Dallas, không biết tại sao cô có thể chịu nổi tiếng ồn ào như thế này.- Có giọng đàn ông cất lên đâu đó ngay cạnh nàng.
Dallas ngẩng đầu lên, sửng sốt khi thấy Boone rutgedle lù lù hiện ra gần bàn làm việc của nàng. Mắt nàng lướt nhan từ bộ ngực, đôi vai nở nang vạm vỡ đến khuôn mặt rắn rỏi, thô kệch rồi dừng lại ở cặp mắt đen đang nhìn nàng đăm đăm.Bỗng nàng nhận thấy đang bị gã nhìn một cách soi mói.
- Xin lỗi.- Dallas vội đẩy ghế lui khỏi bàn và đứng dậy.- Tôi không nghe thấy anh đi vào.
- ồn như thế này làm sao nghe được? Gã đang hất đầu về phía chiếc máy in đang tiếp tục nhả ra những tờ biên lai.
- Máy ồn thật. Nàng nói rồi nhìn sang chiếc ghế trống trước bàn làm việc của ông chủ.
- Anh muốn tìm ông Holly phải không? Ông ấy mới ở đây cách đây một phút . Để tôi.
- Tôi đã gặp ông ấy ở ngoài rồi, - Boone cắt ngang lời nàng. – Tôi đến đây mua một khối muối, ông ấy đi lấy rồi. ông ấy nói cô viết phiếu để tôi ký.
- Rất hân hạnh. – Dallas vội ra quầy trước, lòng nghi ngờ vào chuyện gã vào đây để mua muối.
Từ khi nàng vào làm ở cửa hàng này, bất cứ khi nào trại Slash R cần mua gì, thì hoặc là nhà hàng chở đến hoặc là nhân công trong trại đến lấy. Theo như nàng biết, Boone không bao giờ đi lấy hàng như thế này.
- Cô phải nói ông Holly mua máy mới cho khỏi ồn. – Boone bước đến quầy, tựa hông, chỉ cách nàng có mấy phân, nhìn nàng viết phiếu.
Tôi sẽ nói với ông ấy.. và nói là anh nói vậy.- Dallas nói thêm, công khai chấp nhận uy quyền của gia đình Rutgedle, nhưng nàng nhìn gã với ánh mắt khinh thường.
Boone cười đáp lời nàng, nhưng với vẻ thoải mái khiến cho Dallas khó chịu. hay có thể khó chịu vì cách gã nhìn vào người nàng, cách nhìn hau háu lên bộ ngực nở nang và đôi môi đầy đặn của nàng.
- Thường thì không có ai vừa đẹp lại vừa thông minh.- Gã nói nhỏ. – Nhưng cô thì có cả hai.
- Cố gắng không nói gì, Dallas đẩy tờ phiếu bán hàng về phía gã
- Ký vào đây
Gã nhìn tờ phiếu, rồi nhìn nàng.
- Có bút không
Thần kinh căng thẳng, Dallas lặng lẽ đưa cho gã cây bút và thấy hình như gã cố tình chạm vào tay nàng. Dallas cố tự nhù là nàng đã tưởng tượng ra việc này đấy thôi. Nhưng nàng vẫn thấy cần đi rửa tay.
Khi Boone ký tên vào tờ chi phiếu thì Holly Sykes từ ngoài cửa bước vào, lau trán bằng cái khăn xanh, ông ta hỏi gã.
- Dallas viết giấy tờ cho anh xong rồi chứ?
- Dĩ nhiên là xong rồi.-Boone để bút xuống bàn, đợi Dallas xé tờ phiếu bán hàng khỏi tập phiếu – Tôi định ghé vào quán góc đường để ăn trưa. Đến ăn với tôi, nhé?
- Nghĩ là gã mời Holly, nhưng khi nhìn lên, nàng thấy gã nhìn thẳng vào mình
- Xin lỗi, tôi không nghe anh nói gì. Có phải anh vừa nói gì với tôi không?- nàng hỏi để kéo thời gian.
- Tôi mòi cô đi ăn trưa.- Giọng gã bây giờ có vẻ ra lệnh hơn là yêu cầu
Dallas lấy cớ từ chối
- Cám ơn , tôi có mang theo thức ăn.
Gã không nhượng bộ.
- Để dành vào ngày mai
Mặc dù có thể tìm cớ thoái thác được, nhưng nàng thấy mình điên mới khăng khăng từ chối, vì có vẻ như lời mời của gã không có tính cá nhân… hay ít ra không phải nịnh đầm.
- Này, chắc cô không còn bận tâm đến chuyện ông nội cô mất cái trang trại chứ?- Boone hỏi?
Dĩ nhiên là không. – nàng đáp lòng cảm thấy không thể chỉ dùng từ hận để nói lên sự ghê tởm mãnh liệt của nàng
- Vậy thì đừng e ngại gì hết – Holly Sykes nói chen vào.- Cứ đi cho vui. Trong lúc cô đi, để tôi giải quyết công việc ở cửa hàng cho.
- Thấy không còn cách nào khác, Dallas đành phải nhận lời mời. Nàng nói với Boone:
- Tôi cần vài phút để tắt máy tính và sắp xếp lại bàn làm việc. hẹn gặp anh ở quán ăn được không?
Boone chần chừ một lát rồi gật đầu.
- Tôi đợi cô ở đấy
Giọng gã có vẻ như dọa nàng rằng, nếu không đến, gã sẽ quay lại đây. Dallas đoán thế nào gã cũng làm thế
khi đậu xe vào trước quán góc đường, nàng nghĩ rằng mình đã sai lầm khi tin lời hăm dọa của Sykes sáng hôm thứ hai là lần duy nhất. rõ ràng bây giờ Max Rutgedle sẽ đưa ra lời cảnh cáo thứ hai, và ông ta đã đưa Boone đến đấy nhằm mục đích ấy.Nhưng lý do tại sao Boone không nói ngay tại cửa hàng thì nàng không biết.
- Và kẻ bị kết án tử hình được ăn một bữa ngon lành, Dallas lẩm bẩm một mình khi đi vào quán.
Khi thấy Boone ngồi ở chiếc bàn mà Quint thường ngồi,, nàng hơi chần chờ một chút. Gã biết Quint đã ngồi ở đây chăng? Nàng tự hỏi. rồi tự nhắc mình rằng không có chuyện gì xảy ra trong thành phố này mà gia đình Rutgedle không biết.
Dallas hếch cằm lên một chút, lòng nhủ lòng cương quyết phải không nói gì hay làm gì trong buổi gặp gỡ này để khỏi phải ân hận về sau.
Khi nàng đến gần, Boone đứng dậy, kéo chiếc ghế ở phía bên phải gã. Dallas cười hơi gượng gạo rồi ngồi xuống, sau đó nhận thấy rằng những cái bàn gần nhất không hề có khách ngồi, tạo cho bàn họ thành một nơi riêng tư giữa quán ăn đông người, Rõ ràng Boone đã sắp xếp để được như thế này.
Nàng thấy sự cô lập đó càng làm tăng thêm căng thẳng. nàng thấy cần có cái gì để nắm trong tay, bèn lấy tờ thực đơn.
- Bộ cô không nhớ quán có món ăn gì à?- Boone hỏi với vẻ đùa bỡn
- Xem thử hôm nay có món gì đặc biệt không?- Nàng đáp
Sự căng thẳng làm cho Dallas thấy không muốn ăn, nên khi người bồi bàn đến, nàng chỉ gọi tô thịt bò hầm và tách cà phê.gọi xong nàng mới nghĩ cà phê không phải là thức uống tốt nhất vì nàng nhận thấy thần kinh của mình đã căng thẳng quá rồi
- Tô thịt hầm… ăn như thế thì quá ít, - Boone nói.
- Ăn nhiều làm tôi buồn ngủ, mà tôi còn nhiều công việc cần phải làm._ Dallas để lại tờ thực đơn vào chỗ khăn ăn, nhận thấy mắt gã không rời khỏi nàng.
- Tôi tin Holly đáng giá cao việc này. Ông ta nói cô làm việc rất giỏi
- Tôi cố gắng làm. Dallas biết câu chuyện vặt vãnh này chỉ là cách giết thời giờ trong lúc cô phục vụ đem đồ uống đến. Nàng sốt ruột mong cô ta chóng đem đến
- Theo Holly thì cô thành công. Gã duỗi dài một chân, gác một cánh tay lên tay vịn ghế ngồi.- trời nóng như thế này thật khó mà tin Lễ giáng sinh sắp đến. Cô đã sắm quà giáng Sinh chưa?
- Tất cả quà đã mua, gói xong. Để dưới cây Giáng Sinh rồi.
- Ước gì tôi làm được như cô. – Gã nghiêng cái ghế ngồi ra sau, tránh chỗ rộng cho cô phục vụ để ly cà phê lên bàn
- Cô ta để tách khác trước mặt Dallas, cười với Boone, và hứa
- Món ăn của ông sẽ có trong một lát nữa thôi.
- Chúng tôi không vội. – Boone trả lời.
Dallas muốn cãi lại, nhưng thay vì thế, nàng bưng cà phê lên uống. Cà phê nóng, đang bốc hơi. Nàng thổi nhẹ lên mặt tách, rồi uống một hớp
- Holly nói cho tôi biết, cô đang theo học lớp buồi tối tại trường người công giáo Texas, - Boone nói qua miệng tách cà phê.
- Đúng thế. -Dallas đáp vắn tắt, mong sao bữa ăn chóng qua dể thoát khỏi tình cảnh này
- Cô vất vả đấy nhỉ: Đi học, làm việc trọn giờ, rồi còn bán ở quán ăn này vào ban đêm
- Tôi quen rồi. – Nếu gã định nhắc lại sự mất mát mà nàng phải chịu đựng, thì Dallas sẽ nói cho gã biết chuyện đó không cần thiết.
- Cô không có thì giờ để vui chơi.- Boone nhận xét và cười với nàng. Cô có biết người ta nói sao về người chỉ biết làm việc mà không vui chơi không?
- Tôi muốn có thì giờ rảnh lúc nào cũng được. Có phải vì thế mà anh muốn gặp tôi không?- Dallas hỏi, nàng đã quá chán chuyện vòng vo này rồi._ có phải vì tôi đã đi uống bia với Quint Echohawh vào tối thứ bảy không?
Gã nheo mắt, nhưng nụ cười vẫn còn trên môi
- Cái gì làm cho cô có ý nghĩ ấy?
- Tôi thắc mắc thế thôi. Câu trả lời của nàng ẩn chứa rất nhiều châm biếm. Nếu Holly cảnh cáo tôi đừng gặ p lại anh ấy, thì chắc tôi không có ý nghĩ đó.
- Có lẽ đó là lời khuyên hay vì xét ra việc quan hệ giữa cô với anh ta không có tương lai gì hết. không chóng thì chầy, anh ta cũng sẽ quay về Montana thôi.
Nàng không nghĩ đến chuyện giao du thân mật với Quint. Nàng cảm thấy tình cảm mình với chàng rất bình thường, mặc dù nàng đã quyết định sẽ không gặp lại chàng nữa. Vì ý nghĩ việc họ gặp nhau sẽ làm cho chàng mất mát quá nhiều.
Nhưng lần đấu tiên Dallas thấy bối rối
- Nếu anh không mời tôi đi ăn trưa để cảnh cáo vế Quint , thì vì lý do gì
- Có lẻ tôi chỉ cảm thấy vui khi được làm bạn với cô
Nàng lại thấy ánh mắt gã từ từ lướt khắp người nàng
- Mọi người đều biết anh có thú vui muốn được làm bạn với bất kỳ người đàn bà nào, Boone- nàng cố giữ cho giọng mình được bình tĩnh
- hầu hết đàn ông đều muốn thế- gã đáp với giọng dịu dàng và nhấc cánh tay ra khỏi tay vịn để nhướn người tới trước. Đưa hai bàn tay nắm quanh tách càfe.- nhưng cô nói đúng, tôi mời cô đến đây không phải chỉ vì lý do duy nhất là tôi muốn làm bạn với cô
- vậy còn lý do gì nữa? Dallas hỏi, vừa hiếu kỳ lại vừa lo
- trước hết tôi nghĩ rằng cô nên biết rằng, bố tôi rất ấn tượng trước việc cô cố gắng hết sức để kiến tạo cho mình một cuộc sống mới. Ông nghĩ rằng với người thông minh và cương quyết như thế phải được tưởng thưởng
- Thật ư? Dallas bỗng gia tăng sự cành giác lên gấp hai lần
- Ông ấy muốn giúp cô có cuộc sống đầy đủ hơn. Tiền học, sách vở,nhà ở ở Fort Worth, chi trả tất cả các nhu cầu cần thiết,cùng với một số tiền trợ cấp hàng tháng để cô khỏi làm việc, không kể đến chiếc xe để cô đi đây đi đó. Chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ của cô có lẽ chỉ đi thêm vài chục dặm nữa là hỏng. Nói tóm lại, ông rất rộng lượng với cô
- Xin lỗi anh, Dallas đáp, giọng cố kiềm chế, lòng tức giận, không biết do dâu, mọi người đều biết rằng bố anh chỉ rộng lượng khi nào ông ta thu được cái gì đó có lợi cho mình. Vậy ông ta muốn đổi lấy cái gì?
Nụ cười của Boone hơi nở rộng ra một chút, gã đáp:
- Đổi lấy ông nội của cô
- Đồi lấy cái gì nơi ông nội tôi?- nàng cảm thấy ớn lạnh tận xương sống.
- Hiện ông nội cô ở đâu?
- Dĩ nhiên đang ở nhà. – Nhưng bỗng Dallas thấy cảm giác không phải thế
Boone lấy điệnt hoại di động trong túi ra, đưa cho nàng
- Hãy gọi cho ông ấy đi
- Nàng do dự, nhìn mặt gã, trông gã có vẻ quá thỏa mãn và tin chắc rằng nàng đang dao động tinh thần. Dallas không muốn nhảy qua cái vòng gã đưa ra, nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Nàng bấm số máy điện thoại, ấn nút chuyển, rồi đưa máy áp lên tai
Chuông reo một lần, hai lần , ba lần mà vẫn không có tiếng trả lời. Dallas ngước nhìn Boone, gã vẫn bình tĩnh uống cà phê. Chuông reo bốn, năm, sáu, bảy lần. Sau lần thứ tám, máy nhắn tin vang lên tiếng cách và Dallas tắt máy
- Trời hôm nay đẹp, có lẻ ông cụ đi ra ngoài.- nàng nói, cố tin như thế
- Đúng, có lẻ ông ấy đi ra ngoài. – Boone đồng ý… nhưng cô có thể tin chắc ông ấy không ở gần cái toa moóc cũ kỹ nơi cô ở.
Hồi nãy sự nghi ngờ còn mơ hồ, thì bây giờ đã trở nên hoàn toàn chắc chắn
- Anh biết ông cụ không có ở nhà phải không?- Dallas lên án gã bằng giọng tức giận.- ông ấy ở đâu? Anh đã làm gì ông cụ? nếu Anh đã ra tay với Empty thì…
- Chúng tôi không dính líu gì đến chuyện ra đi của ông nội cô hết.- Boone cắt ngang lời nàng, giọng lạnh lùng và bình tĩnh.- Cô nói không đúng người rồi.
- Vậy ông ấy ở đâu? Nàng hỏi?
- Hãy hỏi Echohawl thì biết,- gã vừa đáp, vừa nhún vai
- Quint à ?-Dallas cau mày ngạc nhiên. _ anh ấy có liên quan gì đến việc này?
- Ông nội cô làm việc cho anh ta.
- Láo. – Nàng đáp thật nhanh và nóng nảy , phản ứng tức thì khi nghe chuyện đáng kinh ngạc này.
- Chuyện thật đấy, tin tôi đi. – Boone quả quyết nói
- Ông ấy không thể, Không muốn…- Dallas cảm thấy lòng đau đớn, nàng biết ông nội nàng rất muốn làm công việc ấy. Thế nhưng có nhiều việc trong chuyện này có vẻ vô lý. Tôi không hiểu, tôi muốn nói, làm sao… - nàng không nói hết câu vì thấy gã thiếu thành thật.
- Boone đoán được câu hỏi
- Làm sao ông ta tới được trại Cee Bar trong khi cô đã lấy xe đi phải không? Echohawl đến đón ông ấy lúc tám giờ sáng sau khi cô đã đi làm, và đưa ông ấy về giữa bốn giờ rưỡi đến năm giờ chiều.
Dallas nghe xong không nói gì. Đầu óc quay cuồng và rối như mớ bòng bong. Không tách bạch được điều gì với điều gì. Sự im lặng kéo dài một hồi lâu. Boone chờ đợi, gã đợi nàng nói cái gì đó, Nhưng nàng không biết nói gì. Dĩ nhiên nàng sẽ không đưa ra lời xin lỗi hay viện cớ để biện minh cho hành động của ông nội nàng, với người trong gia đình Rutldege thì không.
Cuối cùng Boone nói:
-Ông nội cô là một ông già quá điên
Trong giọng nói có vẻ thản nhiên của gã, nàng cảm thấy có hàm ý hăm dọa. Dallas cảm thấy lạnh thấu xương. Chính sự lo sợ đã sinh ra lòng tức giận .
Những bó cỏ khô tròn, lớn sắp dọc theo hàng rào của cánh đồng cỏ như các mắt của sợi dây xích, sợi này nối tiếp sợi khác. Những sợi dây xích bằng cỏ khô choáng hết cảnh vật trong sân trại Cee bar.
Khi Quint từ trong nhà kho hiện ra, vật đầu tiên mà chàng thấy là bó cỏ khô. Một cánh tay chàng ôm quanh sáu cái cọc sắt vác trên vai. Chàng đi đến phía sau chiếc xe tải nhỏ màu đen, hạ những cái cọc trên vai xuống, đẩy qua cửa sau vào sàn xe, cho chúng nằm bên cạnh cuộn thép gai làm hàng rào
Khi chàng bước lui khỏi chiếc xe, có tiếng kêu lanh canh vang lên thật to, do thanh sắt đánh vào cái kẻng cũ kỹ hình tam giác. Tiếng kẻng phá tan bầu không khí im lặng. Quint tự nhiên nhìn vào trong nhà, chàng biết tiếng kẻng do Empty Garner đánh. Ngay khi thấy cái kẻng hình tam giác ở phía sau bộ yên da đã mục hết một nửa trong nhà kho, ông đem dùng nó ngay tức khắc và sinh chuyện.
- Mỗi lần gọi anh vào ăn, tôi mệt bở hơi tai, - ông lão nói, - bây giờ thì anh ở xa một dặm cũng nghe thấy tiếng kẻng.
Quint chưa bao giờ đi xa sân trại một dặm, nhưng tiếng kẻng to như thế này, chàng tin ở xa cũng nghe rõ.
- Chàng thấy ông già đứng ở cuối mái hiên. Trước khi đưa tay ra dấu, chàng nghe tiếng kẻng. Empty Garner bụm hai tay lên miệng gọi lớn:
- Xúp nóng rồi
- Quin vẫy tay trả lời, rồi đi vào nhà, chậm rãi tháo cặp găng da ra khỏi tay. Empty đợi chàng trên tầng cấp mái hiên, tay chống nạnh , nét hân hoan hiện ra trên khuôn mặt phong sương, đưa mắt nhìn vào một chỗ ở phía sau lưng Quint
Khi Quint đến bên ông trên hành lang, Empty ra dấu chỉ vào đám cỏ khô
- Cảnh đẹp thật, phải không? Và tôi rất khoái chí khi trông thấy cảnh những con bò tranh nhau ngoạm từng bó chiều hôm qua khi tôi lôi ra cho chúng ăn.
Quint bất giác quay lại nhìn đám cỏ khô, thủng thỉnh nhét cặp găng tay vào túi sau chiếc quần hiệu Quranglers.
- Chúng ta còn cần nhiều hơn nữa trước khi mùa đông qua, nhưng như thế này cũng đủ một thời gian rồi.
- Chắn chắc đủ một thời gian dài. _ Ông lão đáp và cười toe toét. _ Anh biết không Rutledge sẽ ngồi trong ngôi nhà lớn của gã, nghiến răng nghiến cổ vì tức tối.
- Có lẽ thế. _ Quint mỉm cười khoái trá.
- Cứ vui với thành công trước mắt đã. Kinh nghiệm trong cuộc sống đã làm cho nụ cười trên môi ông già biến mất. Vì chắc anh biết Rutledge rồi, chắc lão đang cần mưu kế gì đó để trả thù anh.Mong sao mưu kế của lão không làm gì anh được
- Quint không bàn luận gì về tính chân thật trong lời nói của Empty , chàng nghĩ rằng Max Rutledge không dễ dàng gì từ bỏ cuộc chiến đấu này . Rồi lão sẽ thấy chàng cương quyết chống lại bất kỳ ai buộc chàng cúi đầu khuất phục trước thế lực của lão . Đây là một phẩm chất của gia đình Calder , họ không bao giờ rút lui trước sự tấn công của kẻ thù
- Dù ông ta có làm gì đi nữa , thì chúng tôi cũng sẽ cương quyết chống trả , - Quint nói với giọng quả quyết.
- Khi chàng dợm chân định bước vào nhà , thì bỗng nghe tiếng nổ rầm rầm , rõ ràng là tiếng động cơ xe hơi.Tiếng nổ nghe rất gần , quá gần nên chàng nghĩ không phải là tiếng xe chạy ngoài đường vọng đến.Chàng liền quay mặt nhìn ra đường dẫn vào trại.
- Khi tiếng xe gần hơn , chàng nói với Empty:
- Tôi nghĩ chúng ta sắp có khách.
- Và đến rất nhanh nữa , - Empty nói thêm , rồi cũng đưa mắt nhìn ra đoạn đường cong , nơi họ có thể thấy bóng vị khách hiện ra.
- Chỉ sau mấy giây , chiếc xe tải nhỏ màu trắng tả tơi đã hiện ra nơi đoạn đường cong , chậm lại khi rẽ cua, rồi tăng tốc chạy rất nhanh vào sân trại , bụi bay mù mịt sau xe . Quint nheo mắt ngạc nhiên.
- Chàng đưa mắt nhìn Empty , ánh mắt dò hỏi.
- Trông như xe của bác thế , Empty?
- Nhưng Empty vội cúi đầu quay gót đi vào trong nhà , miệng đáp:
- Tốt hơn là nên xem nồi xúp có sôi quá mà trào ra hết không.
- Quint không có đủ thời gian để tự hỏi tại sao ông Empty lại vội vã vào nhà thế . Chiếc xe trắng đã vào đến sân trại . Nó nhắm hướng nhà kho chạy đến . Nhưng rồi quặt lại , nhắm chiếc xe tải nhỏ đậu trước nhà mà chạy đến . Khi xe dừng lại đột ngột , bụi tung lên đầy trời , và Quint bước xuống thềm để đón khách .
- Bỗng chàng ngạc nhiên dừng lại , Dallas từ trên xe nhảy xuống , hăm hở tiến về phía chàng , mái tóc màu đồng óng ả dưới ánh mặt trời , bước sải nhanh , lộ vẻ tức tối từ dáng đi cho đến sắc mặt . Chàng cảm thấy lòng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt khó tả .
- Dallas . – Chàng vừa thốt ra tên nàng thì đã bị nàng tát mạnh vào má .
- Nàng đã dồn hết sức mạnh vào cái tát , khiến Quint mất thăng bằng lảo đảo bước lui . Nàng lợi dụng cơ hội này , dồn dập tấn công chàng . Quint lo chống đỡ những cú đấm mạnh giáng vào đầu , không biết lý do tại sao nàng lại tấn công mình như thế
- Nhưng cuối cùng chàng cũng nắm được cổ tay mảnh mai của nàng . Một tay bị nắm , tay kia cũng bị chàng nắm tiếp một cách dễ dàng hơn nữa . Nhưng việc tay bị nắm càng làm cho nàng tức giận thêm , cố vùng vẫy và đá vào chàng .
- Quint cũng bắt đầu thấy tức giận , chàng bèn bẻ quặt 2 tay nàng ra phía sau lưng , kéo nàng sát vào người chàng .
- Chuyện quái gì thế này ? – Chàng hỏi , nhìn vào đôi mắt nâu nhạt đang tức giận.
- Anh là đồ con hoang dơ bẩn nói láo ! – Giọng nàng run run nguyền rủa . – Chuyện anh nói anh không muốn gây rắc rối cho ai … chỉ là nói láo .
- Cô nói cái gì thế ? – Chàng hỏi lại
- Thả tôi ra đã ! – Nàng vùng vẫy thật mạnh , cao giọng nói . – Anh không tốt lành gì hơn Rutledge . Anh có biết không ? Tôi thề sẽ giết anh .
- Sự giận dữ toát ra từ người nàng rất tương phản với thân hình tròn trịa mềm mại êm ái đang đứng sát vào người chàng . Nhìn đôi môi cong cớn đang thoát ra những lời nói độc địa , Quint bèn nghĩ đến cách duy nhất có thể làm cho nàng im lặng , không nói được lời nào nữa .
- Chàng bèn áp đôi môi mình lên môi nàng , chàng cũng thấy mình tức giận , giận vì nàng đã đổ hết sự phẫn nộ lên đầu mình khi mà mọi việc đang diễn ra tốt đẹp . Giận vì nàng tin chính chàng đã gây nên những chuyện rắc rối , gay go cho nàng .
- Sự mềm mại tự nhiên của môi nàng chỉ trong nháy mắt làm thức dậy những nhu cầu khác . Quint cảm thấy đau thắt ở phía dưới và nơi ngực . Chàng nuối tiếc vì chuyện này không thể xảy ra giữa họ , vì thế chàng thôi hôn .
- Khi ngẩng đầu lên , chàng thấy nàng đứng yên , không cố vùng khỏi tay chàng nữa . Trong khung cảnh hoàn toàn im lặng , nàng nhìn chàng, mắt mở to với vẻ kinh ngac .
- Chỉ có cách đó mới làm cho nó hết nóng giận thôi . – giọng của ông Empty bỗng cất lên khiến Quint biết không phải chỉ có chàng và nàng ở trong sân .
- Quint thở nhiều hơn bình thường một chút , thả hai tay nàng ra rồi bước lui khỏi nàng . Hai người đứng xa nhau ra, điều này giúp cho tâm trí chàng trở lại sáng suốt .
- Tôi đoán Dallas là cháu của bác ,- chàng nói với ông Empty nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt nàng.
- Anh không biết à ?- Nàng hỏi , không hiểu có nên tin lời chàng không .
- Làm sao tôi biết?-Quint đáp lại .-Ngay cả họ của cô tôi cũng không biết .Chắc cô quên là chúng ta chưa bao giờ giới thiệu về nhau .
- Phải , đúng thế, - nàng xác nhận , đưa mắt nhìn vào chỗ giữa ngực chàng. Rồi nàng lại nhìn lên mặt chàng với ành mắt nảy lửa như hồi nãy. –Tại sao anh làm như thế ? Tại anh thuê ông ấy làm việc tại đây? Lạy Chúa, ông ấy già rồi! Ông ấy đã làm việc đủ rồi .
- Dừng lại ngay đi, cô bé , -Empty cắt ngang lời nàng , giọng gay gắt . – Cháu nên biết rõ sự việc trước khi trách móc người ta. Chính ông là người đến xin làm với Quint ở đây, chứ không phải anh ấy yêu cầu.
- Ai đưa ra ý kiến trước không thành vấn đề , - Dallas hung hăng đáp . – kết quả mới là điều quan trọng: ông đang làm gì ở đây . Cả hai người không nghĩ rằng Rutledge sẽ biết chuyện này hay sao?
- Tôi đã nghĩ đến chuyện ấy.- Nhưng Quint không ngờ chuyện này sẽ có liên quan đến Dallas.
- Empty hít vào một hơi dài rồi từ từ thở ra, đưa mắt nhìn Quint , ánh mắt hiểu biết .
- Như tôi đã nói với anh cách đây một phút, sự rắc rối không xuất phát từ chỗ mà anh tưởng là nơi bắt nguồn. –Ông lại đưa mắt nhìn sang Dallas , ánh mắt hơi có vẻ bực bội . – Chắc không phải vì tình cờ mà cháu biết ông làm việc ở đây . Ông biết cháu không có ý định tự đi tìm hiểu việc này một cách hung hăn như thế.
- Boone ghé vào cửa hàng thức ăn gia súc , năn nỉ cháu đi ăn trưa với hắn . –Dallas đáp , giọng đau đớn .
- Rõ ràng sẽ có nhiều chuyện chúng ta cần nghe . –Quint nói . – Chúng tôi sắp ăn trưa . Vậy mời cô vào rồi nói cho chúng tôi nghe hắn đã nói gì về cô .
- Dallas ngần ngừ một lát.
- Xin báo cho anh biết , sẽ không có chuyện gì tốt lành cho ông đâu . – Giọng nàng nghe có vẻ rất chán nản , nhưng nàng vượt qua chàng đi đến chỗ thềm nhà.