CHƯƠNG 1 : TỪ ĐƯỜNG CHU GIA
Chu Kỳ Niên chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ vì loại lí do kỳ quái này mà trở về quê…
…
Chu Kỳ Niên năm nay 18 tuổi, vừa nghỉ đông đã bị cha dùng một lí do kỳ quái ép cậu hồi hương.
Chu lão ba nói: “Tiểu Niên à, con đã trưởng thành rồi, năm nay nhất định phải trở về phụ trách thờ cúng nha.”
Thế là Chu Kỳ Niên đáng thương vừa xuống xe lửa, lại theo dòng người đi đến thị trấn nhỏ ở ngọn núi phía nam.
Làng Chu gia nằm ở thị trấn nhỏ dưới chân núi Thẩm Khê, xuôi theo dòng nước. Bởi vì đang là ngày tết nên trên trấn chỗ nào cũng náo nhiệt, đông đúc. Nhưng mục đích của Chu Kỳ Niên cũng không phải là tham gia náo nhiệt cùng người dân trên phố, mà là…
“Bác tài, phiền đến Làng Chu gia!”
Chu Kỳ Niên nhớ trước đây mơ hồ nghe cha nhắc qua Làng Chu gia ở Thẩm Khê từng là một làng giàu có, con cháu Làng Chu gia có cả một núi sản nghiệp khổng lồ. Bất quá, mặt tiền Làng Chu gia lại không như Chu Kỳ Niên tưởng tượng.
Làng Chu gia được xây dựng theo kiến trúc tường trắng ngói xanh, bức tường trắng đã bị gió sương cùng bụi bặm xâm ngấm, loang lỗ biến sắc, nhìn đã biết là hàng chục năm qua không được sửa chữa lại. Chu Kỳ Niên không rành về kiến trúc cổ đại, đoán đại khái có thể đây là kiến trúc thời nhà Thanh, cậu nhìn lên nóc nhà thấy hai con diều hâu đang ngẫn cao đầu, tung cánh như muốn bay lên, hai con vật bất động mang hình dáng cổ xưa khiến cho Chu Kỳ Niên trong lòng cảm khái. Không ngờ ở nông thôn xa xăm này lại còn lưu giữ một con đường cổ. Nơi này kiến trúc cũng không giống như ở Tô Châu – Giang Nam, lâm viên được xây dựng rất tinh xảo, khác biệt, tràn đầy khí chất của một vùng nông thôn. Đường xá ở đây chủ yếu là lát đá phiến to lên, đường mòn cũng có đá vụn xếp thành, những khe hở mọc đầy rêu xanh. Cũng có những cây cổ thu cao to, có cây nhãn các loại, đằng kia lại có một cây cao to có nhiều nhánh nhỏ vươn ra ánh mặt trời, cậu lại không biết tên loại cây đó, có chút cảm xúc tiêu điều. Bên phía bức tường trắng ngói xanh nổi bật, duy nhất một chuỗi đèn lồng màu đỏ là khiến người ta cảm nhận được mùi vị của năm tháng, nhưng không ai dán phúc tự lên cửa, cả một câu đối xuân cũng không thấy. Cả con đường vắng vẻ làm cho người ta có một chút lạnh.
Chu Kỳ Niên đứng đó có chút ngốc, người lái xe nhìn vậy mà rất thú vị, vừa nói: “Cái gì mà danh môn vọng tộc đều đã sớm dời đi, người ta đâu chịu ở lại cái địa phương nhỏ bé này chờ đợi. Có tiền thì hay lắm sao, ở đây tuy quạnh quẻ nhưng cũng không đến nổi suy tàn, tiểu huynh đệ, ngươi thật là biết hưởng phúc nha!”
Chu Kỳ Niên vội vã thanh toán tiền, con đường đi bộ lúc này đặc biệt buồn tẻ, lạnh lẽo, vừa tìm cha vừa hướng về phía toà nhà lớn.
Làng Chu gia lớn nhất chính là toà nhà ở trung tâm đường, tường ngoài căn nhà có chút loang lỗ, có thể thấy được gạch xanh bên trong. Tường ngoài cứ mỗi một đoạn ngắn lại có một cái cửa sổ chạm khắc hình “Bát Tiên Quá Hải”. Trên mái ngói màu xanh là những hoa văn hình đám mây tương xứng với nhau, dù vậy, vẻ đẹp đó vẫn phải trải qua sự ăn mòn của thời gian, khắp nơi đều bị một mảng rêu xâm bám.
Đi từ xa đã thấy cánh cửa lớn bằng gỗ sừng sững, lớp sơn đỏ từ lâu đã bị bong ra từng mảng, cảnh cửa màu vàng cũng lộ ra lớp đồng đen. Hai bên cửa hiện ra câu đối xuân, mơ hồ phảng phất con ngửi thấy mùi mực mới. Ngoài cửa thật không có tượng sư tử đá cầu, nhưng dưới mái hiên cùng trên hành lang trạm trỗ hoa văn cũng không ít, đáng tiếc lớp sơn đều đã bị bong tróc, trên cửa vẫn là có một tấm biển yếu ớt viết: “Trường Nguyên đường”.
Chu Kỳ Niên buồn cười, đứng trước cửa do dự, đến tột cùng là nên gõ khấu cửa (tay nắm cửa) hay là trực tiếp gõ cửa? Thế nhưng, chưa để cho cậu phiền não bao lâu, cánh cửa đã “kẽo kẹt” chầm chậm mở ra. Bên trong là một thanh niên, nhìn qua thì vẫn còn lưu lại chút dư vị thiếu niên, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận là đã trưởng thành. Hắn mặc một chiếc áo màu đen, cổ lông, quần sọc carô, sắc mặt tái nhợt lại nghiêm khắc, thần sắc có chút xa xăm.
“Cậu là Kỳ Niên phải không? Tôi là anh họ của cậu, Chu Kỳ Sinh. Năm nay đến lượt hai chúng ta chủ trì tế tổ.” Chu Kỳ Sinh hơi cau mày nói.
“Thật sao?” Còn đang ngạc nhiên sao cửa đột nhiên lại mở ra, Chu Kỳ Niên trong tâm lại nhận thức hắn thật sự chưa từng gặp qua anh họ.
“Cậu thật sự tròn mười tám tuổi sao?” Chu Kỳ Sinh nhìn vẻ mặt ngây ngây ngốc ngốc của em họ mình, có ý chê cười.
“Tôi đương nhiên tròn mười tám!” Cái mặt ngốc ngốc của Chu Kỳ Niên đột nhiên kích động.
“Thoạt nhìn không như vậy…” Chu Kỳ Sinh nói thầm, vừa kéo hành lí của Chu Kỳ Niên, vừa xoay người lại nói, “Vào đi!”
Mới vào cửa lớn đã nhìn thấy một sân trống trải, chất đầy gạch đá, vài bồn hoa đặt ở bên đường. Hai bên sân còn trồng vài cọng cây quế, vào mùa đông lại nhìn có chút tiêu điều.
Qua khỏi sân là một phòng khách. Vào phòng khách liền thấy hai thân trụ sừng sững, trên cây cột dán vài câu đối đã phai màu, dưới chân cột là đoá thạch sen. Phòng khách trải đá phiến, trong khe mơ hồ lưu lại đài rêu. Hai bên phòng khách bày hai hàng ghế bành, bảng hiệu chính giữa đại sảnh đề “Phúc trạch tử tôn”, mặt trên còn mơ hồ nhìn thấy vết bị hun khói.
Kỳ thật, doạ được Chu Kỳ Niên chính là cái bài vị nằm trên bàn, ba hàng bài vị cổ xưa trạm trổ đặt trên bàn thờ, trái phải hai bên đặt hai ngọn hoa đăng bằng đồng cũ, thêm hai hàng nến đỏ bên trong tạo ra ánh sáng đỏ đỏ mờ mờ. Dưới chân lư hương trạm khắc một con thú màu xanh, bên trên hương khói liễu nhiễu, khó tránh khỏi tạo cho người khác một cảm giác hít thở không thông. Nhìn xuyên qua màn khói dày đặc và ánh nến đỏ đỏ , có thể nhìn thấy trên bức tường dán hình ảnh một người, ăn mặc như quan phục thời Thanh, vuốt râu mà cười, nụ cười nhìn qua ánh nến có chút móp méo, vặn vẹo. Khuất sâu trong góc tường dường như ẩn nấp một hơi thờ mang đầy tiếu ý, mang theo nồng nặc mùi của mộ phần, lại như tồn tại một con thú đang rình mò chờ đợi.
“Này, cái này thoạt nhìn như là từ đường?” Bị hù doạ nên bạn nhỏ Chu Kỳ Niên có chút nói chuyện không nổi.
“Phải, trước đây đúng là từ đường, bất quá bây giờ, bàn thờ cúng không còn. Chúng ta ở từ đường phía sau trong viện.” Chu Kỳ Sinh như trước tỉnh táo trả lời.
“Tôi… chúng ta ở tại từ đường phía sau?”
Chu Kỳ Sinh tự tiếu phi tiếu nhìn Chu Kỳ Niên: “Ở đây vốn là nhà lớn, về sau sửa chữa thành từ đường. Cậu là em trai tôi, ở phúc phòng để chủ trì lễ tổ, lộc phòng, thọ phòng muốn ở cũng không được.
“Phúc phòng, lộc phòng, thọ phòng?” Tiểu tử ngốc hỏi lại.
“Chính là nơi ở của đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân.” Anh họ lần thứ hai ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái.
Vào sân thứ hai, so với cái sân thứ nhất cũng không quá khác biệt, trồng vài nhánh hoa đào, nhành trơ trụi, cũng không biết có còn sống hay không. Dưới tàng cây có bàn đá nhỏ, nhìn vậy mà rất thú vị. Tiến vào nội sảnh, bố trí không có vẻ nổi bật. Chu Kỳ Sinh nhàn nhạt giới thiệu: “Bên trái là phòng khách, bên phải là thư phòng, hiện tại không có tác dụng gì lắm nên đều che lại, cậu không cần để ý.” Chu Kỳ Niên vậy mà ngoan ngoãn gật đầu.
Lại đi vào nội viện, các phòng lớn nằm sát nhau, mái hiên cũng liền nhau, hình thành một chữ “Khẩu”, tục ngữ có câu “Tứ thuỷ về nhà”, cái này là về sân nhà hay là về nhà đây.
Căn nhà này thú vị ở chỗ là có một ao nước bên cạnh giếng, chính giữa có một phiến đá xanh, sát mép còn khắc hoa văn nước chảy. Đáng tiếc mùa đông nước mưa không nhiều lắm, trong ao nước có chút bẩn, bất quá thì thỉnh thoảng vẫn có thể thấy cá chép đỏ bơi qua.
Xung quanh đều là hai tầng gác lửng bằng gỗ, sân nhà chính là bị bốn bề gác lửng ôm lấy. Lầu dưới có thể thấy tường đá cùng cửa khắc hoa văn, tầng trên hoàn toàn là làm bằng gỗ, sặc sỡ màu sơn đỏ, dưới bệ cửa sổ tầng trên còn nuôi trồng hoa thuỷ tiên.
Qua sân nhà thì chính là nội đường, trước sau nội đường dùng vách ngăn khắc hoa văn bằng gỗ phân ra, hư thực giao nhau, nhưng thật ra có vài phần chằng chịt uyển chuyển.
Chu Kỳ Sinh đang say sưa quan sát gian gác, không kiên nhẫn nói: “Nội viện này vốn dành cho con gái ở, cho nên nhìn qua có chút tinh xảo, lịch sự tao nhã.”
Chu Kỳ Sinh giúp Chu Kỳ Niên đem hành lý đặt lên lầu, đứng giữa ở hiên nói: “Tôi ở phòng phía đông, cậu ở phòng phía tây, Ở đây không có điện, máy tính của cậu ngày mai có thể đem lên trấn trên sạc pin, bất quá thì đêm nay phải cố chịu đựng đi.”
Thê là Chu Kỳ Niên lần thứ hai hoá đá: “Vậy đêm này làm sao đốt đèn?”
“Tôi có sạc pin vào đèn bàn, còn cậu, đèn dầu hay nến gì đó mà qua đêm đi vậy.” Chu Kỳ Sinh nói xong mĩm cười, bộ dáng vui vẻ hướng phòng của mình đi đến.
Chu Kỳ Niên buồn bực ngây dại, trong lòng thầm đem tên anh họ kia đẩy vào nồi nước sôi, đột nhiên phía sau vươn đến một bàn tay run rẫy chụp ngay lên vai cậu.
“A!” Chu Kỳ Niên như con mèo bị đạp trúng đuôi nhảy dựng lên. Quay đầu nhìn lại thì ra là một người đàn ông tóc đã bạc.
“Kỳ Niên thiếu gia, tôi chính là quản gia nơi này, để tôi dẫn cậu đi sửa sang lại căn phòng. À phải, cậu cứ gọi tôi là Phương thúc…”
Chu Kỳ Niên sợ đến tâm can đều run rẫy, đoạn đường nãy giờ rõ ràng không có phát hiện người đi theo phía sau nha. Lẽ nào hắn là ở chỗ này chờ lâu rồi?
Chu Kỳ Niên cũng không dám nói nhiều, mang hành lý kéo vào phòng, Phương thúc đi theo phía sau, tiếng bước chân và bánh xe va chạm vào sàn nhà bằng gỗ tạo ra âm thanh vang dội, Chu Kỳ Niên trong lòng cảm thấy khủng hoảng.
Ánh mặt trời trong sân chiếu không tới lầu hai, Chu Kỳ Niên lạnh đến hơi phát run lên.
…
END 1
Lời tác giả: Sửa rồi lại sửa, kết hợp tình huống thực tế và tư liệu kiến trúc, đem làng Chu gia sửa chữa lại rồi XD
YY: Bỏ bê quá lâu, quay lại chăm nhà thôi
“Bát Tiên Quá Hải”: Bát Tiên qua sông. Ai coi phim về Bát Tiên rồi chắc là sẽ biết ^^