Trong chương này, nhân vật chính của chúng ta học được rằng anh không, và có lẽ là chẳng bao giờ, sáng suốt như mẹ mình.
Một giờ sau, Gregory đang ngồi trong phòng khách tại ngôi nhà Số Năm, đường Bruton, nhà của mẹ anh tại London bởi vì bà khăng khăng bỏ trống ngôi nhà Bridgerton House khi Anthony đám cưới. Đó cũng là nhà của anh nữa, cho đến khi anh tìm thấy túp lều riêng của mình một vài năm trước đây. Mẹ anh sống ở đó một mình, nhất là kể từ khi em gái anh kết hôn. Gregory đã giữ vững thói quen đến thăm bà hai lần một tuần khi anh ở tại London, nhưng nó vẫn làm anh không hết ngạc nhiên khi thấy căn nhà bây giờ trống trải đến thế nào.
"Con yêu!" mẹ anh kêu lên, sải bước qua băng qua căn phòng với nụ cười mở rộng. "Mẹ đã không nghĩ rằng sẽ gặp con trước tối nay. Chuyến đi của con thế nào? Và kể với mẹ mọi chuyện về Benedict và Shophie và những đứa trẻ nào. Thật là một tội ác khi mẹ không được thường xuyên nhìn thấy những đứa cháu của mình."
Gregory mỉm cười khoan dung. Mẹ anh đã đi thăm Witlshire chỉ một tháng trước đây, và một vài lần mỗi năm. Anh thông qua một loạt tin tức về bốn đứa trẻ nhà Benedict một cách nghiêm túc, và đặc biệt nhấn mạnh với đứa nhỏ có cùng tên Violet với bà. Sau đó, sau khi bà tự làm mệt mình với việc tung ra những câu hỏi, anh nói, "Thực sự thì, Mẹ à, con có một đặc ân cần hỏi xin mẹ."
Tư thế của Violet luôn luôn tuyệt vời, nhưng dù vậy, bà dường như hơi thẳng người lên chút xíu. "Con sao? Con cần gì vậy?"
Anh kể với bà về Lucy, cố giữ cho câu chuyện ở mức chung chung nhất có thể, vì sợ rằng bà có thể rút ra một số kết luận không thích hợp về việc anh có hứng thú với cô.
Mẹ anh có xu hướng xem tất cả những quí cô chưa chồng là cô dâu tiềm năng. Thậm chí với cả những người mà lịch đám cưới sẽ diễn ra vào cuối tuần chăng nữa.
"Dĩ nhiên là mẹ sẽ giúp con," bà nói. "Nó sẽ dễ dàng thôi."
"Chú cô ấy đã xác định là phải cô lập cô ấy," Gregory nhắc nhở bà.
Bà vẫy tay với lưu ý của anh. "Trò trẻ con, con yêu. Để đó cho mẹ. Mẹ sẽ làm một vài việc nhỏ cho vấn đề này."
Gregory quyết định không theo đuổi vấn đề này thêm nữa. Nếu mẹ anh đã nói rằng bà biết phải làm thế nào để chắc chắn một ai đó sẽ tham dự bữa tiệc, thì anh nên tin bà. Tiếp tục hỏi sẽ chỉ làm bà tin rằng anh có một động cơ dấu kín.
Điều mà anh không có.
Anh chỉ đơn giản là thích Lucy. Xem cô như một người bạn. Và anh ước gì cô có thể có một chút niềm vui.
Thực sự thì, đó là một điều tuyệt diệu.
"Mẹ sẽ nói chị con gửi thư mời với một yêu cầu cá nhân," Violet trầm ngâm. "Và có lẽ mẹ sẽ đến trực tiếp đến thăm chú cô ấy. Mẹ sẽ nói dối và nói với ông ta rằng đã gặp Lucy trong công viên."
"Nói dối á?" Môi Gregory giật giật. "Mẹ á?"
Nụ cười của mẹ anh trở nên thâm hiểm. "Không thành vấn đề nếu ông ta không tin mẹ. Đó là một lợi thế của một người lớn tuổi. Không ai có đủ can đảm để phản đối một con rồng già như mẹ."
Gregory nhướng mày lên, từ chối rơi vào bẫy của bà. Violet Bridgerton có thể là một bà mẹ của tám đứa con , nhưng với làn da trắng như sữa và không có nếp nhăn và nụ cười rộng mở, bà nhìn chẳng giống một người mà có thể được cho là già. Thực tế, Gregory luôn tự hỏi tại sao mẹ mình không tái giá. Sẽ không thiếu những quí ông góa vợ nhanh chóng reo hò ầm ĩ để được hộ tống bà đến bữa ăn tối hoặc song hành trong một điệu nhảy. Gregory ngờ rằng bất kỳ ai trong số họ sẽ nắm lấy được cơ hội để kết hôn với bà, nếu bà chỉ cần tỏ ra một chút hứng thú.
Nhưng bà đã không, và Gregory phải thừa nhận rằng anh khá là vui mừng một cách ích kỷ về điều đó. Bất chấp sự can thiệp của bà, có cái gì đó khá là thoải mái trong sự hết lòng một cách tận tâm của bà với những đứa con và những đứa cháu.
Cha anh đã mất cách đây hơn hai mươi bốn năm. Gregory thậm chí còn chẳng hề có một chút xíu ký ức nào về ông. Nhưng mẹ anh đã kể về ông thường xuyên, và bất cứ khi nào bà làm vậy, giọng bà thay đổi. Mắt bà trở nên mềm mại, và góc miệng bà di chuyển – chỉ một chút thôi, đủ cho Gregory thấy những ký ức đang hiện ra trên mặt mẹ mình.
Đó là những khoảnh khắc mà anh hiểu tại sao bà đã rất cứng rắn trong việc các con bà phải chọn chồng hoặc vợ vì tình yêu.
Anh luôn luôn có kế hoạch tuân theo điều đó. Thực sự, thật mỉa mai trong trò khôi hài với Miss Watson.
Lúc đó người nữ hầu đi đến với một khay trà, và đặt trên một cái bàn thấp ở giữa họ.
"Đầu bếp đã làm món bánh con yêu thích," mẹ anh nói, đưa cho anh một tách trà đã được pha theo đúng cách anh thích – không đường, và một ít sữa.
"Mẹ đã mong con đến à?" anh hỏi.
"Không, không phải trong chiều nay," Violet nói, nhấm nháp tách trà của mình. "Nhưng mẹ biết con không thể ở đâu xa. Nhất là khi con sẽ cần một ít thức ăn."
Gregory cho mẹ một nụ cười nghiên nghiêng. Điều đó đúng. Giống như nhiều người đàn ông ở độ tuổi và tình trạng của anh, anh chẳng có lấy một căn phòng trong căn hộ của mình thích hợp để làm một căn bếp. Anh ăn tại các bữa tiệc, và tại câu lạc bộ của anh, và, dĩ nhiên là, tại nhà mẹ anh và những anh chị em khác.
"Cảm ơn mẹ," anh lẩm bẩm, chấp nhận một đĩa đựng sáu miếng bánh qui mà bà đã chất lên.
Violet nhìn chằm chằm vào tách trà trong một lúc, đầu bà hơi nghiêng về một phía, rồi quay lại với cái đĩa của mình. "Mẹ cảm thấy," bà nói, "có sự liên quan giữa việc con tìm kiếm sự giúp đỡ của mẹ với Lady Lucinda."
"Mẹ sao?" anh hỏi một cách hiếu kỳ. " Còn ai nữa mà con sẽ có liên quan đến một vấn đề như thế này?"
Bà cắn nhẹ miếng bánh của mình. "Không, mẹ là một lựa chọn hiển nhiên, dĩ nhiên là vậy, như con phải nhận ra rằng con rất ít khi nhờ cậy đến gia đình khi con cần một cái gì đó."
Gregory đứng yên, rồi một cách chậm chạp quay về phía bà. Đôi mắt mẹ anh – quá xanh và quá mẫn cảm một cách bối rối – đang nhìn thẳng vào anh. Bà có thể có ý gì khi nói vậy? Không ai có thể yêu gia đình mình hơn anh đâu.
"Điều đó không thể là sự thật," cuối cùng anh nói.
Nhưng mẹ anh chỉ mỉm cười. "Con không nghĩ vậy sao?"
Cằm anh mím chặt. "Con không nghĩ vậy."
"Ồ, đừng có cảm thấy xúc phạm chứ," bà nói, rướn người qua bàn để vỗ nhẹ tay vào anh. "Mẹ không có ý rằng con không yêu tất cả chúng ta. Nhưng con thích tự làm mọi việc hơn."
"Ví dụ như là?"
"Ồ, tìm một người vợ chẳng hạn ---"
Anh cắt ngang bà ngay tại đây. "Mẹ đang cố nói với con là Anthony, Benedict, và Colin rất biết ơn về sự tham gia của mẹ khi họ tìm kiếm một người vợ cho mình sao?"
"Không, dĩ nhiên không. Không người đàn ông nào muốn. Nhưng –" Bà đưa nhẹ hai bàn tay qua không khí, như thể bà có thể xóa bỏ câu nói vừa rồi. "Thứ lỗi cho mẹ. Đó là một ví dụ không tốt."
Bà buông một tiếng thờ dài nho nhỏ khi bà nhìn về hướng cửa sổ, và Gregory nhận ra rằng bà đã chuẩn bị cho việc từ bỏ đề tài này. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, anh thì không vậy.
"Có gì không ổn với việc thích tự mình làm mọi việc hơn ạ?" anh hỏi.
Bà quay sang anh, đang tìm kiếm toàn bộ thế giới như thể bà không phải vừa mới được giới thiệu cho một chủ đề có khả năng không hề thoải mái. "Tại sao, không có gì, mẹ khá tự hào rằng mẹ đã sinh ra những đứa con độc lập như vậy. Sau tất cả, ba đứa bọn con phải tự tìm đường đi của riêng mình trong thế giới này." Bà ngừng lại, cân nhắc điều này, rồi thêm vào, "Dĩ nhiên, với một vài sự giúp đỡ của Anthony, mẹ nên thất vọng nếu anh con không thể trông chừng cho phần còn lại của bọn con."
"Anthony cực kỳ rộng rãi," Gregory nói một cách lặng lẽ.
"Đúng rồi, anh con là vậy, phải không?" Violet nói, mỉm cười. "Với cả tiền bạc lẫn thời gian. Anh con gần giống như cha con trong vấn đề này." Bà nhìn anh với một đôi mắt buồn bã. "Mẹ xin lỗi vì con chưa bao giờ biết đến ông ấy."
"Anthony là một người cha rất tốt đối với con." Gregory nói bởi vì anh biết rằng nó sẽ mang lại cho bà niềm vui, nhưng anh cũng nói bởi vì đó là sự thực.
Môi mẹ anh mím lại và siết chặt, và trong một thoáng Gregory nghĩ rằng bà sẽ khóc. Anh ngay lập tức rút khăn giấy ra và đưa nó cho bà.
"Không, không, không cần thiết," bà nói, thậm chí khi bà cầm lấy nó và chấm nhẹ lên hai mắt. "Mẹ khá ổn. Chỉ là một chút ---" Bà nuốt xuống, và rồi mỉm cười. Nhưng hai mắt bà vẫn còn sáng lấp lánh. "Một ngày nào đó con sẽ hiểu – khi con có những đứa con của riêng mình – thật đáng yêu làm sao khi nghe điều đó."
Bà đặt cái khăn giấy xuống và nhấc tách trà lên. Nhấm nháp nó một cách trầm tư, bà thốt ra một tiếng thở dài hài lòng.
Gregory cười một mình. Mẹ anh rất thích trà. Nó trở thành một sự sùng bái thông thường của người dân Anh quốc. Bà nói rằng nó giúp bà suy nghĩ, điều mà anh sẽ tán dương một cách nghiêm túc như là một điều tốt, ngoại trừ việc anh là đề tài khá thường xuyên cho những suy ngẫm của bà, và sau tách trà thứ ba bà thường nghĩ ra một kế hoạch khủng khiếp nào đó để cưới cho anh một cô con gái của bất kỳ người bạn nào mà bà đã có liên lạc gần đây.
Nhưng lần này, rõ ràng là, tâm trí bà không đặt ở vấn đề kết hôn. Bà đặt tách trà xuống, và, chỉ khi anh nghĩ rằng bà đã sẵn sàng thay đổi chủ đề, bà nói, "Nhưng anh ấy không phải là cha con."
Anh dừng lại, tách trà của anh đang đi được nửa đường lên tới miệng. "Mẹ nói lại ạ."
"Anthony. Anh ấy không phải là cha con."
"Vâng?" anh nói chậm rãi, bởi vì thực sự, ý của bà có thể là gì nhỉ?
"Anh ấy là anh trai con," bà tiếp tục. "Cũng như Benedict và Colin vậy, và khi con còn nhỏ - ồ, con đã rất muốn được là một phần của bọn chúng."
Gregory giữ cho mình đứng yên.
"Nhưng dĩ nhiên chúng chẳng hứng thú gì cho con theo cùng, và thực sự, ai có thể đỗ lỗi cho chúng được chứ?"
"Vậy thì ai ạ?" anh lẩm bẩm một cách sít sao.
"Ồ, đừng có bực mình, Gregory," mẹ anh nói, quay sang anh với một biểu hiện hơi hối lỗi và một chút mất kiên nhẫn. "Họ là những người anh trai tuyệt vời, và thực sự, rất kiên nhẫn trong hầu hết thời gian."
"Hầu hết thời gian?"
"Một vài khoảng thời gian," bà sửa lại. "Nhưng con cũng quá nhỏ so với chúng. Đơn giản là chẳng có gì chung nhiều để cho con làm cả. Và rồi khi con lớn hơn, ồ ..."
Những từ ngữ kéo thành một vệt dài tắt lịm, và bà thở dài.
Gregory rướn người về phía trước. "Ồ?" anh thúc giục.
"Ồ, chẳng có gì cả."
"Mẹ à."
"Được rồi," bà nói, và anh biết ngay lúc đó rằng bà biết chính xác bà phải nói những gì, và tất cả những tiếng thở dài và những từ ngữ còn rơi rớt lại hoàn toàn là để thêm phần hiệu quả.
"Mẹ nghĩ rằng con nghĩ con phải chứng tỏ mình trước chúng," Violet nói.
Anh nhìn chằm chằm bà với sự ngạc nhiên. "Con sao?"
Môi bà tách ra, nhưng bà không tại nên âm thâm nào trong nhiều giây. "Không," cuối cùng bà nói. "Tại sao con nghĩ là con sẽ phải chứ?
Thật là một câu hỏi lố bịch. Bởi vì – bởi vì - .
"Đó không phải là chuyện mà một người có thể chỉ đơn giản nói ra được," anh thì thầm.
"Thật chứ? Bà nhấp một ngụm trà nữa. "Mẹ phải nói rằng, đó không phải là phản ứng mà mẹ trông đợi."
Gregory siết chặt cằm. "Chính xác thì mẹ đã trông đợi cái gì vậy?"
"Chính xác?" Bà nhìn lên anh với một chút hóm hỉnh trong mắt đủ để làm anh phát cáu hoàn toàn. "Mẹ không chắc chắn là mẹ có thể chính xác, nhưng mẹ ngờ rằng mẹ trông đợi con chối bỏ nó."
"Chỉ bởi vì con không mong muốn rằng nó sẽ là để tài được diễn tả một cách không chính xác," anh nói với một cái nhún vai không chủ định một cách thong thả.
"Những người anh trai con tôn trọng con," Violet nói.
"Con không nói rằng họ không."
"Họ nhận ra rằng con là một người đàn ông độc lập."
Điều đó, Gregory nghĩ, không chính xác đúng.
"Không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối khi tìm kiếm sự giúp đỡ," Violet tiếp tục.
"Con chưa bao giờ tin rằng nó là vậy," anh trả lời. "Chẳng phải con vừa tìm sự giúp đỡ của mẹ sao?"
"Với một vấn đề mà chỉ có thể được đảm nhiệm bởi một người phụ nữ," bà nói, hơi thô bạo. "Con chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đến tìm mẹ."
Đó là sự thực, vì vậy Gregory chẳng có ý kiến gì cả.
"Con vẫn thường có những chuyện được làm cho chính con," bà nói.
"Mẹ à."
"Hyacinth cũng y như vậy," bà nói nhanh. "Mẹ nghĩ đó phải là một căn bệnh của giới trẻ. Và thực sự thì, mẹ không có ý nói bóng gió gì rằng cả hai con đều lười biếng hay hư hỏng hay có tính thực dụng theo bất kỳ cách nào."
"Vậy, ý mẹ là gì?" anh hỏi.
Bà nhìn lên với một nụ cười có phần tinh quái. "Chính xác chứ?"
Anh cảm thấy một chút căng thẳng trôi qua. "Chính xác," anh nói, với một cái gật đầu hiểu biết với trò chơi chữ của bà.
"Mẹ hoàn toàn có ý rằng con chưa bao giờ phải làm việc một cách thật sự chăm chỉ cho bất cứ cái gì. Con khá là may mắn theo cách này. Những điều tốt đẹp dường như cứ đến với con."
"Và như mẹ nói, mẹ thấy phiền lòng vì điều này... như thế nào?"
"Ồ, Gregory," bà nói với một tiếng thở dài. "Mẹ không thấy phiền gì cả. Mẹ chẳng ước cho con cái gì cả ngoài những thứ tốt nhất. Con biết điều đó."
Anh không chắc chắn phải trả lời lại như thế nào là hợp lý, vì vậy anh giữ im lặng, hầu như nhướng mày lên cho câu hỏi.
"Mẹ đã làm rối tung chuyện này lên, phải không?" Violet nói với một vẻ lo lắng. "Tất cả những gì mẹ đang cố nói là con chưa bao giờ phải hao tốn quá nhiều nỗ lực để đạt được những mục tiêu của mình. Bất kể nó là kết quả của khả năng của con hay mục tiêu của con đi chăng nữa, mẹ không chắc lắm."
Anh không nói gì. Mắt anh nhìn về một điểm rối ren một cái đặc biệt trên tấm thảm trang trí treo trên tường, và anh tập trung, không thể chú ý vào một cái gì khác khi đầu óc anh bị khuấy tung lên.
Và cảm thấy thương hại.
Và rồi, trước khi anh thậm chí nhận ra anh đang nghĩ gì, anh hỏi, "Vậy phải làm gì với các anh con?"
Bà chớp mắt một cách khó hiểu, rồi cuối cùng lẩm bẩm, "Ồ, ý con là về cảm giác của con đối với sự cận thiết phải chứng tỏ mình?"
Anh gật đầu.
Bà mím chặt môi. Suy nghĩ. Và rồi bà nói, "Mẹ không chắc."
Anh mở miệng. Đó không phải là câu trả lời anh đã mong đợi.
"Mẹ không biết hết tất cả mọi thứ," bà nói, và anh ngờ rằng đó là lần đầu tiên cụm từ đặc biệt đó thoát ra khỏi môi bà.
"Mẹ cho rằng," bà nói, một cách chậm rãi và suy tư, "rằng con... Ồ, đó là một sự kết hợp lạ lùng, mẹ nghĩ vậy. Hoặc nó không hẳn là quá lạ lung, khi một người có quá nhiều anh trai và chị em gái."
Gregory đợi trong khi bà thu thập hết những ý nghĩ của mình. Căn phòng yên lặng, không khí hoàn toàn đứng yên, và có cảm giác như thể một cái gì đó đang ngã gục trong anh, ép chặt anh từ mọi phía.
Anh không biết bà sẽ nói những gì, như bằng cách nào đó...
Anh biết.
Nó có ý nghĩa.
Có lẽ là ý nghĩa hơn tất cả những gì anh đã từng nghe.
"Con không muốn hỏi xin sự giúp đỡ," mẹ anh nói, "bởi vì điều rất quan trọng đối với con là các anh con thấy được con là một người đã trưởng thành. Và trong khi đó ... Ồ, cuộc sống trở nên dễ dàng hơn với con, và vì vậy mẹ nghĩ là đôi lúc con chẳng cần phải cố gắng."
Môi anh tách ra.
"Không phải là con từ chối không chịu cố gắng," bà vội vàng thêm vào. "Chỉ là hầu hết thời gian thì con không cần phải như vậy. Và khi có việc gì đó đến đòi hỏi sự nỗ lực vượt bậc... Nếu có gì đó mà con không thể tự mình điều khiển được, con quyết định rằng điều đó chẳng đáng để bận tâm."
Gregory thấy mắt mình quay trở lại cái điểm trên tường, cái điểm mà tại đó dây nho xoắn lại một cách rất kỳ lạ. "Con biết làm việc cho một cái gì đó có nghĩa là gì," anh nói bằng một giọng lặng lẽ. Anh quay sang bà, nhìn bao quát gương mặt bà. "Muốn điều đó một cách liều lĩnh và biết rằng nó có thể không phải là thứ dành cho con."
"Con hả? Mẹ rất mừng." Bà vươn tới tách trà, rồi hình như thay đổi suy nghĩ và nhìn lên. "Con đã có nó chưa?"
"Chưa."
Đôi mắt bà có một chút buồn. "Mẹ rất tiếc."
"Con không," anh nói một cách khó nhọc. "Không còn nữa."
"Ồ, tốt." Bà di chuyện trên ghế. "Vậy mẹ không xin lỗi nữa. Mẹ tưởng tượng rằng nhờ nó con đã trở thành một người đàn ông tốt hơn lúc này."
Cơn bốc đồng nguyên thủy trong Gregoy vươn lên thành sự bực dọc, nhưng trước ngạc nhiên rất lớn của anh, anh thấy mình đang nói, "Con tin chắc là mẹ đúng."
Và còn ngạc nhiên với anh hơn nữa là, anh có ý đó.
Mẹ anh cười một cách hiểu biết. "Mẹ rất mừng vì con có thể thấy điều đó theo chiều hướng như vậy. Hầu hết đàn ông thì không thể."
Bà liếc lên nhìn đồng hồ và thốt ra một tiếng kêu ngạc nhiên. "Ô trời, thời gian. Mẹ đã hứa với Portia Featherington là mẹ sẽ sang thăm bà ấy trong chiều nay."
Gregory đứng dậy khi mẹ anh dượm bước đi.
"Đừng lo về Lady Lucinda," bà nói, bước nhanh ra cửa. "Mẹ sẽ xem xét mọi chuyện. Và vui lòng, uống cho xong tách trà của con nhé. Mẹ rất lo cho con, sống một mình mà chẳng có người phụ nữ nào chăm sóc. Một vài năm nữa, và con sẽ gầy mòn ốm yếu chỉ còn da bọc xương."
Anh đi với bà về phía cửa. "Nếu đó là một cú hối thúc về hôn nhân, thì nó hẳn là một sự thô lỗ đặc biệt."
"Nó sao?" Bà cho anh một cái nhìn tinh quái. "Thật là tốt cho mẹ rằng mẹ thậm chí không còn phải cố gắng cho sự khéo léo. Dù sao đi nữa, mẹ đã thấy rằng hầu hết đàn ông đều không để ý thấy bất kỳ điều gì nếu nó không được giải thích một cách rõ ràng."
"Thậm chí với những đứa con trai của mẹ."
"Đặc biệt là với những đứa con trai của mẹ."
Anh cười nhăn nhở. "Con đã hỏi mẹ vì điều đó, đúng không?"
"Con đã viết cho mẹ lời mời một cách đặc biệt."
Anh cố gắng tháp tùng bà đi đến đại sảnh, nhưng bà xua anh đi chỗ khác. "Không, không, không cần thiết. Đi đi và uống nốt tách trà. Mẹ đã nói nhà bếp bưng lên cho con một ít sandwiches khi con mới đến. Họ sẽ mang đến một lúc nữa và nó chắc chắn là rất lãng phí nếu con không ăn chúng."
Dạ dày Gregory gầm lên đúng vào lúc đó, vì vậy anh cúi người và nói, "Mẹ là một bà mẹ tuyệt vời, mẹ biết không?"
"Bởi vì mẹ đã cho con ăn sao?"
"Ồ, vâng, nhưng có lẽ là vì những thứ tốt nhất khác nữa."
Bà nhón chân lên và hôn vào má anh. "Con không còn là đứa con yêu của mẹ nữa, phải không?"
Gregory mỉm cười. Lòng yêu mếm của mẹ đối với anh đã có từ rất lâu anh có thể nhớ được. "Con sẽ là của mẹ lâu đến khi nào mẹ muốn, Mẹ à. Lâu đến khi nào mẹ muốn."