Lư Tiểu Huệ cười thần bí. “Không nói cho cậu, trừ phi cậu nói cho tớ biết cái này là ai mua?”
“Không nói thì không nói.” Hạ Lục giả vờ tức giận.
Lư Tiểu Huệ lại nói: “Chẳng lẽ cậu không phát hiện, phần thân của con cua này là viên đá quý hình trái tim sao? Ngụ ý chính là ở trong lòng của tôi, bạn có thể hoành hành ngang dọc như một chú cua. Hơn nữa cậu vừa vặn là chòm sao cự giải a.”
Hạ Lục ngây dại, như có điều suy tư.
Không thể không nói, về phương diện này quả thật Hạ Lục có chút trì độn, cô nhìn mặt dây chuyền, chỉ biết nghĩ đến nó cũng chỉ như sợi dây chuyền trước của bản thân, căn bản sẽ không nghĩ nó sẽ có ngụ ý khác, nhưng nếu không phải có ngụ ý thì tại sao chú nhỏ bảo mua liền mua, mắt cũng không nháy một cái?
Hạ Lục một mình nằm ở trên giường, gối đầu lên đôi tay, đầy bụng tâm sự.
Qua thật lâu, Hạ Lục bỗng nhiên ngồi dậy muốn đem dây chuyền tháo xuống, chỉ là khi tay chạm vào nó cô liền nhớ lại lúc Đinh Tiềm đeo lên giúp mình. Bàn tay anh chạm vào mặt cô mang lại một loại cảm giác ấm áp, ngay lúc này đôi tay cô chậm rãi buông xuống.
Hạ Lục chậm chạp lấy di động, mở danh bạ tìm được tên Đinh Tiềm, muốn gửi cho anh một tin nhắn.
“Chú nhỏ”
Hạ Lục mới vừa viết vào hai chữ, nhưng ngẫm lại cô quyết định xóa đi, đổi thành hai chữ “Cảm ơn”, kế tiếp nên viết cái gì đây?
Hạ Lục do dự một lát, cắn môi rồi lại viết thêm mấy chữ. “Cảm ơn chú đã tặng dây chuyền cho cháu.”
Cô nhìn qua một lần rồi mới đem tin nhắn gửi đi.
Không quá hai phút thì có tin nhắn gửi tới, vẫn là câu nói kia. “Cháu thích là tốt rồi.”
Hạ Lục giật mình nhìn thời gian, bây giờ là thời gian ăn cơm tối, nhanh như vậy đã trả lời không lẽ anh vẫn luôn đang đợi điện thoại sao. Tuy là vậy nhưng mà cô cũng không tiếp tục gửi tin nhắn nữa.
Qua hai phút Đinh Tiềm lại gửi tới một tin nhắn, lần này là thăm hỏi. “Cháu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Hạ Lục không dám nói là chưa, nếu nói như vậy chú nhỏ nhất định sẽ trách cứ rồi bảo cô sao không đi ăn cơm.
“Cháu có tiện nghe điện thoại không?”
Hạ Lục giật mình một cái rồi nhanh chóng trả lời. “Cháu đang ở thư viện đọc sách, chung quanh rất yên tĩnh.”
Cô có chút bối rối, cũng không biết nên nói với gì Đinh Tiềm, thậm chí cô không dám nghe giọng nói của anh, cũng sợ đầu óc không nghe sai sử sẽ nói ra những lời không thể thu hồi lại.
Đinh Tiềm rất nhanh đã trả lời. “Được rồi, vậy cháu tiếp tục đọc sách đi nhé.”
Hạ Lục lúc này mới yên lòng.
Ở Đinh gia, Đinh Tiềm lẳng lặng đứng phía trước cửa sổ, một tay cắm ở túi quần một tay cầm di động. Anh nhìn đoạn tin nhắn vừa rồi, thật lâu cũng không dời tầm mắt, khi màn hình đen thui anh liền ấn một cái.
Anh nhớ rõ ràng Hạ Lục đã từng nói, ngày cuối tuần là thời gian hoạt động tự do, cô sẽ không tới thư viện vào thời gian này.
Buổi sáng ngày hôm sau không có tiết học, Hạ Lục ngủ đến 10 giờ mới rời giường. Khi cô bật QQ trên máy tính lên thì nhận được email Đinh Tiềm gửi tới, cô tò mò mở ra nhìn thử, vậy mà lại là bản tóm tắt trọng điểm môn tư tưởng Mao Trạch Đông, qua từng trang tài liệu đều có thể nhìn ra được chú nhỏ đã rất dụng tâm làm nó.
Hạ Lục đem tài liệu tới phòng in của trường và in nó ra. Nhìn từng tờ tài liệu cô nghĩ thầm, khó trách chú nhỏ có thể lấy được hai bằng tiến sĩ, chú ấy thật sự là quá giỏi khi biết nắm bắt trọng điểm, một quyển sách thật giày thế nhưng lại được chú ấy gói gọn trong 20 tờ giấy, những điều quan trọng đều ở đây.
Cầm bút gạch vào những câu chữ trọng điểm trong đó, bài học vốn buồn tẻ cũng trở nên đơn giản. Chỉ là đầu óc của Hạ Lục không tự chủ lại suy nghĩ nhiều hơn, cô vẫn luôn suy nghĩ có phải anh đã phải thức suốt đêm để làm cái này cho cô không?
Nhìn thấy Hạ Lục phát ngốc, Lư Tiểu Huệ bất ngờ xuất hiện chụp lên bả vai cô. “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Có phải lại nghĩ tới trai đẹp rồi không?”
Không chờ Hạ Lục nói chuyện, cô ấy đã nhìn thấy tài liệu ôn tập trong tay cô, kinh hô: “Trời ạ, đây là vị đàn anh nào tổng kết giúp cậu vậy? Quả thật là rất khéo, tốt quá rồi Lục Lục, cậu cho tớ mượn sao chép một chút rồi tớ sẽ mời cậu ăn cơm một tuần nhé.”
Hạ Lục đưa USB cho cô ấy. “Đều ở đây, cậu cầm đi in nó ra nhé.”
Lư Tiểu Huệ nhận lấy USB, lại một phen đoạt lấy tài liệu trong tay Hạ Lục lao đi sao chép.
Hạ Lục nhìn bóng dáng hấp tấp của cô ấy bất đắc dĩ mà lắc đầu, cô cầm lấy di động mở WeChat, cân nhắc mãi mới gửi một đoạn tin nhắn thoại đi. “Tài liệu cháu đã nhận được, cảm ơn chú nhé.”
Đợi ước chừng hai phút, bên kia cũng gửi đến một tin nhắn thoại. “Muốn cảm ơn chú như thế nào đây?”
Giọng nói trong trẻo của Đinh Tiềm mang theo ý trêu chọc.
Hạ Lục giật mình, anh nói như vậy thì cô nên trả lời như thế nào đây? Cô chỉ là một sinh viên nghèo, còn chưa bắt đầu kiếm tiền thì có thể cảm ơn anh như thế nào chứ? Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô cũng trả lời. “Cháu mời chú ăn cơm.”
Đinh Tiềm trả lời rất nhanh. “Cháu vẫn là học sinh, không có nguồn thu nhập nào, để chú mời cháu đi, nhưng mà hôm nay chú không có thời gian, qua hai ngày nữa chú sẽ liên lạc với cháu.”
“Như vậy sao được, chú đã giúp cháu việc lớn như vậy, cháu nhất định phải mời chú, không thể lại để chú tiêu pha vì cháu được.”
“Khách khí cái gì, cháu cùng chú ăn cơm đã là cảm ơn chú rồi.” Đinh Tiềm trong khi cười nói còn không quên trêu chọc cô.
Trái tim Hạ Lục đập thình thịch, cuối cùng cũng không trả lời lại tin nhắn của anh.
Cô không biết, ở bên kia điện thoại Đinh Tiềm đã nghe lại rất nhiều lần đoạn tin nhắn thoại mà cô gửi tới.
Hôm nay, Đinh Tiềm vừa đi vào văn phòng thì Diệp Thanh Nịnh liền theo vào. “Nghe nói anh đã bảo trợ lý liên lạc với trung tâm động vật Thu Dung, anh muốn quyên tiền cho bọn họ?” Diệp Thanh Nịnh biết được tin tức Đinh Tiềm muốn quyên tiền từ trợ lý của anh.
“Có cái gì không ổn sao? Tiền mà tôi quyên góp cũng không phải là tiền công ty.” Đinh Tiềm ngồi vào bàn làm việc.
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà chuyện quá bất ngờ, trước kia cũng chưa từng nghe nói anh quan tâm tới động vật lưu lạc.”
Diệp Thanh Nịnh không biết tại sao Đinh Tiềm lại bỗng nhiên muốn làm từ thiện, hơn nữa còn quyên nhiều tiền như vậy cho một trung tâm bảo hộ động vật tư nhân, quyên góp cho một tổ chức tư nhân chính là loại làm từ thiện không chính quy, thậm chí còn không thể hưởng thụ ưu đãi của quốc gia.
“Từ giờ trở đi tôi bắt đầu quan tâm, như vậy thì có thể chứ?” Đinh Tiềm mở văn kiện ở trên bàn, cũng không muốn cùng Diệp Thanh Nịnh tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Diệp Thanh Nịnh thấy anh không muốn nói, liền biết điều rời đi. Nhưng cô ta lại lặng lẽ hỏi trợ lý địa chỉ trung tâm kia.
Trợ lý cùng những người khác trong công ty đều biết anh em Diệp gia cùng Đinh Tiềm vừa là đối tác làm ăn vừa là bạn tốt. Diệp Thanh Nịnh lại có mối quan hệ mờ ám với ông chủ, bởi vậy mặc kệ Diệp Thanh Nịnh hỏi cái gì thì cô ta đều thành thành thật thật trả lời.
Không quá hai ngày, Diệp Thanh Nịnh đã điều tra ra tư liệu về trung tâm Thu Dung. Ngoại trừ hồ sơ người sáng lập là Nhiếp Vũ Canh, còn có hồ sơ những người làm việc ở đó. Diệp Thanh Nịnh tùy tay lật lật, thấy tất cả đều là sinh viên Nhạn Kinh, trong lòng có chút nghi ngờ. Chỉ là sau khi xem được một lúc cô ta lại nhìn thấy hồ sơ Hạ Lục kẹp ở trong đó.
Diệp Thanh Nịnh nhớ ra đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nghe nói lúc cô 16 tuổi đã vào đại học, có thể thấy được là một cô gái rất thông minh.
Nếu đây là em gái thanh mai trúc mã của cháu trai Đinh Tiềm, vậy thì cùng Đinh gia cũng có quan hệ thân thích, Đinh Tiềm lúc này quyên tiền cho trung tâm kia có lẽ chính là bởi vì có liên quan tới cô gái này.
Diệp Thanh Nịnh tạm thời buông lỏng mối nghi ngờ trong lòng. Nhưng không biết vì sao lúc cô ta theo bản năng xem lại hồ sơ của Hạ Lục, trong lòng lại nổi lên nỗi lo sợ bất an.
Đinh Tiềm sẽ không phải như vậy, cô ta tự an ủi chính mình. Cho dù anh cùng Hạ Lục không có quan hệ huyết thống, nhưng nếu ở bên bạn gái của cháu trai cũng là **, không chỉ có người của Đinh gia không cho phép, thì anh cũng sẽ vì bản thân mà không làm như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thanh Nịnh quyết định dành thời giờ đi tới trung tâm Thu Dung nhìn thử.
Vì không muốn dẫn tới sự chú ý của người khác, Diệp Thanh Nịnh đem xe dừng ở bên đường rồi đeo kính râm lên.
Tại khu vực này hầu hết đều là những ngôi nhà xung quanh đều có tuổi đời 20 năm trở lên. Diệp Thanh Nịnh nhìn bốn phía thì phát hiện nơi này không chỉ có đường phố nhỏ hẹp, hoàn cảnh cũng chẳng ra gì, có lẽ bọn họ nghĩ đến tiền thuê thấp cho nên mới đem trung tâm đặt ở chỗ này.
Không biết từ nơi nào lao ra một con chó bẩn thỉu, nó vẫn luôn vây quanh Diệp Thanh Nịnh, thỉnh thoảng vẫy đuôi lấy lòng, giống như muốn nhìn xem người xa lạ này có thể cho nó một chút đồ ăn hay không.
Trên người con chó bẩn đến nỗi nhìn không ra bộ dáng gì, từng sợi lông đều dựng cả lên. Lòng Diệp Thanh Nịnh sinh chán ghét, rồi lại không tiện ở trên đường cái cùng một con chó giằng co, chỉ đành bước nhanh đi phía trước, cố gắng muốn thoát khỏi nó.
Nào biết cô ta càng muốn trốn chạy thì con chó lại bám chặt lấy, đến cuối cùng nó còn hướng về phía cô ta kêu lên.
“Mày đi theo tao làm gì, tao không phải người xấu!” Diệp Thanh Nịnh thấy con chó vẫn đi theo chính mình, sốt ruột mà lầm bầm lầu bầu.
“Uông ——” con chó kêu lên một tiếng giống như đáp lại lời cô nói.
Trong cái khó ló cái khôn, Diệp Thanh Nịnh nhìn thấy ven đường có một cây gậy trúc không biết là ai ném ở nơi đó, tùy tay cầm lấy cây gậy trúc đuổi con chó kia.
“A, đừng đi theo tao.” Diệp Thanh Nịnh nói nhỏ.
Cây gậy trúc đánh vào trên người con chó, nó lập tức sợ hãi mà ngao ngao kêu lên, tiện đà thấp giọng nức nở.
“Đừng đánh, nó chỉ là một chú chó lang thang mà thôi, vô cùng đói bụng mới có thể đi theo cô, sẽ không cắn người đâu.” Giọng nói trong trẻo của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Diệp Thanh Nịnh quay đầu nhìn lại, người đàn ông này có bề ngoài sạch sẽ và hiền lành, trong đầu linh quang chợt lóe, người này giống như là người sáng lập nên trung tâm Thu Dung tên Nhiếp Vũ Canh, trông anh ta ở ngoài còn xuất chúng hơn so với trong ảnh.
Thật đen đủi! Chính mình vốn định tới nơi này tìm hiểu tin tức, nào biết còn chưa chính thức gặp mặt thì đã bị đối phương nhìn thấy mình cầm gậy đánh chó, bộ dáng trông thật đáng khinh, Diệp Thanh Nịnh bực bội không thôi.
“Tôi sợ chó, thấy nó vẫn đi theo mình cho nên mới lo lắng nó sẽ cắn.” Diệp Thanh Nịnh biện giải, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót màu đen cao 8 phân mà mình mới đi được hai ngày, cô làm sao có thể ném lại để con chó kia gặm cơ chứ.
“Được rồi, đem nó giao cho tôi, bây giờ cô có thể đi rồi.” Nhiếp Vũ Canh nhìn cũng không nhìn Diệp Thanh Nịnh một cái.
Anh ta ngồi xổm xuống rồi lấy một cái túi đồ ăn nhỏ từ trong túi của mình ra, đổ chút đồ ăn trên mặt đất, con chó vừa thấy đồ ăn thì lập tức nhào tới.
Ăn xong rồi, con chó lại ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn người tốt bụng trước mặt.
Khi Nhiếp Vũ Canh đứng lên đi về phía trước, con chó liền vẫy đuôi đi theo phía sau anh ta.
Diệp Thanh Nịnh không lên tiếng, lặng lẽ đi theo Nhiếp Vũ Canh. Mắt thấy anh ta đi vào cái trung tâm kia, cô ta cũng đi theo vào.
Nhiếp Vũ Canh mang con chó về trung tâm Thu Dung rồi tự mình giúp nó tắm rửa. Trong lúc vô ý thì nhìn thấy cô gái xinh đẹp lúc nãy cầm gậy đánh chó nhỏ đang tham đầu tham não đứng ở cửa, anh ta cố ý nói: “Cô gái, có phải lòng hiếu kỳ của cô quá nặng rồi không?”
Diệp Thanh Nịnh hơi giật mình, rồi lại nghĩ thầm, nếu đã bị anh ta thấy được vậy cũng vừa lúc nói rõ ràng. Nghĩ vậy cô ta liền thoải mái tiến lên. “Xin chào, tôi là cố vấn pháp luật của công ty Đinh Tiềm tiên sinh tên Diệp Thanh Nịnh, Đinh Tiềm tiên sinh gần đây có lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp một số tiền cho trung tâm, tôi là cố vấn pháp luật của anh ấy, cho nên muốn tới đây tìm hiểu một vài thứ.”
Bởi vì Đinh Tiềm đã quyên một số tiền lớn cho nên đối với cái tên này Nhiếp Vũ Canh không hề thấy xa lạ. Cũng không riêng gì vì chuyện quyên tiền, mà vì đối phương còn là chú nhỏ của Hạ Lục. Khi nghe Diệp Thanh Nịnh tự xưng là cố vấn pháp luật của anh, người luôn luôn bình tĩnh như Nhiếp Vũ Canh cũng không kiềm được sự tò mò mà liếc mắt đánh giá cô ta một cái.
Thấy Diệp Thanh Nịnh mặc một thân trang phục công sở chỉnh chu, phối hợp cùng kiểu tóc được làm tỉ mỉ cộng thêm đôi giày cao gót 8 phân đúng tiêu chuẩn, từ trên cao nhìn vào mình. Nhiếp Vũ Canh lạnh lùng cười. “Cô cúi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, đừng ngại.”