Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 49: Chương 49: Chân tướng mơ hồ




A Viên há mồm muốn nói chuyện, Thường An Tại lại nhanh gọn đánh gãy lời cậu, anh siết chặt đôi bàn tay đan xen nhau, nhìn A Viên một cái thật sâu, hỏi cậu, “Em còn muốn trở về không?”

A Viên không rõ anh thả cậu đi thật hay không, trong lòng cân nhắc một hồi, thân là ca ca anh nhất định mong cậu bình an vô sự, nhưng một phần quỷ trong Thường An Tại lại hy vọng cậu trở thành kẻ chết thay.

Nếu bảo A Viên tự hỏi bản thân, sao cậu nỡ lòng bỏ mặc Thường An Tại một mình, ngày đêm thừa nhân dày vò luyện ngục phía chân trời đen tối tại quỷ ốc? Nhưng nếu cậu lưu lại… dù không biết tương lai ra sao, nhưng cậu thật sự không muốn ở đây.

Cậu muốn ra ngoài. Cậu cần phải ra ngoài, thế giới bên ngoài rộng như vậy, có lẽ sẽ tìm được phương pháp cứu Thường An Tại. So với ở đây trở thành ác quỷ với anh, điều này thoạt nhìn như con đường sáng suốt hơn.

Đưa ra quyết định xong, A Viên nói, “Em muốn trở về, nhưng anh — anh thật sự thả em sao?”

Thường An Tại nở nụ cười, ánh trăng mênh mông phác thảo hình dáng gương mặt anh, dưới đáy mắt tựa hồ cất giấu thất vọng và cả hi vọng hão huyền.

Nhìn đôi mắt đó, A Viên bỗng nhiên không đành lòng, cơ hồ muốn lên tiếng sửa lại, nhưng Thường An Tại không cho cậu cơ hội làm điều này, anh chỉ lên đằng trước, “Nhìn cái ao bên kia, đi qua đi.”

A Viên nghe lời anh, tiến vài bước lại gần cái ao.

Ánh trăng trên đỉnh đầu dường như sáng hơn rất nhiều, như có ai vừa lau sạch tấm kính pha lê.

A Viên ngẩng đầu nhìn trăng giữa trời, khung đỉnh vẫn cứ mông lung như vậy.

Thường An Tại đứng một bên nói, “Cúi đầu, hãy nhìn thật kỹ.”

A Viên nghe vậy cúi đầu, nước ao trong trẻo lấp lánh chiếu lên gương mặt cậu, soi bóng dưới nước, là hình dáng chiếc đầu người hoàn chỉnh.

Cá chép trong ao như biết có ai đang tiếp cận mình, vẫy đuôi, bọt nước văng ra, nó nhẹ nhàng bơi lại gần chỗ A Viên rồi phá tan ảo ảnh của cậu.

Vài giây sau, vảy cả u ám bắt đầu bong tróc, cá chép đau đớn vẫy vùng trong ao, vây đuôi liều mạng đập lên nước khiến nó văng tung tóe khắp mặt A Viên.

Nó càng giãy giụa chỉ đổi lại vảy tróc ra càng nhiều, những mảnh vẩy lềnh bềnh nổi trên mặt nước, cho đến khi vẩy cá che kín cả ao, con cá chép mới giơ bụng trắng trầm người xuống đáy nước.

Ánh trắng chiếu lên cái ao đã trở về yên tĩnh, giữa một đám vảy lấp lánh, có một mảnh tỏa màu huỳnh lam u u, lan tỏa dưới nước, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ ao.

Khoảnh khắc đó, cả ao cá biến thành một tảng ánh trăng cực lớn, trên thạch huỳnh quang tản mát màu sắc rực rỡ, trông như con bướm kích động đập cách lượn lờ chung quanh, dần dần ngọn đá chính giữa xuất hiện một ít tạp chất, tạp chất như con trùng đen đi nhầm đường, ngẩng đầu ngốc nghếch nhìn trái nhìn phải.

Dần dần, thân thể con trùng đen càng trướng lớn, A Viên thấy hai mắt nhói nhói, khi mở ra lần nữa thì phát hiện hắc trùng biến thành hình ảnh.

Giống như đài TV kiểu cũ, hình ảnh mới xuất hiện còn kêu xè xè trộn lẫn tạp văn, từ từ tạp văn ít dần, cho đến khi phẳng như mặt gương, hình ảnh mới thêm rõ nét hơn.

A Viên nhìn thấy phố xá sôi nổi ồn ào, ở cuối góc ao —

Chính là thời điểm các ngọn đèn sáng rực rỡ nhất, xe cộ như nước, lề đường xuất hiện những quán ăn khuya, đồ nướng BBQ cứ cách một sạp là có, người đến người đi vô số, hoặc vội vàng hoặc chậm rãi, tiếng người ồn ào mơ hồ truyền từ mặt nước vào trong tai.

Đối với từng ngóc ngách con phố, A Viên đều rất quen thuộc, đó là nơi mà A Viên từng ở trước khi chuyển sang địa phương quỷ quái này.

A Viên im lặng thật lâu không lên tiếng, vẫn là Thường An Tại nói trước, “Bước xuống ao, em có thể trở về.”

Nhân thế ầm ĩ tượng trưng cho an bình thoải mái, không cần phải chạy thiệt mạng vì gặp ác quỷ linh tinh… Thần sắc A Viên hoảng hốt, dường như bị mê hoặc, chậm rãi bước một bước vào ao.

Chân đạp trên hình ảnh, bên dưới xuất hiện vô số lực hấp dẫn dụ người, kêu gọi cậu hãy mau nhảy xuống nhanh.

Nhưng bàn chân thò ra vẫn cứng ngắc đứng yên tại chỗ, một lát sau, cậu rút chân về, đứng yên xoay gót nhìn về phía Thường An Tại luôn làm bạn bên cạnh mình, “Vì sao anh luôn tránh né không trả lời em?”

Thường An Tại nhìn cậu không đáp.

A Viên nói, “Vì sao em lại biến thành người bán hoành thánh lề đường? Cả nhà Hoàng Vinh Cường là thật không sai, nhưng rõ ràng Hoàng An Chính lên cơn điên nên đã giết cả nhà ông ta, vì sao lúc ở đây hắn lại bị Lưu Trăn giết chết? Anh bảo đấy là oán khí, nhưng oán khí cỡ nào mới dệt ra được thế giới chân thật đến vậy, thậm chí còn khiến bản thân chúng ta quên mất mình là ai? Còn bọn Chu Linh Linh, anh nói em dẫn bọn họ đến, nhưng em đưa họ đến từ đâu, từ dương thế hay là từ… một thế giới khác?”

Thường An Tại nghe cậu tuôn một tràng dài, cuối cùng nhịn không được cười to, “A Viên, có phải em cho rằng đây là một thế giới song song không? Họ vẫn là họ, nhưng thật sự không phải.”

A Viên sửng sốt, “Nếu đây không phải âm phủ, chẳng lẽ không thể dùng thế giới song song để giải thích sao?”

Thường An Tại đáp, “Nghiêm túc mà nói, kỳ thực là như vậy.”

A Viên chịu không nổi mấy câu trả lời cho có giống vậy nữa, nghĩ muốn giận, lại nhớ đối phương sống ở một nơi hôn thiên địa ám không biết bao lâu, như một khinh khí cầu bị chọc thủng, đụng một cái cũng xì khí. Cậu chỉ đành nói ra hoài nghi của mình, “Rõ ràng anh đã chọn em làm kẻ chết thay, vì sao bây giờ đồng ý thả em đi?”

Thường An Tại im lặng, lúc mở miệng thần sắc có vẻ mờ mịt, “Anh không biết.” Anh ngừng một lát, “Mẹ… bà ấy có từng nhắc đến anh không?”

“Đương nhiên có rồi!” A Viên không đành lòng nhìn anh lộ ra biểu tình như vậy, cậu nói dối mà không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn rất vội vàng, “Mẹ vẫn luôn tìm anh, nhưng bà tìm mãi không được, đến trường không thấy, cả quê cũng không có. Mẹ và em sắp điên luôn rồi.”

“A Viên ngốc, em tưởng rằng anh cũng ngốc như em sao?” Thường An Tại cười cười mang theo buồn bã, cuối cùng anh thở dài một hơi, “Sẽ tìm anh, chỉ có em mà thôi.”

A Viên rốt cuộc nhịn không được, cậu ào tới ôm chặt lấy anh, nước mắt nước mũi cọ ướt đầu vai áo Thường An Tại, “Ca! Anh trở về với em nhé… Em đang đi công tác, anh không muốn về cũng không sao. Em có thể… em có thể cho anh một ngôi nhà.”

Cậu khóc mãi không dứt, nhưng Thường An Tại chỉ cười nhẹ, “Đồ ngốc, nếu anh đi được, sao lại khổ tâm lừa em tới đây chứ?”

Thanh âm A Viên run rẩy, vì sao cậu lại không biết, Thường An Tại lừa cậu đến đây vốn dĩ không muốn biến cậu thành kẻ chết thay?

Thường An Tại sờ sờ đầu A Viên, môi anh cọ cọ bên tai cậu, như đôi tình nhân thân mật nỉ non, “Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, sao anh có thể nhẫn tâm dập tắt tia sáng của mình?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.