– Em ơi! Em đi đâu vậy? Có qua sông không, chị đưa?
Nó xoay qua, mặt lơ ngơ đầy cái nắng phủ màu nắng:
– Ơ dạ, em đi!
Trên chiếc đò, mà cô chủ khoảng 18 tuổi đang đưa nó qua sông. Với một bộ đồ bà ba của gái miền quê thật tinh tương, giản dị nhưng không mới mẻ gì lắm. Nó nhìn chung quanh cảnh ở đây thật thơ mộng nhưng thoang thoáng chút buồn.
Cơn gió quê nhè nhẹ lại lần nữa nô đùa trên ngọn tóc nó, ngọn tóc nó rối lên khi hình ảnh anh đẹp trai của nó lại tung bay trước mắt. Nó buồn lắm. Mắt lại rươm rướm nữa.
Mặt nó buồn lắm…mặt nó bơ phờ cũng vì anh.. Nhưng nó không khóc đâu vì nó biết những dòng suy nghĩ của nó tối qua sẽ còn in hằn…nó không quên.
Nó nhìn lần nữa cảnh sông nước, nhà ở, và cả những con người ở đây đều rất thân thiện và mộc mạc giống như những gì nó đã được đọc trên báo.
Nó cũng nghĩ đây là môi trường tốt hơn để nó thích nghi.
Nó chợt nhớ lại nhiệm vụ chính của nó là phải làm gì nên xoay lưng đối mặt với cô gái chèo đò:
– Chị ơi! cho em hỏi..xóm của bà hai Đông gần tới chưa hả chị?
Chị ấy cười thân thiện đáp với nó:
– Ồ, tới rồi đó em. Em thấy cái nhà xanh xanh không? – Chị thân thiện chỉ cho nó bên kia sông
– Ò, dạ em thấy!
– Ờ, kế cái nhà xanh xanh đó, có con hẻm đi về phía sau, có con lươn bộc qua khu bãi cỏ,em đi dài dài có con sông nhỏ nữa là tới rồi đó em.
– Dạ, cảm ơn chị.
Thấy nó dường như người ở tỉnh về nên chị hỏi thăm:
– Em là người thành phố à?
– Dạ…
– Em xuống đây tìm người à?
– Dạ….
– Em……
Thấy mặt nó hơi buồn bã nên chị không hỏi nữa….
Đò đã sang sông, nó bước lên bờ và gửi cho chị gái đó 500 đồng.
Nó lại tiếp tục hành trình, nó lơn tơn như thằng bé không nhà, nó thấp thỏm lo âu, sợ rằng rồi đây khi gặp lại thằng Nu nó sẽ như thế nào? Sợ rằng sẽ có điều gì chẳng lành nên nó không tưởng tượng ra nữa.
Nó bộc ra con lươn theo lời chị chèo đò dặn, khung cảnh trước mắt của nó bây giờ đúng là thật khác, quả nhiên có thêm một con sông nữa hiện ra trước mặt nó.
Con sông này dài, nhấp nhô trên mặt sóng trong thật thanh bình. Một khung cảnh vô cùng tuyệt vời yên tĩnh nhưng ôi sao, nó có cảm giác như nơi này rất buồn thì phải. Nhà thì chỉ thấp thoáng một hai ba cái, có rất nhiều mãnh đất trống bỏ hoang. Nó thầm nghĩ xóm bà Hai Đông là đây hay sao?
Nó cố đi thêm đọan đường nữa…
Đoạn đường nữa……
Thì…..
Hình dáng của ai quen thuộc đang đập vào mắt nó. Đứng đằng xa, nó thấy dáng thằng bé chạc tuổi nó đang chăm chỉ tưới những luống rau xanh, cử chỉ của thằng bé ấy giống thằng Nu chết được, nhưng chưa nhìn được gương mặt nên nó không dám chắc. Thằng bé ấy lại lui cui xuống con sông kia múc nước lên tưới rau, vàl úc này đây..lúc này đây nó như muốn chết đi vì sung sướng khi nhận ra gương mặt quen thuộc của ngày nào…đó chính là thằng Nu ……
Từ xa, nó khóc to lên vì sung sướng, những cảm xúc hoà trộn lại trong nó. Những ký ức ngày xưa của hai đứa lại đọng về trong nó. Nước mắt nó đổ như mưa.
Nó hét toáng lên:
– Nu…………………………….!!!
Từ đằng kia xa, đối phương nghe giọng ai quen thuộc. Chắc chỉ gần một năm thôi, nó chưa nghe được.
Đối phương thôi khom người tưới nước cho rau nữa mà xoay lại nhìn vào nó.
Chợt thùng nước tưới lăn loãng toãng xuống đất. Niềm cảm xúc đến trong đối phương tăng lên khi nhận ra đó là thằng bạn thân của mình. Đối phương đó không ai khác…đó chính là thằng Nu – người mà nó muốn tìm kiếm mấy ngày nay.
– Hả?…..Nho…………
Cả hai cùng nhau chạy lại, niềm xúc động dâng cao vời vợi khi cả hai sắp chạm mặt nhau..nó không ngờ nó lại tìm được thằng Nu ở nơi này, nơi này thật khác với những gì nó tưởng tượng.
– Nho!
– Nu!
Chợt nó ôm chầm lấy thằng Nu siết thật mạnh cho vơi đi nỗi nhớ.
Nó nghe được mùi nắng đang lấn áp trong vạt áo của thằng Nu, nó cũng hiểu được ở đây thằng Nu sống như thế nào rồi?!
– hức hức hức – Nó khóc nức nở.
– Nho! Tao có nhìn lầm không? – thằng Nu vịnh vai nó hỏi
– Phải! tao..là tao đây.
– Vậy sao mày xuống đây hả? – thằng Nu chợn mắt nhìn nó thắc mắc.
Chợt nó không trả lời mà im lặng nghoảnh mặt chỗ khác….
Thằng Nu thấy vậy nên nói…
– Thôi tao với mày đi vào trong nhà đi rồi nó sau nhe!
– Ừm.
Hai đứa ngồi bên nhau như những ngày xưa, vẫn thân thiết vẫn là những câu chuyện dài của hai đứa kể cho nhau nghe:
– Mày khác đi nhiều lắm đó! – Nó nhìn vào mặt thằng Nu và nói
– Vậy hả? hì hì – thằng Nu vẫn hóm hỉnh như ngày nào, nó bóp hai bên má nói
– Ừ, mày đen hơn trước, ốm hơn trước…..
– Chứ mày nghĩ đi… ngày nào cũng trồng rau, tưới rau, rồi còn phải chăm sóc từng li từng tí cho nó nữa thì không đen sao mà được – thằng Nu chỉ vào mấy liếp rau trãi dài trong nắng.
Nó nhìn theo chỉ tay của thằng Nu nói:
– Mày trồng rau hả?
– Ừ, tao trồng rau cũng lâu lắm rồi, sống qua ngày mà.
– ủa, mày nói với tao bà con nơi đây sẽ giúp mày mà?
Chợt thằng Nu buồn và nói:
– Tao về đây, thì một số đã đi xa hết rồi, còn một số thì người ta dọn về xóm trên hết rồi, tại xóm trên đông vui hơn ở đây. Họ có cho tao mãnh đất này để trồng rau kiếm tiền nè.
Chợt thằng Nu vui vẻ nói thêm:
– Mày đừng có coi thường mấy cái đám rau này nhe, nhờ nó mà tao mới sống được tới ngày hôm nay đó. Rau trồng cũng mau lắm, vài tuần là đem thu hoạch đi bán được à. Mà buổi trưa á hả, tao không ngủ được đâu, mấy con chó mèo gì ở đây phá lắm, nó giẫm đạp lên rau của tao hết.
– Vậy có đủ để mày ăn uống gì không?
– Đủ chứ, từ lúc về đây ngoại trừ tốn tiền mua lá để lợp cái nhà này ra, tao không có sử dụng gì thêm hết, số tiền đó tao đang còn để dành nè.
Nó nhìn xung quanh căn nhà này…nó thấy nhà của thằng Nu cũng đâu khác gì nhà cũ của nó chỉ tại cái nhà này nhỏ hơn nhà của nó mà thôi.
– Nhà này nhỏ quá lắm phải không? – thằng Nu hỏi nó khi nó dáo dác nhìn căn nhà.
– Ờ….ờ…
– Tại có mình ên tao thôi, cất chi cái nhà bự tổ chảng …hehe…nhưng hôm nay có thêm mày là vừa kín luôn rồi đó, hai người ở là vừa đủ òi.
Nó nhìn thằng Nu mặt thoáng buồn nói:
– Tao không chỉ ử ngày hôm nay thôi không đâu!
– Ờ..ơ..là sao? – thằng Nu thắc mắc
– Là …là…tao muốn ở đây luôn với mày đó.
– Ở đây luôn hả? – thằng Nu trợn mắt
– Sao hả, không được hả? – nó hỏi bậm trợn
– Trời! được chứ, mày ở đây luôn tao còn cúng thêm con heo quay cho trời đất nữa kìa.
– Sao vậy?
– Hơi!….ở đây ban ngày còn thấy mấy đứa trẻ con nó vui đùa nghe thấy vui tai, người trong xóm qua lại cũng vài người thấy đỡ buồn..nhưng mà tối đến buồn lắm mày ơi!, tao ở một mình buồn dữ lắm. Mà được cái buổi chiều nắng ở đây ngộ lắm, tím rịm hà,…mà người ta vẫn thường nói là hoàng hôn màu tím đó. Với lại ở đây cũng mát dữ lắm.
– Vậy từ nay mỗi tối tao sẽ nói chuyện với mày, tao sẽ ở chung với mày?
– Nhưng mày phải nói tao biết lý do tjai sao mày lại ở đây mà không về trên đó sống trong nhà bà Nội hả?
Nó như không muốn nói gì đến chuyện ngôi nhà đó nữa, nó giã vờ lãng tránh…
-Ê Nu! Buổi trưa ở đây cũng mát ghê he?
– Ừ mát….
– Mày biết tao tìm mày cỡ nào không? – Nó nhìn thằng Nu nói
– Ờ, tao biết, khó khó..khó lắm tại đường đi ngoằn ngèo đúng không? Hehe – thằng Nu câu cổ nó nói nghịc ngợm
Nó nhìn chăm chăm vào thằng Nu nói
– Mày vẫn nghịch ngợm, hóm hỉnh như hồi đó, không thay đổi gì hết.
– Còn mày, mày cũng không thay đổi gì cả, mà tao thấy mặt mày hơi bơ phờ đó. – thằng Nu nhìn dáo dác nó thân hình nó nói
– Có chứ? – Bỗng mắt nó nhìn đâu đó đăm chiêu
Thằng Nu hỏi thẳng:
– Nho, mày cói chuyện gì, nói tao nghe đi, sao mày như người mất hồn vậy?
Nó nhìn thằng Nu, không muốn trốn tránh sự thật nữa nên nói:
– Tao…tao….tao bỏ nhà anh đẹp trai đi rồi mày ơi!
– Hả? Sao vậy? họ…họ…đuổi mày à?
– Không không có, mày đừng hiểu bậy! Tại tao tự bỏ đi thôi…
– Sao mày bỏ đi, chẳng phải mày..mày…mày thương anh đẹp trai của mày lắm hả?
– Đúng, tao thương anh đẹp trai nhiều lắm. Nhưng tao không thể nào ở đó nữa trong khi anh…anh đã có vợ..
– Hả? – thằng Nu như cuống cuồng lên.
– Anh…anh đẹp trai lấy vợ rồi mày ơi! híc híc – Nó đã bật khóc
Thằng Nu thấy nó cúi đầu, nước mắt chảy xuống đùi mà nức nở. thằng Nu thấy bạn mình như vậy buồn lắm nhưng chẳng nói gì nữa, chỉ biết choàng tay qua cổ nó và nhịp nhịp như cách vỗ về nó không nói thành lời.
Thằng Nu không ngờ ngày hai đứa hội ngộ lại nhiều cái ngạc nhiên như vậy. Nu nhìn nó mà lòng khôn xíêt cứ để cho nó khóc cho đã rồi đợi đến khi nó đứt hẳn tiếng nấc kia thì…
Tối hôm đó:
Nhà của Nu trước mắt chỉ cần hai ba bước chân thôi là một con sống nhỏ chảy qua. Trông cũng lãng mạn lắm nhưng trong cái lãng mạn cũng gợi nên sự cô đơn lạnh lẽo.
Lúc nào cũng như hình với bóng. Nó và thằng Nu ngồi trước sông tâm sự to nhỏ:
– Cuôí cùng mày đã chịu nói ra tất cả, tao không ngờ mày lại thương anh đẹp trai của mày đến như vậy, mày dám lấy mạng sống của mình ra để cứu anh nữa…
Nó khoanh tay để mặt lên, giọng trầm trầm nói
– Tao làm như vậy không phải để được người đời thương,cũng không phải để được anh nói lời cám ơn với tao mà…mà…tao chỉ muốn…
– Muốn anh đẹp trai biết rõ tình cảm của mày dành cho anh ấy nhiều đến mức độ nào đúng không? – thằng Nu nắm bắt chi li mọi suy nghĩ trong nó dù hai đứa đã xa cách khá lâu.
– Ừm…
– Mà kể ra cũng đáng đời thằng Tân bóng dám làm tới những chuyện động trời như vậy, dám xúi người ta bắt cóc anh Tú, thật là quá đáng, giờ thì đáng đời cho nó, đúng là kể gieo ác thì gặp ác.
Nói xong. Thằng Nu chợt xoay mặt qua thì thấy nó khúc khít trong hai cánh tay che mất khuôn mặt của nó.
Chợt nó lên tiếng:
– Bây giờ,…bây giờ…híc híc…chắc là…chắc là…đám cưới đã xong hết rồi đó. Có lẽ chị Phương đã về nhà anh đẹp trai sống luôn rồi.
Thằng Nu nhìn nó rươm rướm nước mắt mà chỉ biết nhìn thôi…
– Có lẽ tao đi là đúng…phải không Nu….không phải ở đó mỗi ngày nghe họ nói nói cười vui,không phải thấy họ tay trong tay lúc nào cũng kè kè bên nhau…
– Đúng…mày đi như vậy không sai, nhưng tao nghĩ anh Tú sẽ không quên được mày và cũng giận mày lắm đó, cả bà Nội nữa…tao nghĩ bà Nội sẽ rất sốc đó Nho!
– Tao cảm thấy có lỗi với bà Nội nhiều lắm…nhiều đến nỗi tao không biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình…bà thương tao như vậy mà tao bỏ đi không nói tiếng nào…tao thật đáng chết…híc híc…
– Mày có định khi nào quay về đó thăm bà không?
Mắt nó mơ màng…..
– Không…tao sẽ không về đó nữa đâu.
– Mày trốn anh đẹp trai suốt đời luôn à?
– Ừm..híc híc….
Thằng Nu nghe nó nói vậy không biết nói gì hơn, có lẽ sự hụt hẫng trong nó dâng lên quá cao, cái mất mác trong nó không thể cái gì hồi phục lại.
Thằng Nu gắng giọng, an ủi nó:
– Thôi mày đừng khóc nữa….!
– Híc híc… – Nó cứ khóc.
Chợt câu vọng cổ đâu đây dưới dòng sông reo lên. Người dân đánh bắt cá ở đây một đời sống trên sông nước, ban ngày họ hết mình với sông nước, tối về họ chỉ biết nằm trên chiếc ghe mà nhâm nhi vài câu vọng cổ quen thuộc.
Hai đôi mắt hướng về chiếc ghe đang neo đậu xa xa, có một ông chú ngồi hát vọng cổ nghe thật não nề, tan nát tim gan…
Trời ở đây tối mịt,nhưng vầng trăng khuyết kia cũng đã đủ soi sáng hai mái đầu đang tâm sự. Gió đâu đây từng cơn thổi bạc vào mặt hai đứa rất lạnh.
– Thôi mày đã nói vậy thì mày ở đây với tao luôn đi, đừng đi đâu hết, có rau ăn rau có cháo ăn cháo.
– Ừhm, tao cũng tính vậy, mà không biết mày có cho không nữa.
Thằng Nu kí vào đầu nó:
– Mày khùng hả? Bạn bè với nhau biết lâu mà nói vậy đó.
Nó cố gặng cười:
– Ừhm, vậy tao ở đây. Tao sẽ phụ giúp mày trồng thêm rau để có thêm thu nhập, rồi mọi chuyện đến đâu thì hay đến đó.
– Mày nói chuyện nghe sao thấy nãn quá à, tụi mình còn trẻ, tụi mình phải cố gắng sống, có gắng lên…..
– Ừhm…. – Nó được thằng Nu đốt sáng lên niềm tin
Nhưng bỗng dưng thằng Nu hỏi nó:
– Ê!, vậy…vậy…còn ba mẹ mày thì sao hả?
Nó chợt vuốt tóc, lắc đầu nói:
– Cha mẹ tao chắc không về nữa đâu, có lẽ họ đã đi mất rồi. Không có một tin nhắn gửi về cho tao, không một tin tức nào mà gần cả năm trời..làm sao đây chứ!
– Ừ…sao ba mẹ mày kỳ quá vậy, không nhớ tới mày sao, ít ra cũng……..
Thằng Nu ngưng nói ở đây vì cách nó khoảng 3cm có một thằng bé đang ngồi cạnh lại khóc nức nở.
– Thôi thôi tao không nói nữa.
– Híc híc.
Một hồi sau….sau nhiều suy nghĩ…..
Thằng Nu mạnh dạng xoay người nó lại đối diện với nó và nói hết suy nghĩ trong lòng mình với sự quyết tâm sống tươi đẹp hơn:
– Nho à, tao biết cú sốc chuyện anh đẹp trai của mày và ba mẹ mày đã làm mày bị tôn thương nặng nề lắm nhưng tao khuyên mày…mày hãy bỏ hết tất cả đi được không, đừng nghĩ ngợi gì thêm nữa. Mày hãy qyên hết đi để tiếp tục sống một cuộc sống tươi đẹp hơn. Tao với mày trên cõi đời này thật sự không còn ai hết nữa rồi, hai đứa mình phải cố gắng mà sống mày hiểu không, tao nghĩ ông trời sẽ thương hai đứa mình mà, sẽ có ngày..sẽ có ngày tụi mình sẽ có tương lai sáng sủa hơn thôi.
Dường như lời nói và ánh mắt của thằng Nu đã truyền hết vào trong trí óc nó, nó tự dưng thấy có một luồng lực mạnh mẽ trỗi dậy trong nó như đang thúc giục nó thôi ủ rủ để đứng lên sống thật tốt thật vui vẻ.
Nó tuy vậ nhưng vẫn lủi thủi nói:
– Ừ, tao sẽ cố gắng.
– Quyết tâm nhe? – thằng Nu cổ vũ bằng cánh tay săn chắc.
– Ừ, quyết tâm. – nó gặng cười.
Tại nhà anh đẹp trai, buổi chiều hôm đó:
Cả nhà đang quay quần chuẩn bị cơm lên ăn.
Mẹ Tú quay sang xuống bếp gọi người làm:
– Sen ơi! con lên gọi bà Nội xuống ăn cơm!
– Dạ.
Trong bàn ăn bây giờ, đã có mặt sẵn ba Tú, mẹ Tú và đôi uyên ương mới cưới cứ khép nép bên nhau cười vui.
Chợt ba Tú lên tiếng:
– Bà coi kìa, hai đứa như keo với sơn vậy, suốt ngày cứ bên nhau như con nít vậy đó.
Mẹ Tú kiều diễm khìu ba Tú nói:
– Thì hồi đó mới cưới, ông với tui cũng vậy thôi. Hì hì
Tú lên tiếng dõng dạc:
– Hì hì…ba nghe chưa, mẹ cũng thừa nhận! hehe
– Bộ hai đứa nguyên ngày hôm nay không mệt hay sao mà cười giỡn giòn giã vậy? – ba Tú hỏi
– Dạ, con mệt đâu ba – Phương nói