Thừa dịp Đinh Tiềm đi toilet, Hạ Lục nhìn thấy điện thoại của anh ở trên bàn ma xui quỷ khiến thế nào cô lại cầm lấy mở ra xem.
“Tính cách của cô gái chòm sao Cự Giải…” Hạ Lục vừa thấy tiêu đề trên trang web nhịn không được đánh nấc một cái, ai có thể nghĩ đến thân là một học bá vậy mà chú nhỏ lại có thể lên mạng tìm hiểu về mấy thứ này.
Hạ Lục tiếp tục xem, dần dần sinh ra hứng thú.
“Cô ấy năng động, độc lập, nhưng lại tiêu cực, bi quan... Tuy rằng các cô ấy thường rất thông minh, nhưng đối với chuyện tình cảm lại ngây thơ mờ mịt. Cô gái Cự Giải thường mơ hồ đối với những chuyện nhỏ nhặt, nhưng khi gặp chuyện lớn họ lại xử lí cực kỳ thông minh. Cô ấy đơn thuần hơn ngoài dự đoán của mọi người, chuyện mọi người đều hiểu nhưng cô ấy chưa chắc đã không hiểu…”
Tựa hồ có chút ý tứ, Hạ Lục tự liên hệ với bản thân, tính cách quả thật là sự dung hợp của hai loại độc lập và tiêu cực, đối với chuyện tình cảm cũng không phải quá nhạy bén.
“Nếu bạn muốn theo đuổi một cô gái thuộc chòm sao Cự Giải thì cần phải có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, đừng tưởng rằng cô ấy thờ ơ với lời bày tỏ tình cảm của bạn, chẳng qua cô ấy chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi.”
Nhìn đến đây, Hạ Lục rốt cuộc nhịn không được mà cười trộm một cái, nhưng khi cô phục hồi tinh thần mới phát giác Đinh Tiềm đã đứng ở bên cạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.
Đinh Tiềm thu liễm ý cười nơi đáy mắt, cố ý làm như không thấy vẻ mặt đáng yêu của cô, từ trên cao nhìn xuống còn dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Tùy tiện xem di động của người khác là thói quen không tốt.”
Hạ Lục thè lưỡi, không lên tiếng.
Trở lại trường học, Đinh Tiềm bước xuống xe mở ô sau đó đi qua ghế phụ giúp Hạ Lục mở cửa xe, chờ cô xuống xe mới che ô cho cô, hai người yên lặng đi ở trong mưa.
Bầu trời xám xịt, trời lại đổ cơn mưa không khí liền trở nên rất lạnh, vườn trường có rất nhiều cây, lá cây xanh biếc được nước mưa rửa sạch, sạch sẽ lại tươi mát, từng giọt nước trong suốt tí tách rơi xuống, giữa mông lung có một loại ý cảnh giống như thơ.
Hạ Lục nhìn Đinh Tiềm bên cạnh, anh đem áo khoác cho cô còn bản thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cô rất muốn hỏi anh có lạnh hay không.
“Trên người có chỗ nào khó chịu hay không?” Đinh Tiềm như là cảm nhận được ánh mắt của cô, bỗng nhiên mở miệng.
“Khá hơn nhiều rồi.” Hạ Lục nói.
Kỳ thật giờ phút này thân thể của cô vẫn còn suy yếu, thức đêm để truyền thuốc đã làm cho tứ chi mệt mỏi cùng tinh thần hoảng hốt, cũng không thể ngủ một giấc mà lập tức biến mất, cả người đều không có tinh thần.
“Thật sự tốt sao?” Đinh Tiềm có chút không tin tưởng.
“Em vốn không thể thức đêm, thức một đêm liền choáng váng đầu óc, hơn nữa còn phải truyền thuốc, trên người có thể dễ chịu sao?”
Lòng Hạ Lục thắt lại, hóa ra cái gì anh cũng biết. Trong mưa trong gió anh là tiểu vũ trụ làm người ta ấm áp.
Hạ Lục cúi đầu, trên áo khoác có hơi thở ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể của anh. Cô tham luyến mà ngửi một hơi, hương vị giống như cỏ xanh sau cơn mưa, một mùi hương nhàn nhạt và thoải mái, đôi mắt vô thức lại nhìn về phía anh.
Lúc này, Đinh Tiềm cũng chú ý tới ánh mắt của cô, mỉm cười nói: “Anh nhìn em lớn lên từ bé, còn có chuyện gì mà anh không biết chứ.”
Hạ Lục nghe xong lời này trong lòng giống như nổi lên một tầng ái muội, có điểm hưng phấn lại có tâm tư muốn chơi xấu, buột miệng thốt ra. “Vậy chú có nhớ khi còn nhỏ chú đã nói cháu là dã nha đầu, còn nói cháu vừa đen lại vừa gầy không?”
Đinh Tiềm ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không lĩnh hội được chút tâm tư của cô gái nhỏ. Anh còn cho rằng cô nhóc này cách nhiều năm như vậy nhưng vẫn còn mang thù, không khỏi có chút buồn bã. Có khi nào cô lại cho rằng anh thấy cô trở nên trắng trẻo, xinh đẹp nên mới thích cô hay không?
Nước mưa không ngừng tích thành vũng ở bên đường, nước bắn tung toé. Cổ tay áo sơ mi của Đinh Tiềm được xắn lên một nửa, một tay của anh che ô một tay khác cắm ở túi quần, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tiêu sái tùy tính. Nhưng mà, Hạ Lục cũng không bỏ qua chút lạnh lùng ẩn sâu trong biểu cảm của anh, cô có thể nhìn ra được tuy rằng ngoài mặt anh vân đạm phong khinh nhưng cũng không chân chính vui vẻ.
Lúc Đinh Tiềm trầm mặc sẽ toát ra một loại khí chất đầy nam tính nhưng lại lạnh lùng và thờ ơ. Hạ Lục không tiếng động mà đi theo bên cạnh anh, lần đầu tiên dùng một loại ánh mắt đơn thuần thưởng thức một người khác phái, đáy lòng lại tuôn ra một loại cảm xúc kỳ quái, phảng phất như trong lòng vốn có một bông hoa đang chờ ngày nở rộ, bỗng nhiên được cơn mưa tưới lên làm cho nó nở rộ ra.
Đàn ông có phải đều kỳ quái và phức tạp như vậy không?
Hạ Lục cũng không biết chỉ một câu vui đùa của mình đã làm cho cảm xúc của Đinh Tiềm xuống thấp. Trong lòng còn ở cầm lòng không đậu mà nghĩ, cô quen không ít nam sinh nhưng đại đa số đều giống như Đinh Ký, tính tình thẳng thắn, cho dù có tâm tư thì cũng không thâm trầm và đem cảm xúc chân thật giấu ở sâu trong nội tâm giống như Đinh Tiềm. Cô có điểm đoán không ra, còn có điểm đau lòng.
“Truyền thuốc xong thì cùng anh về nhà nhé. Buổi tối ngủ một giấc thật ngon, ngày mai em sẽ không có việc gì nữa.” Đinh Tiềm mắt thấy bên cạnh có chiếc xe chạy qua, sợ bánh xe mang theo nước bẩn bắn đến Hạ Lục thì vội dùng thân thể che chở cô.
Đi qua nhạn viên vô danh ven hồ, Hạ Lục dừng lại rồi chỉ tới chỗ cách đó không xa. “Chúng ta đi xem cảnh nhé?”
Đinh Tiềm có chút ngoài ý muốn nhưng không phải vì chuyện cô còn bệnh mà vẫn nhàn hạ thoải mái như vậy, mà cảm thấy ngoài ý muốn chính là thái độ của cô bỗng nhiên chuyển biến. Thế nhưng là một người thông minh anh chắc chắn sẽ không có hỏi nhiều, tâm sự của thiếu nữ người khác sao có thể thấu hiểu được?
Hạ Lục đi đến bên hồ rồi ngồi xổm xuống nhìn cỏ xanh trên mặt đất, thấy trên cỏ xanh có những giọt nước li ti, ốc sên ở trên lớp bùn đất mấp máy cô mới giơ tay chỉ cho Đinh Tiềm xem. “Chú biết không, ốc sên là loài sinh vật có nhiều “răng” nhất trên thế giới, con nhiều nhất phải có tới 26000 cái “răng” hay còn gọi là gai mềm.”
A? Đinh Tiềm có chút kinh ngạc, anh đúng là không biết ốc sên có nhiều răng như vậy.
Hạ Lục ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục nói: “Nước mưa rơi lên thân con ốc nó sẽ hoà tan chất nhầy ở chỗ miệng của nó, lúc này ốc sên sẽ thanh tỉnh, cho nên ngày mưa ốc sên đặc biệt nhiều, chúng đều bò ra ngoài tản bộ.”
Một giọt nước mắt rơi trên lá cỏ, Hạ Lục vội vàng dùng tay xoa xoa đôi mắt không cho nước ở trên mặt che mất tầm nhìn.
“Cháu còn biết ốc sên là loài sinh vật lưỡng tính.”
Đinh Tiềm cũng ngồi xổm xuống che ô cho Hạ Lục. Anh chú ý tới đôi giày cô đang đi, qua nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn luôn đi loại thương hiệu này, đây là thương hiệu giày lần đầu tiên anh mua cho cô.
Hạ Lục ngẩng đầu mỉm cười cùng anh. “Tuy rằng là loài sinh vật lưỡng tính nhưng đại bộ phận cũng yêu cầu trao đổi t*ng trùng cùng hướng mới có thể đẻ trứng, sau khi giao phối hai con ốc sên đều có thể đẻ trứng, nhưng thời gian chúng nó đẻ trứng đặc biệt dài, thế cho nên có thật nhiều ốc sên trong khi đẻ trứng vì khó sinh mà chết.”
“Cái gì gọi là cùng hướng?” Đinh Tiềm lại hỏi.
Hạ Lục nói: “Chính là hướng của vòng xoắn ốc trên lưng nó, có hai hướng là ngược và cùng chiều với kim đồng hồ, cần thiết phải cùng hướng mới có thể giao phối, bất đồng toàn hướng sẽ sinh ra khoảng cách sinh sản.”
Đinh Tiềm vạn lần không nghĩ tới bản thân sẽ ngồi xổm trên mặt cỏ cùng cô đàm luận vấn đề sinh sản của ốc sên trong thời tiết này, nhìn hai con ốc sên đang cố hết sức bò trên mặt cỏ, thật vất vả mới bò lại gần nhau, râu của chúng nó chạm vào nhau, bắt đầu đầu đối với đầu, đuôi đối với đuôi, không khỏi mỉm cười.
“Chúng ta đi thôi, phía dưới cũng không có gì đẹp.” Hạ Lục nói xong thì đứng lên.
Đinh Tiềm cũng đứng lên đuổi theo cô.
“Du lịch Địa Trung Hải lần tới em có đi không?”
“Có chứ.”
Sao lại không đi cơ chứ? Hạ Lục trong lòng yên lặng nghĩ.
“Lần trước anh tìm em đi ăn cơm nhưng tại sao em không đi? Biết em thích đồ ăn ở Hà Phong Hiên anh đã phải đặt phòng trước đó vài ngày.” Giọng điệu của Đinh Tiềm có chút mất mát.
Cuối cùng anh cũng hỏi tới vấn đề này. Hạ Lục cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, nỗ lực muốn tìm ra một lời giải thích hợp lý. “Trường học bảo chúng cháu rửa sạch hội trường sau đó bọn họ còn phát cơm hộp, cháu liền ăn cùng bạn học vừa lúc lại không mang di động.”
Được rồi, tình huống ngày đó có điểm đặc biệt. Diệp Tiểu Huyền cũng ở đấy Hạ Lục ngượng ngùng cũng phải, xét về tình cảm thì có thể tha thứ. Đinh Tiềm buông tha chuyện này rồi lại hỏi vấn đề khác: “Mấy ngày này sao không gọi điện thoại cho anh, tin nhắn cũng không có một cái nào, ngay cả sinh bệnh cũng không nói cho anh biết?”
Trước kia Hạ Lục không phải như thế. Ngày trước khi anh vẫn đang ở Mỹ cô thường xuyên gọi điện thoại rồi gửi tin nhắn cho anh. Có nhiều lúc cô cùng anh dong dài một ít chuyện sinh hoạt đến quên cả thời gian.
Hạ Lục nhìn về phía Đinh Tiềm, đôi môi mềm mấp máy, muốn nói gì đó nhưng thấy anh cũng nhìn mình, ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong đôi mắt của anh có một loại cảm xúc làm cho trái tim cô đập thình thịch, nhưng chung quy hai người cũng chưa hé răng lấy nửa lời, tâm tình tựa như thời tiết này, mưa sa gió giật.
“Quan hệ họ hàng thì không thể kết hôn sinh con.” Hạ Lục không biết nói gì cứ lẩm bẩm một câu.
Nói hươu nói vượn! Đinh Tiềm chửi thầm một câu. Cứ như vậy cùng cô yên lặng đi về phía trước, bất tri bất giác hai người ở trường học vòng hơn phân nửa.
Hạ Lục cố ý thả chậm bước chân rồi nhìn bóng dáng của Đinh Tiềm, hai đùi đặc biệt thon dài, khó trách lúc anh không lái xe cũng chưa bao giờ thích ngồi phương tiện giao thông công cộng, ngồi xe thuê cũng không thích ngồi phía sau, chỗ ngồi quá chật hẹp đúng là làm khó cho đôi chân dài của anh.
Đi ngang qua tiệm trà sữa bên cạnh sạp bán thịt nướng Hạ Lục liếc mắt nhìn Đinh Tiềm một cái, còn đoán xem anh có thể giống mấy vị tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết hay không, ngạo kiều đi đến trước mặt tiểu ca bán thịt nướng rồi nói với anh ta rằng tôi muốn thu mua quầy thịt nướng của anh, đưa ra một cái giá đi.
Nào biết, Đinh Tiềm chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ giọng nói: “Về sau em nhớ bảo anh ta nướng thịt chín một chút rồi hãy ăn, hơn nữa em phải ăn ít thịt thôi, dù sao cũng không vệ sinh.”
Hạ Lục tâm tựa như chiếc kem dưới ánh nắng chói chang, bỗng nhiên liền hòa tan thành một bãi.
“Chú về sau cũng đừng hút thuốc nữa, thuốc lá đối với phổi thật sự không tốt. Chú cũng phải uống ít rượu thôi nhé, rượu vừa có hại cho gan còn có thể gây nguy hiểm khi lái xe.” Hạ Lục lấy hết can đảm chủ động nhìn anh, trong ánh mắt đều là quan tâm.
Tinh thần Đinh Tiềm chấn động, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy chua xót. Trước kia cũng không phải cô chưa nói qua lời quan tâm, nhưng lúc ấy chỉ giống như một lời quan tâm của vãn bối đối với trưởng bối. Mà lúc này không giống như vậy, từ ánh mắt đến ngữ khí của cô đều tràn ngập sự ôn nhu của một người phụ nữ dành cho một đàn ông, điều này làm cho lòng anh bỗng nhiên liền sinh ra vô vàn hy vọng.
Nhưng mà, lúc anh mang theo ý đồ tiến thêm một bước thì Hạ Lục đã đi vào phòng y tế trường học, anh chỉ đành đuổi kịp sau cô.
Cuối tuần, Hạ Lục trở lại Đinh gia vốn muốn hỏi Đinh Tiềm đã hết cảm lạnh hay chưa, ai ngờ cả ngày hôm ấy cô cũng chưa gặp được anh. Lúc hỏi dì Cầm mới biết được anh đã đi Mỹ công tác.
Đi công tác cũng không thèm nói với cô một tiếng. Hạ Lục rầu rĩ ăn cơm, đôi mắt lại không tự chủ nhìn về phía Đinh Tiềm thường xuyên ngồi, ở đó trống rỗng, cũng không biết chủ nhân của nó bao lâu mới có thể trở về.
“Lục Lục, thân thể của cháu đã tốt lên chưa?” Đinh Triệu Ninh nghe nói Hạ Lục mấy ngày hôm trước phải truyền thuốc lúc nửa đêm, lúc này mới quan tâm hỏi.
“Đã tốt rồi ạ.” Hạ Lục cùng ông Đinh cười cười.
Đinh Triệu Ninh đã 80 cũng gần 90 tuổi, cùng với rất nhiều thế hệ quân nhân trước giống nhau, tính cách của ông đoan nghiêm chính trực, cho dù là lúc ăn cơm ông cũng ngồi đến đoan đoan chính chính. Hạ Lục trước kia có chút sợ ông nhưng hôm nay nhìn thấy râu tóc bạc trắng của ông, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nếu không có ông ấy thì sẽ không có Đinh Tiềm của ngày hôm nay. Chú nhỏ là con trai út, tính cách cũng giống ông nhất, trên người có một loại khí khái không sợ trời không sợ đất.
Đỗ Hành Trí ở một bên phân phó dì Cầm. “Ngày mai là chủ nhật, không bằng chúng ta hãy gọi Thanh Nịnh tới chơi một ngày. A Cầm, sáng mai dì đi mua chút rau về làm đồ ăn nha.”
Dì Cầm lên tiếng nói: “Phu nhân như thế nào đã quên, Diệp tiểu thư cùng A Tiềm đi Mỹ rồi a.”
“Đúng đúng đúng, xem trí nhớ của tôi này. Buổi tối hôm trước con bé cũng đã nói qua với tôi.”
Đỗ Hành Trí cười vỗ vỗ đầu, nhìn thấy Hạ Lục bà như là nhớ tới ra chuyện gì đó, hướng Hạ Lục nói: “Nha đầu, lát nữa ăn cơm xong thì vào phòng của bà nhé, bà có chút việc tìm cháu giúp đỡ.”
“Vâng ạ.” Hạ Lục lên tiếng, trong lòng không ngừng suy đoán xem bà nội Đinh muốn nói gì với mình.