn nắp…nó nghe mà muốn chóng mặt. Nhưng bản tính nó là vậy chỉ thóang qua thôi là nó có thể thấu hiểu hết những gì mẹ nó dặn. Ba nó cũng tiếp lời vào dạy dỗ nó.
– Nãy giờ nghe hiểu không? – Mẹ nó hỏi
– Dạ hiểu rồi – Nó gật đầu
– Ráng làm cho tốt nhe? – Ba nó nói
– Dạ…..Vậy là từ nay con khỏi sợ nắng noi nữa rồi. hé hé hé
Ba mẹ nó lắc đầu.
Buổi tối ăn cơm xong, thằng Nu nhà kế bên chạy qua tò chuyện với nó như mọi bửa ở trước cổng:
Nó kể lại mọi chuyện làm người giúp việc cho thằng Nu nghe
– Trời, mày làm tao bất ngờ quá à – thằng Nu ra vẻ bất ngờ
– Tao cũng bất ngờ nè, nhưng vì tao muốn giúp đở ba mẹ tao kiếm thêm tiền thôi – nó lúc lắc cái đầu vui vẻ
– Ê! Sao tao thấy mày nghi nghi….người ta đi ở đợ sợ muốn chết còn mày thì…..vui vẻ quá vậy? – thằng Nu nhìn dáo dác nó
– Tao vui cũng phải, tại tao đi làm cho người có quen biết, nên tao không sợ
– À, ý mày nói có quen Anh Tú chớ gì?
– Hì hì đúng rồi
– Ừ…mày qua làm nhà bên đó tao nghĩ mày sẽ được đối xử tốt – thằng Nu ngước mặt nhìn trăng nói
– Sao vậy? sao mày biết
– Thì mày thấy anh Tú là người thế nào rồi, anh ấy rất tốt bụng, thì ba mẹ anh ấy cũng vậy thôi
– Ờ….hé – Nó gật gù
Một lát sau:
– Ê sao hôm nay tao không thấy anh đẹp trai ra mậy? – nó hỏi thằng Nu
– À, hồi nãy tao thấy ảnh đi rồi!
– Đi đâu? – nó tò mò
– Ai mà biết, ảnh đi bằng xe máy. Mà có chở một người con gái
– Người con gái hả? ai dạ? người con gái nào – Nó bỗng dưng rất tò mò
– Ai mà biết, chắc là mẹ ảnh thì phải? – thằng Nu gật gù
– Ò….chắc là mẹ ảnh
Sáng hôm sau, năm giờ rưỡi nó thức dậy nhanh chóng. Đánh răng rửa mặt thật gọn, chải tóc thật kĩ. Nó thay một bộ quần áo thật đẹp. Nó nhìn trước gương và làm vài động tác quen thuộc: mím môi sau đó cười thật tươi và nói cố lên!!!!!
Nó đi xuống nhà bếp thì đã năm giờ bốn mươi lăm, nó thấy ba mẹ nó đang nấu ăn buổi sáng. Ba mẹ nó quay lại giật mình nói:
– Trời mày đi làm hay đi ăn tiệc vậy?
– Dạ, thấy cũng bình thường mà mẹ.
– Kệ nó đi, bà quan tâm làm gì cho mệt.- Bà nó nói
Ăn cơm xong nhanh chóng nó chạy qua nhà kế bên để bắt đầu nhận việc. Trước khi bấm chuông nó còn mím môi một cái cho thật tự tin.
Hôm nay là chủ nhật nên cả nhà Tú rất đông đủ mọi người
Reng……………… – Cổng nhà Tú vang lên
– Ngồi đi con – Mẹ Tú ân cần mời nó
– Dạ – Nó ngồi xuống
Nó nhìn chung quanh thì có ba mẹ Tú, và Tú đang ngồi trên bộ sa-lông.
Tú thấy nó liền ngạc nhiên:
– Nho!
– Anh đẹp trai! – Nó cười
– Sao em lại ở đây? –Tú hỏi
– À…mẹ bảo vào làm việc nhà mình đó con! – Mẹ Tú nói
– Ủa? sao lại là em ấy hả mẹ? – Tú hỏi mẹ
– Ủa? con quen với cậu nhóc này sao?
– Dạ quen, hàng xóm mà, kế bên nhà mình đó mẹ.