Trong chương này nhân vật nữ chính của chúng ta có một khám phá khủng khiếp.
Cô có thể làm điều đó.
Cô có thể.
Cô chỉ cần gõ cửa thôi.
Và khi cô đứng đó, phía bên ngoài phòng làm việc của chú cô, những ngón tay cô co lại thành một nắm đấm, như thể chúng đã sẳn sàng cho việc gõ cửa.
Nhưng không phải như vậy.
Cô đã đứng như vậy trong bao lâu rồi. Năm phút? Mười phút? Cho dù là bao lâu rồi, thì nó cũng đủ để khắc họa cô như một tên ngốc đáng buồn cười. Một người nhát gan.
Làm sao mà điều này có thể xảy ra? Tại sao nó lại xảy ra? Ở trường, cô đã được biết đến như một người thông thạo và thực dụng. Cô là cô gái người mà luôn biết làm thế nào để mọi việc được tiến hành. Cô không e thẹn. Cô không sợ hãi.
Nhưng khi giáp mặt với chú Robert ...
Cô thở dài. Cô đã luôn luôn như thế này với chú cô. Ông quá nghiêm khắc và ít nói.
Thật khác xa với người cha luôn tươi cười của cô.
Cô đã cảm thấy mình như một chú bướm bay đi khi cô đi học, nhưng bất cứ khi nào cô trở về, nó như thể là cô đã bị mắc kẹt trở lại trong cái kén chật chội bé nhỏ. Cô trở nên buồn tẻ, lặng lẽ.
Cô đơn.
Nhưng không phải là thời gian này. Cô hít một hơi, vươn thẳng vai lên. Đây là thời điểm mà cô sẽ nói những gì cô cần phải nói. Cô sẽ tự lắng nghe chính mình.
Cô đưa tay lên.
Cô gõ cửa.
Cô đợi. "Vào đi."
"Chú Robert," cô nói, di chuyển vào trong phòng. Trong này quá tối, mặc dầu những tia nắng của buổi chiều muộn vẫn còn chiếu nghiêng nghiêng vào trong phòng qua cửa sổ.
"Lucinda," ông nói, liếc lên một chút rồi lại quay trở lại với những giấy tờ của ông. "Gì vậy?"
"Con cần nói chuyện với chú."
Ông làm một ký hiệu, cau có với việc ông đang làm, rồi chấm vào lọ mực. "Nói đi."
Lucy làm thông cổ họng mình. Điều này sẽ trở thành một cuộc nói chuyện dễ dàng hơn nếu ông chỉ cần ngước lên nhìn cô. Cô ghét phải nói chuyện với cái đỉnh đầu của ông, rất ghét.
"Chú Robert," cô nói lại lần nữa.
Ông càu nhàu như một lời đáp trả nhưng vẫn tiếp tục viết.
"Chú Robert."
Cô nhìn sự di chuyển chậm chạp của ông, và rồi, cuối cùng, ông ngước lên. "Gì vậy, Lucinda?" ông hỏi, tức giận một cách rõ rang.
"Chúng ta cần nói chuyện về Lord Haselby." Rồi đó. Cô đã nói nó.
"Có vấn đề gì sao?" ông hỏi chậm rãi.
"Không," cô nghe chính mình nói, thậm chí cho dù đó không phải là sự thật. Nhưng đó là cách cô luôn luôn trả lời mỗi khi có ai đó hỏi có vấn đề gì không. Đó chỉ là một trong một số thứ chỉ đơn giản chợt đến kiểu như Xin lỗi, hoặc Xin lỗi ông vui lòng lặp lại.
Đó là những gì mà cô đã được dạy phải nói.
Có vấn đề gì với nó sao?
Không, dĩ nhiên là không. Không, đừng bận tâm đến những mong muốn của tôi. Không, vui lòng đừng lo lắng về tôi.
"Lucinda?" Giọng chú cô trở nên sắc nhọn, hầu như gây cảm giác khó chịu.
"Không," cô nói lại lần nữa, lần này to hơn, như thể là âm lượng sẽ cho cô một sự khuyên khích. "Ý con là vâng, có một vấn đề. Và con cần nói chuyện với chú về nó."
Chú cô trao cho cô một cái nhìn chán nản.
"Chú Robert," cô bắt đầu, cảm thấy như thể cô đang đi trên đầu ngón chân băng qua một cánh đồng toàn chướng ngại vật, "Chú biết là ..." Cô liếm môi, liếc nhìn khắp nơi ngoại trừ gương mặt của ông. "Ý con nói là, chú có nhận thấy ..."
"Cứ nói đi," ông ngắt lời.
"Lord Haselby," Lucy nói một cách nhanh chóng, tuyệt vọng để vượt qua điều đó. "Anh ấy không thích phụ nữ."
Trong một lúc Chú Robert không nói gì cả mà chỉ nhìn. Và rồi ông ....
Cười to.
Ông cười to.
"Chú Robert?" Trái tim Lucy bắt đầu đập nhanh hơn. "Chú biết điều đó chứ ạ?"
"Dĩ nhiên là ta biết điều đó," ông cắt ngang. "Vậy chứ cô nghĩ làm sao mà cha anh ta quá là nhiệt tình khi có được cô chứ? Ông ta biết rằng cô sẽ không nói gì cả."
Tại sao cô sẽ không nói?
"Cô nên cảm ơn ta," chú Robert nói một cách cay nghiệt, cắt ngang những suy nghĩ của cô. "Một nửa đàn ông là những đứa vũ phu. Ta đang trao cho cô một người duy nhất người mà sẽ không làm cô buồn phiền."
"Nhưng –"
"Cô có bất kỳ ý tưởng nào về việc có bao nhiêu người phụ nữ mong muốn được ở vào vị trí của cô không?"
"Đó không phải là vấn đề, thưa chú Robert."
Mắt ông trở lại lạnh băng. "Ta muốn cô nhắc lại."
Lucy vẫn đứng yên một cách hoàn hảo, đột ngột nhận ra rằng đây chính là thời điểm cho điều đó. Đây là thời điểm của cô. Cô chưa bao giờ thu hút được sự chú ý của ông trước đó, và cô có lẽ sẽ không bao giờ làm được vậy một lần nữa.
Cô nuốt xuống. Và rồi cô nói ra điều đó. "Con không mong muốn được kết hôn với Lord Haselby."
Im lặng. Nhưng mắt ông ... Mắt ông nổi cơn thịnh nộ.
Lucy bắt gặp cái nhìn của ông với một sự thờ ơ lạnh lẽo. Cô có thể cảm nhận được một sức mạnh mới kỳ lạ đang lớn dần bên trong cô. Cô sẽ không quỵ xuống trở lại. Không phải bây giờ, không phải khi phần còn lại của cuộc đời cô đang bị đặt cược.
Môi chú cô mím lại và xoắn vào nhau, thậm chí khi mà phần còn lại của gương mặt ông dường như hóa đá.
Cuối cùng, chỉ khi Lucy chắc chắn là sự im lặng sẽ xé nát cô, ông hỏi, giọng ông sắc lẻm, "Ta có thể hỏi tại sao không?"
"Con – con muốn những đứa con," Lucy nói, bám chặt lấy lời biện hộ đầu tiên mà cô có thể nghĩ ra.
"Ồ, cô sẽ có chúng," ông nói.
Rồi ông lại mỉm cười, và máu cô đông cứng lại.
"Chú Robert?" cô thì thầm.
"Anh ta có thể không thích phụ nữ,nhưng anh ta sẽ có đủ khả năng để thực hiện cái việc đó đủ thường xuyên để làm cho cô sinh sản được. Và nếu anh ta không thể ..." Ông nhún vai.
"Cái gì ạ?" Lucy cảm thấy một sự hoảng loạn dâng lên trong lồng ngực. "Ý chú là gì?"
"Davenport sẽ lo việc đó."
"Cha anh ta à?" Lucy thở hổn hển.
"Dù bằng cách nào, thì đó cũng là một người thừa kế mạnh mẽ trực tiếp, và đó là tất cả những gì quan trọng."
Tay Lucy đã bay lên tới miệng cô. "Oh, con không thể. Con không thể." Cô nghĩ về Lord Davenport, với hơi thở có mùi kinh khủng và cái hàm dưới lúc lắc của ông ta. Và sự độc ác của ông ta, những ánh mắt độc ác. Ông ta sẽ không là người tốt. Cô không biết làm cách nào cô biết được, nhưng ông ta sẽ không phải là người tốt.
Chú cô vươn tới trong cái ghế của ông, cặp mắt ông thu hẹp lại vẻ đe dọa. " Tất cả chúng ta đều có vị trí của mình trong cuộc sống, và vị trí của cô là làm vợ một quí tộc. Trách nhiệm của cô là cho ra đời một người thừa kế. Và cô sẽ làm điều đó, bằng bất kỳ cách nào mà Davenport cho rằng là cần thiết."
Lucy nuốt xuống. Cô đã luôn luôn làm vậy bởi vì cô đã được bảo như vậy. Cô đã luôn luôn chấp nhận rằng thế giới vận hành theo một số cách nhất định. Những giấc mơ có thể được điều chỉnh; trật tự xã hội thì lại không.
Hãy nhận lấy những gì cô đã được trao, và hãy làm những gì đúng đắn.
Đó là những gì mà cô đã luôn luôn nói. Đó là những gì mà cô đã luôn luôn làm.
Nhưng không phải trong lần này.
Cô nhìn lên, trực tiếp vào mắt chú cô. "Con sẽ không làm điều đó," cô nói, và giọng cô không hề nao núng. "Con sẽ không kết hôn với anh ta."
"Cô ... vừa ... nói...gì?" Từng lời mộ tuôn ra như những câu riêng rẽ, sắc nhọn và lạnh lẽo.
Lucy nuốt xuống.
"Con đã nói –"
"Ta biết cô vừa nói gì !:ông ta gầm lên, đập bàn bằng cả hai tay khi ông đứng lên trên đôi chân của mình. "Làm sao cô có đủ can đảm để hỏi ta? Ta đã nâng đỡ cô, nuôi nấng cô, cho cô tất cả những thứ chết tiệt mà cô cần đến. Ta đã chăm sóc và bảo vệ gia đình này đã mười năm nay, khi không một điều gì – không có bất kỳ điều gì – sẽ được đền đáp cho ta cả."
"Chú Robert," cô cố gắng nói. Nhưng cô khó có thể nghe được giọng nói của mình. Tất cả những lời chú cô vừa nói là sự thật. Ông không sỡ hữu căn nhà này. Ông không sỡ hữu lãnh địa Abbey hay bất cứ sự sản Fennsworths nào cả. Ông không có bất kỳ cái gì ngoại trừ những thứ mà Richard sẽ có thể lựa chọn để cho ông một khi anh ấy được hoàn toàn thừa nhận như vị trí đích thực của anh ấy như là một bá tước.
"Ta là người giám hộ của cô," chú cô nói, giọng ông chậm rãi có phần run rẩy. "Cô có hiểu không? Cô sẽ kết hôn với Haselby, và chúng ta sẽ không bao giờ nói về vấn đề này nữa."
Lucy liếc nhìn chú mình trong sự khiếp sợ. Ông đã là người giám hộ trong mười năm qua, và trong tất cả thời gian, cô chưa bao giờ thấy ông mất bình tĩnh. Những điều không hài lòng của ông đều biểu hiện dưới hình dạng lạnh lẽo.
"Có phải là vì thằng ngốc Bridgerton không?" ông cắn răng, đập mạnh một cách giận dữ lên những cuốn sách trên bàn ông. Chúng rơi xuống sàn nhà với một tiếng huỵnh lớn.
Lucy nhảy lùi lại.
"Nói cho ta nghe!"
Cô không nói gì cả, đứng nhìn chú cô một cách cảnh giác khi ông thúc giục cô.
"Nói cho ta nghe!" ông gầm lên.
"Vâng," cô nói một cách nhanh chóng, bước lùi thêm một bước về phía sau. "Làm sao chú – Làm sao chú biết?"
"Cô nghĩ ta là một thằng ngu chắc? Mẹ anh ta và chị gái anh ta đều hỏi xin một ân huệ cho sự có mặt của cô trong cùng một ngày?" Ông nguyền rủa dưới hơi thở của mình. "Họ hiển nhiên là đang bày mưu để đánh cắp cô mà."
"Nhưng chú đã cho con đi đến bữa tiệc mà."
"Bởi vì chị anh ta là một nữ công tước, cô gái ngu ngốc! Thậm chí rằng Davenport cũng đã đồng ý cho cô tham dự."
"Nhưng –"
"Chúa tôi," Chú Robert nguyền rủa, làm Lucy bị sốc trong yên lặng. "Ta không thể nào tin được sự ngu ngốc của cô. Thậm chí anh ta chắc đã hứa đến một đám cưới chứ? Vậy cô đã thực sự chuẩn bị để từ bỏ người thừa kế của ngôi vị bá tước để đến với đứa con trai thứ tư của một tử tước chưa?"
"Vâng," Lucy thì thầm
Chú cô có đã phải nhìn thấy sự quả quyết trên gương mặt cô, bởi vì ông trở nên tái nhợt. "Cô đã làm gì vậy?" Ông đòi hỏi. "Cô đã cho phép anh ta chạm vào cô sao?"
Lucy nghĩ đến nụ hôn của họ, và cô đỏ mặt.
"Cô là một con bò cái ngu ngốc," ông rít lên. "Ồ, thật may mắn cho cô là Haselby sẽ không biết làm thể nào để nói về một cô gái trinh từ một con đĩ."
"Chú Robert!" Lucy bị sốc trong nỗi hoảng sợ. Cô đã không quá liều lĩnh đến nỗi có thể cho phép chú cô một cách trơ trẽn nghĩ rằng cô đã bị ô uế. "Con sẽ không bao giờ - con đã không – Làm sao mà chú nghĩ như vậy về con chứ?"
"Bởi vì cô đang hành động như một con ngốc chết tiệt," ông ngắt lời. "Kể từ giờ phút này, cô sẽ không rời khỏi nhà cho đến khi cô rời đi đến đám cưới. Nếu ta phải gửi những người bảo vệ đến cửa phòng ngủ của cô, thì ta cũng sẽ làm."
"Không!" Lucy bật khóc. "Sao chú làm vậy với con? Vấn đề là gì? Chúng ta không cần đến tiền của họ. Chúng ta không cần đến mối quan hệ với họ. Tại sao con không thể kết hôn vì tình yêu ? "
Lúc đầu chú cô không có hành động gì cả. Ông đứng im như thể đã đóng bang, chuyển động duy nhất là ở cái mạnh máu đang đập nhịp nhàng trên thái dương ông. Và rồi, chỉ khi Lucy nghĩ rằng cô đã có thể thở trở lại, ông nguyền rủa một cách thô bạo và lao về phía cô, ghim chặt cô vào tường.
"Chú Robert!" cô thở hổn hển. Tay ông đang ở trên cằm cô, ép chặt đầu cô vào một tư thế không tự nhiên chút nào. Cô cố gắng nuốt xuống, nhưng điều đó hầu như là không thể khi cổ cô bị ép quá chặt.
"Đừng," cô cố gắng dằn ra, nhưng đó chỉ là những tiếng rên rỉ đứt quãng. "Làm ơn ... Dừng lại."
Nhưng cái kẹp của ông còn chặt hơn nữa, và cẳng tay ông đè lên xương đòn cô, những cái xương cổ tay ông thọc vào da cô đau đớn.
"Cô sẽ kết hôn với Lord Haselby," ông rít lên. "Cô sẽ kết hôn với anh ta, và ta sẽ nói cho cô biết tại sao."
Lucy không nói gì, chỉ liếc nhìn ông bằng đôi mắt điên cuồng.
"Cô, Lucinda yêu quí, là khoản thanh toán cuối cùng cho một khoản nợ tồn tại lâu dài với Lord Davenport."
"Ý chú là gì?" Cô thì thầm.
"Thư tống tiền," Chú Robert nói bằng giọng dữ tợn. "Chúng ta đã trả cho Davenport hàng năm nay rồi."
"Nhưng tại sao?" Lucy hỏi. Họ đã có thể làm gì để đảm bảo cho lá thư tống tiền đó?
Hai môi chú cô cong lại một cách chế giễu. "Cha cô, Bá tước của Fennsworth đời thứ tám yêu quí, là một kẻ phản bội."
Lucy há hốc miệng vì kinh ngạc, cảm thấy như thể cổ họng cô đang thít chặt lại, tự nó đang trở thành một cái nút thắt. Điều đó không thể là sự thật. Cô đã nghĩ nó có thể là vấn đề về ngoại tình. Có lẽ một bá tước nào đó mà không phải là Abernathy. Nhưng tội phản quốc ư? Lạy Chúa ... không.
"Chú Robert," cô nói, cố gắng làm rõ nguyên nhân với ông. "Có thể có một sự nhầm lẫn. Một sự hiểu lầm. Cha con ... Ông đã không phải là một kẻ phản quốc."
"Ồ, ta cam đoan với cô ông ấy là như vậy, và Davenport biết điều đó."
Lucy nghĩ về cha mình. Cô vẫn còn có thể nhìn thấy ông trong tâm trí – cao lớn, đẹp trai, với đôi mắt màu xanh biết cười. Ông đã tiêu xài tiền bạc quá ư là thoải mái, thậm chí khi chỉ làm một đứa trẻ cô đã biết điều đó. Nhưng ông không phải là một kẻ phản quốc. Ông không thể đã là một kẻ như vậy. Ông là một người đàn ông trọng danh dự. Cô nhớ rõ điều đó. Nó nằm trong cái cách mà ông đứng, trong những điều mà ông đã dạy cho cô.
"Chú đang nói dối," cô nói, những từ ngữ đang đốt cháy cổ họng cô. "Hoặc là tin báo đã sai."
"Có một bằng chứng," chú cô nói, đột ngột thả cô ra và sải bước băng ngang qua căn phòng đi đến chiếc bình đựng rượu brandy. Ông rót một ly và làm một hơi dài. "Và Davenport có nó."
"Bằng cách nào?"
"Ta không biết bằng cách nào," ông ngắt lời. "Ta chỉ biết rằng ông ta có nó. Ta đã nhìn thấy nó rồi."
Lucy nuốt xuống và ghì chặt hai tay trước ngực mình, vẫn đang cố gắng tiếp thu những gì mà ông đang nói với cô.
"Loại bằng chứng nào vậy?"
"Những lá thư," ông nói một cách dữ dằn. "Được viết bằng nét chữ của cha cô."
"Chúng có thể bị ép buộc."
"Chúng có con dấu của cha cô!" ông lớn tiếng, dằn mạnh chiếc ly xuống.
Mắt Lucy mở to khi cô nhìn thấy rượu brandy bắn tung tóe ra khỏi thanh ly và rơi xuống góc của chiếc bàn.
"Cô nghĩ rằng ta sẽ chấp nhận một thứ gì đó như thế này mà không tự mình kiểm tra chúng chắc?" chú cô đòi hỏi. "Có những thông tin – những chi tiết – những thứ mà chỉ có mình cha cô được biết. Cô nghĩ rằng ta sẽ trả tiền cho vụ tống tiền của Davenport trong từng ấy năm nếu như có một cơ hội rằng điều đó là không đúng sao?"
Lucy lắc đầu. Chú cô có thể là rất nhiều thứ, nhưng ông không phải là một thằng ngu.
"Ông ta đến gặp ta sáu tháng sau khi cha cô mất. Ta đã phải trả tiền cho ông ta kể từ đó."
"Nhưng tại sao lại là con?" cô hỏi.
Chú cô lặng lẽ cười một cách cay đắng. "Bởi vì cô sẽ là một cô dâu khỏe mạnh hoàn hảo và biết nghe lời. Cô sẽ bổ sung cho những khiếm khuyết của Haselby. Davenport phải để con trai ông ta kết hôn với một ai đó, và ông ta cần một gia đình mà sẽ không hé lộ điều gì." Ông trao cho cô một cái nhìn điềm tĩnh. "Điều mà chúng ta sẽ không làm. Chúng ta không thể. Và ông ta biết điều đó."
Cô lắc đầu trong sự đồng ý. Cô sẽ không bao giờ nói gì về những thứ như vậy, bất kể là cô có là vợ của Haselby hay không. Cô thích Haselby. Cô không mong muốn làm cho cuộc sống của anh trở nên khó khăn hơn. Nhưng không có điều gì có thể làm cho mong muốn trở thành vợ anh.
"Nếu cô không kết hôn với anh ta," chú cô nói một cách chậm rãi, "toàn bộ gia đình Abernathy sẽ bị sụp đổ. Cô có hiểu không?"
Lucy đông cứng lại.
"Chúng ta không đang nói về việc vượt qua thời kỳ thơ ấu, hay một người Gypsy trong phả hệ gia đình. Cha cô đã phạm phải một tội phản quốc to lớn. Ông ấy đã bán bí mật quốc gia cho người Pháp, chuyển chúng cho những điệp viên được sắp đặt như là những kẻ buôn lậu trên bờ biển."
"Nhưng tại sao?" Lucy thì thầm. "Chúng ta không cần tiền."
"Cô nghĩ làm thế nào chúng ta có được tiền vậy hả?" chú cô quay lại một cách chua cay. "Và cha cô –" Ông nguyền rủa dưới hơi thở. "Ông luôn luôn thử nghiệm với những nguy hiểm. Ông có lẽ làm điều đó để trải nghiệm cảm giác đó. Tất cả không phải là một điều trớ trêu với chúng ta sao? Địa vị bá tước đang ở trong tình trạng nguy hiểm, và tất cả chỉ bởi vì cha cô muốn có một cuộc phiêu lưu."
"Cha đã không muốn như vậy," Lucy nói, nhưng tận trong sâu thẳm cô không chắc về điều đó. Cô mới chỉ lên tám khi cha cô bị giết bởi một tên cướp đường ở London. Cô đã được bảo rằng ông đã đi đến để biện hộ cho một phụ nữ, nhưng nếu như cả những lời đó, cũng là một lời nói dối thì sao? Có thể nào ông đã bị giết bởi những hành động phản quốc của ông? Ông là cha cô, nhưng cô đã thực sự biết những gì về ông?
Nhưng chú Robert không thể hiện là đã nghe những lời của cô. "Nếu cô không kết hôn với Haselby," ông nói, những lời của ông thấp và chính xác, "Lord Davenport sẽ tiết lộ sự thật về cha cô, và cô sẽ làm ô danh toàn bộ gia đình Fennsworth."
Lucy lắc đầu. Chắc chắn là phải có cách nào khác. Không thể đặt tất cả những chuyện này lên đôi vai cô được.
"Cô không nghĩ vậy sao?" Chú Robert cười một cách khinh bỉ. "Cô nghĩ là ai sẽ chịu đựng, Lucinda? Cô sao? Ồ, đúng rồi, ta ngờ rằng cô sẽ chịu đựng, nhưng chúng ta luôn luôn có thể tống cổ cô đến một cái trường nào đó và để cô ở đó mục rũ ra như là một giáo viên. Cô có lẽ đã thưởng thức điều đó."
Ông bước thêm vài bước về phía cô, cặp mắt ông chưa bao giờ rời khỏi gương mặt cô. "Nhưng hãy nghĩ đến anh trai cô," ông nói. "Làm sao anh ta có thể sống được với tư cách là con trai của một kẻ phản quốc đã được biết đến? Đức vua hầu như chắc chắn là sẽ lấy đi tước hiệu của nó. Và cũng như là hầu hết tài sản nữa."
"Không," Lucy nói. Không. Cô không muốn tin vào điều đó. Richard đã chẳng làm điều gì sai trái. Chắc chắn anh ấy không phải chịu trách nhiệm vì những tội lỗi của cha.
Cô ngã vào trong một cái ghế, tuyệt vọng sắp xếp lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Phản quốc. Làm sao mà cha cô có thể làm một điều như vậy? Điều đó đi ngược lại với tất cả những gì cô đã tin tưởng khi lớn lên. Cha cô có yêu nước Anh không? Chẳng phải ông đã từng nói với cô rằng nhà Abernathy có một trách nhiệm thiêng liêng với toàn bộ nước Anh sao?
Hay đó chính là Chú Robert? Lucy nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng để nhớ. Một ai đó đã nói điều đó với cô. Cô chắc chắn về điều đó. Cô có thể nhớ được cô đã đứng ở đâu, trước bức chân dung của vị bá tước đầu tiên. Cô nhớ rõ mùi của không khí, và những chính xác những lời nói, và – tất cả mọi thứ, cô nhớ rõ tất cả mọi thứ ngoại trừ cái người đã nói cho cô những điều đó.
Cô mở mắt ra và nhìn vào chú mình. Đó có lẽ là ông ta. Đó giống như những gì mà ông ta sẽ nói. Ông đã không chọn để nói với cô thường xuyên, nhưng khi ông nói, trách nhiệm luôn luôn là một chủ đề phổ biến.
"Ồ, Cha ơi," cô thì thầm. Làm sao mà ông có thể làm điều này? Bán những bí mật cho Napoleon – ông đã hủy hoại cuộc sống của hàng ngàn người lính Anh quốc. Hoặc thậm chí –
Dạ dày cô nhộn lên. Lạy Chúa, ông có thể đã phải chịu trách nhiệm cho cái chết của họ. Ai biết được ông đã tiết lộ những gì cho kẻ thù, bao nhiêu mạng sống đã bị mất đi bởi những hành động của ông?
"Điều này tùy thuộc vào cô, Lucinda," chú cô nói. "Chỉ có một cách duy nhất để kết thúc nó."
Cô lắc đầu, không thể hiểu nổi. "Ý chú là gì?"
"Một khi cô là người của Davenport, sẽ chẳng còn cái trò tống tiền nữa. Bất cứ nỗi nhục nhã nào họ mang đến cho chúng ta cũng sẽ đổ lên vai họ." Ông đi đến bên cửa sổ, dựa mạnh vào bức mành khi ông nhìn ra bên ngoài. "Sau mười năm, ta cuối cùng cũng – Chúng ta cuối cùng cũng sẽ được tự do."
Lucy không nói gì cả. Chằng còn gì đế nói. Chú Robert nhìn cô chăm chú qua vai ông, rồi quay trở lại và đi về phía cô, nhìn cô thật gần. "Ta thấy rằng cuối cùng cô cũng đã hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề."
Cô ngước lên nhìn chú bằng ánh mắt của kẻ bị săn. Không có một chút trắc ẩn nào trên gương mặt ông, không có một chút cảm thông hay sự yêu mến. Chỉ làm cái mặt nạ lạnh lùng của trách nhiệm. Ông đã làm những gì ông được trông đợi, và cô sẽ phải làm đúng ý như vậy.
Cô nghĩ đến Gregory, đến khuôn mặt anh khi anh hỏi cưới cô. Anh yêu cô. Cô không biết rằng phép màu nào đã mang đến điều đó, nhưng anh yêu cô.
Và cô yêu anh.
Chúa ơi, điều đó thật buồn cười. Cô, người luôn luôn nhạo báng một tình yêu lãng mạn, đã rơi vào lưới tình. Một cách hoàn toàn và vô vọng, cô đã rơi vào lưới tình – đủ để ném qua một bên tất cả những gì cô đã nghĩ là cô tin. Vì Gregory cô sẳn lòng chấp nhận một vụ scandal và những sự lộn xộn. Vì Gregory có sẽ bất chấp những lời ngồi lê đôi mách và những tiếng thì thầm và những lời nói bóng gió.
Cô, người đã phát khùng lên khi những chiếc giày của cô trở nên lộn xộn trong tủ áo, đã chuẩn bị để bỏ rơi con trai của một bá tước bốn ngày trước ngày cưới! Nếu đó không phải là tình yêu, thì cô cũng chẳng biết nó là gì nữa. Ngoại trừ rằng bây giờ thì nó đã qua rồi. Những hy vọng của cô, những ước mơ, những rủi ro mà cô sẳn lòng đón nhận – chúng đã trở nên qua rồi. Cô không có lựa chọn. Nếu cô từ chối Lord Davenport, gia đình cô sẽ bị hủy hoại. Cô nghĩ đến Richard và Hermione – rất hạnh phúc, trong tình yêu. Làm sao mà cô có thể mang đến cho họ một cuộc sống trong sự tủi nhục và bần cùng?
Nếu cô kết hôn với Haselby cuộc sống của cô sẽ không như những gì cô mong muốn cho mình, nhưng cô sẽ không phải chịu đựng. Haselby rất biết điều. Anh ấy khá tốt. Nếu cô yêu cầu anh, anh, chắc chắn là anh sẽ bảo vệ cô khỏi cha mình. Và cuộc sống của cô sẽ ...
Thoải mái.
Theo một trình tự.
Khá là tốt hơn nhiều so với Richard và Hermione sẽ đối mặt nếu nỗi nhục của cha họ bị công khai. Sự hy sinh của cô chẳng là gì cả nếu so với những gì mà gia đình cô sẽ buộc phải chịu đựng nếu cô từ chối. Chẳng phải là cô đã từng chẳng muốn gì cả ngoài sự thoải mái và có trật tự sao? Cô có thể nào học để muốn điều đó một lần nữa không?
"Con sẽ kết hôn với anh ta," cô nói, nhìn chằm chằm một cách mù quáng ra cửa sổ. Trời đang mưa. Khi nào thì trời đã bắt đầu mưa vậy?
"Tốt."
Lucy ngồi trên ghế, hoàn toàn yên lặng. Cô có thể cảm thấy năng lượng đang cạn dần bên trong cơ thể cô, trượt qua tay chân cô, rỉ ra ngoài qua những ngón tay và ngón chân của cô. Chúa ơi, cô thật mệt mỏi. Kiệt sức. Và cô giữ mãi ý nghĩ rằng cô muốn khóc.
Nhưng chẳng có giọt nước mắt nào cả. Thậm chí khi cô đã đứng lên và chậm rãi trở về phòng mình – cô cũng chẳng rơi được một giọng nước mắt nào cả.
Ngày hôm sau, khi người quản gia hỏi cô rằng cô có tiếp Mr. Bridgerton tại nhà không, và cô đã lắc đầu – cô cũng không có một giọt nước mắt nào cả.
Ngày hôm sau nữa, khi cô bị buộc phải lặp lại cùng một hành động như vậy – cô cũng chẳng có giọt nước mắt nào cả.
Nhưng ngày hôm sau nữa, sau khi đã trải qua hai mươi bốn giờ đồng hồ nắm trong tay tấm danh thiếp của anh, ngón tay cô trượt một cách nhẹ nhàng lên tên anh in trên đó, dò theo từng chữ một – Quí Ngài Gregory Bridgerton – cô bắt đầu cảm thấy nó, đau nhói sau mắt cô.
Rồi cô bắt được hình ảnh anh đang đứng trên vỉa hè, nhìn lên mặt tiền của tòa nhà Fennsworth House.
Và anh thấy cô. Cô biết là anh đã thấy, mắt anh mở to và cơ thể anh căng thẳng, và cô có thể cảm thấy nó, từng ounce của sự hoang mang và giận dữ trong anh.
Cô để cho bức rèm phủ xuống. Một cách nhanh chóng. Và cô đứng đó, run rẩy, hoảng sợ, và vẫn chưa thể di chuyển được. Ngón chân cô đông cứng lại trên sàn nhà, và cô lại bắt đầu cảm thấy nó – sự hoảng loạn dồn dập một cách khủng khiếp trong bụng cô.
Sai rồi. Tất cả sai hết rồi, và cô vẫn chưa biết cô đang làm những gì mà cô phải làm. Cô đứng đó bởi tay chân cô căng thẳng và chặt cứng, và cô đứng đó bởi vì cô ép buộc mình phải thở. Cô đứng đó bởi trái tim cô đã bắt đầu bị siết chặt, chặt hơn và chặt hơn, và cô đứng đó khi mọi thứ đã bắt đầu từ từ lắng xuống.
Rồi, bằng cách nào đó, cô tìm được đường về giường và nằm xuống.
Và rồi, cuối cùng, cô cũng tìm thấy được những giọt nước mắt của mình.