Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 38: Chương 38: Chương 35




Hạ Lục về phòng nghỉ ngơi trước, lúc phát hiện Đinh Tiềm trở lại cô đưa mắt nhìn về phía anh. Thấy bộ dáng lảo đảo kia cô vội nhảy xuống giường đỡ người, ngửi thấy trên người anh có mùi rượu cô lập tức nhíu nhíu mũi.

Đinh Tiềm nằm trên giường lấy tay che ánh sáng, cười nói: “Đêm nay uống thật thống khoái, đã rất lâu rồi anh không thoải mái chè chén như vậy.”

“Anh thôi đi, một thân toàn mùi rượu.” Hạ Lục dịch người sang bên cạnh, thật là không muốn dựa quá gần anh.

“Lục Lục, tới đây cho anh ôm một cái nào.” Đinh Tiềm mắt say lờ đờ nheo lại nhìn Hạ Lục.

Hạ Lục không thèm để ý tới anh, ngồi một bên cầm ipad xem phim.

Đinh Tiềm đành phải ngồi dậy lắc đầu làm mình thanh tỉnh một chút, quay đầu nhìn cô. “Anh bảo em lại đây cho anh ôm một cái, em có nghe thấy không hả.”

Hạ Lục đành phải dịch qua.

Chờ cô lại gần Đinh Tiềm lập tức kéo người vào lòng ôm lấy, mặt vùi ở cổ. “Lục Lục, chúng ta đừng quay về mà hãy sống ở trong núi luôn đi. Mỗi ngày chúng ta sẽ lên núi đốn củi, xuống sông mò cá bắt tôm.”

“Được, anh lên núi đốn củi em xuống sông bắt cá.” Hạ Lục khẽ vuốt mái tóc ngắn rồi hôn lên cổ anh, thản nhiên hưởng thụ bộ dáng làm nũng lúc say của anh. Tình yêu hết sức cuồng nhiệt, hai người hận không thể hòa hợp làm một, những lời ngốc nghếch cũng có thể nói ra khỏi miệng.

Hai người đang hôn môi thì di động của Hạ Lục vang lên. Thấy Đinh Tiềm không muốn buông tay cô đành phải đẩy người anh, lúc này anh mới ngoan ngoãn đi tắm rửa.

Điện thoại là ba của Hạ Lục gọi tới. Ông nói cho con gái biết mình sẽ đến Nhạn Kinh tham gia một hội nghị học thuật, thuận đường muốn tới thăm cô.

Hạ Lục vui mừng không thôi. “Ba thật sự sẽ tới Trung Quốc sao? Thật tốt quá, con rất nhớ ba.”

“Vốn dĩ mẹ của con cũng muốn tới nhưng bà ấy có chuyện đột xuất đi không được, ba chỉ có thể một mình tới Trung Quốc.” Giáo sư Green nói hành trình của mình cho con gái nghe, ông còn nói mình muốn gặp bạn trai của cô một lần.

“Được ạ, chờ ba tới đây con sẽ sắp xếp để ba gặp anh ấy. Ba nhất định sẽ thích anh ấy.” Hạ Lục đặc biệt hy vọng ba mẹ có thể thích lựa chọn của mình.

Cha con hai người thân thiết nói chuyện với nhau. Đinh Tiềm để trần thân trên từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Hạ Lục vẫn cầm di động nói chuyện phiếm anh lặng lẽ đi tới ngồi xuống lấy khăn lông lau tóc.

Cắt đứt điện thoại, Hạ Lục hưng phấn nói cho Đinh Tiềm biết ba mình muốn tới Nhạn Kinh. “Ba của em tới tham gia một hội nghị, ông còn nói muốn gặp anh.”

“Em đã nói cho bọn họ nghe về anh?”

Đinh Tiềm cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Anh và Hạ Lục chân chính ở bên nhau cũng chưa lâu, không nghĩ tới cô đã nói cho ba mẹ của mình biết về anh. Lần này giáo sư Green còn muốn gặp anh chứng tỏ khi ở trước mặt ba mẹ cô đã nói về anh không dưới một lần.

“Đương nhiên.” Hạ Lục tưởng tượng đến cảnh rất nhanh là có thể nhìn thấy ba, tinh thần lập tức phấn chấn.

“Vậy không bằng để cha mẹ hai nhà gặp nhau luôn đi, thuận tiện đem hôn sự của hai chúng ta định ra luôn.” Đinh Tiềm đề nghị.

“Cái gì? Hôn sự?” Hạ Lục cho rằng mình nghe lầm, nhịn không được lặp lại một lần.

Đinh Tiềm cười nói: “Chờ em tốt nghiệp đại học xong chúng ta sẽ kết hôn, được không?”

Hạ Lục nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. “Học kỳ này em là có thể hoàn thành chương trình học, năm bốn không dùng tới, sang năm là có thể tốt nghiệp. Giáo viên nói thành tích của em có thể tham gia bảo nghiên.”

“Sang năm em vẫn chưa đến 20 tuổi...Nếu không thì chúng ta cứ làm đính hôn trước?” Đinh Tiềm trước sau vẫn cảm thấy sớm cùng nha đầu này định hôn sự thì mới có thể yên tâm.

“Hà tất phải gấp như vậy. Trước 25 tuổi em không nghĩ tới chuyện kết hôn.” Hạ Lục có kế hoạch của bản thân. Cô muốn ra nước ngoài học tập, không nghĩ sẽ sớm thành gia lập thất.

“25 tuổi không được, như vậy thì quá lâu.” Đinh Tiềm không chờ được lâu như vậy. Hai ba năm anh còn có thể chờ.

“Ít nhất cũng phải chờ em học xong, em không muốn lúc đi học...Dù sao thì em cũng không muốn.” Hạ Lục rất kiên trì với quyết định của mình.

Đinh Tiềm cười nói: “Lúc còn đi học thì sao? Mang thai sinh con ư?”

Hạ Lục thẹn thùng đá anh một cái.

Trình Dục đối với khách vô cùng chu đáo, biết bọn họ buổi tối uống rượu cũng chưa ăn cơm liền phân phó nhà bếp kịp thời đưa bữa ăn khuya lên trước khi mọi người đi ngủ.

Bữa ăn khuya chuẩn bị bốn món: há cảo thủy tinh, canh gà hoành thánh, bánh trôi hoa quế hạt mè cùng gạch cua. Đinh Tiềm muốn ăn thanh đạm vì vậy đã lấy một bát to bánh trôi, chờ anh lấy xong bảo mẫu đẩy xe thức ăn rời đi, trước lúc đi còn dặn dò bọn họ ăn xong thì cứ đặt chén đĩa ở cửa là được.

Đinh Tiềm múc một chén nhỏ bánh trôi rồi hỏi Hạ Lục có ăn không.

“Anh ăn đi, cơm tối em đã ăn không ít.” Hạ Lục không có hứng thú ăn cơm sau 10 giờ.

Đinh Tiềm một mình ăn, lúc ăn cũng không quên khen ngợi đầu bếp người Tô Châu của Trình gia tay nghề thật tốt. Bánh trôi hoa quế vừa ngọt vừa thơm, một chút cũng không dính.

Hạ Lục ngồi ở phía sau, ngón tay du tẩu trên tấm lưng rộng lớn của anh. Động tác giống như leo cầu thanh, dọc theo xương cột sống hướng lên trên.

“Em có thể đừng quấy rối lúc anh đang ăn hay không?” Đinh Tiềm kháng nghị nói. Ngón tay tiểu nha đầu mềm mại như vậy, ở trên lưng lướt tới lướt lui thì bảo anh làm sao có thể chịu được.

Hạ Lục cười khanh khách, dán mặt trên lưng anh.

Đinh Tiềm biết cô thích trò đùa dai, cũng không hề để ý tới động tác nhỏ của cô nữa.

“Người bảo mẫu vừa rồi nói ngôn ngữ ở đâu vậy, nghe thật kỳ lạ.” Hạ Lục tò mò hỏi.

Đinh Tiềm giải thích cho cô nghe. “Đó là bảo mẫu đến từ Tô Châu, người giàu năm xưa ở Thượng Hải đều thuê nữ giúp việc là người Tô Châu. Theo ngôn ngữ Ngô thì họ được gọi là di nương, nhưng hiện tại người ta không gọi như vậy nữa mà thay vào đó chính là bảo mẫu.”

“Trình Dục rất có tiền hả? Em thấy đồ vật trong nhà đều rất xa xỉ, ngay cả bữa ăn khuya cũng chuẩn bị mấy thứ tốt.” Hạ Lục từ giường bên kia bò lại đây nhìn xem.

Đinh gia cũng có tiền, nhưng ở Đinh gia ngoại trừ lão thái thái thì những người khác không biết cách hưởng thụ như thế này.

“Vô cùng có tiền. Trình Dục và Tiểu Tuấn giống nhau, cả hai đều là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật. Bà ngoại của cô ấy trước kia là hỗ thượng danh viện, sinh hoạt xa hoa, trong nhà chỉ riêng đầu bếp thôi cũng đã thuê mười mấy người, các loại đồ ăn từ nam tới bắc, ngay cả đồ ăn Tây Dương đều có thể làm. Trình Dục tuy rằng không biết cách thưởng thức giống như bà ngoại của cô ấy, thế nhưng ở trong vòng bạn bè cũng là một tay ăn nhậu chơi bời.”

Hạ Lục nhìn đầu ngón chân tròn tròn của mình, móng chân hơi hơi có sắc hồng nhạt, trong lòng lại nghĩ, chẳng phải đều là người có tiền hay sao.

Đinh Tiềm ăn xong thì súc miệng. Thấy Hạ Lục cong eo sờ chân y như một con tôm, anh làm bộ muốn cắn đầu ngón chân của cô.

Hạ Lục cả kinh, lần này giống như mèo nhỏ lùi về sau.

Bạn gái nhỏ quyến rũ lại đáng yêu như vậy, Đinh Tiềm vui mừng không thôi. Anh cười to, nhịn không được trêu chọc cô. “Em nên tập yoga nhiều hơn, eo có điểm cương cứng.”

Hạ Lục trừng anh. “Em cũng không phải món đồ chơi của anh.”

Đinh Tiềm trìu mến sờ sờ đầu cô, cười tủm tỉm. “Đứa nhỏ này lại suy nghĩ nhiều rồi. Anh bảo em luyện yoga là muốn thân thể của em có thể mềm mại hơn một chút, chuyện đó thì có gì không tốt chứ.”

“Vậy tối hôm qua sao anh không xem là đứa trẻ đi?” Hạ Lục căm giận trừng anh. Tối hôm qua bị anh đè ép cả một đêm, đến bây giờ chân cô vẫn còn đau đấy.

Bằng không em còn muốn anh chịu đựng, nhẫn đến khi em hơn hai mươi. Đinh Tiềm cười khẽ, mặt vùi trên lưng cô, cách một khoảng thời gian anh dùng thanh âm mềm nhẹ nói: “Không hiểu em đang nói gì luôn.”

Trên lưng Hạ Lục bị anh thổi khí vừa ấm áp lại dễ chịu. Cô xoay người nhìn Đinh Tiềm, thấy đôi mắt đen nhánh của anh đang nhìn mình, cô giơ tay nâng khuôn mặt của anh rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi.

Chỉ một nụ hôn cũng làm cho hai người bốc hoả, khiến Đinh Tiềm ý loạn tình mê. Hạ Lục cố ý né tránh, lăn đến góc giường bên kia rồi nhảy xuống giường nhìn anh.

“Mau tới đây.” Đinh Tiềm hướng cô vẫy tay. Bây giờ anh đang hưng phấn, đâu còn tâm tư để chơi trốn tìm với cô.

Hạ Lục không để ý tới anh, đứng bất động tại chỗ cười tủm tỉm. Đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, tùy thời chuẩn bị chạy đi.

“Mau tới đây, Lục Lục.” Thân thể chỉ huy đại não, Đinh Tiềm không thể không khẩn cầu cô.

Hạ Lục thử tiến lên vài bước, lúc bước đến trước mặt anh rất nhanh cô lại lui về sau.

Đinh Tiềm nhanh chóng đứng lên ôm lấy người kia thật chặt, nhất quyết không cho cô rời đi thêm một bước.

Ở trong lồng ngực rộng lớn lại ấm áp kia Hạ Lục hít hít cánh mũi, ngửi được đều là hơi thở của Đinh Tiềm, môi chạm được cũng đều là da thịt, cảm giác yêu thương càng ngày càng mãnh liệt.

Bên kia thành thị, sau khi buổi tiệc kết thúc Diệp Thanh Nịnh không ở lại biệt thự Trình Dục, tự mình lái xe xuống núi. Hoà nhập vào dòng xe cộ ở đô thị, nhìn ánh đèn lập loè cô mới cảm giác tâm tình chuyển biến tốt đẹp.

Cửa sổ ở trên mui xe mở ra, gió thổi vào khiến cho cả người rất thoải mái. Diệp Thanh Nịnh lái xe lang thang không có mục tiêu đi về phía trước, không biết mình muốn đi tới nơi nào.

Từ con đường đông đúc chạy tới con đường yên tĩnh, người xe ít dần, thần kinh căng thẳng của Diệp Thanh Nịnh cũng không vì vậy mà thả lỏng, cô thở dài một hơi thật mạnh, cũng không rõ là vì sao lại như vậy. Rõ ràng là chỉ cần cô quay lại Mỹ thì có thể giải quyết hết mọi chuyện, nhưng cố tình cô không hạ được quyết tâm.

Vì suy nghĩ việc riêng lực chú ý cũng chịu ảnh hưởng, phía trước có chiếc xe đang muốn tạt vào lề đường, Diệp Thanh Nịnh hoảng loạn quên mất phanh xe ngược lại còn chuyển hướng tay lái. Kết quả xe lập tức lệch khỏi quỹ đạo của đường đi, đụng vào một thân cây ven đường.

Trước đầu xe có khói trắng bốc lên, Diệp Thanh Nịnh cảm giác cái trán đau nhức, một cổ ấm áp từ từ chảy xuống. Cô đưa tay sờ, thế nhưng sờ đến một tay chất lỏng màu đỏ, lúc này mới ý thức được mình đã bị thương.

Chịu đựng đau nhức cô cật lực muốn mở cửa xe, đúng lúc này có người tới đây gõ cửa, chờ cô mở cửa ra người nọ nói: “Để tôi giúp cô gọi xe cứu thương.”

Gương mặt này đong đưa ở trước mắt Diệp Thanh Nịnh. Cô chỉ cảm thấy anh hết sức quen mắt nhưng nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi anh là ai, chỉ đành nỗ lực nói:

“Cảm ơn, nhờ anh gọi điện giúp tôi.”

“Này, cô là Diệp tiểu thư?” Người nọ nhận ra Diệp Thanh Nịnh.

Diệp Thanh Nịnh đỡ trán, nâng hai mắt mê mang nhìn kĩ anh. Cuối cùng cô cũng nhớ ra người này là Nhiếp Vũ Canh, người sáng lập trung tâm động vật Thu Dung.

Diệp Thanh Nịnh được đưa đến bệnh viện xử lý vết thương ngoài da, vết thương ở trán được khâu hai mũi. Sau khi kết thúc cô được đẩy đến phòng bệnh.

Sau khi cảnh sát quan sát hiện trường thì tới tìm Diệp Thanh Nịnh làm ghi chép. Nhiếp Vũ Canh ở một bên bổ sung.

“Diệp tiểu thư, chúng tôi đã gọi người kéo xe của cô đi, chờ công ty bảo hiểm lấy được bằng chứng cô có thể tới đội cảnh sát giao thông lấy xe.” Người cảnh sát giao thông giải thích xong thì rời đi.

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Nhiếp Vũ Canh nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi. Cô gọi điện thoại cho người trong nhà bảo bọn họ tới chăm sóc mình đi.”

Diệp Thanh Nịnh bĩu môi. “Cha mẹ cùng với anh em của tôi đều ở Mỹ, tôi ở một mình.”

“Vậy họ hàng thì sao, chắc hẳn cũng phải có họ hàng chứ. Nếu không thì để tôi thông báo cho Hạ Lục?” Nhiếp Vũ Canh nói.

“Không cần! Tôi không muốn kinh động tới bọn họ, chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, ngày mai tôi sẽ ra viện.” Diệp Thanh Nịnh không muốn để bạn bè, thân thích biết cô vì thất tình mà xảy ra tai nạn xe cộ, làm không tốt lại khiến người khác cho rằng cô luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát.

“Ngày mai xuất viện? Như vậy sao được, kết quả kiểm tra toàn diện vẫn chưa có, ít nhất cô phải nằm viện quan sát mấy ngày.” Nhiếp Vũ Canh thân là giáo sư học viện y, ghét nhất chính là người bệnh không có trách nhiệm với bản thân, tự làm theo ý mình.

Diệp Thanh Nịnh không nói lời nào.

Nhìn vẻ mặt thê lương của cô gái này tựa hồ có tâm sự gì đó. Nhiếp Vũ Canh nhìn cô nửa ngày cũng không bắt được trọng điểm, đành phải nói: “Nếu cô không muốn báo với người trong nhà vậy cũng được, chờ ngày mai có báo cáo kết quả kiểm tra tôi giúp cô làm thủ tục xuất viện.”

Diệp Thanh Nịnh nói lời cảm ơn, Nhiếp Vũ Canh rời đi.

Điều làm cho Diệp Thanh Nịnh cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Nhiếp Vũ Canh cũng không phải là nói ngoài miệng. Buổi chiều ngày hôm sau anh thật sự tới gặp cô, sau khi xem qua kết quả kiểm tra cùng phim chụp CT anh và bác sĩ nói một vài câu, cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý để cô xuất viện.

“Cô có cảm thấy đau đầu một cách ngẫu nhiên hay không?” Nhiếp Vũ Canh nhìn phim chụp CT trong tay, hỏi Diệp Thanh Nịnh.

Diệp Thanh Nịnh gật gật đầu, cho rằng anh nhìn ra gì đó từ phim chụp CT, trong lòng khẩn trương một trận.

“Tuyến tùng trong não bị vôi hóa nhẹ, về sau cô không cần suy nghĩ quá độ, phải chú ý nghỉ ngơi.” Nhiếp Vũ Canh nói.

Diệp Thanh Nịnh bị dọa sợ. “Có nghiêm trọng không?”

“Không tính là nghiêm trọng, có rất nhiều người đều có bị vôi hoa tuyến tùng và vôi hóa đám rối mạch mạc. Cô có thể ăn những loại thực phẩm hỗ trợ làm mềm mạch máu, phòng ngừa sự cứng lại của các mạch máu.” Nhiếp Vũ Canh cũng không muốn làm cô lo lắng.

Cái trán ẩn ẩn đau, Diệp Thanh Nịnh ngồi trên xe Nhiếp Vũ Canh, lặng lẽ đánh giá nội thất đơn giản của chiếc xe. Trong lòng cô nghĩ thầm, anh đường đường là một giáo sư đại học, là một người ưu tú thế nhưng lại sử dụng một chiếc xe như vậy. Khó trách Hạ Lục nói anh thường xuyên tự bỏ tiền túi vào trung tâm, xem ra đều là thật sự.

Chiếc xe vô cùng đơn sơ, người của anh lại không giống như vậy. Mái tóc của anh cắt đến ngắn ngủn, quần áo sạch sẽ mà thẳng thớm, ngũ quan giống như một tác phẩm điêu khắc với từng đường cong rõ ràng, những ngón tay đang nắm tay lái kia vô cùng thon dài, nhìn giống như tay của bác sĩ khoa ngoại, cả người thoạt nhìn rất có khí chất học giả.

Diệp Thanh Nịnh tự giễu, thật hiếm khi mình còn có thể thưởng thức ưu điểm của người đàn ông khác ngoài Đinh Tiềm.

“Tôi vẫn chưa cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, còn giúp tôi làm thủ tục xuất viện.” Diệp Thanh Nịnh lúc này mới nhớ tới chuyện người ta giúp mình nhiều như vậy nhưng bản thân vẫn chưa nói một tiếng cảm ơn.

“Không cần cảm ơn, đều là việc nên làm. Ngược lại thì tôi còn phải cảm ơn cô đấy, đề nghị lúc trước của cô đã cho tôi một gợi ý lớn. Trước kia trung tâm của tôi luôn trong tình trạng thu không đủ chi, sau khi thuê kế toán chuyên trách cùng kiểm toán thì các khoản thu chi đã rõ ràng hơn rất nhiều, những nhà hảo tâm nguyện ý quyên tiền cũng nhiều hơn.” Thanh âm Nhiếp Vũ Canh thanh lãnh, nhưng lời nói lại rất ôn hòa.

Diệp Thanh Nịnh cười khổ một trận, không thể tưởng được hành vi lỗ mãng nhất thời của mình thế nhưng lại là chó ngáp phải ruồi.

“Hạ Lục kéo được hai trăm vạn cho mọi người hẳn là có thể chống đỡ một đoạn thời gian.”

Nói không rõ vì lý do gì Diệp Thanh Nịnh rất nguyện ý nói chuyện với người này.

“Tuy nơi đó tiền thuê nhà không cao nhưng phí điện nước, thức ăn động vật, thuê đầu bếp, hộ sĩ cùng nhân viên vệ sinh cũng phải chi ra một khoản không nhỏ. Bên cạnh đó chúng tôi còn phải mua các loại dụng cụ kiểm tra đo lường, hộp giữ nhiệt độ ổn định, tiền mua thuốc, vắc-xin phòng bệnh, tất cả đều yêu cầu một khoản kinh phí lớn.”

Nhiếp Vũ Canh nói rõ những thứ chi tiêu của trung tâm. Diệp Thanh Nịnh lúc đầu nghe còn cảm thấy thú vị, qua một lúc bỗng nhiên cô tỉnh ngộ, người ta đây là đang nói cho mình biết hai trăm vạn của Đinh Tiềm sẽ đi về đâu. Cô lập tức cảm thấy xấu hổ.

“Có những động vật nhỏ bị bệnh nghiêm trọng chúng tôi còn phải phải tìm bác sĩ thú y chuyên nghiệp, như vậy cũng đồng nghĩa với việc tăng thêm một khoản chi tiêu.” Nhiếp Vũ Canh nói.

“A? Hóa ra anh không phải bác sĩ thú y?” Diệp Thanh Nịnh kinh ngạc.

Lời nói vừa ra khỏi miệng cô lập tức cảm thấy lời của mình vô cùng ngu ngốc, người ta đường đường là giáo sư học viện y, sao có thể là bác sĩ thú y được.

Nhiếp Vũ Canh cười nói: “Thật ra thì tôi có thể làm những cuộc giải phẫu đơn giản, tháng trước tôi còn giải phẫu triệt sản cho 36 con mèo. Cơ thể động vật tuy nhỏ nhưng có ngũ tạng giống con người, chỉ có điều kinh mạch rất phức tạp. Cấu tạo cơ thể của loài chim khác với loài bò sát và cũng khác hoàn toàn với động vật có vú, chính vì vậy luôn cần phải có những người chuyên môn cao chữa trị cho bọn chúng. Mặc dù chúng chỉ là động vật nhỏ nhưng đó cũng là một sinh mạng.”

Giải phẫu triệt sản cho 36 con mèo, nghĩ tới hình ảnh kia...Diệp Thanh Nịnh a một tiếng. Cô cũng biết những con mèo, con chó lưu lạc kia nếu không làm giải phẫu triệt sản mà để chúng tự sinh tự diệt thì càng tàn nhẫn hơn.

( Thú cưng trong mùa động dục phải chịu rất nhiều áp lực về tinh thần, chúng luôn cảm thấy căng thẳng và khó chịu trong cơ thể. Thú cưng được triệt sản khoẻ mạnh, sống thọ hơn rất nhiều, và trở nên hiền hoà hơn vì chúng cảm thấy thoải mái.)

“Anh từng học khoa nào?” Diệp Thanh Nịnh nhịn không được hỏi.

“Khoa giải phẫu thần kinh.”

Trách không được anh vừa thấy ảnh chụp CT đã nói với bác sĩ cô có thể xuất viện, hóa ra anh là một người có chuyên môn.

“Anh đã quen biết Hạ Lục như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.