Ngôi Nhà Rác

Chương 55: Chương 55: Bộc phát




“Nâng nó qua kia đi.” Chỉ vào Quan Hử đang nằm dưới đất, Giang Bồi dặn Tôn Phổ và Lưu Quản.

Tôn Phổ gật đầu, đặt tay phải bị thương của mình ở trước ngực, một tay khác kéo lê Quan Hử đi. Còn Lưu Quản đứng bên cạnh cũng bội khom lưng giúp kéo Quan Hử lên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật dài trong phòng.

Thở hồng hộc kéo Quan Hử có cân nặng không nhẹ đặt nằm ngửa lên bàn, Lưu Quản đột nhiên nghe thấy cái rương gỗ sẫm màu đang dựng đứng kia lần nữa bị va chạm mạnh. Tiếng đập điên cuồng vọng ra ngoài to đến mức đáng sợ, cứ như ngay tiếp theo đây, Tần Thiên Hạo bên trong sẽ xông thẳng ra. Vả lại ban nãy cô vừa bị Tần Thiên Hạo dằn vặt khá nặng, với cậu thiếu niên bị nhốt bên trong, Lưu Quản vẫn có hơi sợ sệt, cứ hoảng hốt nhìn rương gỗ mãi.

“Hừ, xem ra nó nghe thấy chúng ta muốn tra tấn anh trai “thân yêu” của nó nên mới kích động đấy.” Giang Bồi rất tin tưởng rương của Tôn Phổ làm, sẽ không khiến người bị nhốt bên trong ra được dễ dàng đâu, hắn đứng thảnh thơi cạnh rương gỗ, cười nói: “Sao? Mày tưởng bây giờ mày thế nào, còn cứu được kẻ khác à? Đừng ngu nữa, mày sẽ nhanh chóng được trở thành người tiếp theo thôi.”

Tiếng va chạm trong rương không hề dừng lại bởi lời của hắn, mà ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn sau khi nghe xong.

“Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…” Tiếng va chạm vọng ra trong rương gỗ to đến đáng sợ, cứ như người bên trong hoàn toàn không biết đau là gì vậy, luôn liều mạng húc lên tấm ván gỗ bên trong khiến cả rương gỗ bị chấn động hơi run, nếu không vì bốn phía của nó đã được cố định trên mặt đất thì e là đã ngã ngang vì sức va chạm mạnh mẽ thế này rồi.

“Aaaaa”

“Rầm rầm rầm!!!”

Không chỉ có tiếng húc như liều mạng mà thậm chí bên trong rương gỗ còn vang lên tiếng nghẹn ngào thảm thiết như thú hoang, tiếng hô quái dị ấy hòa cùng tiếng va chạm ván gỗ mạnh khiến ba người đứng bên ngoài rương gỗ dần nảy ra cảm xúc kỳ lạ, họ nhớ cậu thiếu niên bị nhốt bên trong nhìn luôn hi hi ha ha mãi, thật sự không ngờ khi bị nhốt cậu ta lại có phản ứng lớn đến thế.

Cảm giác dường như không chỉ vì Quan Hử nên mới đột nhiên kích động như thế, mà tựa như họ đã kích thích trúng một cái gì đó bên trong cậu ta, nên cậu ta mới phát điên lên như vậy.

Qua thêm một lúc lâu, tiếng ván gỗ bị va chạm điên cuồng chợt im bặt, rương gỗ lần nữa đứng vững tại chỗ. Thần kinh đang căng thẳng của Lưu Quản dịu đi một ít, lẩm bẩm với vẻ hoài nghi: “Đây là gì?” Cô thật sự không hiểu vì sao Tần Thiên Hạo bị nhốt bên trong rương gỗ lại có phản ứng như thế.

“… Mặc xác nó, chắc bị dọa điên rồi. Tóm lại cuối cùng bây giờ nó cũng dừng lại.” Tôn Phổ nhìn chiếc rương gỗ sẫm màu không phản quang, châm biếm: “Bảo là tạm dừng, thật ra không chừng bây giờ nó bị dọa ngất rồi nên mới im lặng nhỉ? Ha ha, đồ nhát gan.” Còn tay của gã lại bị một thiếu niên nhát gan làm thành thế này đây.

Nghĩ thế, trong lòng Tôn Phổ dấy lên cảm giác khó chịu tột độ, cảm thấy cứ như bản thân gã bị người ta cho vài bạt tai ngay trước mặt mọi người, sao có thể để một người như thế làm mình bị thương. Uổng cho bản thân là một tay lão luyện đã giết chết bao nhiêu người trong bao nhiêu năm qua mà chẳng hề xảy ra sự cố gì. Tất nhiên cũng từng có chuyện không quá thuận lợi khi bắt giết người trong mấy năm qua, thế nên gã mới lơi lỏng và đã xem thường hai người này.

“Đại ac Giang, chúng ta xử lý nó thế nào đây?” Chỉ vào Quan Hử đang nằm ngửa trên giường gỗ chưa tỉnh, Lưu Quản hỏi Giang Bồi.

“Ừm…” Thấy một chiếc cưa được đặt trên kệ bên dưới giường gỗ, Giang Bồi có ít linh cảm. Nếu hai tên này khiến đôi song sinh chết bởi lưỡi cưa điện, thế thì cũng để chính bản thân chúng nếm thử nỗi đau khi bị lưỡi cưa tra tấn thôi.

Khác với cưa điện chuyển động cực nhanh bằng điện, chẳng mấy chốc đã cứa cho một con người bị máu văng tung tóe, tứ chi đứt lìa. Cưa thường phải dựa vào chính sức người để cứa mới cắt lìa được cơ thể người, trong quá trình này sẽ khiến người bị hại phải chịu dằn vặt và lặp đi đi lặp lại bởi cơn đau cực hạn kéo dài trong tuyệt vọng, quá thích hợp với Quan Hử đang nằm trên bàn gỗ lúc này, cứ cho nó trải nghiệm một phen nào.

Cũng không định cố định hoàn toàn Quan Hử lên bàn, lúc này có tận ba người ở đây, Giang Bồi nghĩ dù Quan Hử đang mê mang có tỉnh lại vì đau đi chăng nữa, có liên tục vùng vẫy tránh né chăng nữa thì cũng sẽ bị chiếc cưa này cắt lìa tứ chi một cách chậm rãi, chờ đến khi bị tra tấn sắp chết rồi thì cắt bộ phận trên cơ thể của Quan Hử bấy giờ đang cực kỳ hoảng sợ, lấy ra làm thức ăn, tin chắc rằng hương vị sẽ thơm ngon đặc biệt lắm đây.

Để đề phòng Quan Hử đang mê mang sẽ không chịu được cơn đau và đột ngột tỉnh lại ngay trong nhát cắt đầu tiên, khiến họ không cưa được. Giang Bồi gọi Lưu Quản và Tôn Phổ mỗi người đứng một bên dùng tay ghìm người Quan Hử để cố định, sau đó, hắn nâng chiếc cưa dài ít nhất hơn nửa mét, đứng trước giường gỗ bắt đầu đo đạc hai bên. Nghĩ bụng rằng cắt từ bộ phận nào trước thì khiến người đang nằm chịu cơn đau khủng khiếp nhưng không chết ngay nhỉ.

Đang ước chừng thì lại có chuỗi tiếng “rầm rầm” từ phía rương gỗ, điều này khiến Giang Bồi đang tập trung tinh thần suy nghĩ về nhát cưa hoàn hảo đầu tiên vô cùng tức giận. Tiếng động đã làm rối mạch suy nghĩ của hắn, hắn hét to về phía sau lưng mình: “Im ngay cho tao!!”

Quả nhiên chiếc rương gỗ đang dựng đứng phía sau lại yên tĩnh, không còn tiếng động nữa.

“Phù.” Cố bình tĩnh lại và điều chỉnh tính tình hay nổi nóng dạo gần đây của mình, Giang Bồi cố gắng làm dịu cảm xúc. Sau đó hắn tiếp tục rời mắt lên người Quan Hử, lần nữa nâng cái cưa đầy lưỡi răng sắc nhọn lóe ánh lạnh lên, hắn đã quyết định kỹ nên xuống tay với bộ phận nào trước rồi, bây giờ sẽ bắt đầu.

“Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…”

“Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…”

“Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…”

“Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm… rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…”

Rương gỗ đang đứng thẳng chỉ im lặng một lúc rồi tiếng va chạm lại bắt đầu vang lên. Giang Bồi nhíu mày, không định để tâm đến tiếng động sau lưng nữa, hắn muốn tập trung tất cả sự chú ý của mình lên nhát cứa đầu tiên này. Và khi chiếc cưa sắp chạm vào người Quan Hử, Lưu Quản và Tôn Phổ đang ghìm tay chân Quan Hử đột nhiên lộ vẻ mặt ngạc nhiên, trợn mắt nhìn chằm chằm về phía sau Giang Bồi, hét lên với hắn: “Đại ca Giang!”

“Đừng ồn! Tụi bây ghìm lại là được, sao nói nhảm nhiều vậy?” Giang Bồi cảm thấy đầu của mình càng đau hơn, máu xộc thẳng lên não, sao bây giờ người của hắn cũng bắt đầu cắt ngang động tác của hắn rồi?

“Không phải… anh, cái rương gỗ sau lưng… nó, nó…” Lưu Quản nâng tay lên chỉ ra sau lưng Giang Bồi, nói.

Giang Bồi hít thật sau, cuối cùng cũng lại đặt chiếc cưa trong tay sang một bên, mất kiên nhẫn xoay người lẩm bẩm: “Lại sao nữa…?”

Quay đầu nhìn, Giang Bồi kinh ngạc đến mức không nói tiếp được, hắn nhìn thấy bên hông rương gỗ mà họ vốn cho là cực kỳ kiên cố bấy giờ đột nhiên lộ ra một cái tay ngay cửa rương! Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

Bởi bên hông rương gỗ đang hướng về phía họ nên ba người không thấy rõ được tình hình ở phía cửa rương. Giang Bồi bước gần sang bên hông vào bước, đến một góc độ có thể nhìn thấy cửa rương. Hắn bàng hoàng nhận ra cái nắp đậy phía chính diện của rương đã xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ nối tiếp nhau không rõ nguyên nhân, tạo thành hình dạng giống với một con người, mà cánh tay ấy đã đấm thủng qua gỗ.

“Đó… đó là gì?” Lưu Quản đi theo đến gần bên cạnh Giang Bồi, nhìn những cái lỗ không hiểu từ đâu ra kia, đang ngờ vực thì lại nghe thấy tiếng va chạm mạnh hơn từ bên trong rương gỗ, có thể thấy một cánh tay khác cũng đang vươn ra từ bên trong.

“Rầm!!!”

Chưa chờ bọn Giang Bồi có động tác gì, mảnh vụn của rương gỗ đã văng tứ tung, miếng ván đang chắn phía trước bị người bên trong phá vỡ, người nọ cũng xoay người xông ra ngoài.

Giang Bồi phản ứng ngay tắp lự, hắn rút khẩu súng khác đã nạp sẵn đạn trên eo mình ra chỉa về phía bóng người đang lăn ra, bóp cò nổ vài phát súng, nhưng tất cả đều bị bóng dáng nhanh như chớp đó né được, tiếp đến, bóng người trốn vào trong góc phòng, bị những vật khác che chắn hoàn toàn. Tập trung đưa mắt quan sát xung quanh, Giang Bồi định tìm Tần Thiên Hạo vừa thoát khỏi rương gỗ và đang ẩn mình đằng sau những thứ đồ che kia nhưng vẫn chẳng tài nào tìm được vị trí chính xác, hắn chỉ có thể tiếp tục quan sát.

Nào ngờ ngay lúc này, tiếng động lần nữa vang lên sau lưng Giang Bồi, hắn vội quay đầu nhìn, thấy Quan Hử chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào đang ghìm Tôn Phổ xuống rồi đẩy ra, sau đó xoay người đứng dậy khỏi bàn gỗ. Giang Bồi vội chỉa họng súng về phía Quan Hử, chưa chờ hắn ổn định cánh tay, một bóng đen nhỏ chợt lao vút ra từ góc nào đó, đánh văng khẩu súng trong tay Giang Bồi.

Không ngờ mình bị đồ vật tấn công, Giang Bồi cảm thấy cánh tay bị đánh trúng tê dại, bất giác thả lỏng tay cầm súng, khiến nó rơi xuống đất. Vốn định nhặt lại khẩu súng lên, nhưng Quan Hử đã xuống khỏi bàn bấy giờ còn nhanh hơn hắn, y khom người xông tới cướp đi khẩu súng rồi lập tức ném vào một góc phòng.

Giang Bồi không có súng bấy giờ chậm rãi đứng dậy, nghe thấy tiếng súng bị ném vào góc rồi lại nghe thấy tiếng lên nòng khiến cơ thể hắn sượng lại, chầm chậm quay đầu sang bên kia.

Hắn nhìn thấy Tần Thiên Hạo đang cầm khẩu súng mà Quan Hử ném sang, bấy giờ mái tóc màu trà đã ướt sũng dán sát vào hai bên má, làn da vốn trắng nõn trông càng tái nhợt chẳng có chút hồng hào nào nữa. Cả màu môi cũng gần như trở nên xanh tím, cơ thể run rẩy không kiểm soát được, trông tình hình cậu bây giờ chẳng tốt hơn là bao. Một tay đặt lên miệng cắn với vẻ lo lắng, một tay khác thì nâng cao khẩu súng, chỉa thẳng về phía Giang Bồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.