Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 24: Chương 24: Chương 23




“Quà sinh nhật của em.” Đinh Tiềm lấy một chiếc hộp từ trong túi đưa cho Hạ Lục.

“Là cái gì vậy?” Hạ Lục khó hiểu hỏi.

“Trở về xem em sẽ biết.”

Bước chân của Đinh Tiềm chậm lại. Anh nhìn về phương xa thấy nếu đi tiếp thì cũng không có gì đẹp, lúc này anh mới dừng bước chân. “Đi lâu như vậy chắc em cũng mệt rồi, chúng ta ngồi đây nghỉ một lát đi.”

Khi nói chuyện Đinh Tiềm cũng đã chậm rãi ngồi xổm xuống ven đường, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ lấy khăn tay rải xuống rồi mới bảo Hạ Lục ngồi.

Sau khi Hạ Lục ngồi xuống thì anh cũng ngồi ở bên cạnh.

Trong màn đêm bao la những chiếc cây lẻ loi trông giống như một con quái vật. Trên đồng ruộng thỉnh thoảng có những con đom đóm bay qua, phát ra màu vàng huỳnh quang.

Đinh Tiềm nói: “Thật nhiều năm không thấy được đom đóm.”

Anh tùy tiện nhặt lên một hòn đất ném vào chỗ đom đóm đang tụ tập. Quả nhiên chúng đã bị dọa sợ rồi giải tán ra mọi nơi.

Hạ Lục nói: “Rừng rậm nhiệt đới ở Brazil có một loại nấm quý hiếm, vừa đến mùa mưa chúng có thể phát ra màu xanh lục ánh huỳnh quang vào ban đêm, tựa như cây phát sáng trong { Avatar }. Lúc ba ba của cháu đi Brazil đã chụp được rất nhiều bức ảnh.”

Đinh Tiềm nhìn cô, bỗng nở nụ cười. Anh ghé sát lại doạ Hạ Lục hoảng sợ, theo bản năng lui ra sau, tay chống ở trên mặt đất.

“Vào một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ cùng đi tới rừng mưa Brazil ngắm nhìn loài nấm đó.” Đinh Tiềm nói.

Anh chỉ muốn hù dọa cô một chút, cũng không có hành động khác người nào. Hạ Lục thở phào nhẹ nhõm, vỗ rớt bùn đất trên tay.

Chú ý tới vết thương trên đầu gối của cô, Đinh Tiềm quan tâm hỏi: “Đầu gối bị thương là chuyện thế nào? Cháu bị ngã sao? Đã ngã ở chỗ nào?”

“Ở nhà.” Hạ Lục nói cho anh biết bản thân mình lúc lên cầu thang không cẩn thận bị ngã khiến cho đầu gối bị thương.

Ở nhà còn có thể té ngã? Đinh Tiềm cau mày. “Lúc tắm rửa em nhớ chú ý đừng để nước dính vào, miễn cho nó lại bị nhiễm trùng.”

Hạ Lục ừ một tiếng, nhẹ nhàng gục đầu lên đầu gối, một đôi mắt hạnh mở to nhìn Đinh Tiềm. Nhưng mà khi anh đón nhận ánh mắt của cô thì cô vội vàng dời tầm mắt.

“Là ngày nào đó bị ngã sao?”

Đinh Tiềm kề sát vào khuôn mặt của Hạ Lục, hơi thở nóng hổi phả lên khuôn mặt của cô. “Có phải là ngày mà em nghe thấy tin anh cùng Diệp Thanh Nịnh đi công tác hay không?”

Đầu Hạ Lục ong một tiếng, ngượng ngùng đem mặt chôn ở đầu gối, nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên.

Người này càng ngày càng xấu nha. Anh luôn là có thể nhìn ra tâm tư của cô một cách chính xác, khiến cho khuôn mặt của cô nháy mắt liền đỏ lên, trong lòng vừa quẫn bách lại bất an. Đã thế anh còn ở một bên cười quái dị.

Hạ Lục có thể cảm giác được trong lòng mình có thứ gì đó đang lặng lẽ phát sinh biến hóa, không phải đột nhiên có mà là một loại cảm xúc đã ngủ say bỗng nhiên được đánh thức, lại giống như một hạt giống đã gieo trồng gặp được mưa xuân thì nẩy mầm.

Hạ Lục phát hiện khi ở cùng một chỗ với anh càng lâu thì cô càng thích loại cảm giác này. Cô không hy vọng sẽ có người quấy rầy thế giới nhỏ của bọn họ, tựa như ngay lúc này trên cánh đồng mênh mông vô bờ, hoang tàn lại vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ yên lặng ngồi bên nhau.

Hạ Lục không chút nghi ngờ nếu không có những thứ bên ngoài quấy nhiễu thì cô có thể cùng anh ngồi như vậy cả đời. Chỉ là, nơi đáy lòng cũng đang bắt đầu xuất hiện một loại cảm xúc mâu thuẫn đang giãy giụa. Khi mặt trời ló dạng, ban ngày thay thế cho đêm tối, bọn họ chung quy vẫn phải sinh hoạt ở một thế giới đầy ồn ào.

“Nơi này muỗi quá nhiều, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Hạ Lục vội đứng lên.

Đinh Tiềm đuổi kịp, muốn nắm lấy tay Hạ Lục nhưng lại phát hiện cô đang cắm tay ở túi quần.

Tuy rằng từ nhỏ Hạ Lục đã sinh ra và lớn lên ở một đất nước có suy nghĩ cởi mở, thế nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ cô vẫn luôn giữ kẽ. Cô thích tiến hành theo từng bước, mà bản thân anh vào khoảng thời gian trước lại quá mức vội vàng, hận không thể đem hết thảy sự tốt đẹp trên toàn thế giới đặt trước mặt cô. Hy vọng cô đón nhận, hy vọng cô vui vẻ, nào biết cô căn bản chống đỡ không được.

Đinh Tiềm mang theo suy nghĩ riêng yên lặng đi ở phía sau cô. Hai người một trước một sau ở bên bờ ruộng cùng nhau tiến về phía trước.

Sắc trời càng ngày càng đen, ánh trăng giấu ở trong những đám mây lúc ẩn lúc hiện. So với ồn ào và những ánh đèn rực rỡ của thành thị vào ban đêm thì nơi này lại vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có tiếng ếch xanh kêu, nghe vào tai lại cảm thấy nó rất hài hoà với cảnh vật xung quanh.

“Thật nhiều năm không nghe được tiếng ếch kêu, có cơ hội đến nông thôn nghỉ phép cũng không tồi.”

Đinh Tiềm lầm bầm lầu bầu hỏi Hạ Lục. “Con đường này cũng sắp kết thúc rồi, em còn muốn đi tiếp sao?”

“Không bằng quay trở lại đi thôi.” Hạ Lục dừng lại nhìn, phía trước thật sự không có gì để đi tiếp.

Không biết hai người đã đi bao lâu trên con đường này. Đi đến cuối con đường rồi lại quay trở lại, ngẫu nhiên cũng sẽ nói hai câu, ai cũng không muốn kết thúc buổi tản bộ đêm nay.

“Lục Lục, nơi này chỉ có hai chúng ta vậy anh có thể ôm em một cái không?”

Đinh Tiềm giữ chặt cánh tay Hạ Lục, ngoài miệng thì trưng cầu ý kiến của cô nhưng không đợi sự đồng ý của cô thì anh cũng đã ôm người vào trong lòng.

Hạ Lục không nhúc nhích, hai người ôm trong chốc lát, trong lòng tình ý dần dần dày. Đinh Tiềm cúi đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc. Anh vừa muốn hôn lên đôi môi kia thì Hạ Lục lại tránh thoát, không chỉ có như thế mà cô còn chạy rất xa về phía trước, thẳng đến khi không thể chạy được nữa cô mới dừng lại thở hổn hển.

Chờ Hạ Lục đứng thẳng dậy, Đinh Tiềm cũng đã đuổi kịp, còn nhẹ vỗ về tấm lưng của cô. “Em chạy gấp như vậy làm gì, cũng không sợ đau sốc hông.”

Hạ Lục không nói chuyện, hai người cứ đứng như vậy ở trong gió đêm thẳng đến Đinh Tiềm cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

“Bà nội Đinh sẽ không đồng ý.” Hạ Lục ngập ngừng nói.

“Làm sao em biết?” Đinh Tiềm tới gần một chút, cúi đầu tới nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

Hạ Lục không giải thích, nhấp nhấp khóe miệng rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.

Đinh Tiềm cúi xuống nhìn cô. “Em làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao lại bỗng nhiên ngồi xổm xuống?” Anh quan tâm hỏi.

“Cháu muốn thắt lại dây giày.”

Đinh Tiềm lập tức muốn ngất, lại có điểm tức giận. “Em có thể cho anh một câu trả lời thẳng thắn hay không?”

“Cháu vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Hạ Lục ngập ngừng, muốn đem khuôn mặt giấu trong bóng đêm, không cho anh nhìn thấy sự mâu thuẫn cùng giãy giụa của mình.

“Tình yêu không cần chuẩn bị! Chỉ có đón nhận hoặc không đón nhận!” Đinh Tiềm không muốn cô lại trốn tránh, duỗi tay nâng khuôn mặt của cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình. Anh còn muốn nhìn thấy sự hy vọng trong ánh mắt của cô.

“Cháu…”

“Đừng nói nhanh như vậy, em hãy suy nghĩ thật rõ ràng rồi trả lời anh.” Đinh Tiềm bỗng nhiên giống như phạm nhân đang chờ toà tuyên án, muốn kéo dài thời gian. Sợ cô sẽ đưa ra phán quyết mà bản thân anh không muốn nghe nhất, nếu đã như vậy anh tình nguyện không nghe.

Thấy Hạ Lục không nói lời nào, Đinh Tiềm hướng dẫn từng bước. “Anh cảm thấy các phương diện khác của bản thân cũng không tồi. Chúng ta còn quen biết nhiều năm như vậy, cũng đã hiểu rõ gốc gác của nhau. Mẹ nuôi của em còn là chị dâu của anh, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em thì chị ấy chính là người đầu tiên không tha cho anh. Đương nhiên, anh cũng sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với em.”

Đinh Tiềm trầm ngâm một lúc lại nói tiếp: “Có lẽ anh không biết nói lời ngọt ngào giống những người khác, nhưng anh tuyệt đối cũng sẽ không giống một số người lấy con gái ra làm niềm vui, kỳ thật về phương diện này anh vẫn rất…Nhưng mà, đổi lại anh sẽ luôn đặt em ở trong lòng và chắc chắn những việc anh làm cho em đều xuất phát từ trái tim mình.”

Trong bóng đêm, ánh mắt Hạ Lục dần thay đổi, ý cười xuất hiện nơi khóe miệng. Đáng tiếc trời quá tối, Đinh Tiềm không thấy được biểu tình này của cô.

Sau khi xe dừng lại, Đinh Tiềm mở cửa xe lấy trái cây mình đã mua đưa cho Hạ Lục.

Hạ Lục cầm lấy trái cây vừa muốn đi thì Đinh Tiềm giữ chặt cô lại.

“Thời gian còn sớm, bây giờ mới 9 giờ mà thôi. Chúng ta lại ngồi vào xe một lúc được không?”

Đã có một thời gian anh không được gặp Hạ Lục, bây giờ rất luyến tiếc khi phải để cô trở về sớm như vậy.

Hạ Lục không hé răng, cúi đầu ngồi vào xe. Chỉ là, anh mới vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Đỗ Hành Trí.

“Mẹ, con đang ở bên ngoài. Có chuyện gì không thể để ngày mai nói sao ạ?”

Nhìn dáng vẻ này của Đinh Tiềm cô liền biết bà nội Đinh gọi anh trở về.

Hạ Lục cắn môi rồi quan sát biểu tình của Đinh Tiềm, thấy hai hàng lông mày của anh đầu tiên là nhíu chặt ngay sau đó lại giãn ra. Có lẽ anh ý thức được cô đang chú ý tới mình mới không muốn để cô nhìn ra gì đó.

Một khắc kia, Hạ Lục mãnh liệt hiểu rõ bà nội Đinh nhất định là biết Đinh Tiềm đang ở cùng mình cho nên mới cố ý gọi cuộc điện thoại này gọi anh trở về, muốn cùng anh nói chuyện.

“Con thật sự có việc, tối nay trở về con sẽ nói chuyện cùng mẹ.” Đinh Tiềm vẫn luôn chối từ. Chính là vì sự hiếu thuận cho nên anh mới không dám trực tiếp cúp điện thoại.

Tâm chìm xuống, Hạ Lục không tiếp tục chờ anh mà lặng lẽ đẩy cửa rồi xuống xe.

Đinh Tiềm thấy cô đi cũng vội mở ra cửa sổ xe gọi một tiếng. Thế nhưng cô lại giả vờ không nghe được, xoải bước mà đi.

Đinh Tiềm không còn cách nào khác đành phải từ bỏ rồi nói với người bên kia điện thoại. “Được, bây giờ con sẽ trở về. Mẹ hãy chờ con.”

Chờ anh cúp điện thoại mới phát hiện túi hoa quả mua cho Hạ Lục vẫn nằm ở ghế phụ, cô không lấy đi.

Trở lại phòng khách sạn, lúc Hạ Lục thay quần áo mới phát hiện sợi dây chuyền đeo trên cổ vẫn còn nhưng mặt dây chuyền lại biến mất, trong lòng lập tức sốt ruột vô cùng.

Nhất định là rơi lúc hai người tản bộ ở bên ngoài. Cô cũng không kịp giải thích với bạn cùng phòng mà cầm di động vội vàng chạy ra cửa.

Một hơi chạy ra bên ngoài khách sạn, Hạ Lục mở đèn pin di động dọc theo đường nhỏ đồng ruộng cẩn thận tìm kiếm. Đồ vật quá nhỏ, ban ngày đều không dễ dàng phát hiện chứ đừng nói là ban đêm. Cô đi tới đi lui tìm ba lần cũng không tìm được mặt dây chuyền.

Hạ Lục ảo não bản thân lúc trước chỉ lo trốn anh, lúc chạy đi cũng không chú ý mặt dây chuyền bị rơi, hiện tại tối lửa tắt đèn như thế nào tìm được?

Nhưng nếu không tìm vạn nhất hừng đông lại bị người khác nhặt được thì phải làm sao, chẳng lẽ cứ như vậy đem đồ anh tặng ném đi?

Lúc này Lư Tiểu Huệ lại gọi điện thoại tới. “Lục Lục, sao cậu còn chưa trở lại, giáo viên vừa đi kiểm tra phòng nhưng bọn tớ đã che dấu giúp cậu, chỉ là khách sạn sớm sẽ đóng cửa.”

“Được, tớ sẽ trở về ngay.” Hạ Lục không có biện pháp, biết bây giờ cũng không có khả năng tìm thấy cô đành chờ sáng mai sẽ lại tìm tiếp.

Dọc theo đường đi tâm sự nặng nề, lòng lại nghĩ tới mặt dây chuyền, sợ sẽ có người nhặt được sớm hơn cô. Con đường phía trước của cô và Đinh Tiềm không rõ sẽ như thế nào, có lẽ đây là chút kỷ niệm cuối cùng của hai người.

Trở lại phòng, Lư Tiểu Huệ cầm lấy một quả xoài xanh quơ quơ trước mặt Hạ Lục giống như hiến vật quý. “Cậu vừa ra cửa không bao lâu cũng không biết là ai kêu người ở phòng bảo vệ đưa một túi hoa quả tới cho cậu. Đều là loại trái cây nhiệt đới mà ở Nhạn Kinh không có, nếu cậu không trở lại thì nhất định sẽ bị các cô ấy cướp sạch.”

Hạ Lục nhìn cái túi quen thuộc cũng không phát ra tiếng. Nhớ tới tờ giấy Đinh Tiềm đưa vẫn còn ở quần trong túi, cô móc ra xem, mặt trên tất cả đều là tiếng Anh.

Đó là bức thư được gửi tới từ Trung tâm hành tinh nhỏ. Hạ Lục đọc văn kiện mới biết được 5 năm trước anh đã phát hiện một tiểu hành tinh mới, sau đó anh đã nộp báo cáo cho Trung tâm hành tinh nhỏ xin cấp số vĩnh viễn. Trải qua bốn năm xác minh chu kỳ và quỹ đạo một cách chính xác thì Trung tâm hành tinh nhỏ chính thức thừa nhận phát hiện của anh, đồng thời cũng thông báo cho Hiệp hội thiên văn học quốc tế cùng các tổ chức thiên văn khác trên thế giới.

Bởi vì người phát hiện ra tiểu hành tinh có thể tự mình đặt tên cho hành tinh đó, Đinh Tiềm lại dùng thời gian hơn một năm để xin lấy tên cá nhân để đặt cho tiểu hành tinh kia. Từ trước đến nay là chỉ có các danh nhân nổi tiếng mới có thể được hưởng vinh dự đó, trải qua quá trình thảo luận cùng nghiên cứu cuối cùng đề nghị của anh cũng được đồng ý.

Vị trí của tiểu hành tinh đó nằm trong khu vực bầu trời được đánh số Mr04 từ chòm sao Cự Giải tới gần chòm sao Sư Tử. Nhìn thấy cột tên kia Hạ Lục cảm động không thôi, cô không nghĩ tới ở trên bầu trời kia sẽ có một ngôi sao mang tên mình.

Hóa ra anh tới Mỹ không chỉ có là vì công việc mà còn vì vấn đề cá nhân. Các tài liệu chứng nhận quan trọng khác của Trung tâm hành tinh nhỏ anh đều cất giữ, chỉ có phong thư này là đưa cho cô xem.

Đinh Tiềm về đến nhà thì nhìn thấy mẹ của mình đang ngồi trên sofa ở phòng khách, biết bà đang đợi anh đành phải đi qua. Đỗ hành Trí nhìn thấy con trai liền bảo dì Cầm lấy chè hạt sen lại đây.

“Thời tiết khá nóng, trước tiên con hãy uống chè hạt sen giải nhiệt đi.” Đỗ Hành Trí cũng không vội vã vào chuyện chính, trước tiên phải ổn định cảm xúc của con trai.

Đinh Tiềm không nói lời nào, yên lặng bưng chén.

Mắt thấy con trai cũng ăn gần xong, Đỗ Hành Trí mới ôn hòa nói: “Vừa trở về liền không thấy người, ba còn hỏi tới con đó, mẹ đã nói với ông ấy là công ty con có việc. Cũng không biết cả ngày con bận cái gì, bảo con mang bạn gái ở Mỹ về thì con không chịu, bảo con hẹn Thanh Nịnh tới nhà chơi cũng không chịu luôn.”

“Mẹ ——”

Đinh Tiềm cũng không trầm mặc nữa. “Rất nhanh mẹ sẽ biết thôi.”

Đỗ Hành Trí kinh hỉ không thôi. “Xem ra là thật sự đã có bạn gái?”

Chẳng lẽ lần này con trai cùng Diệp Thanh Nịnh đi Mỹ đã có tiến triển mới? Trách không được lúc trước còn im hơi lặng tiếng, bỗng nhiên có một ngày lại nói muốn cùng con bé đi công tác. Hóa ra là sớm có dự mưu.

Đinh Tiềm đoán được suy nghĩ trong lòng mẹ mình, cũng không nói toạc ra, chỉ gật gật đầu. “Cũng gần như vậy ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Đỗ Hành Trí vui mừng ra mặt.

“Đúng rồi, lần này đi du lịch Châu Âu con cũng dẫn theo cô ấy đi.”

Đinh Tiềm lại ừ một tiếng.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Hạ Lục liền gấp không chờ nổi mà chạy ra ngoài bắt đầu tìm kiếm một vòng. Trời không phụ lòng người, đi trên con đường này hai lần cuối cùng cô cũng tìm được mặt dây chuyền.

Cầm lấy mặt dây chuyền dính đầy sương sớm. Hóa ra là móc kẹp mặt dây chuyền bị hỏng, cái này làm cho Hạ Lục bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu, cô đứng lên nhìn thôn trang cùng cây cối ở phương xa trong ánh nắng ban mai, nỗi sợ hãi nơi đáy lòng dần dần biến thành một loại khát khao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.