Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 30: Chương 30: Chương 29




Trong khoang tàu, Đinh Tiềm vừa đi vừa xem tin nhắn. Đinh Ký nói cho anh biết Hạ Lục đang cùng cậu ngồi ở đuôi tàu.

Ở đuôi tàu có không ít người phơi nắng nhưng Đinh Tiềm chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ kia. Cho dù cô mang nón còn đưa lưng về phía mình nhưng anh vẫn có thể lập tức phát hiện ra cô.

Đứng ở phía sau anh mới phát hiện ra bóng dáng của cô lại mảnh khảnh như vậy. Bả vai cùng vòng eo đều nhỏ nhắn, cánh tay thon dài, không có một chút thịt thừa nào.

Đinh Tiềm ngồi xổm xuống vỗ vỗ lưng Hạ Lục.

“Ai, không phải anh——” Hạ Lục vốn còn tưởng là Đinh Ký nhưng khi quay đầu lại mới biết là Đinh Tiềm, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Tên tiểu tử kia lại sử dụng chiêu kim thiền thoát xác sau đó treo đầu dê bán thịt chó.

Đinh Tiềm quan sát những biến hóa rất nhỏ trong biểu cảm của Hạ Lục rồi nghĩ thầm: Trước kia sao mình lại không phát hiện cô rất dễ dàng đỏ mặt như vậy nhỉ?Hơn nữa, đôi mắt của cô bây giờ còn có quầng thâm nhợt nhạt, có thể thấy được tối hôm qua cô cũng không ngủ ngon giấc. Thanh âm của anh bất tri bất giác liền thấp xuống, tràn ngập ôn nhu. “Đinh Ký đi mua kem rồi, chú vừa nhìn thấy nó.”

Hạ Lục giương mắt nhìn anh. Lúc này anh đang đưa lưng về phía mặt trời, làn da bị ánh nắng chiếu thành màu vàng, cả người giống như đang tỏa sáng, trên môi là nụ cười dịu dàng. Cô bỗng nhiên không biết nên nói gì với anh, chỉ nhẹ giọng nói: “Cháu xin lỗi về chuyện ngày hôm qua.”

Ngón tay Đinh Tiềm ấn nhẹ lên đôi môi hồng hào của cô. “Không cần phải nói xin lỗi. Em vẫn còn nhỏ tuổi ngẫu nhiên sẽ có những hành động ấu trĩ, anh đương nhiên sẽ tha thứ cho em. Ngày mai đến Barcelona anh dẫn em đi tham quan viện bảo tàng Picasso nhé.”

Hạ Lục hơi hơi nhấp môi.

Đinh Tiềm mỉm cười, ghé lại gần rồi hôn lên đôi môi của cô, trong ánh mắt nhu tình vô hạn. “Còn chưa nói chuyện yêu đương thì anh sẽ không vội vã kết hôn.”

Hạ Lục giật mình một cái, nhớ tới tình cảnh khi gặp Đỗ Hành Trí vào buổi sáng. Nếu đứng trước mặt Đinh Tiềm cô còn có thể mạnh miệng nhưng tới trước mặt lão thái thái cô chỉ có thể cúi đầu nhận sai.

Lão thái thái cũng không trách cứ gì cô, bà vẫn mang theo gương mặt hiền từ mỉm cười hỏi cô: “Vốn dĩ bà còn cho rằng A Tiềm nói có người trong lòng chỉ là cái cớ, không ngờ được đó là sự thật. Lục Lục, những chuyện khác bà sẽ không hỏi nhưng có một chuyện bà nhất định phải hỏi, cháu có thích con trai của bà không? Có nguyện ý cùng nó ở bên nhau không?”

Hạ Lục không lên tiếng nhưng mà lão thái thái vẫn đang nắm tay cô, loại thái độ ôn nhu này làm cho cô không có khả năng tiếp tục trầm mặc, qua thật lâu cô mới dùng sức gật gật đầu.

Lão thái thái vui mừng không thôi, lại nói. “Nha đầu! A Tiềm là miếng thịt ở trên người bà. Năm bà sinh thằng bé thiếu chút đã không giữ được mạng, nếu không làm cha mẹ thì sẽ rất khó lý giải được tình yêu cha mẹ dành cho con cái, cái gì tốt nhất cũng muốn dành cho nó. Nhưng mà chuyện tình cảm chỉ có thể tự mình đi tranh thủ, bà chỉ hy vọng người nó lựa chọn có thể quý trọng và yêu quý nó thế là đủ rồi.”

Nghĩ đến đây, Hạ Lục ngẩng đầu nhìn Đinh Tiềm nhưng anh lại không nói gì chỉ mỉm cười rời đi.

Nhìn thấy Đinh Ký ở bên trái mạn tàu, trong tay cậu đang cầm ba cây kem. Đinh Tiềm cầm lấy một cây, không chờ Đinh Ký nói chuyện anh đã tránh sang một bên nhường đường cho cậu.

Đinh Ký sửng sốt vài giây rồi mới nhớ tới chuyện đi tìm Hạ Lục.

Barcelona là thành phố nổi tiếng, sau khi rời tàu ba người phụ nữ lớn tuổi vẫn đi theo hướng dẫn viên du lịch như trước. Đinh Ký cùng Diệp Thanh Nịnh tự do hoạt động, Hạ Lục lại đi theo Đinh Tiềm.

Mới đầu Hạ Lục còn có chút không thoải mái, cũng xấu hổ không dám cùng Đinh Tiềm dắt tay nhau đi lại trên đường. Sau khi thấy bên cạnh đều là gương mặt của những người ngoại quốc cô cũng dần dần thả lỏng.

Đinh Tiềm như là biết cô theo sát ở phía sau mới vươn tay ra, rất nhanh đã có một bàn nhỏ nhắn mềm mại đặt vào lòng bàn tay của anh.

Đinh Tiềm mặt mày căng thẳng híp đôi mắt, trong lòng hạnh phúc đến không tưởng được.

Sau khi tham quan viện bảo tàng lịch sử hai người lại đi tới quảng trường Sant Jaume. Đinh Tiềm thuê một chiếc xe ngựa cùng Hạ Lục sóng vai ngồi ở trên xe, du lãm cảnh đẹp danh thành Barcelona.

Dọc theo đường đi Hạ Lục thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn lại, cuối cùng dứt khoát giống như một cô gái nhỏ ngồi quỳ tại chỗ xem các loại cảnh đẹp.

“Lục Lục! Em ngồi thành thật một chút có được không, nếu mà rơi xuống xe anh cũng mặc kệ em đấy.” Đinh Tiềm kéo thân thể nho nhỏ lại gần rồi ôm vào trong ngực.

Hạ Lục lúc này mới nghe lời ngồi thẳng người nhưng khi nhìn thấy lối kiến trúc với hình dáng kỳ lạ vẫn nhịn không được muốn kinh hô.

Từ nhỏ cô đã sinh hoạt ở Châu Phi, ba mẹ rất ít khi mang cô ra ngoài du lịch. Mấy năm nay ở Nhạn Kinh đi học tuy rằng không thể nói là ăn nhờ ở đậu nhưng cũng thiếu sự tự do. Ngẫu nhiên cô cũng sẽ có kỳ nghỉ du lịch chẳng qua là dính quang từ Đinh Ký, hơn nữa những lần đó cũng chỉ là du lịch trong nước. Bởi vậy lần du lịch Châu Âu có rất nhiều thứ khiến cô ngạc nhiên.

Đinh Tiềm sợ cô lại không thành thật trước sau vẫn luôn ôm lấy cô, nhất thời động tình liền cúi đầu hôn cô một cái.

Hạ Lục rất thẹn thùng, lúc nào cũng trốn anh.

Đinh Tiềm cũng không để ý, tay ôm vào bên hông cô. Chờ cô thích ứng với mối quan hệ mới của hai người thì lúc đó sẽ rất thân mật.

Sau khi xuống khỏi xe ngựa hai người đi tham quan viện bảo tàng Picasso. Đinh Tiềm đi mua vé còn Hạ Lục thì đứng xem những nghệ sĩ đường phố biểu diễn.

Đinh Tiềm xa xa nhìn cô, áo thun sọc xanh xen trắng phối hợp quần short, trang phục vừa đơn giản lại mát mẻ, thế nhưng khi rơi vào mắt anh lại cảm thấy đẹp đến mức nói không nên lời. Anh chậm rãi đi về phía cô.

Hạ Lục vốn đang hứng thú bừng bừng xem biểu diễn. Đột nhiên trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm bất an mãnh liệt khiến cho cô kinh hoảng thất thố, trong đám người có một người tóc vàng trẻ tuổi mang theo ánh mắt lén lút, tựa hồ đang cất dấu cái gì đó.

Ánh sáng chợt lóe, Hạ Lục thấy rõ trong người hắn cất giấu một con dao, hắn muốn tấn công du khách ở đây.

Mắt thấy người kia tiếp cận một người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm một đứa trẻ trong đầu Hạ Lục bỗng hiện lên một vũng máu đáng sợ, cô không chút nghĩ ngợi liền tiến lên.

Trong nháy mắt, người kia đã rút dao hướng về người phụ nữ tuổi trẻ. Bởi vì Hạ Lục kịp thời đẩy hắn ra, lưỡi dao nhẹ nhàng xẹt qua cái cổ người phụ nữ kia, vài người đồng thời ngã xuống đất, hiện trường loạn thành một đoàn.

Đinh Tiềm quên mình nhào qua đem Hạ Lục bế lên. Nhìn thấy cô đầy mặt máu tươi anh còn cho rằng cô bị thương, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Anh điên cuồng ôm Hạ Lục muốn đi cản xe taxi.

“Chú nhỏ! Cháu không bị thương, đâu, bị thương chính là người phụ nữ kia.” Hạ Lục lên tiếng thức tỉnh Đinh Tiềm.

Đinh Tiềm lúc này mới cúi đầu nhìn, thấy cô tuy rằng đầy mặt là máu nhưng đôi mắt lại rất thanh tỉnh.

Quay đầu lại xem, tên thanh niên cầm dao hành hung đã bị cảnh sát chế phục còn người phụ nữ bị thương kia đang ngồi một bên chờ đợi xe cứu thương tới.

Hạ Lục nhìn thấy người phụ nữ kia chỉ về phía cô. Hai người chủ động đi qua nói với cảnh sát cô nguyện ý đi làm nhân chứng.

Bất ngờ xảy ra chuyện như vậy hai người tự nhiên không có tâm tình đi tham quan viện bảo tàng Picasso, đi theo cảnh sát tới sở cảnh sát ở gần đó.

Khuôn mặt Hạ Lục dính đầy máu, cô ở toilet rửa sạch sẽ mới đi ra.

Đinh Tiềm hỏi cô trước khi cảnh sát dò hỏi. “Lục Lục! Tại sao em lại mất khống chế cảm xúc?”

Hạ Lục mờ mịt. “Cháu mất khống chế cảm xúc?”

“Anh nhìn thấy em giống như nổi điên nhào về phía bọn họ, có phải em đã nhìn thấy gì hay không, hay là em có điều dự cảm gì khác?” Đinh Tiềm lo lắng không thôi nhìn Hạ Lục. Trong nháy mắt từng biểu tình cùng động tác của cô đã khắc sâu trong đầu của anh.

Hạ Lục suy nghĩ lại chuyện trong quá khứ nhưng vẫn chỉ nhớ ra một vũng máu như cũ, những thứ còn lại cô đều nhớ không nổi.

“Cháu không biết! Khi cháu nhìn thấy bộ dạng khả nghi của người kia thì luôn cảm thấy hắn sẽ làm ra chuyện gì đó. Hắn tạo cho cháu một loại dự cảm không tốt đó là hắn sẽ tấn công du khách bên cạnh.”

“Em nhìn thấy dao trên người hắn sao?”

“Nhớ không rõ.”

Đinh Tiềm không hỏi lại. Anh nói cho cảnh sát biết bạn gái của mình bị hoảng sợ, mong bọn họ đơn giản hóa vấn đề không cần lại kích thích cô.

Cảnh sát đáp ứng, chỉ đặt ra một vài câu hỏi đơn giản đối với Hạ Lục. Dù sao ở đó cũng có rất nhiều chứng nhân, bọn họ có thể cung cấp lời khai làm chứng cứ khởi tố tên kia.

Nhìn thấy dây giày của Hạ Lục bị tuột Đinh Tiềm liền khom lưng ngồi xổm xuống giúp cô cột dây giày, động tác của anh rất tự nhiên. Hạ Lục kinh ngạc nhìn anh, trong lòng không khỏi suy nghĩ, hóa ra chú nhỏ rất thích rất thích mình.

Rời khỏi sở cảnh sát, Đinh Tiềm sợ Hạ Lục lại có điều không ổn liền gắt gao cầm tay dẫn cô đi ăn cơm ở gần đó.

“Em còn muốn đi viện bảo tàng Picasso không?” Đinh Tiềm quan sát Hạ Lục, thấy biểu cảm của cô vẫn như thường mới thử hỏi.

“Đi a! Không phải là chú đã mua vé rồi sao, cháu muốn đi nơi đó.” Cảm xúc của Hạ Lục cũng không vì chuyện vừa rồi mà chịu ảnh hưởng. Tuy rằng cô cảm nhận được trước và sau sự kiện kia thì suy nghĩ của mình có điểm hỗn loạn, giống như là quên mất cái gì đó.

Đinh Tiềm thấy cô không có việc gì trong lòng cũng trấn an, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của cô, mắt ngọc mày ngài. Cô cúi đầu ăn đồ ngọt lông mi hơi hơi chớp động, đầu lưỡi hồng hồng liếm một ngụm phô mai dâu tây, vô cùng dụ hoặc.

“Cho anh ăn một miếng.” Đinh Tiềm ý loạn tình mê, thanh âm lả lướt, đến bản thân anh cũng bị dạo sợ.

Hạ Lục đem cái muỗng đưa cho Đinh Tiềm nhưng anh không nhận lấy.

“Đút cho anh.” Đinh Tiềm nói.

Hạ Lục cong môi cười, dùng cái muỗng xúc một miếng phô mai đưa đến bên miệng anh, nhìn anh ăn xong lại cười một trận. “Ăn ngon không?”

“Ăn ngon cực kỳ, cục cưng nhỏ của anh.” Ánh mắt của Đinh Tiềm giờ phút này nóng rực tựa như có thể đem kem hòa tan.

Hạ Lục bị anh nhìn đến ngượng ngùng, liền muốn chuyển đề tài. “Chú nhỏ——”

“Ai là chú nhỏ, nơi này không có chú nhỏ.”

“Vậy cháu phải gọi chú là gì?” Hạ Lục chớp đôi mắt.

“Gọi là anh trai nhỏ.” Đinh Tiềm đùa giỡn nói. Anh lớn lên rất đẹp trai, lúc còn đi học có thật nhiều nữ sinh ở sau lưng trộm gọi anh như vậy. Hạ Lục cười to, như thế nào cũng không gọi ra khỏi miệng được.

Đinh Tiềm tới gần, tham lam mà ngửi mùi hương trên người Hạ Lục. Cô không cần dùng nước hoa bởi vì trên người cô có mùi hương tự nhiên của thiếu nữ cùng với mùi hương nhàn nhạt hoa tử la lan, vô cùng dụ hoặc.

Hạ Lục nhìn anh, đôi mắt chớp chớp. “Từ trước tới nay chú không nói cho cháu biết chú thích điểm nào ở cháu?”

Đinh Tiềm tròng mắt đảo đảo, giảo hoạt nói: “Thích em xấu, không ai cùng anh tranh giành.”

Hạ Lục bĩu môi.

Đinh Tiềm cười to, vươn tay sờ sờ đầu cô. “Em không biết bản thân mình có bao nhiêu đáng yêu đâu. Lục Lục càng đáng yêu hơn chính là chưa bao giờ lấy điểm này khoe ra.”

Không chỉ có đáng yêu mà cô còn rất thiện lương, rất có cá tính. Ở trong mắt Đinh Tiềm trên người Hạ Lục đều là ưu điểm, nếu có khuyết điểm thì khuyết điểm duy nhất chính là không yêu anh. Chỉ cần yêu anh như vậy thì hoàn mỹ rồi.

Hai người dạo đến đêm khuya mới trở về. Hạ Lục mệt nhọc, đôi mắt híp lại đến không mở ra được, nhịn không được đánh ngáp một cái. Từ nhỏ đến lớn cái cô không chịu đựng được nhất chính là thức đêm.

Đinh Tiềm cảm giác cô càng đi càng chậm mới dừng lại nhìn. “Muốn ôm một cái không?”

Hạ Lục lắc đầu, nhấp miệng cười. Cô lớn như vậy rồi còn ở trên đường cái để anh ôm thì ra cái gì nữa.

“Vậy anh cũng em nhé.” Đinh Tiềm vỗ vỗ lưng chính mình.

Lúc này Hạ Lục cũng không từ chối, chờ anh ngồi xổm xuống cô mới ghé vào trên lưng anh.

Đinh Tiềm đứng lên, cõng cô sải bước đi về phía con tàu. Bên tai là tiếng hít thở rất nhẹ của cô, mái tóc dài của cô lúc nào cũng cọ ở bên tai.

Nhớ rõ lần đầu tiên ôm cô chính là năm anh 15 tuổi. Khi đó anh cùng người khác đánh nhau, cô chạy tới nhìn trận chiến, không giúp đỡ được gì còn cố gắng gây trở ngại. Khi đánh nhau xong anh nhìn thấy cô đi không nổi mới chủ động ôm cô.

Mới đấy cũng đã mười năm rồi. Lúc ấy, anh làm thế nào cũng không nghĩ đến hai người bọn họ sẽ có ngày hôm nay.

Tấm lưng của anh thật ấm áp, một loại cảm giác quen thuộc làm Hạ Lục hoảng hốt như là trở lại thời thơ ấu. Mấy năm nay có vô số lần nhớ nhà, những lúc ấy cô vẫn luôn có một giấc mộng đó chính là ba ba cõng cô về nhà.

“Anh trai nhỏ...”

Trong lúc mơ mơ màng màng anh đã nghe thấy cô gọi như vậy, trong lòng hạnh phúc vô cùng. Cảm nhận được hai luồng thịt mềm mại trước ngực cô đang kề sát phía sau lưng tinh thần anh càng thêm phấn chấn.

“Lục Lục! Chúng ta tới nơi rồi, em mau tỉnh lại đi.” Tới trên boong tàu, Đinh Tiềm nhẹ nhàng thả Hạ Lục xuống.

Hạ Lục tỉnh giấc nhưng vẫn còn buồn ngủ. Cô cùng Đinh Tiềm đi vào trong khoang tàu.

Dẫn Hạ Lục về phòng xong Đinh Tiềm mang theo tâm tình vui sướng đi vào phòng chính mình. Tiểu tử Đinh Ký kia theo thường lệ ngã chỏng vó trên giường ngủ giống như heo. Đinh Tiềm lắc đầu đi lên trước giúp cậu đắp chăn đàng hoàng.

Tắm xong thay quần áo rồi đi ra ngoài. Trong lòng Đinh Tiềm vẫn không yên tâm về Hạ Lục, anh lặng lẽ đi đến đối diện dùng thẻ phòng mở cửa phòng Hạ Lục.

Hạ Lục ngồi ở mép giường cầm khăn lông lau tóc, nhìn thấy Đinh Tiềm tiến vào mới tò mò hỏi. “Sao anh còn chưa ngủ?”

“Anh ngủ không được. Lục Lục!Em không có chuyện gì chứ, buổi tối sẽ không mơ thấy ác mộng đi.” Trong lòng Đinh Tiềm luôn có một loại băn khoăn không thể nói rõ.

Hạ Lục nhìn anh. “Vì sao anh lại cảm thấy em sẽ gặp ác mộng?”

Đinh Tiềm cũng nói không rõ, thở dài một tiếng. “Vì không biết nguyên nhân gì cho nên anh mới lo lắng. Anh luôn cảm thấy em đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.”

“Em quên mất?” Hạ Lục tỏ ra kinh ngạc. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình quên mất chuyện gì đó trong quá khứ.

“Em đừng quên dự cảm của anh so với người khác thì càng mãnh liệt hơn.” Đinh Tiềm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.