Một đoạn thời gian sau đó ba Nguyễn phải tăng ca thường xuyên, liên tục mấy ngày trời không thể về nhà.
Chàng trai vẫn thường dùng cơm ở nhà cậu. Từ hôm đó, mỗi khi học xong cậu lập tức trở về, giống như cả thế giới không còn lực hấp dẫn nào khác, trong mắt chỉ còn sắc thái xinh đẹp mà chàng trai mang đến.
Lần thứ hai gặp lại, anh ngẫu nhiên sẽ nói vài chuyện với cậu, hỏi cậu học ở trung học nào? Thành tích ra sao?
Cuộc đối thoại khách sáo lẫn lạ lẫm như tạo thành một tầng pha lê dày xen giữa hai người.
Nguyễn Viên muốn hỏi chàng trai hiện tại ở đâu, còn định xin số điện thoại của anh, cậu nghĩ có lẽ anh chuyển tới đây không lâu, rất nhiều nơi thú vị chưa biết hay đi bao giờ.
Thế nhưng chàng trai không chịu nói, chỉ niết niết phần thịt chỗ vành tai cậu, cười cười hỏi, “Vẫn chưa rút ra bài học sao?”
Nguyễn Viên lập tức nhớ đến chuyện năm đó, nhưng khi cậu định hỏi kỹ, lại bị chàng trai xảo diệu chuyển đề tài.
Mãi đến khi kết thúc bữa cơm, Nguyễn Viên vẫn còn nhớ mãi lời chàng trai nói, cậu lấy cớ mình đi đổ rác, đạp đạp dép lê bám theo đằng sau chàng trai.
Hành lang tối như mực, đèn cảm ứng thì đã hỏng. Chỉ còn ánh sáng đèn đường mỏng manh rọi vào, sơn tường rơi ra lộ những lớp vôi trắng, lốm đốm dính dưới đất, như một đàn đom đóm không thể bay được.
Cách vách vang lên truyền hình bản tin trực tiếp, trên lầu có một đứa trẻ đang chơi dương cầm, chen vào đó là tiếng chó sủa dữ dội, nhưng rất nhanh đã bị người dưới lầu lớn tiếng quở trách.
Vô số âm thanh ồn ào xuất hiện sau bức tường đơn bạc, chen chúc giữa hành lang chật hẹp. Lại bị bóng tối bao phủ ngăn cách với thế gian.
Nguyễn Viên không chịu nổi không khí trầm mặc, nghẹn trong bụng hồi lâu mới cường điệu hỏi chàng trai, “Ca, hiện giờ anh đang ở đâu?”
Chàng trai đáp, “Ở ký túc xá.”
Nguyễn Viên lại hỏi anh, “Ca, thế anh đang học trường gì?”
Chàng trai hỏi ngược cậu, “Em hỏi mấy thứ này làm gì?”
“Muốn tìm anh chơi mà.” Nguyễn Viên chu miệng ủy khuất nói, “Sao anh phòng em như phòng cướp vậy, hỏi cái gì cũng không chịu trả lời.”
Chàng trai đột nhiên dừng bước, Nguyễn Viên dùng ba bước tiến đến bên cạnh anh, “Ca?”
“A Viên, em là một đứa trẻ thông minh.” Chàng trai nghiêng đầu, bóng tối che khuất một nửa gương mặt, giữa ánh sáng lờ mờ trông thật nhạt nhẽo, nhưng phần bóng tối bên kia lại cười dữ tợn đáng sợ, anh nhẹ nhàng nói, “Em nên cách xa anh một chút.”
Nguyễn Viên có vẻ bị dọa sợ, cậu lùi về sau một bước. Chàng trai lấy túi rác trong tay cậu, rồi dùng tay bên kia sờ sờ cái đầu nhỏ, “A Viên ngoan, trở về đi.”
Nguyễn Viên không nói nữa, cậu chỉ đứng trên cầu thang, nhìn theo bóng dáng chàng trai ngày càng xa, tiếp đó biến mất sau bóng tối.
Ngày hôm sau tan học A Viên cũng chạy về nhà, nhưng chờ cậu ở đó lại là ba Nguyễn không cần tăng ca nữa.
Rau xanh cháo loãng, một bữa cơm nhạt nhẽo vô vị. Nguyễn Viên mấy lần muốn mở miệng, lại bị sự trầm mặc của hai người lớn dọa nuốt trở về.
Cậu thừa dịp ăn cơm xong mẹ vẫn đang rửa chén trong phòng bếp, chạy tới hỏi, “Mẹ, mẹ, về sau ca ca còn tới ăn cơm không?”
Mẹ Nguyễn đang định nói gì đấy, phía sau bỗng vang lên tiếng ba Nguyễn nổi giận đùng đùng mắng, “Con gọi ai là ca?”
Đó là lần đầu tiên A Viên thấy ba mẹ mình cãi nhau hung dữ đến thế, cậu bị mẹ đẩy vào phòng rồi nhốt trong đó, chỉ có thể thông qua khe cửa loáng thoáng nghe trận tranh chấp bên ngoài.
“Bà lấy tiền trợ cấp trong nhà đóng tiền học cho nó, bà tưởng tôi không biết sao? Giờ cũng thế! Dám dẫn nó vào nhà chúng ta! Bà nghĩ tôi khoan hồng đến cỡ nào mà đứng nhìn bà nuôi thằng tạp chủng đó dưới mí mắt?”
“Đừng hở miệng ra là nói tạp chủng! Dù sao nó cũng là con tôi! Nó vô tội.”
“Vô tội? Đúng! Nó vô tội! Ba nó cũng vô tội luôn!”
“…”
Cãi nhau một trận thì bắt đầu quăng đồ.
Loảng xoảng rầm rầm, ồn ào vang lên sau bức tường.
Nguyễn Viên núp trong phòng che hai lỗ tai, cậu vô cùng hối hận vì sao khi nãy mình lại đến đó hỏi mẹ, cậu cũng không biết ba lại ghét ca ca đến thế, giống như những người trong thôn năm đó…
Cậu còn quá nhỏ, đầu óc không thể xử ký quá nhiều tin tức hỗn loạn. Nhưng trực giác mách bảo rằng phải rất lâu rất lâu sau cậu mới có thể gặp ca ca lần nữa.
Trực giác khiến cảm xúc cậu thất thường suốt một đoạn thời gian.
Ngày gặp lại ca ca, là vào ngày nghỉ đông năm nhất cao trung.
Ba Nguyễn bị điều đến nơi khác một đoạn thời gian, mẹ Nguyễn nửa đêm tăng ca xong dẫn ca ca cậu về nhà.
Anh bây giờ coi như thanh niên, nhưng nhìn qua còn gầy hơn cả thời thiếu niên nữa. Giữa trời đông giá rét như thế mà chỉ bọc một tầng áo mỏng manh, trong tay cầm một ly sữa bò mẹ Nguyễn đưa cho, hơi nóng nghi ngút bốc lên gương mặt xanh xao.
Khi đó Nguyễn Viên đang chơi game trong phòng, nghe tiếng mẹ về lập tức tắt máy tính, giả bộ vừa mới ngủ dậy, ra mở cửa phòng thăm dò xem sao, ánh mắt cậu vừa nhìn thấy thanh niên đang ngồi trên ghế thì lập tức ngây người.
“— Ca?” Cậu khó tin, nháy mắt quên mất ngụy trang, đẩy cửa chạy sang chỗ anh, con ngươi thanh niên đầy tơ máu trông rất ủ rũ, khi giương mắt nhìn về phía cậu, hai mắt có vẻ vô thần, thoạt nhìn như người mất hồn.
A Viên nhất thời thấy cổ họng mình bị ngăn chặn, khi mở miệng, âm thanh nức nở như sắp khóc, “Ca! Anh làm sao vậy?”
Sắc mặt mẹ Nguyễn đang gọi điện thoại bên cạnh trông rất khó coi, chờ cúp điện thoại xong mới nghiêm trọng nói, “Anh con xém nữa xảy ra chuyện.”
Nguyễn Viên nắm lấy bàn tay lạnh như băng của anh mà choáng váng, miệng thì thào, “Tại sao… tại sao lại như thế?”
Mẹ Nguyễn nhìn sang thanh niên, giọng nói nhẹ nhàng thêm rất nhiều, “Viên Viên, đêm nay con với ca ca ngủ chung với nhau được không?”
Nguyễn Viên đương nhiên lên tiếng đồng ý.
Mẹ Nguyễn có việc cần giải quyết, Nguyễn Viên cầm quần áo mới, dẫn ca ca vào phòng tắm rồi mở nước ấm. Lại thấy trạng thái ca ca không tốt lắm, liền đứng bên ngoài cửa bồi chờ.
Toàn bộ quá trình đối phương không nói lấy một câu, trên mặt không mang chút biểu tình. Lòng Nguyễn Viên cứ thấp thỏm, chờ hai người rửa mặt xong mới lên giường tắt đèn.
Nguyễn Viên nắm bàn tay lạnh như băng của anh, thấp giọng gọi, “Ca?”
Thanh niên cũng cong tay đáp lại, hơi nóng trong lòng bàn tay cậu không ngừng bị hấp thụ sang bên kia.
Nguyễn Viên lo lắng nhìn anh, đánh bạo nhẹ giọng hỏi, “Ca, anh làm sao vậy?”
Thanh niên hơi kéo tay cậu về, hô hấp phun lên, lạnh lẽo đến mức không giống người sống.
Nguyễn Viên cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đã ngâm nước ấm lâu như vậy, nhưng đối phương giống như mới vớt từ hầm băng ra, lạnh đến mức ổ chăn cũng đông theo.
Nguyễn Viên nhịn không được chui ra ngoài, đến cạnh bàn lấy túi chườm nóng, cắm điện xong thì đứng tại chỗ chờ nó tăng nhiệt.
Tấm kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh trong phòng, A Viên nhìn gương mặt mình trên đó, bỗng bên ngoài hơi lóe, sau đó xuất hiện một gương mặt trắng bệch.
Lúc này, sau lưng cậu bỗng truyền ra âm thanh nặng nề của thanh niên, anh hỏi cậu, “A Viên, em thấy chúng nó không?”
Nguyễn Viên không khỏi rùng mình, cậu theo bản năng mở to mắt, đồng tử co rút, giật mình nhìn vài bóng người mờ mờ không ngừng xuất hiện trên cửa sổ. Ánh mắt chúng nó dại ra, nhưng miệng lại cười to đến mức muốn xé rách nửa gương mặt. Chúng nó trầm mặc ở đó, khoảng cách dường như rất xa, lại gần trong gang tấc.
Và xuất hiện ở đằng sau cậu —
Nguyễn Viên xoay cả người lại, đằng sau cậu trống rỗng. Trên giường chỉ có một người, đó chính là ca ca cậu.
Túi chườm nóng phát ra tiếng ùng ục sau đó tắt đèn đỏ. Nguyễn Viên ôm túi chườm nóng lảo đảo chui vào chăn, sau đó nhét nó vào trong lòng ca ca, “Ca, anh ôm cái này sẽ không lạnh nữa đâu.”
Thanh niên giơ tay nhận túi chườm nóng, tiện đà kéo cả cậu lại gần.
Túi chườm nóng cách một lớp áo dán vào ngực cả hai, tận lực làm hết phận sự xua tan lạnh lẽo.
A Viên chôn một nửa đầu vào gối. Khịt khịt cái mũi, vẫn nhịn không được hỏi, “Ca, anh gặp chuyện gì sao?”
“A Viên, là chúng nó.” Thanh niên rốt cuộc mở miệng đáp, tiếng thở dài mang theo tràn ngập bất đắc dĩ, “Chúng nó cứ quấn lấy anh, anh chịu đủ rồi.”
“Ai?” Trong đầu Nguyễn Viên bỗng dưng trống rỗng, bên tai dường như nghe thấy vô số âm thanh — người phụ nữ oan khóc, trẻ con cười khanh khách, vật cùn chém qua vật cứng, cả tiếng rống giận của người đàn ông cũng tắt ngúm, cuối cùng là tiếng nước, tí tách — tí tách —
Không, có lẽ không phải nước, mà là những giọt máu đang trào ra từ cơ thể. Màu máu tươi theo thời gian dần qua trở nên đậm sệt khô quắt, âm thanh tí tách cũng biến mất, sau đó trở về an tĩnh ban đầu.
Giờ phút này, hai người họ như trở về thời gian tiến vào căn biệt thự năm đó.
Cây cỏ khô héo, sấm sét xé trời xen lẫn mưa to tầm tã giữa không gian âm trầm bên trong. Hai người lui vào tận trong góc, chặt chẽ ôm nhau. Vô số con quỷ gào thóc chung quanh họ, giống như trên thế giới này chỉ còn mỗi hai người nương tựa lẫn nhau.
Dưới lớp chăn dày, Nguyễn Viên cảm giác có ai đang nhìn cậu, trong mắt tràn ngập oán khí. Đối với người sống, đối với thế giới sinh sôi, đó chính là thứ mà những con quỷ bỏ mạng oan uổng căm ghét nhất —
“Ca.” Cậu chịu đựng hai hàm răng run rẩy, một lần lại một lần an ủi, “Đừng sợ, có em đây.”
Thanh niên không nói gì, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Nguyễn Viên, giống như trấn an một đứa trẻ.
Dần dần, A Viên cảm thấy mệt mỏi rã rời. Sợ hãi trong lòng cũng dần biến mất, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm. Ngay khi mơ màng tiến vào giấc ngủ, cậu dường như nghe thấy giọng thanh niên, anh nói, “Xin lỗi.”