CHƯƠNG 33: TỘC TẾ (TRUNG)
Sáng ngày 30 tết, thời tiết mùa đông u ám kéo dài, sáng sớm đã hít phải sương mù lạnh lẽo, lục phủ ngũ tạng cũng muốn đông cứng theo. Màn trời nặng nề rũ xuống, không khí u ám khiến cho áp lực trong người càng thêm nặng nề.
Chu Kỳ Niên mặc bộ trang phục tắc bạt phiền phức đó đi làm lễ. tâm tình cũng âm trầm như bầu trời u ám kia. Khí lạnh theo cổ áo, tay áo xuyên vào thân thể, cậu cảm thấy cả người tê rần. Tất cả những chuyện này thật quá mức kì dị, tình hình đã hoàn toàn đi quá xa khỏi dự tính. Cậu không nhịn được bắt đầu nhớ lại những ngày thức trắng đêm để chuẩn bị thi học kì, nhưng mà những kí ức này cũng đã quá xa xôi. Kỳ Niên cảm thấy bản thân đang bị chôn vùi trong một câu chuyện vô cùng kỳ diệu, tất cả giống như một âm mưu, hay là một giấc mơ. Thậm chí cậu còn nghĩ đến một chút hy vọng thực tế. hy vọng đột nhiên có người xuất hiện nói “Surprise!”, cậu hy vọng đây chỉ là một trò chơi vô cùng nguy hiểm.
“Em ổn không?” Chu Kỳ Sinh đánh gảy những suy nghĩ của Kỳ Niên.
“Ừ.” Kỳ Niên miễn cưỡng cười cười. Đúng rồi, còn có 2 vị anh trai này, bất luận kết cục như thế nào, vận mệnh của bọn họ lại càng thêm bấp bênh. Kỳ Niên cố gắng hồi phục lại tinh thần, nhưng cũng không ngăn đưuợc trong bụng như lửa đốt, tâm tình cũng thâm trầm hơn.
Phương thúc đã hồi phục bộ mặt im lặng thường ngày, hắn liếc mắt nhìn Kỳ Niên một cái, không nhịn được nói: “Cậu quá khẩn trương rồi.”
Kỳ Niên xoa xoa mặt mình, cười khổ nói: “Cháu cảm thấy bản thân sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.”
Chu Kỳ Sinh không nói gì, chỉ im lặng nắm chặt tay em trai mình, nhưng hai bàn tay kia cũng lạnh như băng.
Ba người đi tới phòng khách, Chu Kính Phong đã chờ ở đó. Hắn vẫn đang uống ly trà có mùi nhàn nhạt, nhưng trên mặt đã không còn vẻ yêu dị nữa, lão già này giống như là đêm qua đột nhiên già đi vậy.
“Các người lại đây.” Chu Kính Phong khép hờ mắt ngồi bên ghế dài cạnh bàn thờ, trong giọng nói lộ ra vẻ mỏi mệt, giống như người vừa rồi ra sau viện lớn tiếng thúc giục trong phải là hắn. “Đến rồi thì đi làm việc đi, nhớ là phải thắp hương đó.”
Kỳ Niên không muốn nhìn tới hắn, chỉ cúi đầu đáp lại, sau đó dẫn Chu Kỳ Sinh đi làm việc. Vì trước đây đã cùng Kỳ Sinh tiếp đãi thân thích nên bây giờ cũng không cảm thấy khó khăn gì, Kỳ Niên đem lư hương đến chuẩn bị nghi thức tế lễ. Phương thúc thì phụ trách vẩy nước quét nhà lau bàn.
Giữa từ đường chính là bức hoạ của Chu thị Khắc Kỳ Công, người mặc một bộ quan phục rất bình thường, vuốt cằm vuốt râu mà cười, trên mặt còn có chút vui mừng. Kỳ Niên nhớ đến những lời Kỳ Sinh kể, không dám nhìn lâu. Dưới bức hoạ có ba hàng bài vị, tất cả đều là con cháu của Khắc Kỳ Công. Kỳ Niên chỉ huy Chu Kỳ Sinh dùng phất trần phủi bụi đi, sau đó thay 2 cái đèn 2 bên thành nến đỏ thiếp vàng. Treo một lá cờ màu vàng chữ đỏ lên, chà sạch mấy cái linh vị trên bàn thờ, bày lư hương lên. Phương thúc cầm mấy hộp đồ cúng lên, 6 hộp trái cây, 1 hộp thịt cá, 3 trà 3 rượu, ngoài ra còn có 1 cái đầu heo, đồ chay, bánh tổ làm bằng bột gạo trắng,… mỗi thứ 1 hộp. Bánh tổ dùng giấy đỏ gói nên cũng bị lan màu. Trước hương án có 2 cái cái bàn thờ màu đỏ rất dài, đây là dành cho con cháu trong nhà đến cúng tế. Lúc này cũng đã gần đến giờ, mấy cái đĩa màu đỏ thẳm cũng đã được dọn lên, chỉ chờ người trong họ đến cúng tế.
Lúc này trời đã sáng hoàn toàn, dù vẫn là một khoảng không u ám, nhưng ánh mặt trời chiếu vào cũng sáng sủa hơn rất nhiều.
“Nếu đã chuẩn bị xong hết rồi thì đi dâng hương đi.” Chu Kính Phong ngồi trên ghế giống như muốn mê mang đột nhiên mở đôi mắt đục ngầu nói. Chu Kỳ Sinh cùng Chu Kỳ Niên nhìn nhau, trong lòng có ý không muốn làm. Phương thúc ở bên cạnh chuyển ba nén hương sang, hai người đành phải cúi đầu nhận lấy.
Quỳ gối trên bồ án trước bàn thờ, Kỳ niên lại nhớ đến những chuyện không biết thật hay giả mà Kỳ Sinh kể trước đây. Cậu không dám nhìn đến bức hoạ của Khắc Kỳ Công, chỉ cúi đầu qua loa 3 cái, sau đó trong lòng lẩm nhẩm: “Khắc Kỳ Công, nếu như ngài trên trời có linh thiên, xin phù hộ cho cháu Kỳ Niên có thể vượt qua kiếp nạn này!” Nói xong, cậu lại không nhịn được tự cười bản thân mình, nếu như Khắc Kỳ Công thật sự trên trời linh thiên, sao có thể để cho đời sau của Chu gia tối tăm rối loạn như thế? Kỳ Niên đứng lên, cũng không nhìn đến Khắc Kỳ Công, chỉ lặng lẽ cắm hai nén hương lên lư hương. Nén hương còn lại cắm ở trước tiền viện, nhờ ơn trời đất, có nhà để ờ…
Kỳ Niên thắp hương trở về, phát hiện Chu Kỳ Sinh vẫn còn quỳ gối trước bàn thờ, chỉ thấy mắt anh đầy vẻ kinh hoàng, kinh ngạc nhìn bức hoạ của Khắc Kỳ Công. Trong lòng Kỳ Niên hồi hộp, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng mình, chẳng lẽ chuyện của Kỳ Sinh kể là thật? Cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền thấy Chu Kỳ Sinh cúi đầu đứng lên, bàn tay dâng hương run nhè nhẹ…
“Dâng hương xong thì ra hậu viện dùng điểm tâm đi, lát nữa còn phải chủ trì tế lễ.” Đợi tộc trưởng vừa nói xong, Kỳ Niên liền túm lấy Chu Kỳ Sinh bỏ chạy về phía hậu viện..
“Anh lúc nãy bị gì vậy?” Kỳ Niên quan tâm hỏi.
Chu Kỳ Sinh lắc đ6àu, mặt lộ vẻ khó xử: “Anh không biết nói thế nào, bức hoạ kia có gì đó kì lạ!”
“Miệng của ông ta có răng nanh đầy máu tươi?” Kỳ Niên vội vàng hỏi.
“Không, không phải răng nanh, Anh chỉ cảm thấy ông ta cười rất cổ quái, đuôi mắt nhếch lên, trong ánh mắt có chút yêu khí…. Nhưng mà lại giống như, ông ta cười với anh. Anh cảm giác được, ông ta cười với anh.” Chu Kỳ Sinh rùng mình một cái.
Kỳ Niên dìu vai của Chu Kỳ Sinh: “Đừng nghĩ nhiều, trước tiên đừng nghĩ gì hết….” Mặc dù cậu nói vậy, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Hai người yên lặng không nói, chỉ nuốt ngấy ngụm nước miếng, cũng không ăn uống gì. Đặc biệt là Chu Kỳ Niên, nếu cậu căng thẳng quá thì dạ dày sẽ không thoải mái, lúc này cậu cảm thấy dạ dày mình có chút đau.
Nhưng rất nhanh, có người xuất hiện phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Kỳ Sinh mặc chiếc áo khoác còn dính máu xông vào hậu viện.
“Ca, sao anh lại tới đây!” Kỳ Niên liền đứng lên dìu lấy anh.
“Sai rồi, sai rồi!” Kỳ Sinh thở không ra hơi, nhưng vẫn sốt ruột nói.
“Chu Kỳ Sinh rót chén nước cho anh: “Cái gì sai rồi?”
Kỳ Sinh cầm không nổi chén nước kia, đặt sang một bên: “Tôi từng nói với các cậu, tôi nghĩ bên trong phủ có hung thần là bởi vì lúc xây nhà trên sao Thái Tuế để lấy hung khắc hung. Hôm nay tôi mới hiểu ra, là tôi đoán sai rồi!”
“Sao lại sai? Không phải Phương thúc cũng nói là hung thần sao!”
Kỳ Sinh lấy ra một quyển hoàng lịch (sách nói về ngày tháng, thời tiết): “Các cậu vừa đi, tôi cảm thấy rất lo lắng, cho nên mới đi qua viện nơi ông nội ở tìm thử, lúc này mới hiểu ra là mình sai rồi. Các cậu cũng biết theo góc độ kỹ thuật để chọn ngày lành tháng tốt, thế giới này là do Thần Sát nắm giữ, Thần Sát phân ra Hung Cát Thiện Ác, từ đó có Cát Thần và Hung thần trên hoàng lịch.”
“Thần côn à anh đang muốn nói cái gì vậy?” Chu Kỳ Sinh cảm thấy khó hiểu.
“Thần Sát muốn tìm một loại thần vừa hoà hợp vừa đối kị với Cát Hung, lấy Thái Tuế làm thủ lĩnh. Bản chất Thái Tuế vốn không hung không cát, nhưng vì là thủ lĩnh, có Hung Tinh lại thêm Thái Tuế là mối hoạ vô cùng lớn, không thể hoá giải.”
Kỳ Niên có cái hiểu có cái không hiểu, nhưng nội tâm vẫn hoảng hốt, tựa hồ có ý nghĩ gì đó nảy lên: “Ý của anh là?”
“Nếu Phương thúc đã nói thứ chúng ta tế là Hung Thần, như vậy, Hung Tinh thêm Thái Tuế, chính là đại hung đại sát!”
Kỳ Niên ngẩn ngơ: “Ý anh là dưới ngôi nhà này có chôn Thái Tuế không phải để khắc Hung Thần?”
“Không chỉ có không phải khắc Hung Thần, còn là trợ giúp Hung Thần giết chúng ta nhanh thêm một chút nữa đó!” Chu Kỳ Sinh nhịn không được hét thảm một tiếng.
Kỳ Sinh gật đầu: “Hung lại thêm hung, vô tình mà mọi việc đều đối kị nhau. Hết lần này đến lần khác chúng ta rơi vào bố trí của tổ gia, tôi đoán rằng, có người muốn Chu gia vào đường chết.”