Buổi offline kéo dài liên tục tới tối, Giang Tĩnh Viễn bị mấy cô gái nài nỉ hát hò suốt cả buổi trưa, cuống họng hơi khàn khàn mới có thể đào thoát.
Quay đầu liếc ngang, mới phát hiện Quả Cam Nhỏ và Tả Ngạn đã say khướt ngã vật trên ghế salon.
Trong lòng máy động, bước qua ngồi bên cạnh cậu, bật lon bia uống, như vô tình hữu ý chăm chú ngắm nhìn người nào đó đang mơ hồ lẩm bẩm những lời say.
“Ninh Tĩnh thối… Đáng ghét… Tĩnh Viễn… Thích Tĩnh Viễn…” Quả Cam Nhỏ nhổm dậy khỏi bàn, nghiêng nghiêng vẹo vẹo trên ghế salon, đầu cứ thế tà tà gối lên đùi Giang Tĩnh Viễn.
Giang Tĩnh Viễn cứng đờ cả người, thoáng nhíu mày – mấy cô gái ngồi đối diện bật cười đầy ám muội, chẳng cần đoán cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì.
Quả nhiên, cả lũ nhìn như đang âm mưu bí mật gì đó, cô em họ tiếp đến cười khì khì thong thả lại đây, “Anh họ, đêm nay Quả Cam nhờ anh trông! Bây giờ mọi người đều hai người một phòng, chỉ thừa cậu ấy!”
Giang Tĩnh Viễn hơi hơi nhíu mi, “Anh đã quen ngủ một mình … Thêm một người thì không tốt lắm?”
Đôi mi thanh tú của em họ Rau Câu tức khắc dựng lên, “Nè! Quả Cam vì ai mà uống tới vậy chứ! Không ngoan ngoãn làm ngôi sao, khi không khi đâu chạy tới chơi game, chơi game thì chơi game, còn trêu chọc Quả Cam của tụi em! Anh chọc xong không định chịu trách nhiệm à?”
Giang Tĩnh Viễn không nói gì nhìn Rau Câu hô to gọi nhỏ, phát hiện bọn Bông Tuyết ở một bên liếc trộm hai người họ cũng rất có ý tứ anh dám không phụ trách tụi tui sẽ xử đẹp anh, chỉ có thể thức thời gật đầu, “Được rồi…” Hi vọng thằng nhóc say mèm này không quá khó chiều.
“Vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, nên trở về thôi!” Đoàn quân nghe lén bật người đứng dậy, Bông Tuyết tung tăng nhảy tới, “Trữ Tĩnh nhất định phải chiếu cố Quả Cam cho tốt nha!”
“…” Giang Tĩnh Viễn rất hận bản thân vì sao đến giờ phút này còn có thể cười nổi… Chẳng lẽ làm ngôi sao lâu quá riết quen?
Bên kia Tả Ngạn uống liều mạng như Quả Cam Nhỏ, lão đại Thiển Miên và Ngụy Nhiên mỗi người đỡ một bên nâng hắn đi, Dưa Hấu cũng lạch bạch chạy tới, đỡ Quả Cam Nhỏ vào trong lồng ngực mình, “Thằng quỷ này, rõ ràng không biết uống rượu còn dám tu nguyên chai!”
Trong lòng Giang Tĩnh Viễn thoáng hiện cảm xúc không rõ ràng, chờ đến lúc kịp phản ứng lại, anh đã bất giác kéo Quả Cam Nhỏ từ phía Dưa Hấu về mình rồi.
Dưa Hấu sửng sốt, Giang Tĩnh Viễn lúc này mới nhận ra bản thân vừa làm gì, mới hiểu bản thân vừa mới làm cái gì, vội giấu đầu hở đuôi giải thích, “Dù sao tôi và cậu ấy một phòng, để đấy cho tôi.”
Dưa Hấu liếc thấy Họa Thủy đang nháy mắt ra hiệu liền bừng tỉnh, gật gật đầu, “À à, đúng đúng, anh nên chịu trách nhiệm! Phải không bà xã?”
Dưa Hấu nói xong vẫn không quên trêu chọc Vu Đa, bị Vu Đa đập cái bốp thật mạnh vào lưng, “Bà bà cái đầu ông!”
Bầu trời đêm hè nhiều mây, nhưng mọi người bước ra khỏi KTV không hẹn mà cùng hít thở sâu một hơi, ừm, không khí bên ngoài vẫn tốt hơn nhiều!
Quả Cam Nhỏ không ngừng xoay tới xoay lui trong lòng Giang Tĩnh, “Khát, tôi muốn uống, uống rượu…” Vừa lẩm bẩm vừa phà một hơi đầy mùi rượu.
Giang Tĩnh Viễn dùng sức ôm eo cậu, “Được rồi, khi về sẽ cho cậu uống nước…”
Cũng may KTV đối diện khách sạn, đoàn người mang theo hai thằng nhóc say mèm chậm rãi bước vào đại sảnh, hiện giờ không phải là mùa du lịch, cũng chẳng phải là kỳ nghỉ gì, nên toàn khách sạn ngoài nhóm bọn họ cũng không hề gặp một người khách nào khác:Song Giang Tĩnh Viễn vẫn theo nguyên tắc đeo cặp kính râm, ôm Quả Cam Nhỏ đứng một bên chờ Râu Câu mướn phòng cho họ.
Quả Cam Nhỏ dường như hơi hơi thanh tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt lên, cảm thấy có người nào đó đang ôm mình đằng sau, bèn nở nụ cười nhàn nhạt với người ấy:Lòng Giang Tĩnh Viễn lại máy động, nhưng bọn con gái vẫn còn đứng xung quanh, anh không được tự nhiên hắng hắng giọng.
Rau Câu cầm chìa khóa, “Phòng 214, hề hề, phòng tụi em ngay đối diện, có vấn đề gì thì có thể liên hệ với nhau ha!”
“Em đừng cười gian xảo như thế được không?” Giang Tĩnh Viễn cốc đầu cô, dìu Quả Cam Nhỏ lên lầu.
Quả nhiên, cô nàng này đặt phòng đôi cho bọn họ, giường cũng là giường đôi nốt…
Đặt Quả Cam Nhỏ trên giường, cậu rên khẽ một tiếng, chuyển người ôm mền cọ cọ hai cái, “Tĩnh Viễn…”
Nghe được tiếng gọi của cậu, Giang Tĩnh Viễn không khỏi cứng lại một chốc, lại nhớ tới lời giới thiệu của Dưa Hấu lúc mới gặp mặt, cậu nhóc này là fan của mình?
Anh đã tham gia rất nhiều buổi fan meeting, nhưng đây là lần đầu tiên ở chung với fan của mình như thế này.
Trong game, không hiểu tại sao, anh cảm thấy người tên Quả Cam Nhỏ này đáng yêu cực kỳ, cứ nhịn không được trêu chọc cậu suốt, hôm này đồng ý Rau Câu đi offline, đại khái hẳn là bởi vì cậu đi.
Không ngờ rằng, cậu lại còn là fan của mình, còn vì mình là Trữ Tĩnh trong game mà uống say, quả nhiên mình không nhìn lầm, cậu nhỏ này thật sự rất đáng yêu.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Giang Tĩnh Viễn mới nhận ra mình cư nhiên lại ngồi bên giường chăm chú nhìn cậu lâu như vậy, anh bật cười lắc đầu, đứng dậy mở cửa:Là Gió Bấc, trong tay còn xách một cái túi đeo, “Ờm… Đây là quần áo của Quả Cam, bọn con gái có dặn anh, đừng quên tắm giúp cậu ấy.”
“…” Giang Tĩnh Viễn nhận lấy, không nói gì gật đầu, “Ừ, đã biết.”
Gió Bấc đồng tình vỗ vỗ vai anh, “Ở chung với mấy bà thím này phải học được cách ‘không nhìn’… Mấy cổ nói gì chứ, hai thằng con trai sao có thể xảy ra chuyện được? Bọn họ buồn chán thôi…”
Giang Tĩnh Viễn gật gật đầu, tiễn Gió Bấc đi, cầm theo túi đeo của Quả Cam Nhỏ đi vào, mệt mỏi ngồi phịch lên giường, tắm? Cậu ta như vầy tắm kiểu gì? Chẳng lẽ muốn mình kì lưng?
“Quả Cam Nhỏ, Quả Cam Nhỏ? Dậy đi tắm…” Giang Tĩnh Viễn nhoài người tới lay lay Quả Cam Nhỏ.
Quả Cam Nhỏ lầm bầm vài tiếng, dần dần tỉnh lại, “Giang… Giang Tĩnh Viễn?” Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nghi hoặc, sau đó chậm rãi chuyển sang vẻ hưng phấn, “Giang Tĩnh Viễn? Giang Tĩnh Viễn! Giang Tĩnh Viễn Giang Tĩnh Viễn!”
Quả Cam Nhỏ trở mình ngồi dậy, bổ nhào vào lòng Giang Tĩnh Viễn, “Tôi, tôi tôi tôi tôi tôi đang nhìn thấy anh thật sao?” Vừa nói vừa hoảng loạn, suýt chút té vật xuống giường.
Giang Tĩnh Viễn vội vàng đỡ lấy cậu, trở người để cậu ngồi trên người mình, “Quả Cam Nhỏ, ngoan, đi tắm thôi.”
“Tắm?” Quả Cam Nhỏ mê man suy nghĩ, nhất thời thẹn thùng không thôi, “Anh, anh muốn làm gì? Anh… Anh cũng thích em sao?”
Giang Tĩnh Viễn sửng sốt, vỡ lẽ ra cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ gì, bất giác bật cười, nhưng suy nghĩ anh cũng phi theo phương hướng ấy mất rồi, nhất thời bụng dưới căng cứng một trận… Đáng chết, cái tư thế này của bọn họ …
Quả Cam Nhỏ cũng không quan tâm phản ứng của ảnh, nửa người trên nghiêng xuống ghé sát mặt anh, “Em, em cũng thích anh, thích đã lâu rồi … Em, em đã nhịn tiền cơm hai tháng để mua mỹ phẩm dưỡng da mà anh đại diện…”
Hơi thở Quả Cam Nhỏ còn đượm mùi rượu nhàn nhạt, nhưng không ngờ Giang Tĩnh Viễn không hề cảm thấy khó ngửi, trái lại còn khuấy động cơn cảm xúc khó nói trong lòng anh, “Thật sao? Ngốc quá…” Cái mỹ phẩn dưỡng da ấy anh đâu hề dùng.
Quả Cam Nhỏ nghiêm túc gật đầu, đột nhiên mắt cậu sáng rực, “Anh, anh muốn hôn em không?”
Giang Tĩnh Viễn không nói, nhưng không thể phủ nhận, ánh mắt anh lướt trên đôi môi nhạt màu của cậu, lại áp chế không nổi xúc động.
Giang Tĩnh Viễn cố gắng đè nén dục vọng, nhè nhẹ đẩy cậu một chút, “Cậu đi xuống trước…”
“Không được!” Quả Cam Nhỏ gay gắt cự tuyệt, miệng mạnh mẽ áp tới đè lên làn môi mỏng của Giang Tĩnh Viễn, vừa hôn vừa thầm thì nội dung quảng cáo khi lần đầu tiên trông thấy Giang Tĩnh Viễn kia, “Hương vị của anh… Hưm, dễ ngửi… Chạm, chạm vào nhiệt độ cơ thể của anh…”
Đọc đến câu sau, bàn tay nhỏ nhắn không chút khách khí lẻn vào trong áo Giang Tĩnh Viễn, “Thật ấm…”
Giang Tĩnh Viễn trầm trầm ‘phì’ một tiếng, cách lớp áo đè lại tay cậu, “Quả Cam Nhỏ, đừng cử động!”
Quả Cam Nhỏ không thuận theo xoay vặn thân mình, “Anh, anh buông!”
“Cậu đi xuống trước!” Mẹ nó, anh thật sự sắp chịu không nổi…
Quả Cam Nhỏ bĩu môi, “Không xuống!” Nói xong còn xoay xoay, nhướn người cắn một ngụm lên cổ Giang Tĩnh Viễn, “Em… Em thích anh lâu rồi, ngay cả trong mơ anh cũng không để em hôn hôn một cái?”
Giang Tĩnh Viễn đen mặt, té ra người này tưởng mình đang nằm mộng.
“Quả Cam Nhỏ!” Thằng nhóc này vậy mà dám ngậm đầu vú anh qua lớp áo sơ mi, Giang Tĩnh Viễn gầm nhẹ một tiếng, xoay người đè Quả Cam Nhỏ dưới thân, “Mẹ nó! Bây giờ cậu muốn dừng cũng không được!”
Cúi đầu, ngậm bờ môi cậu, hương rượu nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn trong vòm họng, Quả Cam Nhỏ thở hổn hển, Giang Tĩnh Viễn nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo của hai người, bàn tay lò dò về phía sau cậu.
Cửa động khô khốc khiến anh hơi hơi sửng sốt, nếu cứ dứt khoát đi vào, cậu ấy chắc chắn sẽ bị thương, anh đành cố nhịn bước vào phòng tắm lấy sữa tắm, bôi bôi qua loa đôi chút, rồi khó dằn nổi đè lên người cậu.
“Giang Tĩnh Viễn…” Quả Cam Nhỏ yếu ớt hô nhỏ, bò bò ra khỏi dưới thân anh, ngồi chồm hổm một bên.
“Cậu làm gì thế!” Bây giờ cậu kêu dừng cỡ nào anh cũng phải QJ tất!
“Hì hì…” Quả Cam Nhỏ cười ngây ngô, ngồi khóa lên người anh, “Anh, anh không đồng ý cũng không được, em, em hôm nay phải làm với anh!”
“…” Nếu cậu không đột ngột ngồi dậy thì đã trong quá trình từ lâu rồi!
Quả Cam Nhỏ cúi đầu nghiên cứu thứ to lớn của anh, nhẹ nhàng liếm lấy đầu khấc, Giang Tĩnh Viễn thở dốc đầy nặng nề, Quả Cam Nhỏ ngẩng đầu nở nụ cười, “Thật lớn…”
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục cố gắng liếm láp.
“Ha… Quả Cam Nhỏ!” Giang Tĩnh Viễn ôm chặt lấy đầu cậu, tuy cảm giác được cậu hơi trúc trắc, thế nhưng, anh vẫn bị cậu liếm đến thoải mái không thôi.
Mắt thấy sắp bị cậu liếm lên đỉnh, Giang Tĩnh Viễn đẩy đầu cậu ra, một lần nữa đè cậu dưới thân mình, “Bây giờ đến lượt anh…”
Gặm hôn cổ Quả Cam Nhỏ, tay Giang Tĩnh Viễn không ngừng lướt trên thân thể cẩu, sờ soạng huyệt sau của cậu, cái miệng nhỏ vừa được bôi trơn đang mấp máy hé ra hợp lại.
Giang Tĩnh Viễn khó kiềm được xông vọt thẳng vào, Quả Cam Nhỏ lập tức cứng đờ, “Đau…” Giang Tĩnh Viễn toát mồ hôi ngừng lại, “Ngoan, lát nữa là không sao rồi…”
Không biết qua bao lâu, Quả Cam Nhỏ rốt cục khó nhịn xoay xoay hông, Giang Tĩnh Viễn không nhịn được nữa, bắt đầu trừu sáp liên tục trong cơ thể cậu.
Sáng sớm hôm sau, Rau Cau chạy tới phòng gọi bọn họ rời giường đi leo núi, Giang Tĩnh Viễn chăm chú nhìn Quả Cam Nhỏ đang ngủ mê mệt trên giường, tình hình này leo núi được mới là lạ, không đếm xỉa vẻ mặt mập mờ của cô em họ, bảo rằng hai người ở lại khách sạn, Giang Tĩnh Viễn tiếp tục ôm Quả Cam Nhỏ mà ngủ.
Lần tỉnh thứ hai đã là hơn chín giờ rưỡi sáng, Quả Cam Nhỏ vẫn đang thiêm thiếp, xem ra tối hôm qua mệt đến mơ hồ, Giang Tĩnh Viễn nhíu mày, không biết cảm giác trong lòng là gì.
Thức dậy rửa mặt chải đầu qua quýt, nhớ tới hôm qua ra KTV phát hiện bên cạnh có tiệm cháo, anh bèn xuống lầu mua một chút cháo trái cây:Lúc bước ra tiệm cháo bỗng trông thấy Tả Ngạn hôm qua say cũng chẳng biết trời trăng gì, Giang Tĩnh Viễn hơi sửng sốt, rồi gật gật đầu với hắn.
Bất giác nghĩ tới chuyện đêm hôm qua mình đã làm…
Lắc lắc đầu, cầm cháo quay về phòng khách sạn:Quả Cam Nhỏ lúc này đã tỉnh giấc, đang ôm mền ngẩn người, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, cặp mắt bất chợt sáng rực lên, tiếp đến mặt đỏ phừng hết cả, xấu hổ chôn đầu vào trong chăn.
Giang Tĩnh Viễn không được tự nhiên hắng giọng một cái, “Dậy rồi à? Tôi mua cháo, ăn một chút đi.”
Quả Cam Nhỏ ngẩng đầu, “Tôi, tôi tưởng anh đi rồi…”
Giang Tĩnh Viễn cong khóe môi, “Đừng nghĩ lung tung, rời giường rửa mặt chải đầu đã.”
Cầm đồ ăn duy nhất ở tiệm cháo ra, đổ cháo ra ngoài, Quả Cam Nhỏ vâng lời rời giường, khập khiễng đi rửa mặt chải đầu, rồi im lặng ngồi bên giường ăn cháo.
Nhưng thật rõ ràng, tâm tư cậu nhỏ này hoàn toàn không đặt trên tô cháo.
“Khụ khụ…” Giả bộ ho hai cái, Quả Cam Nhỏ giương mắt nhìn anh, “Anh, anh tối qua đã, đã như vậy, sau này làm sao bây giờ?”
Lời ngầm chính là, anh nhanh nhanh phụ trách đi!
Giang Tĩnh Viễn nhíu mày, “Tối qua? Tôi nhớ hình như là cậu chủ động?”
Ánh mắt Quả Cam Nhỏ tức thì ảm đạm, “Vậy, ý của anh là, là không hề liên quan tới anh?”
Giang Tĩnh Viễn không nói, vô cùng hứng thú nhìn cậu.
Quả Cam Nhỏ buông thìa, gục đầu, “Anh… Được rồi, tôi sẽ xem như chưa phát sinh chuyện gì cả.”
Giang Tĩnh Viễn sửng sốt, nhìn bả vai cậu co rúm lại, trong lòng chợt mềm nhũn, như vậy không phải là tốt nhất sao? Cậu nhỏ này cũng rất thức thời, hai người sau này, nói không chừng ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
Nhưng nghĩ đến đây, mày Giang Tĩnh Viễn nhăn thật nhăn, Quả Cam Nhỏ lại bắt đầu húp cháo, toàn căn phòng bây giờ chỉ còn vang âm sụt sụt.
Không khí ngột ngạt.
Không khí ngột ngạt cho đến khi bọn họ leo núi trở về, Quả Cam Nhỏ xách ba lô qua phòng bọn Gió Bấc, Giang Tĩnh Viễn càng thêm buồn rầu, nằm phịch trên giường, không ngờ lại mất ngủ.
Ngày hôm sau đương nhiên nhiều thêm hai cái vành mắt đen, anh đeo cặp kính râm theo chân bọn họ đi chơi, Quả Cam Nhỏ một đường trốn tránh anh.
Giang Tĩnh Viễn trông theo bóng dáng rúc rúc phía sau lưng Dưa Hấu, buồn sầu trong lòng càng thêm rõ rệt, nhưng phát cáu trước mặt nhiều người lại không quá tốt, chỉ đành nén giận đi theo đoàn người.
Bông Tuyết la hét muốn đi ngồi roller coaster, mọi người đều đống ý, Quả Cam Nhỏ quơ quơ tay bái bai Dưa Hấu, đứng ngay tại chỗ.
Thấy bọn họ đi xa, anh thong thả bước tới bên cạnh Quả Cam Nhỏ, “Sao cậu không đi?”
Quả Cam Nhỏ run rẩy, thấy anh, sắc mặt bất chợt không tốt, “Không có gì, tôi, tôi không thích ngồi cái đó.”
“Tôi dẫn cậu đi ăn chút gì vậy.” Giang Tĩnh Viễn không cho phân bua nắm lấy tay cậu kéo đi.
Quả Cam Nhỏ từ chối hai cái, thế nhưng khí lực không lớn, chỉ có thể lảo đảo theo sau, “Giang Tĩnh Viễn, anh làm gì vậy!”
Giang Tĩnh Viễn xoay người lại, tháo cặp kính râm xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu, “Tôi chưa nói không chịu trách nhiệm!”
“Hả?” Quả Cam Nhỏ ngập ngừng.
” Tôi chưa nói không chịu trách nhiệm… Tôi bây giờ không thể tự quyết định được, cậu chờ, chờ tôi xử lý hết mọi chuyện xong, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!”
Chờ tôi xử lý hết mọi chuyện, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu… Chỉ đơn giản một câu như thế, đã khiến Quả Cam Nhỏ của chúng ta mắt ngóng trông ba tháng.
Rất lâu sau, Quả Cam Nhỏ ép hỏi, “Khi đó anh có phải gạt em hay không, vì sao lại không hề liên lạc với em?”
Giang Tĩnh Viễn sửng sốt, sau đó cười lấy lòng,”Sao, sao có thể…”
Thần thái cẩn trọng như vậy, Quả Cam Nhỏ làm sao không biết Giang Tĩnh Viễn sững sốt đại biểu cho cái gì, lòng nhất thời nguội lạnh, nổi cơn tam bành, “Con mẹ nó anh khi ấy thật sự là gạt tôi!”
Giang Tĩnh Viễn vội vàng trấn an, “Không phải, em nghe anh nói… Lúc ấy anh chỉ nghĩ nhanh nhanh hủy bỏ hợp đồng, sống một cuộc sống bình thường, không muốn để em đến bên cạnh anh ngã vào vũng nước đục này…”
“Anh thật sự muốn gạt tôi!” Quả Cam Nhỏ càng thêm xác định!
Giang Tĩnh Viễn ôm cậu, “Nghe anh nói, Quả Cam Nhỏ… Anh lúc ấy, tuy rất sầu não không thể liên lạc với em, nhưng mà, anh thật may mắn, sau đó có thể gặp được em, thật đấy, lúc sau, lúc sau không biết khi nào thì yêu em rồi, anh cũng rất sợ hãi, anh sợ rằng em chỉ thích cái vầng sáng ngôi sao bên ngoài thôi… Cho nên lúc hủy bỏ hợp đồng anh mới như vậy, anh…”
Giang Tĩnh Viễn vội vàng giải thích không hề phát hiện ra, Quả Cam Nhỏ trong lòng anh đã sớm nhoẻn nụ cười.
Bất kể bắt đầu như thế nào, anh có thể cho em một kết cục hạnh phúc, em cũng rất thỏa mãn rồi, thật đó!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đừng trách tui, tui nhận được thông báo phải cắt bỏ toàn bộ H, lại còn là cắt vĩnh viễn
… Ặc… Phiên ngoại này, chỉ hôn là được
Lát sau::Tui phát hiện lời nhắn thiếu quá chời dòng – -:.
Chúc mọi người Mother’s Day vui vẻ, luôn hạnh phúc khỏe mạnh ~~~
Phiên ngoại tiếp theo là ký sự trưởng thành của Cẩu Đản:.
Tui sẽ post sớm nhất có thể.
Tô Biệt Tự