Triết Minh nghiêm túc lắng nghe Ngân Doanh nói về cách để triệt tiêu lốc xoáy vây quanh Phong Mộc.
- Nếu tôi nhìn không nhầm thì cơn lốc xoáy này liên tục đổi chiều hướng xoáy. Lúc thì xoáy từ bên phải sang lúc thì xoáy từ bên trái sang. Trong khoảnh khắc nó đổi chiều, đó là lúc lực xoáy của cơn lốc yếu nhất, chúng ta có thể tận dụng lúc đó. - Ngân Doanh vừa nhìn cơn lốc vừa nói.
- Sao cô có thể nhìn ra? - Triết Minh kinh ngạc hỏi. Cậu biết Ngân Doanh không phải người đơn giản nhưng có thể nhìn thấu một thứ có tốc độ kinh khủng như lốc xoáy kia thì mắt tốt cỡ nào.
- Vì mắt của tôi... không giống của cậu. - Ngân Doanh đơn giản giải thích.
Không giống chỗ nào chứ? Không phải mắt ai cũng như nhau sao? Triết Minh còn nhiều nghi hoặc nhưng không hỏi tiếp. Cậu nhìn thấy thái độ không trả lời trên gương mặt cô cũng đủ biết mình sẽ không hỏi ra được gì.
- Vậy lúc đó tôi nên làm gì?
- Cậu hệ lôi, một hệ có sức mạnh xuyên giáp nên lực tấn công rất mạnh hơn nữa đặc biệt lực công kích đạt đến cực điểm khi tấn công vào một chỗ.
- Chuyện này thì tôi hiểu rõ. Tôi biết về năng lực của bản thân. - Triết Minh gật đầu nói.
- Nên cậu chỉ thường tập trung sức mạnh tấn công vào một chỗ trên cơ thể kẻ địch. - Ngân Doanh nói tiếp.
- Phải. Thế thì có liên quan gì đến việc triệt tiêu cơn lốc xoáy kia? - Triết Minh hỏi tiếp. Cậu nghĩ đòn tấn công của mình rất có tác dụng với cơ thể người và động vật... nhưng với lốc xoáy thì không có hi vọng lắm. Nếu chỉ tấn công và triệt tiêu được một chỗ thì lốc xoáy vẫn có thể hình thành lại.
- Lần này tôi muốn cậu thay đổi cách tấn công đó một chút. Tôi muốn cậu làm tê liệt lốc xoáy.
- Tê liệt?
- Phải. - Ngân Doanh hơi gật đầu. - Khuếch tán toàn bộ năng lượng lôi của cậu vào cơn lốc tạo thành sợi dây thừng kiễm hàm nó lại.
- Bằng cách nào?
- Để làm được điều này cậu phải tấn công vào một chỗ nhưng không phải dùng toàn bộ sức mạnh để triệt tiêu chỗ đó mà chuyển toàn bộ năng lượng thành các dòng chảy quanh cơn lốc và kết thúc tại chỗ ban đầu. Điều này đòi hỏi cậu phải có khả năng kiềm chế sức mạnh và điều khiển năng lượng đạt tới trung cấp bậc 1 trong điều kiện dòng chảy năng lượng trong cơ thể ổn định. Hình như cậu là một vị tướng mạnh nhỉ? Chắc khả năng điều khiển cũng là trung cấp đi nhưng theo tôi cảm nhận thì năng lượng của cậu hiện giờ khá hộn đỗn, dường như lúc trước cơ thể có rất nhiều vết thương nặng nên năng lượng phân bố ra để hồi phục rối loạn. Cho nên đây chính là điều mà tôi đang lo lắng. Hiện tại chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất! - Ngân Doanh đặt tay nâng cầm suy tư, hiện tại cô không có đủ năng lượng làm việc này, nếu muốn cũng có thể nhưng phải giải phóng sức mạnh của viên đá năng lượng - Đá Cosmo. Nhưng điều đó rất nguy hiểm, không đảm bảo không thương tổn tới người bên cạnh. Ai, cho nên cô thật không muốn làm việc tổ đội trừ khi người đó chịu nổi thương tổn đó. Ngân Doanh đưa mắt nhìn Triết Minh, người này nếu lúc năng lượng ổn định thì có thể.
Nghe Ngân Doanh nói thế Triết Minh cảm phục khả năng suy đoán của cô, chắc hẳn cô phải có một đôi mắt quan sát tinh tường.
- Khả năng điều khiển năng lượng của tôi quả thật đạt tới trung cấp hơn nữa là bậc ba, sắp đột phá lên cao cấp. Điều cô nói sau đó cũng đúng, trong một lần tiêu diệt phản quân tôi bị trúng bẫy nên... suýt chết. May mắn là tôi có nguồn năng lượng dồi dào nếu không đã chẳng thể sống sót. Nhưng mà cách cô nói nếu thi hành trong điều kiện năng lượng hỗn độn thì có gây ra hậu quả gì không? Nếu không quá nghiêm trọng tôi có thể thử!
Ngân Doanh nhìn Triết Minh. Người này coi như có chút khí phách nhưng thử sao? Chỉ một thành công hay thất bại, ở đây không có chuyện thử. Nhưng nếu cậu ta đã muốn biết thì cô sẽ nói chỉ hi vọng đừng có bày vẻ mặt sợ chết.
- Hậu quả là... cậu sẽ hoàn toàn mất đi năng lực của mình, trở thành một phế nhân.
Triết Minh giật mình, hậu quả nghiêm trọng đến thế sao? Trở thành một phế nhân chẳng khác nào không thể làm người. Ở Hoàng triều, nếu không có năng lực và địa vị thì không được coi trọng thậm chí bị khinh bỉ. Với một kẻ không có địa vị thật cũng như chỗ dựa vững chắc đảm bảo tương lai sau này rất thảm.
- Cậu quyết định sao? - Ngân Doanh thờ ơ liếc nhìn người nào đó đang rối rắm. Ít nhất không bị dọa sợ đến không còn một giọt máu là được rồi.
- Tôi... không biết. Tôi rất muốn nhưng mà... - Triết Minh bối rối không biết nên lựa chọn thế nào. Suy nghĩ một lúc cậu chần chừ hỏi Ngân Doanh. - Nếu sau này tôi mất năng lực tôi có một thỉnh cầu với cô được không. Mặc dù việc này là tôi tự nguyên, tôi tự chịu trách nhiệm nhưng tôi vẫn muốn thỉnh cầu cô. Cô có thể không cần chấp nhận.
- Cậu nói đi!
- Tôi... tôi muốn được đi theo cô! Tôi muốn rời khỏi đây! - Triết Minh nhìn thẳng vào mắt cô nói.
- Tại sao? - Ngân Doanh nhướng mày hỏi.
- Bởi vì không có năng lực tôi chẳng là gì ở đây cả. Vậy nên tôi muốn tìm kiếm một nơi thật sự cần tốt. - Triết Minh cúi đầu nói, ánh mắt ảm đảm.
- Chỉ vậy thôi? Nó không khó. - Ngân Doanh nửa đùa nửa thật nói. Nơi này xem ra cũng chẳng dễ sống.
- Cô thật sự đồng ý? Nếu vậy thì tôi đồng ý. - Nghe Ngân Doanh nói vậy TRiết Minh dứt khoát gật đầu chấp nhận thực hiện cách kia.
- Vậy tôi có thể hỏi tại sao cậu lại muốn khám phá Phong Mộc vậy không? Chẳng lẽ cũng là vì báu vật bên trong Phong Mộc?
- Không... không phải. Đó là vì tôi muốn biết bên trong Phong Mộc là thứ gì mà khiến cả Hoàng triều chao đảo, thứ gì có thể khiến hành tinh này có thể lâm vào thảm cảnh một lần nữa. Cô không biết đâu, mục đích chúng tôi đến đây thực chất là chiếm lấy thứ bên trong Phong Mộc. Đây vốn là điều tôi không thể biết được nhưng tôi đã vô tình nghe thấy trong một lần họ bí mất bàn chuyện. Thậm chí cha tôi ông ấy còn ra lệnh nếu cần thiết có thể... tiêu diệt Phong tộc để đoạt lấy Phong Mộc. Tôi thì không muốn như thế. Tôi hiểu mạng người quý giá đến mức nào. Nếu có thể tôi muốn hủy đi thứ đó! - TRiết Minh nói. Đôi mắt cậu lộ ra quyết tâm rõ rệt. Bằng mọi giá phải hủy thứ đó đi. Chỉ cần nó không tồn tại thì sẽ không có tranh chấp gì nữa.
- Lí tưởng cao đẹp đấy. Thế nhưng cậu đã nghe cậu Người không vì mình thì trời chu đất diệt chưa, cậu luôn suy nghĩ cho họ nhưng chưa chắc họ cảm ơn cậu đâu. Trong cuộc sống này... thứ chúng ta không thể biết rõ nhất không phải là vũ trụ này... mà là con người. - Ngân Doanh nhếch miệng nói, đôi mắt bình thản như nước nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác rét lạnh. - Con người không có lòng thương cảm với kẻ càn đường họ đâu. Cả tôi cũng vậy.
Triết Minh ngẩn ngơ nhìn Ngân Doanh đứng dậy, đôi mắt kia thật băng giá, cả lời nói của cô nghe cũng thật độc ác, có phải cô đã từng trải qua chuyện gì đó khung khiếp khiến cô nhìn nhận về con người thật tiêu cực. Nghĩ vậy, Triết Minh cảm thấy trái tim mình nhói lên.
- Mau đứng dậy đi! Tơi lúc cậu làm việc rồi! - Ngân Doanh đứng ở đằng trước, mái tóc đen dài được gió thổi bay lên, vạt áo phập phồng, tay phải đặt lên thanh katana vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Cô định làm gì? Cô đang bị thương mà? - TRiết Minh lo lắng tiến tới. KHông phải cô bảo việc này để cậu sao?
- Một mình cậu thì chưa đủ. Chúng ta cần phối hợp.
- Nhưng năng lượng của cô...
- Khôi phục rồi. Ít nhưng đủ thời gian để khôi phục năng lượng cảu một nguyên tố.
- Một nguyên tố?
- Mau lên! Sắp đến rồi! - Ngân Doanh nhắc nhở.
TRiết Minh nghe thế vội vàng tập trung năng lượng của mình vào thanh kiếm.
Dưới lớp kính sát tròng, đôi mắt bảy màu lóe lên. Ngân Doanh chăm chú nhìn vào lốc xoáy. Cảm nhận, chiều hướng của gió.
- Ngay lúc này!
- AAAA. LÔI KIẾM TƯ! - Luồng năng lượng lôi tập trung vào thanh kiếm trên tay TRiết Minh, những tia sét lóe lên, âm thanh ầm ầm vang dội. Triết Minh nhảy lên, vung kiếm đâm tới.
Thanh kiếm đâm qua lốc xoáy được một nửa thì dừng lại, ngay lúc này cậu mới cảm thấy được tốc độ ủa cơn lốc chậm hơn những gì cậu nhìn thấy!
- Nhanh lên! KHông có thời gian cho cậu ngạc nhiên đâu.
- Tôi biết rồi! - TRiết Minh hét lên. Cậu cố sức chuyển năng lượng trong thanh kiếm thành những dòng nhỏ. Nóng quả! TRiết Minh cảm thấy cả cơ thể đang bị thiêu đốt. Dòng năng lượng trong cơ thể chạy loạn cả lên, và có dấu hiệu bị rút ra ngoài. Thật sự như lời Ngân Doanh nói. Triết Minh cảm thấy hoang mang mặc dù cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc này. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên mặt cậu. TRiết Minh cảm thấy sức lực trong cơ thể cạn dừng, tay cầm kiếm bắt đầu run lên. Dòng năng lượng được chuyển hóa từ thanh kiếm chậm chạp vây lấy cơn lốc.
- Tốc độ của nó đang tăng dần. Cậu ta chậm quá! Nếu cứ thế này thì đều thành công cốc cả! - Ngân Doanh bặm môi nói.
TRong lúc cô lo lắng thì thấy sau lưng của TRiết Minh có nhũng hạt năng lượng lóe lên nối lại với nhau nhưng ánh sáng rất yếu ớt. Đây không phải là...
- Bình tĩnh lại. Điều hòa hô hấp. Cố găng cảm nhận năng lượng trong cơ thể cậu. Mặc kệ nó xảy ra chuyện gì cũng đừng rối. - Ngân Doanh nói lớn. Quả nhiên đúng như dự đoán. Nếu thành công...
Triết Minh nghe theo lời Ngân Doanh nói cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cậu nhắm mắt lại cảm thụ năng lượng đang xao động của bản thân, nó đang rút dần đi. Liệu cậu có còn đủ năng lượng để duy trì đến lúc hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Cậu nhất dịnh sẽ làm được. Hãy tin vào chính mình!
Lời nói của Ngân Doanh vang vẳng trong đầu TRiết Minh, nó trở thành một nguồn động lực thúc đẩy cậu. Bằng mọi giá cậu phải làm được. Cậu không thể phụ lòng tin của Ngân Doanh dành cho mình.
- Ngươi sẽ không làm được!
TRiết Minh bị câu nói làm bừng tỉnh. Cậu mở mắt nhìn xung quanh. Đây là đâu? Sao cơ thể cậu lại đang trôi lơ lửng giữa dải ngân hà?
- Từ bỏ đi! Ngươi không thể làm được.
- Ai đang nói đó. Mau hiện ra đi!
- Người chỉ là một tên hoàng tử bị bỏ rơi...hà cớ gì phải hi sinh bản thân mình vì lợi ích của người khác? Thế giới này ruồng bỏ người mà ngươi cũng đã từ bỏ thế giới này...
- Không phải... ta không từ bỏ thế giới này...
- Không thể chịu nổi nữa. Tại sao mình lại được sinh ra trên đời này? KHông ai cần mình cả?, Thật mệt mỏi. Dù cho mình có cố gắng thế nào thì phụ hoàng cũng không nhìn đến mình., Chết là gỉ? Có phải là một sự giải thoát không?
Triết Minh giật mình. Đây đều là những suy nghĩ của cậu, làm sao người kia biết được.
- Hãy từ bỏ đi. Hãy để cơn gió này hoàn thành ước nguyện của ngươi.
- Ước nguyện của ta?
- KHông phải ngươi muốn giải thoát sao? Ta sẽ giúp ngươi...
- Giải thoát... - Ánh mắt Triết Minh dần trở nên mơ hồ, đầu óc cũng dần mất đi ý thức.
- Đồ ngốc! Cậu quả thật là một tên vướng chân! - Giọng nói lạnh băng tức giận vang lên trong khoảnh khắc TRiết Minh mất ý thức.
- Nếu cậu không muốn hai chúng ta chết thì mau tỉnh lại cho tôi!
- Hai chúng ta... chết...
- Chẵng lẽ cậu chỉ cố được đến đây thôi sao? Hoàng tử vô dụng! Cậu làm tôi quá thất vọng.
- Tôi... không phải là hoàng tử vô dụng! Tôi nhất định sẽ làm được. Nhất định! - TRiết Minh lấy lại ý thức của mình. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn có suy nghĩ cậu nhất định sẽ làm được. - AAAA
Nguồn ánh sáng sau lưng Triết Minh ngày càng khuếch tán, dòng năng lượng bao lấy lốc xoáy ngày càng tăng nhanh tốc độ nối vòng. Ngay lúc cậu hoàn thành trói cơn lốc lại, ánh sáng sau lưng TRiết Minh khuếch rộng hòa vào người cậu, nguồn năng lượng lại trở nên dồi dào như cũ.
Khi tốc độ của cơn lốc chậm chạp lại, Ngân Doanh liền chớp lấy thời cơ găm kiểm xuống đất, năng lượng thôi dọc theo thanh kiếm chảy vào lòng đất:
- ĐỊA CHẤN!
Dưới mặt đất, từng gò đất vươn lên đâm xuyên qua cơn lốc từ mọi phía. Cơn lốc bị xé tan thành từng mảnh hiện ra những viên đá kì lạ lơ lửng trên không trung và chúng nứt đôi ra rơi xuống đất. Ngân Doanh đi tơi cầm lên xem. Đá Cosmo cao cấp. Đây là loại đá có thể lưu trữ một nguồn năng lượng khổng lồ hơn nữa cũng có khả năng phát ra chiêu thức được lưu trữ bên trọng. Có tới sáu viên đá, như vậy cơn lốc này không mạnh mới lạ. Xem ra chưa hư hỏng hết, có thể dùng được. Nghĩ vậy Ngân Doanh nhặt toàn bộ đá cất vào túi, sau đó liếc mắt nhìn tới TRiết Minh vẫn còn đứng sững:
- Cậu không muốn vào trong sao?
- Tôi... vừa nãy là gì? Không phải cô nói tôi sẽ bị mất đi năng lực sao? Vậy mà người tôi lúc này...
- Cậu đột phá, khả năng điều khiển năng lượng của cậu lên cao cấp nhờ vậy mới giữ lại được năng lượng đáng lẽ bị tiêu hao. - Ngân Doanh giải thích.
- Tôi đột phá. Thật khó tin.
- Đi thôi, thời gian để cậu vui mừng còn dài nhưng không phải lúc này. - Ngân Doanh nói xong xoay người đi trước. KHả năng đột phá là nhờ cậu ta có thể vực dậy được tinh thần của mình.
Triết Minh vội vàng theo sau Ngân Doanh. TRước mặt hai người là một cây cổ thụ lớn, xung quanh có những hạt năng lượng gió bay quanh, năng lượng nơi đây rất sạch sẽ và có lẽ là nguồn năng lượng phong tinh khiết nhất, trên thân cây có một lỗ đen lớn, có lẽ là lối ra. Ngân Doanh đang bước đi bất chợt cảm thấy một cỗ năng lượng quen thuộc. Từ trong lỗ đen, một bóng người xuất hiện. Vừa nhìn rõ người đó trên khuôn mặt Triết Minh lộ vẻ không thể nào...còn Ngân Doanh thì càng thêm thâm trầm.
*********************************************
Cuối cùng có thời gian viết tiếp. Tạm thời không có lịch nhất định nhưng nếu có thời gian sẽ viết tiếp. Mong mọi người thông cảm. Mà không biết có ai đoán được người bước ra từ lỗ đen là ai không nhỉ?