Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 6: Chương 6




Về đến nhà, Đinh Tiềm không để ai phát hiện ra, lặng lẽ chuẩn bị trang bị đánh nhau.

Nếu muốn đánh được người ta trước tiên phải học được cách bị đánh, từ nhỏ đến lớn Đinh Tiềm đã cùng người khác đánh nhau vô số lần, đã sớm học được cách phải ứng chiến như thế nào.

Một đôi giày có thể trốn chạy là ưu tiên hàng đầu, đánh không lại thì không thể cố chấp, trước tiên phải chạy trốn để bảo vệ bản thân, nhất định không thể thiếu tay thiếu chân, về sau có rất nhiều cơ hội báo thù. Còn phải mặc một chiếc quần có túi để có thể mang theo điện thoại, vạn nhất nếu bị thương thì có thể kịp thời gọi 120 cấp cứu. Anh cũng không nghĩ sẽ gọi thêm người mà quyết định lấy một địch ba.

Trừ những thứ cần thiết thì cái gì anh cũng không mang theo, quần áo nhẹ nhàng ra trận.

Hạ Lục lên lầu vốn định gọi Đinh Tiềm đi xuống ăn cơm, kết quả nhìn anh ở trong phòng xoa tay hầm hè, không biết đang luyện cái gì, cô tò mò đi vào xem.

“Chú nhỏ, chú đang học Lý Tiểu Long à? Chú còn biết cả võ công Trung Quốc?” Hạ Lục đã xem qua phim võ thuật Trung Quốc, biết Lý Tiểu Long, Thành Long, Lý Liên Kiệt đều là người Hoa có công phu vô cùng giỏi. Nhìn thấy động tác của Đinh Tiềm cô còn cảm thấy rất mới lạ, chẳng lẽ người Trung Quốc thật sự đều giống như diễn viên trong TV, mỗi người đều sẽ biết võ công?

Đinh Tiềm thấy cô nhìn mình không chớp mắt, cười nói: “Không phải học Lý Tiểu Long, Lý Tiểu Long là Vịnh Xuân Quyền. Ba của chú đã tìm một người thầy dạy võ cho chú, thầy ấy là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, bây giờ chú chỉ muốn luyện tập lại những gì đã học mà thôi.”

10 tuổi Đinh Tiềm đã học cấp 2, người trong nhà sợ anh ở trường học sẽ bị bắt nạt, cho nên đã để anh chọn cách đánh giống như TaeKwonDo.

Nhân lúc Hạ Lục không chú ý Đinh Tiềm tay mắt lanh lẹ nắm lấy cánh tay của cô bé, một cái lật nghiêng liền đem cô bé quật ngã trên mặt đất.

“A——” Hạ Lục không ngờ được anh sẽ dùng chiêu thức ấy, trên lưng truyền đến cơn đau.

Đinh Tiềm vội vàng nâng cô dậy, nhếch miệng cười: “Cháu cần đề cao cảnh giác, đừng để người ta có cơ hội đánh lén.”

Hạ Lục quên mất cơn đau trên người, hồ nghi mà nhìn chằm chằm anh. “Chú đây là muốn tìm người đánh nhau? Cho nên mới lấy cháu ra luyện tập?”

Đinh Tiềm cười to, xoa xoa phía sau lưng giúp cô, nha đầu này thật là hầu tinh, cái gì cũng không thể gạt được cô. “Chú không tìm người đánh nhau, chú chỉ là không muốn ngồi yên một chỗ, cho nên mới hoạt động một chút mà thôi.” Đinh Tiềm làm bộ làm tịch quơ tay đá chân.

Đinh Tiềm không muốn để người nhà biết mình hẹn người khác đánh nhau, hơn nữa ba của anh sớm đã nói không được đánh nhau, cho nên mỗi lần anh muốn đánh nhau đều phải lén lút.

“Chú muốn đánh nhau thì cũng đừng đi một mình, nếu không lúc bị thương cũng không có người giúp chú.” Hạ Lục không yên tâm mà nói.

“Chú sẽ không đánh nhau.” Đinh Tiềm buột miệng thốt ra, ngay sau đó lại nói: “Cũng sẽ không bị thương.”

Hạ Lục thấy vẻ mặt khoe khoang của anh thì cũng không nói nhiều.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Đinh Tiềm giữa trưa ăn xong cơm liền nhốt mình ở trong phòng, thật lâu thật lâu cũng không ra ngoài. Hạ Lục rất tò mò, có vài lần còn chạy lên lầu đẩy đẩy cửa phòng nhưng không có người đáp trả.

Đinh Ký tới gọi cô. “Mẹ của anh bảo sẽ mang chúng ta đi xem phim { chú chuột siêu quậy }, em có đi không?”

“Em không đi.” Hạ Lục mới không có hứng thú xem cái gì mà chuột siêu quậy, cô có dự cảm theo chú nhỏ sẽ càng thú vị hơn.

“Tiểu Đinh Đinh, anh có thể cho em một ít tiền không?” Hạ Lục bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lát nữa nếu Đinh Tiềm đi ra ngoài mà cô cũng sẽ đi theo như vậy thì cần phải có tiền đi xe.

“Gọi anh, không gọi không cho em.” Đinh Ký nhân cơ hội nói.

“Anh.” Hạ Lục rất thức thời, dù sao cô cũng nhỏ tuổi hơn.

“Muốn nhiều hay ít, 30 tệ có đủ hay không?” Đinh Ký đào túi tiền.

“Đủ rồi.” Hạ Lục cong môi cười. Một đứa trẻ 10 tuổi thì có thể trông cậy vào cậu có bao nhiêu tiền mặt cơ chứ.

Hiếm khi tiểu Đinh Đinh hào phóng như vậy, bảo cậu cống hiến tiền tiêu vặt vậy mà mày cũng không nhăn lại.

Buổi chiều, Đinh Ký được mẹ mang ra ngoài xem phim. Đinh Tiềm mặc một thân đồng phục bóng chày MLB cũng đi ra cửa, Hạ Lục lặng lẽ đuổi kịp anh, nghĩ kỹ lại cảm thấy không yên tâm, cô bé lập tức chạy đến phòng bếp trộm hai bao bột ớt bỏ vào túi.

Thấy Đinh Tiềm đi vào lối đi ngầm, Hạ Lục đoán được anh muốn đi tàu điện ngầm, cô theo sát ở phía sau anh, cũng may trong này có nhiều người, vóc dáng của cô lại nhỏ cho nên mới không dễ dàng bị Đinh Tiềm phát hiện.

Đinh Tiềm nào biết phía sau mình còn có cái đuôi nhỏ, ngồi qua năm sáu trạm anh liền đứng lên chuẩn bị xuống khỏi tàu. Hạ Lục sợ bị bỏ rơi phía sau cho nên cũng nhanh chóng đứng lên, trốn phía sau một người lớn, chỉ lộ ra đầu nhỏ lúc nào cũng chú ý tới mục tiêu.

Lúc Đinh Tiềm xuống khỏi tàu Hạ Lục cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Từ chỗ tàu điện ngầm đi ra, Đinh Tiềm không ngồi xe mà đi bộ rất lâu, Hạ Lục từ từ theo sát phía sau. Đối với đường đi ở Nhạn Kinh cô cũng không quen, hơn nữa bây giờ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, mắt thấy người càng ngày càng ít, con đường càng ngày càng vắng vẻ, thiếu chút nữa cô đã từ bỏ theo dõi bởi vì mệt.

Không được, đều đã đến nơi này rồi vậy thì nhất định phải theo sau. Vạn nhất chú nhỏ thật sự có bí mật, chú ấy một người đơn độc đi gặp mặt, có nguy hiểm mà không ai biết thì không được. Hạ Lục xoa xoa đôi chân đau nhức, lấy hết can đảm theo sau.

Xưởng ô tô Thành Nam, ba thiếu niên kia nhìn thấy Đinh Tiềm đơn độc tiến đến cũng rất kinh ngạc, bọn họ vốn cho rằng tiểu tử này kéo dài thời gian là để tìm viện binh, không nghĩ tới cậu ta còn tới thật.

Mùa thu ở Nhạn Kinh có những cơn gió giật cấp 7 cấp 8, Đinh Tiềm giống như một cao thủ trước đêm đại chiến, vững vàng mà chậm rãi tiến về phía trước.

“Tôi nói này mấy anh bạn, trước khi đánh nhau chúng ta cũng nên nói rõ ràng một chút, cho dù hôm nay tôi thua thì tôi cũng muốn biết vì sao mấy người lại muốn đánh nhau với tôi.”

Đinh Tiềm quét mắt nhìn ba người kia một cái, trong ánh mắt mang theo sự uy nghiêm, đừng nhìn anh chỉ mới 15 tuổi nhưng lời nói lại vô cùng lão luyện.

Người cầm đầu trong ba người kia nói: “Mày biết Hàn Mộng Mộng chứ?”

“Không quen biết.” Đinh Tiềm trả lời vô cùng dứt khoát.

Không quen biết? Ngọa tào, lúc Đinh Tiềm nói không quen biết ba thiếu niên lập tức phát hỏa, lão đại của bọn họ yêu thầm con gái nhà người ta đến chết đi sống lại, tên tiểu tiểu tử này mỗi ngày đều nhìn trộm người ta mà bây giờ lại bảo không quen, đây là tìm chết!

“Mỗi ngày mày đều lấy kính viễn vọng nhìn trộm cô ấy mà còn nói không quen biết?” Các thiếu niên đồng thời hét lên, muốn dùng lợi thế về số người để ra oai phủ đầu với Đinh Tiềm.

Câu nói này làm Đinh Tiềm bỗng nhiên nhớ tới gia đình đối diện nhà anh cũng họ Hàn. Đúng rồi, cô gái kia hình như cũng gọi là Hàn Mộng Mộng.

Thì ra là vì nguyên nhân này, Đinh Tiềm dở khóc dở cười, vì thế anh giống như một người ngông cuồng, đối với những tên có đầu óc đơn giản này anh cũng khinh thường khi phải động thủ với bọn họ, với những gì bọn họ thể hiện cũng chỉ có thể so sánh với chiêu thức của những người phụ nữ nông thôn thường dùng, nắm cánh tay xả quần áo tung ra một chiêu võ bọ ngựa, đối với người tập võ như anh cũng không thể theo chân bọn họ chấp nhặt.

Chỉ là mấy tên tiểu tử này cũng không hề cảm kích, bọn họ hết kéo cánh tay rồi lại ôm chân, dùng hết tất cả các mánh khoé cũng muốn đem Đinh Tiềm thu phục. Đinh Tiềm cũng chưa thấy qua kiểu đánh vô lại nào như vậy, rất không kiên nhẫn, một nắm đấm được tung ra đã làm một người chảy máu mũi.

Hạ Lục trốn phía sau một chiếc ô tô khẩn trương chú ý tình hình chiến đấu, thấy Đinh Tiềm bị bọn họ vây khốn, lòng sinh hiệp nghĩa, từ phía sau xe đi ra, chỉ là cô cũng rất hiểu chiến thuật, lặng lẽ đi qua không kinh động tới nhóm người đang đánh nhau.

Khi đến gần Hạ Lục nhìn thấy trong đó có một tên vô lại đang ôm lấy Đinh Tiềm, cô bé lập tức vòng phía sau rồi bắt lấy áo sau lưng tên kia, thân thủ nhanh nhẹn giống như leo cây thoắt một cái nhảy lên lưng tên kia, sau đó móc ra túi ớt cay tung hết lên khuôn mặt của hắn.

Vì Hạ Lục ném quá mạnh, người nọ ai u một tiếng rồi lập tức bị bột ớt dính lên mặt, mà Hạ Lục cũng bị hất ngã trên mặt đất.

Mọi người đều rất kinh ngạc khi xuất hiện một cô nhóc như vậy, cô nhóc còn mang vẻ mặt hung ác, lớn tiếng kêu lên: “Buông chú nhỏ của tôi ra, cảnh sát rất nhanh sẽ tới bắt các người, các người vậy mà lại dám lấy ba chọi một, thật đúng là vô lại, không biết xấu hổ!”

Đinh Tiềm cũng không nghĩ tới Hạ Lục sẽ đến gây thêm phiền phức, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu. “Lục Lục, cháu nhanh chóng tránh sang một bên đi, nơi này rất nguy hiểm, cháu trốn mau lên.”

Hạ Lục cũng sợ quyền cước không có mắt, biết điều trốn vào chỗ khác.

Lúc Đinh Tiềm đang quan tâm tới Hạ Lục thì trên khuôn mặt của anh ngay lập tức bị trúng một quyền, đôi mắt lập tức bị bầm tím. Điều này đã chọc giận anh, quyền cước tung ra cũng không lưu tình, nảy sinh ác độc muốn đánh cho ba tên kia đến quỷ khóc sói gào.

Trong đó có một tên trong cái khó ló cái khôn, muốn đi công kích Hạ Lục.

Hạ Lục vội vàng móc ra một túi bột ớt khác, hướng trên mặt của tên kia tung ra. Thiếu niên sớm đã có phòng bị, hơn nữa so với Hạ Lục còn cao lớn rất nhiều cho nên mới tránh thoát. Trong khi đó Hạ Lục rải một bao bột ớt thì có hơn phân nửa bị gió thổi lên trên mặt, cay đến nỗi đôi mắt cùng mũi miệng như là muốn bốc khói, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng.

Tên kia thấy Hạ Lục chỉ là một đứa bé, lại vô dụng như vậy cho nên cũng khinh thường việc phải cùng cô dong dài, hắn quyết định đi giúp đồng bọn, thấy đồng bọn đều chảy máu, mà Đinh Tiềm cũng đã híp một mắt liền chạy nhanh phất phất tay ý bảo đồng bọn rời đi.

Thấy người xấu đều đã chạy trốn, Hạ Lục liền chạy về phía Đinh Tiềm. Đinh Tiềm thấy cô bị cay đến đầy mặt nước mắt, tức muốn hộc máu rồi lại có chút dở khóc dở cười. “Đồ ngốc, ai bảo cháu theo tới hả!”

Cái chuyện rải ớt như thế này nếu truyền ra ngoài ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của anh.

“Cháu sợ…sợ chú đánh không lại bọn họ…” Hạ Lục thấy anh hung dữ như vậy, ủy khuất mà lớn tiếng nức nở, nước mắt nước mũi đều vì cay mà chảy ra, nhưng mà cô lại không mang khăn giấy, đành phải cầm lấy góc váy lau mặt.

“Nếu không phải cháu bỗng nhiên chạy ra hại chú phân tâm, chú cũng sẽ không như bây giờ đánh không lại bọn họ, hừ!”

Đinh Tiềm căm giận nhổ một ngụm nước bọt, cảm giác được hàm răng có điểm lỏng lẻo, anh hoài nghi có phải mình đã bị mất một cái răng hay không, phun ra nửa ngày lại không phun ra cái răng nào, hóa ra cũng chỉ là chảy chút máu mà thôi, cũng không có rụng răng.

Nhìn thấy đôi chân nho nhỏ của Hạ Lục lộ ra bên ngoài giày xăng-̣đan dính bùn và máu lòng Đinh Tiềm có chút rung động, làm khó nha đầu này theo mình này một đường dài như vậy, dù sao cô cũng chỉ mới 9 tuổi, đi bộ lâu như vậy chân đều bị giày ma sát, anh cũng không tiếp tục nói nhiều cứ vậy bế cô lên giống như một đứa bé.

Trên đường về nhà, Đinh Tiềm nhịn không được lại trách cứ. “Cháu là một cô gái vậy mà không chịu ngoan ngoãn ở nhà đợi, một hai phải chạy ra ngoài, bên này rất nguy hiểm cháu có biết hay không?”

“Vậy tại sao chú lại tới.” Hạ Lục dụi dụi mắt, nhìn đôi mắt gấu trúc của anh có điểm muốn cười, nhưng lại không cười, bởi vì cô cảm thấy chú nhỏ thật sự rất dũng cảm, lấy một địch ba không nói, lúc bị thương anh cũng không kêu đau.

“Chú là con trai, hơn nữa chú cũng rất quen thuộc nơi này, biết nơi nào có thể trốn, nơi nào có thể tìm được người giúp đỡ.” Đinh Tiềm tự tin nói.

Anh có một người bạn học sống ở gần đó, có tiếng là nghĩa khí, thật sự đánh không lại thì anh sẽ gọi điện thoại để người kia dẫn theo chi viện tới, chẳng qua lúc anh chưa gặp phải tình huống xấu thì anh sẽ tự mình giải quyết.

Nhìn thấy Hạ Lục dụi mắt liên tục, bộ dáng trông rất đáng thương, Đinh Tiềm nhịn không được nói: “Đôi mắt rất đau phải không, để chú thổi giúp cháu nhé.” Trong lúc nói chuyện, anh cũng đã nhẹ nhàng thổi vào đôi mắt của cô.

Đôi mắt Hạ Lục vốn dĩ đang còn nóng rát, được anh thổi như vậy lại nóng hừng hực, càng không dễ chịu, tay nhỏ đẩy ra mặt anh ra.

“Chú nhỏ, đôi mắt của chú thành ra như vậy thì về nhà phải giải thích thế nào đây?” Hạ Lục rất quan tâm tới vấn đề này.

“Đi phòng khám kiểm tra một chút rồi tiêm thuốc chống viêm, sau đó bảo y tá quấn băng một chút, về nhà chú liền nói bị bệnh đau mắt, tạm thời không thể thấy ánh sáng.” Đinh Tiềm sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác.

Hạ Lục che miệng cười.

“Con nhóc này lá gan thật cũng thật lớn, cháu đối với Nhạn Kinh trời xa đất lạ, không sợ gặp phải bọn buôn người đem cháu bán đi hay sao? Bán đến trong núi lớn cho người ta làm con dâu nuôi từ bé.” Đinh Tiềm cố ý hù dọa Hạ Lục.

“Bọn buôn người là cái gì?” Hạ Lục ở Châu Phi còn không gặp được bọn buôn người.

Đinh Tiềm giải thích cho cô nghe. “Bọn buôn người chính là đem con gái bán cho người xấu trong núi, ở Trung Quốc có nhiều vùng núi rất nghèo, có một ít đàn ông cưới không vợ thì sẽ mua vợ về nhà sinh con, sợ cô gái được mua tới sẽ bỏ chạy liền dùng xích sắt xích các cô ấy ở chuồng heo, buổi tối mới cho thả ra.”

Bị anh đe dọa như vậy cả người Hạ Lục giật mình một cái. “Đây là ngược đãi nha, có thể tố cáo bọn họ.”

Đinh Tiềm đang định nói móc cô hai câu, trong lòng bỗng nhiên bị một cái ý tưởng chiếm trụ, hồ nghi mà nhìn cô. “Cháu đi theo chú chạy ra ngoài, có phải là đã dự cảm ra cái gì hay không?”

Hạ Lục ngơ ngẩn nhìn anh, lắc lắc đầu. “Cháu cũng không biết, chỉ là cảm thấy có khả năng chú sẽ có nguy hiểm, sợ chú sẽ bị đánh rồi bị thương.”

“Thật vậy sao, cháu quan tâm chú như vậy ư? Dã nha đầu!” Đinh Tiềm ôm cô đến cánh tay đều mỏi nhừ, muốn đặt cô xuống đất nhưng khi nhìn vào đôi chân của cô lại không đành lòng.

Hạ Lục không tiếng động mà nhìn về phương xa, sắc trời dần dần tối sầm, nhìn không thấy những vì sao khác, nhưng có thể thấy ánh trăng cùng sao Kim. Cô có điểm nhớ nhà, nhưng chỉ trong nháy mắt cô lại cảm giác được sự ấm áp, tuy người con trai này chỉ hơn cô 6 tuổi, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy rất an toàn?

“Chú nhỏ, cháu cảm thấy chú rất dũng cảm, tương lai…” Hạ Lục nói được một nửa thì bỗng nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng, không muốn nói tiếp.

“Tương lai cái gì?” Đinh Tiềm không biết một đứa trẻ thì có thể nghĩ ra chuyện gì cho tương lai.

“Tương lai chờ cháu trưởng thành, chúng ta kết hôn đi.” Hạ Lục thốt ra một câu long trời lở đất.

Phốc, Đinh Tiềm nhịn không được cười rộ lên. “Cháu nghĩ chú sẽ coi trọng một đứa trẻ như cháu hay sao? Cháu lại đen như vậy, tốt nhất là cháu không nên tự mình đa tình thì hơn.”

“Cái gì gọi là tự mình đa tình?” Hạ Lục khó hiểu mà nhìn anh, trong lòng lại gào lên, cháu không đen, cháu không đen a.

Tác giả có lời muốn nói: Chú nhỏ, một ngày nào đó chú sẽ phải trả giá đắt vì lời nói của ngày hôm nay, rống rống rống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.