CHƯƠNG 9
—
Tất cả mọi người đều nhìn ra được Lan Tinh vô cùng ỷ lại Tưởng Tế Văn. Dù rất khó để nhận ra, nhưng mỗi một chủ nhật lại là thời điểm Lan Tinh hưng phấn nhất trong tuần. Hộ lí thường nói với Tưởng Tế Văn, Lan Tinh hôm nay từ lúc tỉnh dậy đã vui vẻ hơn bình thường, sớm chạy ra cửa lớn chờ xe của Tưởng Tế Văn xuất hiện.
Tưởng Tế Văn quen Lan Tinh tính ra mới được mấy tháng, mà thời gian này hắn chỉ gặp cậu một lần vào ngày cuối tuần, một tháng gặp bốn lần, vậy là cũng chỉ có hơn mười lần gặp mặt. Vậy mà biểu hiện của Lan Tinh dành cho hắn rõ ràng bất đồng với những người khác, Tưởng Tế Văn tự hỏi, không phải các hộ lí ở đây đều dành nhiều thời gian cho Lan Tinh hơn hắn sao?!
Đối với thắc mắc của Tưởng Tế Văn, bác sĩ cười nói, “Nhưng hộ lí chỉ là hộ lí, hộ lí chiếu cố Lan Tinh vì đó là công việc của bọn họ. Nhưng ngươi lại là ca ca của cậu nhóc, đối với nó xuất phát từ tình cảm trong lòng chứ không phải vì trách nhiệm, Lan Tinh có thể cảm giác được.”
Tưởng Tế Văn không biết Lan Tinh có thể thực sự cảm giác được hay không, nhưng điều đó vẫn là nguồn cổ vũ để hắn quan tâm nhiều hơn tới cậu. Ngay cả chính hắn cũng không thể tin được, mấy tháng trước còn coi cậu như gánh nặng Lan Mẫn lưu lại, nhưng hiện tại cái gì Lan Mẫn đều đem ném ra sau đầu, Lan Tinh chỉ là Lan Tinh mà thôi.
Mỗi tuần chỉ có một cơ hội, thế nên bất tri bất giác thời gian một ngày này càng lúc càng dài hơn, cơ hồ cả ngày Tưởng Tế Văn đều ở trong khu an dưỡng. Mỗi lần hắn đều mang rất nhiều quà đến cho cậu, tập tranh, sách ảnh, bút vẽ, còn có những vật nho nhỏ hắn nghĩ rằng cậu sẽ thích như bức họa màu sắc kiều diễm, gối ôm có hình mây… Tất cả đều được chất đầy trong căn phòng nhỏ của Lan Tinh.
Một lần vào thứ ba nọ, Tưởng Tế Văn đi siêu thị mua đồ, chợt thấy một bộ đệm trải giường màu xanh da trời, bên trên vẽ những đám mây trắng ngần cùng một dải cầu vồng xinh đẹp. Tưởng Tế Văn ngay lập tức mua nó, bởi Lan Tinh đối với cầu vồng có một loại yêu thích đặc thù, bất kể cái gì có hình cầu vồng cậu đều không thể kháng cự được.
Tưởng Tế Văn đem đệm trải giường về giặt sạch sẽ, đem phơi khô. Tối hôm sau khi thu đệm vào hắn đột nhiên cảm thấy muốn đi gặp Lan Tinh, cho dù lúc này mới là thứ tư, thời gian đi thăm còn chưa tới. Tưởng Tế Văn đem đệm cất gọn lại, có lẽ hắn chỉ mang qua cho Lan Tinh tiện thể nhìn cậu một cái cũng được, nghĩ vậy liền lái xe đi tới khu an dưỡng.
Lan Tinh ban đầu có chút hoang mang nhìn Tưởng Tế Văn, nhưng rất nhanh liền ném ra sau đầu mà cầm tranh mình vẽ đến cho hắn xem. Tưởng Tế Văn đem bộ đệm trải giường mới lấy ra thay cho Lan Tinh, quả nhiên cậu cực kì thích nó. Lan Tinh nằm thẳng lên giường, giơ tay giơ chân thành hình chữ đại, nhắm mắt lại, khóe miệng không kìm được loan loan cười, phảng phất như cậu thật sự đang được nằm trên cầu vồng vậy.
Tưởng Tế Văn nhìn Lan Tinh vui vẻ như vậy, ôn nhu sờ sờ tóc cậu.
Sau khi trở về, Tưởng Tế Văn có chút lo lắng mà gọi điện đến khu an dưỡng, hộ lí nói Lan Tinh vẫn đi ngủ đúng giờ, không có gì bất thường. Tưởng Tế Văn thở phào, hắn cảm giác Lan Tinh có lẽ cũng không còn quá cố chấp như trước.
Ngày hôm sau, Tưởng Tế Văn vẫn giống như trước đi làm rồi tan tầm, điều khác biệt duy nhất là lúc nghỉ trưa, lần đầu tiên hắn mở trang web mua sắm, tìm những thứ có liên quan đến “Cầu vồng” rồi kiên nhẫn xem một loại sản phẩm.
Buổi chiều hắn lại gọi điện một lần nữa, từ hôm qua đến hôm nay Lan Tinh vẫn sinh hoạt theo thói quen cũ của cậu, hiện tại đang tản bộ trong hoa viên. Hắn thoáng phá vỡ quy luật của Lan Tinh nhưng cậu cũng không có bất an cũng không bỏ bữa, không quên tản bộ, hết thảy đều rất tốt.
Tưởng Tế Văn tưởng, Lan Tinh cứ tiếp tục tiến bộ như vậy, có lẽ sắp tới hắn có thể liên hệ tìm cho cậu một trường học bình thường.
Không ngờ buổi tối hôm đó mới phát sinh vấn đề.
.
Chín giờ tối, bên an dưỡng gọi điện cho Tưởng Tế Văn, nói Lan Tinh đã đứng ngoài cửa một giờ đồng hồ, khuyên như thế nào cũng không chịu trở về. Ban đầu hộ lí tưởng cậu chỉ muộn ra bên ngoài hít thở không khí, dù sao cũng có bảo vệ, cửa lớn cũng đã đóng nên không sợ Lan Tinh đi ra ngoài. Nhưng sau đó Lan Tinh vẫn đứng nhìn cửa lớn, giống như đang đợi ai đó. Ban đêm gió dần thổi lớn, bọn họ sợ Lan Tinh cảm lạnh mà khuyên cậu trở về nhưng cậu không chịu. Hỏi cậu đang đợi ai, Lan Tinh không trả lời, rất lâu sau mới thì thào hai chữ “Ca ca”.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Tế Văn nghe được Lan Tinh gọi hắn là ca ca, tuy rằng là nghe từ miệng người khác.
Tưởng Tế Văn nói nhanh, “Ta lập tức đến.” Đoạn treo điện thoại, lấy chìa khóa tức tốc đi ra ngoài. Hắn một đường lao nhanh, hơn nửa giờ đã đến khu an dưỡng. Bác sĩ đứng ở cổng lớn chờ hắn, Tưởng Tế Văn vừa xuống xe liền hỏi, “Lan Tinh đâu?”
Bác sĩ liền ngăn lại, “Ngươi đừng đi vào. Ta còn chưa kịp nói ngươi đừng đến thì ngươi đã treo điện thoại.”
Tưởng Tế Văn nhìn lướt qua bác sĩ, rất nhanh thấy được Lan Tinh đang đứng ở lối vào.
“Đừng đi vào?” Hắn nhíu chặt lông mày.
“Đúng vậy, đừng đi vào.” Bác sĩ ra hiệu cho Tưởng Tế Văn ra xa một chút, hai người bọn họ đi đến hàng rào bên ngoài.
“Lan Tinh đang đợi người, nó nghĩ ngươi sẽ đến đây giống hôm qua.” Bác sĩ nói, “Ta biết ngươi nghĩ rằng phải đến tìm nó, khiến nó trở về phòng ngủ. Hôm nay Lan Tinh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng còn ngày mai, ngày kia thì sao?”
Tưởng Tế Văn mím chặt môi, không nói lời nào.
“Cho nên chúng ta không muốn người nhà gặp mặt trẻ mà không theo kế hoạch, điều này sẽ phá vỡ thói quen sinh hoạt bình thường của chúng, chúng sẽ không phân biệt được lúc nào nên làm cái gì, tựa như Lan Tinh bây giờ.” Bác sĩ theo ánh nhìn của Tưởng Tế Văn nhìn lại, thân ảnh đơn bạc kia vẫn đứng ở lối vào. Hộ lí đã giúp Lan Tinh phủ thêm áo khoác, là chiếc áo Tưởng Tế Văn nói thư kí đi mua. Thư kí dựa theo độ tuổi của Lan Tinh mà mua đồ cho thiếu niên mười sáu tuổi bình thường, nhưng cậu lại nhỏ gầy nên áo khoác phủ lên liền bao trùm lấy toàn bộ.
“Ta biết điều này không dễ dàng.” Bác sĩ thở dài, “Người nhà của những đứa trẻ tự kỉ thậm chí còn yêu thương chúng nhiều hơn những gia đình thông thường, nhưng vẫn không thể lúc nào cũng đến thăm chúng được. Dù sao thì vẫn phải để chúng học được tính tự lập, ít nhất là hiểu rõ những kĩ năng sinh hoạt cơ bản.”
Nhưng Lan Tinh không phải con của hắn, đối với Tưởng Tế Văn cậu chỉ là một gia hỏa cần chiếu cố tự dưng xuất hiện.
Bác sĩ nói cách tốt nhất bây giờ là để Lan Tinh chờ, để tự cậu hiểu được Tưởng Tế Văn sẽ không tới đây. Tưởng Tế Văn vẫn không có cách nào lái xe rời đi, hắn vẫn đứng ở chỗ khuất bên ngoài nhìn Lan Tinh, đến tận giờ đi ngủ Lan Tinh mới theo thời gian biểu đi vào.
Sau khi Lan Tinh ngủ, Tưởng Tế Văn muốn vào xem cậu nhưng bác sĩ ngăn lại. Lan Tinh hôm nay tâm trạng bất ổn, ngủ sẽ không say giấc, vạn nhất đánh thức cậu, cậu nhìn thấy Tưởng Tế Văn thì ngày mai sẽ lại càng phiền toái hơn.
Đành như vậy đi, Tưởng Tế Văn ở ngoài cửa đứng một hồi, cuối cùng mới lái xe trở về.
Buổi tối hôm sau Lan Tinh như cũ chờ Tưởng Tế Văn ở ngoài cửa, tuy hộ lí nói không có việc gì nhưng Tưởng Tế Văn vẫn lái xe qua đó. Hắn đậu xe ở bên ngoài, trốn trong bóng râm nhìn Lan Tinh. Cậu khoác chiếc áo xám lớn của ngày hôm qua, tựa như cỏ cây đón ánh trăng để sinh trưởng lúc ẩn lúc hiện bên thềm cửa. Ngày hôm đó cậu chỉ đợi bốn mươi phút, hộ lí gọi điện cho Tưởng Tế Văn, tình huống đã tốt hơn nhiều, ngày mai có lẽ sẽ trở về bình thường.
Buổi tối thứ ba, Lan Tinh chỉ dạo qua một vòng, đứng ở cửa lung lay một lúc liền đi vào.
Tưởng Tế Văn ngồi bật động trong xe nhìn chỗ Lan Tinh đã đứng. Chỗ đó hiện tại trống rỗng, đã không còn bóng dáng thiếu niên lúc ẩn lúc hiện, chỉ còn lưu lại ngọn đèn mờ nhạt cùng bậc thang cũ kĩ.
Câu nói của Giang Đình ngày đó lại quanh quẩn bên tai hắn.
“Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của ngươi…”
Mà ngay cả Tưởng Tế Văn cũng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của hắn.