Ngôi Sao Lạc Loài

Chương 22: Chương 22




Trong chương này thì mọi việc tồi tệ đều đua nhau xảy ra.

Lord Davenport tiến lên phía trước, cùng lúc với chú của Lucy và anh trai Gregory, người chỉ vừa mới bước lên những bậc thang phía trước nhà thờ sau khi đã đuổi theo Gregory xuyên qua Mayfair.

Anh trai lucy xông tới phía trước để đẩy cả Lucy và Hermione ra khỏi mớ lộn xộn, nhưng Lord Haselby, người vẫn đang đứng quan sát tất cả sự kiện này với bầu không khí thích thú của một khan giả đang bị kích thích trí tò mò, bình tĩnh cầm lấy cánh tay đang đưa ra của anh và nói, "Tôi sẽ canh chừng cho cô ấy."

Trong lúc đó Lucy, trượt chân về phía sau, miệng cô mở lớn trong cơn sốc khi Lord Davenport nhảy đè lên Gregory, ép chặt bụng anh xuống đất như đối với một - ồ, trông không giống với bất cứ thứ gì Lucy đã từng nhìn thấy.

"Tôi có anh ta rồi!" Davenport hét lên trong đắc thắng, cho đến khi bị quất bằng một cái gì đấy từ Hyacinth St. Clair.

Lucy nhắm nghiền hai mắt.

"Không giống như đám cưới trong mơ của em nhỉ, tôi nghĩ vậy," Haselby lẩm bẩm vào tai cô.

Lucy lắc đầu, quá mức tê liệt để có thể làm bất kỳ điều gì. Cô nên giúp Gregory. Thực sự là, cô nên vậy. Nhưng cô cảm thấy mình đã cạn kiệt năng lượng một cách rõ ràng, và bên cạnh đó, cô quá nhút nhát để đối mặt với anh trở lại.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh từ chối cô?

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không thể kháng cự lại anh?

"Anh rất hy vọng rằng anh ta có thể thoát ra ngoài từ phía dưới của cha anh," Haselby tiếp tục, giọng anh nghe dịu dàng như thể anh đang xem một cuộc đua ngựa không có gì là hào hứng tột bậc cả. "Một người đàn ông nặng bằng hai mươi tảng đá, mặc dù ông ta sẽ không thừa nhận điều đó."

Lucy quay sang anh, không thể tin được làm sao mà anh ta có thể giữ bình tĩnh khi đứng gần với sự náo động đang xảy ra trong nhà thờ. Thậm chí vị thủ tướng cũng có vẻ như là đang né tránh một phụ nữ to con, mập mạp trong một chiếc mũ được trang trí khá tỉ mỉ, người mà đang đánh mạnh vào bất cứ ai di chuyển.

"Anh không nghĩ rằng bà ta sẽ có thể nhìn thấy gì," Haselby nói, nhìn theo cái nhìn chằm chằm của Lucy. "Những chùm nho của bà ta đang rũ xuống kìa."

Người đàn ông này là ai vậy – ôi Chúa ơi, cô đã kết hôn với anh ta chưa vậy? Họ đã đồng thuận với nhau về một số điều, điều mà Lucy chắc chắn, nhưng không một ai xem họ như là hai vợ chồng. Nhưng theo cách khác, Haselby quả là bình tĩnh một cách kỳ lạ, đối với những sự kiện xảy ra trong sáng nay.

"Sao anh không nói gì hết vậy?" Lucy hỏi.

Anh ta quay sang, nhìn cô một cách hiếu kỳ. "Ý em là trong khi gã Bridgerton của em đang bày tỏ tình yêu của anh ta ấy hả?"

Không, trong khi vị linh mục đang đều đều ban phước cho lễ thành hôn, cô muốn nổ ra như vậy.

Thay vào đó, cô lại gật đầu.

Haselby ngiêng đầu về một bên. "Anh cho là anh muốn nhìn thấy em sẽ làm gì."

Cô liếc nhìn anh không tin được. Anh ta sẽ làm gì nếu cô đã trả lời vâng?

"Nhân tiện thì, anh rất vinh dự," Haselby nói. "Và anh sẽ là một người chồng tử tế đối với em. Em không cần phải lo về điều đó."

Nhưng Lucy không thể nói gì cả. Lord Davenport đã rời khỏi Gregory, và thậm chí rằng một vài quí ông khác mà cô không nhận ra là ai đang kéo anh lại, anh vẫn đang đấu tranh để tiến đến gần cô.

"Làm ơn," cô thì thầm, thậm chí rằng không một ai có thể nghe thấy cô, không kể cả Haselby, người đang bước xuống bên dưới để phụ giúp cho thủ tướng. "Làm ơn đừng."

Nhưng Gregory không nhượng bộ, và thậm chí rằng có tới hai người đàn ông kéo anh lại, một người thì thân thiện còn người kia thì không, anh vẫn cố để tiến đến những bậc thang cuối cùng. Anh ngẩng đầu lên, và mắt anh bừng cháy trong mắt cô. Chúng đau buốt, cứng đờ với nỗi đau và sự không thông hiểu, và Lucy gần như loạng choạng với nỗi đau không thể tháo gỡ cô nhìn thấy ở chúng.

"Tại sao?" anh yêu cầu.

Cả cơ thể cô bắt đầu rung lắc. Cô có thể nào nói dối anh không? Cô có thể làm điều đó không? Ngay tại đây, trong một nhà thờ, sau khi cô đã làm tổn thương anh theo một cách trong hầu hết tất cả cách thức mà cá nhân và cộng đồng có thể hình dung ra.

"Tại sao?"

"Bởi vì em phải làm điều đó," cô thì thầm.

Hai mắt cô bừng lên với thứ gì đó – sự thất vọng chăng? Không. Hy vọng? Cũng không phải. Đó là thứ gì đó khác. Một thứ gì đó mà cô hầu như không thể nhận biết.

Anh mở miệng định nói, để hỏi cô là thứ gì, nhưng vào đúng lúc đó người đàn ông thứ ba tham gia vào việc giữ rịt lấy anh, và họ hợp sức lại cố gắng kéo anh ra khỏi nhà thờ.

Lucy ôm chặt hai cánh tay vào cơ thể mình, khó có thể đứng vững nổi khi cô nhìn anh bị kéo đi xa dần.

"Làm sao mà cô có thể?"

Cô quay lại. Hyacinth St. Clair đã tiến đến đằng sau cô và đang nhìn cô như thể cô là một người cực kỳ xấu xa.

"Cô không hiểu đâu," Lucy nói.

Nhưng đôi mắt Hyacinth rực lên ngọn lửa giận dữ. "Cô thật nhu nhược," cô rít lên. "Cô không xứng với anh ấy."

Lucy lắc đầu, không chắc là cô đang đồng ý với cô ấy hay không nữa.

"Tôi hy vọng rằng cô –"

"Hyacinth!"

Hai mắt Lucy nhìn sang bên cạnh. Một người phụ nữ khác đang tiến đến. Đó là mẹ của Gregory. Họ đã được giới thiệu với nhau tại bữa tiệc hóa trang ở Hastings House.

"Nhiêu đó là đủ rồi," Bà nói một cách nghiêm khắc.

Lucy nuốt xuống, chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt.

Lady Bridgerton quay sang cô. "Thứ lỗi cho chúng tôi," bà nói, kéo con gái mình đi.

Lucy nhìn họ đi khuất, và cô có một ý nghĩ kỳ lạ nhất rằng tất cả những điều này đang xảy ra với một ai đó khác, rằng có thể nó chỉ là một giấc mơ, chỉ là một cơn ác mộng, hoặc có lẽ cô đã đọc được nó trong một cuốn tiểu thuyết khủng khiếp nào đó. Có thể toàn bộ cuộc đời cô chỉ là một điều bịa đặt trong trí tưởng tượng của một ai đó. Có thể nếu cô chỉ cần nhắm hai mắt lại –

"Vậy chúng ta có thể tiếp tục chứ?"

Cô nuốt xuống. Đó là Lord Haselby. Cha anh đang đứng bên cạnh, hoàn toàn có cùng quan điểm như vậy, nhưng bằng những lời lẽ ít tử tế hơn nhiều.

Lucy gật đầu.

"Tốt," Davenport cằn nhằn. "Một cô gái rất biết điều."

Lucy tự hỏi nó đó phải là một lời khen từ Lord Davenport không. Chắc chắc chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng vẫn vậy, cô cho phép ông ta ép cô quay trở lại bệ thờ.

Và cô đứng đó trước mặt một đám đông, những người đã không quyết định đi theo những gì đang được trình diễn bên ngoài.

Và cô đã kết hôn với Haselby.

"Con đã nghĩ gì vậy hả?"

Phải mất một lúc thì Gregory mới nhận ra là mẹ anh đang hỏi Colin mà không phải là anh. Họ đang ngồi trong xe ngựa, thứ mà anh đã bị kéo lê từ nhà thờ đến đây. Gregory không biết họ đang đi đâu. Một vòng tròn ngẫu nhiên nào đó, có lẽ vậy. Bất cứ nơi đâu mà không phải là quảng trường thánh Greorge.

"Con đã cố ngăn cản nó," Colin chống chế.

Violet Brdigerton trông vô cùng giận dữ, điều mà không một ai trong bọn họ đã từng nhìn thấy bà như vậy. "Con hiển nhiên đã không cố gắng đủ."

"Mẹ có bất kỳ ý tưởng nào về việc nó có thể chạy nhanh như thế nào không?"

"Rất nhanh," Hyacinth xác nhận mà không thèm nhìn vào họ. Cô đang ngồi chéo góc so với Gregory, liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ qua đôi mắt nheo lại.

Gregory không nói gì cả.

"Ôi, Gregory," Violet rên rỉ. "Ôi, đứa con trai tội nghiệp của tôi."

"Anh nên rời thành phố đi," Hyacinth nói.

"Nó nói đúng đấy," mẹ họ tham gia vào. "Điều đó chẳng thể giúp gì được."

Gregory không nói gì cả. Ý của Lucy là gì với – Bởi vì em phải làm điều đó?

Nó có nghĩa là gì.

"Con sẽ không bao giờ tiếp đón cô ta nữa," Hyacinth gầm gừ.

"Cô ấy sẽ là một nữ công tước," Colin nhắc cô.

"Em không quan tâm nếu cô ta có là bà nữ hoàng chết tiệt nào của –"

"Hyacinth!"

Cái đó, là từ mẹ họ.

"Ồ, được rồi, con sẽ không," Hyacinth thối lui. "Không ai có quyền đối xử như vậy với anh trai con. Không ai cả!"

Violet và Colin nhìn cô. Colin trông có vẻ rất thích thú. Violet, thì lo lắng.

"Con sẽ hủy hoại cô ta," Hyacinth tiếp tục.

"Không," Gregory nói bằng một giọng thấp, "Em sẽ không."

Cả đám người còn lại đều im lặng, và Gregory ngờ rằng họ đã không, cho đến cái khoảnh khắc mà anh đã lên tiếng, nhận ra rằng anh đã hoàn toàn không tham gia vào cuộc chuyện trò.

"Em sẽ để cô ấy yên," anh nói.

Hyacinth nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau.

Anh đưa mắt mình nhìn sang mắt cô, cứng rắn và nghiêm khắc có mục đích. "Và nếu đường đi của em có khi nào mà gặp đường đi của cô ấy," anh tiếp tục, "em sẽ tỏ ra hoàn toàn tử tế và tốt bụng. Em hiểu ý anh chứ?"

Hyacinth không nói gì cả.

"Em hiểu ý anh chứ?" anh gầm lên.

Gia đình anh nhìn anh trông cơn sốc. Anh chưa bao giờ mất bình tĩnh. Chưa bao giờ.

Và rồi Hyacinth, người mà chưa bao giờ sỡ hữu được một sự khôn ngoan tế nhị, nói, "Không, như là một vấn đề thực tế."

"Em nhắc lại?" Gregory nói, giọng anh dần đóng băng khi Colin quay sang cô và xuỵt, "Im ngay."

"Em không hiểu nổi anh," Hyacinth tiếp tục, ấn mạnh khuỷu tay cô vào xương sườn Colin. "Làm sao mà anh có thể có được sự thông cảm cho cô ta? Nếu điều này xảy ra với em, anh sẽ không –"

"Điều này không xảy ra với em," Gregory cắt ngang. "Và em không biết cô ấy. Em không biết lý do cho những hành động của cô ấy."

"Anh biết không?" Hyacinth đòi hỏi.

Anh không biết. Và nó đang giết chết anh.

"Quay sang bên kia nào, Hyacinth," mẹ cô nói mềm mỏng.

Hyacinth ngồi xuống trở lại, biểu hiện của cô rất giận dữ nhưng cô giữ mồm giữ miệng.

"Có lẽ con nên đến chỗ với Benedict và Sophie ở Wiltshire," Violet đề nghị. "Mẹ tin rằng Anthony và Kate được trông đợi là sẽ đến thành phố sớm thôi, vì vậy con không thể đến Aubrey Hall, mặc dù mẹ chắc chắn là chúng sẽ không cảm thấy phiền hà nếu con ở đó lúc chúng vắng mặt."

Gregory chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không có mong muốn đi về miền quê.

"Em nên đi du lịch," Colin nói. "Ý đang ở thời điểm tuyệt nhất trong năm. Mà em cũng chưa đến Ý, phải không?"

Gregory lắc đầu, chỉ nghe có một nửa. Anh cũng không có mong muốn đi đến Ý.

Bởi vì em phải làm điều đó, cô đã nói như vậy.

Không phải bởi vì em muốn làm điều đó.

Không phải bởi vì nó hợp lý.

Bởi vì cô phải làm.

Nó có nghĩa là gì.

Cô đã bị ép buộc? Cô đang bị tống tiền sao?

Cô sẽ làm gì để đảm bảo cho việc tống tiền đó?

"Sẽ rất khó khăn cho cô ấy nếu cô ấy không chấp nhận điều đó," Violet thình lình nói, đặt một bàn tay cảm thông lên tay anh. "Lord Davenport là không phải là người đàn ông mà bất cứ ai mong muốn làm kẻ thù của mình. Và thật sự là, ngay trong nhà thờ, với tất cả mọi người đang nhìn vào ... Ồ," bà nói với một tiếng thở dài từ bỏ, "một người sẽ phải cực kỳ can đảm. và kiên cường." Bà dừng lại, lắc đầu, "Và sẵn sàng."

"Sẵn sàng?" Colin thắc mắc.

"Cho những gì sẽ xảy đến," Violet làm sáng tỏ. "Đó sẽ là một vụ scandal lớn."

"Đó đã là một vụ scandal lớn rồi," Gregory lẩm bẩm.

"Đúng vậy, nhưng không lớn hơn nếu như cô ấy trả lời Vâng," mẹ anh nói. "Mặc dù ta không nói rằng ta hài lòng về những gì đã xảy ra. Con biết rằng mẹ chẳng mong muốn điều gì cho con ngoài hạnh phúc cho trái tim con. Nhưng cô ấy trông có vẻ đồng tình với lựa chọn của mình. Cô ấy sẽ được xem như là một quí cô biết suy xét."

Gregory cảm thấy một góc miệng anh nhếch lên trong một nụ cười châm biếm. "Còn con là một thằng ngốc si tình."

Không ai phủ nhận anh cả.

Sau một hồi, mẹ anh nói, "Con đã làm rất khá trong việc này, mẹ phải nói vậy."

Thực vậy.

"Mẹ đã nghĩ là –" Bà dừng lại. "Ồ, chẳng thành vấn đề đối với những gì mẹ đã nghĩ, mà quan trọng là những gì đã thực sự diễn ra kìa."

"Không," Gregory nói, đột ngột quay sang nhìn bà. "Mẹ đã nghĩ gì vậy? Con đã nên hành động như thế nào?"

"Câu hỏi không phải là nên hay không nên," mẹ anh nói, bối rối một cách rõ ràng bởi câu hỏi đột ngột.

"Chỉ đơn giản là ta đã nghĩ con sẽ ... giận dữ hơn kìa."

Anh nhìn bà một hồi lâu, rồi quay trở lại với cái cửa sổ. Họ đang đi dọc theo đường Piccadilly, theo hướng tây hướng đến công viên Hyde Park. Tại sao anh không giận dữ hơn? Tại sao anh không đấm tay mình vào tường? Anh đã bị kéo lê từ nhà thờ và bị tống bằng vũ lực lên chiếc xe ngựa, nhưng một khi điều đó đã được thực hiện, anh đã vượt qua bằng một sự bình tĩnh kỳ lạ, hầu như là phi thường.

Và rồi một thứ gì đó mẹ anh đã nói vang vọng lại trong tâm trí anh.

Con biết là mẹ chẳng mong muốn điều gì cho con ngoài hạnh phúc cho trái tim con.

Trái tim anh hạnh phúc.

Lucy yêu anh. Anh biết chắc chắn điều đó. Anh đã nhìn thấy nó trong đôi mắt cô, thậm chí trong lúc cô đã từ chối anh. Anh biết điều đó bởi vì cô đã nói với anh, và cô không nói dối về những thứ như vậy. Anh đã cảm nhận được nó trong cái cách cô hôn anh, và trong sự ấm áp của cái ôm của cô.

Cô yêu anh. Và bất kể điều gì làm cho cô phải đi đến việc kết hôn với Haselby, điều đó cũng phải lớn hơn bản thân cô. Mạnh mẽ hơn.

Cô cần sự giúp đỡ của anh.

"Gregory?" mẹ anh nói một cách mềm mỏng.

Anh quay lại. Chớp mắt.

"Con đã bắt đầu trong ghế con rồi," bà nói.

Anh sao? Anh thậm chí đã không chú ý. Nhưng tâm trí anh trở nên sắc bén, và khi anh nhìn xuống, anh thấy rằng anh đang cong những ngón tay lại.

"Ngừng xe lại." Tất cả mọi người quay sang anh. Thậm chí Hyacinth, người đang nhìn một cách kiên quyết ra ngoài cửa sổ.

"Tại sao?" mẹ anh hỏi, nghi ngờ một cách rõ ràng.

"Con cần một ít không khí," anh trả lời, và đó không hẳn là một lời nói dối.

Colin gõ vào thành xe. "Anh sẽ đi với chú."

"Không. Em thích đi một mình."

Hai mắt mẹ anh mở to. "Gregory ... Con không có kế hoạch để ..."

"Xông vào nhà thờ?" anh kết thúc giúp bà. Anh ngả người lại, ném cho bà một nụ cười tình cờ. "Con tin rằng con đã đủ xấu hổ cho cả một ngày rồi, mẹ không nghĩ vậy sao?"

"Nhân tiện thì, giờ này họ hẳn đang đọc những lời thề của họ," Hyacinth tham gia vào.

Gregory bắn một cái nhìn nài nỉ sang cô em gái, người dường như chưa bao giờ bỏ lỡ một cơ hội nào để xen vào, kích động, hoặc xuyên tạc. "Chính xác," anh trả lời.

"Mẹ sẽ cảm thấy tốt hơn nếu con không ở một mình," Violet nói, đôi mắt xanh của bà vẫn tràn đầy sự quan tâm.

"Đế nó đi đi," Colin nói một cách nhẹ nhàng.

Gregory quay sang anh trai mình trong sự ngạc nhiên. Anh đã không trông đợi một sự bênh vực từ anh ấy.

"Chú ấy là một người đàn ông," Colin thêm vào. "Chú ấy có thể tự quyết định lấy."

Thậm chí đến Hyacinth cũng không cố gắng để phủ nhận.

Chiếc xe ngựa đã tạm thời dừng lại, và người đánh xe đang đợi bên ngoài cánh cửa. Với cái gật đầu của Colin, anh mở nó ra.

"Mẹ mong con sẽ không đi," Violet nói.

Gregory hôn bà vào bên má. "Con cần một chút không khí," anh nói. "Nhiêu đó thôi."

Anh nhảy xuống, nhưng trước khi anh có thể đóng cánh cửa lại, Colin rướn tới.

"Đừng làm điều gì ngốc nghếch nhé," Colin nói một cách lặng lẽ.

"Không gì ngốc nghếch," Gregory hứa với anh, "chỉ những gì cần thiết thôi."

Anh nhặt một cái cây ở nơi anh đứng, và rồi, khi chiếc xe ngựa của mẹ anh đi khỏi, anh bắt đầu đi về phía nam.

Xa khỏi quảng trường thánh George.

Nhưng một khi anh đến được con đường kế tiếp, anh đột ngột quay lại.

Bắt đầu chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.