Mùa hè năm 2016, Đinh Tiềm 16 tuổi đã nộp hồ sơ xin nhập học vào khoa Thiên văn học của đại học Princeton với thành tích học tập xuất sắc cùng với ba bài phát biểu được công bố trên tạp chí thiên văn học đẳng cấp thế giới, chưa tốt nghiệp cấp 3 anh đã sang Mỹ du học.
Trong khi đó, Hạ Lục ở Nhạn Kinh cũng đã học xong tiểu học và bước chân vào trung học, sau 2 năm học tập thành tích của cô đã tiến bộ vượt bậc, tới giai đoạn giữa trung học tiến độ tự học của cô đã vượt qua những bài giảng của giáo viên ở trên lớp.
Năm 16 tuổi Hạ Lục đã trải qua khảo thí thuận lợi thi đậu đại học Nhạn Kinh trở thành sinh viên chuyên ngành sinh vật học.
Ngày nhận được thư trúng tuyển cũng chính là sinh nhật 16 tuổi của Hạ Lục, Tô Nhạc Ngâm mời khách tới dự sinh nhật, tất cả già trẻ của Đinh gia đều được mời tới nhà, hơn nữa bây giờ cũng là lúc Đinh Tiềm đang nghỉ hè.
Đinh Tiềm cùng cha mẹ tới nhà anh ba, Tô Nhạc Ngâm vốn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị, thấy cha mẹ chồng tới thì vội vàng đem công việc trong tay giao cho người giúp việc rồi ra phòng khách tiếp đón mọi người.
Bọn họ cùng nhau nói việc nhà, Đinh Tiềm không có kiên nhẫn để lắng nghe, đôi mắt của anh thỉnh thoảng nhìn lên lầu hai, giống như đang chờ mong điều gì đó, cuối cùng anh vẫn đứng ngồi không yên liền tìm lý do rời đi.
Đinh Tiềm với vừa đi đến cầu thang thì gặp một cô gái trẻ tuổi có mái tóc dài và một đôi mắt to tròn từ trên lầu đi xuống, hai người đồng thời ngẩng đầu tầm mắt chạm vào nhau.
“Lục Lục.” Đinh Tiềm gọi tên cô.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ một cái chớp mắt cô gái nhỏ năm đó đã trở thành một cô gái thanh thuần.
So với khi còn nhỏ thì Hạ Lục của bây giờ đẹp hơn rất nhiều. Lần đầu tiên gặp mặt, khi nhìn vào làn da màu đen của cô người khác có khi còn hiểu lầm cô là người Phi Châu, mấy năm trôi qua làn da đã trở nên trắng nõn, càng khó nghĩ đến chính là mái tóc của cô cũng không còn xoăn như xưa thay vào đó là một mái tóc đen mềm mại, cô cũng không còn mang vẻ phòng bị giống như lúc vừa tới Trung Quốc.
Duy nhất không thay đổi chính là sở thích mặc quần áo, Hạ Lục vẫn thích màu sắc tươi đẹp như cũ, hôm nay cô mặc một cái áo thun màu xanh biếc, kiểu dáng tuy rằng rộng thùng thình, lại không hề dấu sự thuần khiết cùng với vẻ quyến rũ của cô.
“Chú nhỏ, chú đã đến rồi sao?” Hạ Lục vừa thấy anh thì lập tức lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo sự kinh ngạc.
Ngược lại với cô thì bộ dáng của Đinh Tiềm không có thay đổi gì lớn, anh vẫn đẹp trai như xưa, thay đổi duy nhất chính là tính cách của anh.
“Nữ đại mười tám biến, thiếu chút nữa chú đã không nhận ra cháu.” Đinh Tiềm nhìn chăm chú vào Hạ Lục, đặc biệt là mái tóc dài gợn sóng kia.
Hạ Lục cũng không có chú ý tới ánh mắt quá mức thâm thúy kia, cười nói: “Tiểu Đinh Đinh bây giờ đang đi học, gần tới giờ ăn cơm mới có thể trở về, chú nhỏ, nếu không chú hãy đi vào trong phòng của cháu ngồi một lúc đi?”
Hạ Lục vẫn giống như khi còn nhỏ, vẫn xem Đinh Tiềm như một trưởng bối, đối với anh rất thân thiết.
Đi vào phòng của Hạ Lục anh lập tức bật cười, tuy rằng cô đã trưởng thành nhưng tính cách một chút cũng không thay đổi, trong phòng tuy rằng không hề lộn xộn, nhưng những thứ chai lọ một chút cũng không thiếu.
“Chú nhớ rõ trước kia cháu thích đem con nhện thả ra chạy loạn, hiện tại trên sofa hẳn là sẽ không có một con nào a?” Đinh Tiềm nửa đùa giỡn nói.
Hạ Lục nhìn nhìn anh. “Nếu cháu nói có thì có phải chú sẽ chạy xuống lầu hay không?”
“Có thì cháu nên mang nó cất đi, đừng thả ra ngoài dọa người như vậy.” Đinh Tiềm nói.
“Nó đã chết từ cái lần bị gãy chân kia rồi.” Hạ Lục buồn bã nói.
Đinh Tiềm ngồi xuống, tầm mắt tùy ý nhìn xung quanh.
Căn phòng này thật sự không giống căn phòng của một cô gái, cách trang trí chẳng có chút nữ tính nào, không có thú nhồi bông, vật trang trí nhỏ nhắn xinh xắn cũng không có, ngược lại thì chỉ có hai cái đầu lâu dọa người, anh biết trong đó có một cái đầu lâu của một con tinh tinh.
Trên bàn sách đặt một quyển lịch bàn, Đinh Tiềm tò mò mà cầm lên xem, trên đó có một ngày được đánh dấu bằng một hình tam giác nhỏ màu đen.
Đây là có ý tứ gì? Đinh Tiềm lật thêm vài tờ khác nhưng không thấy hình tam giác nào nữa, nếu là nhắc nhở kỳ sinh lý chẳng lẽ không phải mỗi tháng đều phải có sao?
Nhưng mà, lực chú ý của Đinh Tiềm rất nhanh đã bị một sự kiện khác hấp dẫn.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, lúc này Hạ Lục đang đưa lưng về phía anh cho con thằn lằn của mình ăn, dưới ánh nắng mặt trời thân hình mảnh khảnh của cô như ẩn như hiện bên trong chiếc áo thun rộng thùng thình, mà cô lại không hề phát hiện ra ánh mắt phía sau lưng, một lát ngồi xổm xuống, một lát lại đứng lên.
Trong sinh hoạt hằng ngày thì Hạ Lục là một cô gái khá tùy tiện, cái gì cũng không chú ý, mặc bộ quần áo đơn giản nhất, thích ăn nhất đồ ăn ở nhà, cũng không thích trang điểm, so sánh với những cô gái khác thì cuộc sống cô vô cùng đơn giản, nhưng mà ông trời cũng không bởi vậy mà bạc đãi cô mà ngược lại còn cho cô một vẻ ngoài đáng yêu, làm cho cô thoạt nhìn trong sáng và tự nhiên hơn.
Giống một đóa hoa sen mới nở, cánh hoa phấn nộn mà no đủ, tạo cho ta cảm giác thuần khiết và xinh đẹp, làm người lo lắng chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái cô liền toát ra mặt nước, Đinh Tiềm cứ như vậy nhìn cô mà không dám làm gì khác.
Hạ Lục cho con thằn lằn ăn no rồi mới nhớ tới Đinh Tiềm còn ngồi ở chỗ kia, mà bản thân lại không lấy được một ly nước cho anh.
“Chú nhỏ, xin lỗi vì để chú ngồi lâu như vậy mà cũng chưa lấy được ly nước nào, chờ cháu một chút để cháu đi lấy nước cho chú nhé.”
“Không cần, chú không khát.” Đinh Tiềm cũng không để bụng.
Ở trước mặt người quen, Hạ Lục cũng không khách sáo, mỉm cười nói. “Vậy chú lại ngồi ngồi chơi nhé, con Hamster cùng Long Miêu cũng đói bụng rồi, cháu cần phải cho chúng ăn.”
Đinh Tiềm mỉm cười, gật gật đầu ý bảo cô cứ tùy ý, có thể nhìn cô như thế này anh đã cảm thấy thỏa mãn, căn bản không để bụng chuyện cô có lấy nước cho mình hay không.
Thiếu nữ tứ chi thon dài, mặc dù vẫn còn mang theo sự ngây ngô, nhưng cũng đã bắt đầu có dáng vẻ của một người phụ nữ trưởng thành. Đinh Tiềm nhìn cô mở ngăn tủ rồi duỗi hai tay thật cẩn thận lấy hộp thức ăn của thú cưng, dưới ống tay áo là đường cong chạy dài.
Nha đầu này vậy mà không mặc gì bên trong áo thun.
Đinh Tiềm nhíu mày rối rắm lại nhẹ nhàng giãn ra, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hạ Lục, không hề có ý dời tầm mắt.
Hạ Lục vẫn hồn nhiên không phát hiện ra chuyện này, vẫn như cũ vội vàng làm chuyện của mình.
Là khi nào thì phát hiện ra cô đã trưởng thành? Đinh Tiềm tinh tế hồi tưởng lại, hình như là một năm kia khi người nhà tổ chức sinh nhật 20 tuổi cho anh và Đinh Tuấn, cô đi theo anh ba và chị dâu tới làm bạn nhảy với Đinh Ký.
Cô gái 14 tuổi, giống như bông hoa sen ở trong nước, đẹp tự nhiên mà không cần trang sức, vô tình làm người khác nhớ mãi không quên, nhưng mà cô dường như không phát hiện ra vẻ đẹp của mình, cô vẫn luôn yên tĩnh ngồi ở góc, mở to đôi mắt sáng ngời.
“Sao cháu không đi chơi?” Lúc Đinh Tiềm phát hiện ra Hạ Lục thì cô mới vừa ngáp một cái.
“Cháu không biết nhảy.” Hạ Lục thẹn thùng mà cười.
“Tới đây, chú sẽ dạy cho cháu.” Đinh Tiềm nhiệt tình nói.
Năm 20 tuổi, Đinh Tiềm dẫn theo một cô gái nho nhỏ bước vào sàn nhảy, vóc người của cô vẫn chưa cao lớn, thấp hơn anh rất nhiều, chân nhỏ lúc nào cũng dẫm lên giày da, nhưng anh cũng không để ý cứ như vậy mang theo cô nhảy thật sự vui vẻ.
Trong nháy mắt, Đinh Tiềm thấy Hạ Lục ngẩng mặt nhìn mình, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cô lập tức quay đầu đi, thần thái của cô lúc đó không giống như một đứa trẻ, thật sự khiến cho anh phải hoang mang.
Lần đầu tiên Đinh Tiềm phát hiện cô có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt ấy làm anh lưu luyến.
Chuyện cũ lúc nào cũng có thể lấy ra hồi tưởng, Đinh Tiềm mỉm cười.
“Cháu còn siêu năng lực không?” Đinh Tiềm nhìn theo bóng dáng Hạ Lục, đột nhiên hỏi.
Hạ Lục hơi bất ngờ, cô quay đầu nhìn Đinh Tiềm giống như không hiểu anh đang nói cái gì.
“Dự cảm trước chuyện gì đó, dùng suy nghĩ để di chuyển đồ vật.” Đinh Tiềm tiến thêm một bước nói.
“Từ trước tới nay cháu không hề có năng lực biết trước chuyện gì đó, cũng không có khả năng sử dụng suy nghĩ để di chuyển đồ vật, chỉ là trí nhớ của cháu tốt hơn người khác mà thôi, có thể nhớ kỹ chuyện người khác không nhớ, giác quan thứ sáu cũng mạnh hơn so với người bình thường.” Hạ Lục lần đầu giải thích chuyện mình không giống người thường.
Đinh Tiềm mỉm cười, đối với lời nói của Hạ Lục anh tin tưởng hoàn toàn, nếu cô thực sự có linh lực thì sẽ không có khả năng không biết giờ phút này trong đầu của anh đang suy nghĩ cái gì, nếu cô biết thì sẽ không dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy đối với mình.
Hạ Lục thấy anh cười đến cao thâm khó đoán, buồn bực mà nhìn anh, nhưng rất nhanh liền mất đi hứng thú, so với việc tìm hiểu tâm tư của người khác, cô đối với Long Miêu cùng Hamster càng cảm thấy hứng thú hơn.
Đinh Tiềm thấy cô nhìn xung quanh giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó, tìm khắp trên bàn rồi lại quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu tìm phía dưới bàn, cái mông tròn tròn hơi vểnh lên, thoạt nhìn thật quyến rũ.
“Cháu đang tìm cái gì?”
“Cái muỗng nhỏ dùng để cho thú cưng ăn.”
Hạ Lục dùng cả hai tay hai chân bò đến cạnh chân Đinh Tiềm nhìn phía dưới sofa, cũng không thèm để ý tới chuyện toàn bộ cảnh xuân trước ngực đều rơi vào trong mắt người nào đó, mấy năm sống ở thành thị vẫn không thể đổi một ít thói quen từ nhỏ của cô khi còn ở Châu Phi.
Các nhà khoa học nữ ở trung tâm bảo hộ động vật đều sinh hoạt một cách tùy ý, mùa hè người không mặc nội y có rất nhiều, mà phụ nữ của những bộ lạc nghèo khó ở Châu Phi đừng nói tới chuyện mặc nội y, có rất nhiều người căn bản đến áo bên ngoài cũng không mặc.
“Chú nhỏ, chú đứng lên một chút có được không?” Hạ Lục đột nhiên nói.
Đinh Tiềm dịch vị trí, Hạ Lục duỗi tay sờ vào chỗ anh vừa ngồi quả nhiên đã tìm thấy cái muỗng nhỏ mắc kẹt tại kẽ hở của sofa.
Đinh Tiềm hơi hơi kinh ngạc mà nhìn cô, miệng lưỡi khô khốc, đứa nhỏ này thật sự là rất không hiểu thế nào là tránh hiềm nghi.
“Lục Lục ——” Đinh Tiềm thấy lực chú ý của cô luôn là đặt ở trên Long Miêu, lập tức đứng lên đi về phía sau cô.
“Sao ạ?” Hạ Lục vẫn như cũ không có ngẩng đầu, cầm muỗng nhỏ khảy trong bát thức ăn của Long Miêu, tập trung tinh thần quan sát.
“Anh ba của chú được điều tới Nam Kinh công tác, cả nhà chuẩn bị chuyển tới đó, cháu đã biết chưa?”
“Cháu đã biết, hai ngày trước dì cũng đã nói qua, còn nói tiểu Đinh Đinh không đi theo bọn họ mà ở lại Nhạn Kinh tiếp tục đi học, sống tại nhà ông nội.” Hạ Lục một chút cũng không nhọc lòng chuyện này, dù sao cô đã thi đậu đại học, ngày thường có thể ở trong trường học.
“Vậy còn cháu?”
“Cháu sẽ ở trường.”
Nha đầu này hiển nhiên là không hiểu rõ ý tứ của anh, Đinh Tiềm trong lòng than nhẹ một tiếng, thử đặt tay trên vai của cô, thấy cô không phản ứng thì chậm rãi khẽ vuốt một lát.
“Trừ bỏ trọ ở trường, dù sao cũng phải có chỗ đặt chân chứ, lúc trường nghỉ học thì cháu sẽ đi đâu?” Đinh Tiềm hỏi.
Hạ Lục lúc này mới ngơ ngẩn, cô đúng là không nghĩ tới vấn đề này, cô vốn nghĩ nghỉ đông và nghỉ hè sẽ trở lại Châu Phi đoàn tụ với ba mẹ, nhưng mà ngày thường cũng có ngày nghỉ, bây giờ dì dượng chuyển nhà cô liền không còn nhà để về.
Đinh Tiềm hơi hơi cúi người xuống, nhìn ngũ quan xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng của cô, đề nghị nói: “Bằng không, cháu đến nhà của chú đi, chú sẽ bảo người trong nhà chuẩn bị một phòng cho cháu, dù sao nhà của chú có rất nhiều phòng, thư phòng của chú cũng có thể cho cháu dùng.”
Hạ Lục không nghĩ tới anh sẽ đưa ra đề nghị này, nhưng cô cũng cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu. “Được ạ, ở tại nhà chú thì cháu cũng không cần cùng tiểu Đinh Đinh tách ra, lúc anh ấy không làm được bài tập cháu còn có thể dạy anh ấy.”
Thằng nhóc kia còn thông minh hơn cháu, kỳ thi hàng năm đều đứng thứ nhất, như vậy còn cần cháu dạy sao? Đinh Tiềm chửi thầm một câu, trên mặt lại không lộ ra điều gì.
Nhớ tới cái gì đó, Đinh Tiềm lại nói: “Lúc ở Mỹ chú đã mua hai chiếc máy tính hiệu apple, cháu cùng tiểu Đinh Đinh mỗi người một cái.”
Hạ Lục quay đầu lại, khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc. “Thật sự? Cháu cũng có sao?”
Không biết vì sao, nhìn Hạ Lục kinh ngạc như vậy Đinh Tiềm bỗng nhiên có chút chua xót, cha mẹ của cô đều ở Châu Phi, cuộc sống sinh hoạt kham khổ, phí sinh hoạt chu cấp cho con gái hẳn cũng không nhiều, cho dù Tô Nhạc Ngâm đối xử với Hạ Lục như con gái thì với tính cách của cô nhất định sẽ không có thêm yêu cầu nào.
“Đương nhiên là có cháu, phàm là những thứ tiểu Đinh Đinh có thì cháu cũng nên có.” Đinh Tiềm ôn nhu mà nhìn Hạ Lục.
Hạ Lục ngập ngừng nói: “Cháu như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy, máy tính hiệu apple rất nhiều tiền a.”
Cô muốn nói chờ cháu trưởng thành kiếm được tiền thì sẽ trả lại cho chú, nhưng cô lại nghĩ chú nhỏ hẳn sẽ không thích nghe những lời này, vì thế cô đành nuốt xuống những lời muốn nói.
Lúc này bên ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa, Đinh Tiềm lập tức đi tới mở cửa.
Đinh Tuấn đứng ở cửa nhìn thấy anh, cô ấy lập tức mở to mắt vì ngạc nhiên, nhưng mà một người thông minh như cô ấy đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ nói cho bọn họ biết. “Thím ba gọi mọi người xuống ăn cơm.”
Đinh Tiềm ừ một tiếng, lúc anh quay đầu gọi Hạ Lục thì lại thấy cô đang ghé vào cửa sổ, giống như đang nói chuyện cùng người phía dưới.
Anh đi đến phía sau Hạ Lục thì nhìn thấy tên nhọc Đinh Ký đứng ở dưới lầu, vừa ăn đu đủ vừa hô to với Hạ Lục: “Mẹ của anh mua thật nhiều dương mai, nếu em còn không xuống thì sẽ bị ăn sạch.”
“Anh sẽ không để dành cho em sao.” Hạ Lục vươn nửa người ra ngoài cửa sổ, chỉ lo cùng Đinh Ký nói chuyện cho nên không phát hiện có một người đứng ở phía sau. Người kia sợ cô gặp nguy hiểm, đôi tay vẫn luôn đặt ở gần chỗ eo của cô, lại không dám đưa tay ôm lấy.