Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 17: Chương 17: Bắt cóc (1)




Sau khi bộ phim Trần Mỹ Mỹ đóng được phát sóng, không ngờ lại nhận được phản hồi tốt từ khan giả, mặc dù còn kém hơn nhiều so với các bộ phim mà Lam Kim Ngọc đóng trước đây, nhưng với bộ phim quy tụ toàn diễn viên mới mà nói, đạt được tỷ lệ rating như giờ cũng không phải là tệ, ít nhất cũng khiến Lam Kim Ngọc hài lòng.

Thậm chí có fan còn lên Weibo của cô ken kỹ năng diễn xuất của cô tốt, dù cho chưa chắc họ có kiến thức về diễn xuất.

Trong lúc Lam Kim Ngọc còn đang ôm điện thoại cười ngây ngốc thì đã xảy ra hai chuyện lớn..

Đầu tiên là nữ chính của phim bị một người giấu mặt tung ra bằng chứng vào quán rượu với Tiểu Khai, một người đàn ông đã có vợ. Sau đó, lại có tin quán rượu đó bị cảnh sát kiểm tra, không ngờ phát hiện ra bọn họ đang sử dụng ma túy, trong đó, có cả nam chính của bộ phim, cả hai diễn viên chính, gánh vác trên vai thành công hay thất bại của cả một bộ phim lại cùng nhau vào tù, nghĩ thôi cũng đủ biết tình cảnh của bộ phim hiện giờ lâm li bi đát thế nào.

Mới một ngày mà tin tức này đã tràn lan khắp các mặt báo, các phương tiện truyền thông cũng nhao nhao tẩy chay bộ phim.

Giờ khắc này, Weibo của Trần Mỹ Mỹ gần như bị tê liệt hoàn toàn, bình luận ở khắp mọi nơi: “Nam, nữ chính cùng xong đời rồi, thân là nữ thứ chính, cô phải đứng vững nhé.”

“Cũng có thể là, phim này đã bị ám, chắc chắn là trước khi phim bấm máy đã quên đến Đền thờ Tổ thắp nhang khấn rồi, giờ thì hay rồi, đắc tội đến cả Tổ nghề luôn rồi.”

Ngay tại lúc Lam Kim Ngọc tưởng rằng đây đã là kết quả tồi tệ nhất rồi, thì một chuyện đến cô cũng không thể nào ngờ đến lại xảy ra – cô bị bắt cóc rồi.

Bởi qua bộ phim này cô cũng đã chứng minh được rằng mình có thực lực, nên bây giờ Lam Kim Ngọc cũng có không ít fan, nhưng cô không ngờ, trong số fan của cô lại có những thành phần fan quá khích. Trong lúc cô đang trên đường đến siêu thị bỗng có một chiếc xe tải nhỏ phóng nhanh về phía cô, ngay lúc cô tưởng chừng như bị đâm trúng thì bị một người ôm lấy, cô chưa kịp chống cự thì đã bị bịt mũi bằng một chiếc khăn tẩm thuốc mê, sau đó, cô bị đưa lên xe tải.

Bóng đêm buông xuống, đường xá cũng bắt đầu đông đúc, nhưng không một ai biết, ngay trên chính con đường này vừa mới xảy ra một vụ bắt cóc.

Lam Kim Ngọc mơ màng tỉnh dậy, phát hiện hai tay cô đang bị trói vào đầu giường, trên người còn được đắp một cái chăn ấm, cô đang bị nhốt trong một căn phòng được trang trí hết sức đáng yêu, toàn bộ căn phòng tràn ngập hình vẽ hellokity, khắp mọi nơi, kể cả trên giường, điều này làm cô nhớ đến căn phòng như phòng công chúa của mình.

Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, cô vô cùng hoảng sợ, nhưng khi phát hiện ra trong phòng chỉ có một mình mình, cô dần bình tĩnh lại, cô cần nhanh chóng nghĩ cách để thoát khỏi đây mới được, bởi kẻ bắt cóc có thể tiến vào đây bất cứ lúc nào.

Trong lúc cô đang tập trung nghĩ cách thì một âm thanh quen thuộc vang lên, tiếng chuông điện thoại của cô.

Cô tập trung nhìn khắp căn phòng, cuối cùng cũng thấy điện thoại của mình đang nằm dưới đất ở phía sau cái tủ, có thể là bị rơi lúc bọn bắt cóc đưa cô vào phòng, nhưng bọn chúng lại không biết.

“Phù, may mà vẫn còn có cái điện thoại!”

Cô đang muốn giãy giụa thoát ra thì lại thấy tay mình bị trói lỏng le lỏng lẻo, chỉ cần dùng tay lắc nhẹ một cái, dây trói ngay lập tức liền rơi ra.

“Bọn bắt cóc này làm việc đúng là không có tâm gì cả” Một chút chuyên nghiệp cũng không có.

Cô đi xuống giường, việc đầu tiên làm chính là nhặt ngay điện thoại của mình lên, sau đó làm một hành động mà rất lâu rất lâu sau này cô vẫn còn cảm thấy hối hận, đó là, cô không gọi điện báo cảnh sát ngay mà lại đi gọi cho Phó Bách Niên, mà người đàn ông này rảnh rỗi không tưởng, điện thoại vừa reo một chương đã nhấc máy.

“Trần Mỹ Mỹ kia, cô chết rồi sao? Tôi tìm cô cả buổi chiều rồi đấy, tìm ở công ty không thấy, tới nhà tìm cũng không thấy đâu, cô nói cho tôi biết rốt cuộc là cô chết ở đâu rồi?”

Giọng nói Phó Bách Niên âm trầm đến đáng sợ.

Lam Kim Ngọc vội vã đáp lại: “Phó Bách Niên, mau mau cứu tôi, tôi bị người ta…..người ta bắt cóc rồi!”

Còn chưa kịp nói hết lời, điện thoại đã bị người ta cướp đi, Lam Kim Ngọc lặng lẽ nhìn gã đàn ông đeo mặt nạ trước mặt, khóc không ra nước mắt.

“Xuýt chút nữa là nói xong rồi, người này đúng là đến không đúng lúc mà!” Lam Kim Ngọc ngồi chồm hổm trên nền nhà suy nghĩ, không hề hé răng lấy một lời nào.

Gã đàn ông bất ngờ đi tới gần cô, mở cửa sổ ra và ném bay cái điện thoại đi, giọng khàn khàn đe dọa: “Trần Mỹ Mỹ, cô đã vào tay tôi rồi thì đừng có mơ mà thoát ra được.”

Lam Kim ngọc tức giận liếc mắt nhìn gã một cái: “Trước khi anh vào đây thì tôi cũng đã gọi cảnh sát rồi, anh tốt nhất nên thả tôi ra thì hơn, nếu không thì…”

Gã đàn ông đi đến gần cô, rồi bất ngờ cúi người nhấc bổng cô lên ném lên giường, cô còn chưa kịp nhìn mặt gã thì đã nghe thấy giọng cười mang theo đầy vẻ giễu cợt: “Trần Mỹ Mỹ, dù cô có báo cánh sát đi chăng nữa thì cũng không sao, bọn chúng không tìm được chỗ này đâu, ha ha.”

“Anh bắt tôi đến đây có ý đồ gì? Bây giờ trên người tôi không có tiền, mặt không đẹp, mà dáng người cũng chẳng ra sao… rốt cuộc là anh muốn gì chứ?”

Giờ phút này, trong đầu cô hiện lên từng đoạn từng đoạn phim kinh dị, hiện lên từng sát nhân biến thái với khuôn mặt luôn luôn nhăn nhó cười.

Gã đàn ông đến ngồi cạnh cô trên giường, điềm đạm cầm lên từng đoạn dây thừng trói tay cô lại, sau khi làm xong tất cả, gã kề sát vào tai cô khẽ đáp lại: “Trần Mỹ Mỹ ơi Trần Mỹ Mỹ, tôi không có ý đồ gì cả, cũng không muốn làm cô bị thương, tôi chỉ muốn cùng cô ở cùng một nơi, sống chung một chỗ mà thôi.”

“Trần Mỹ Mỹ, tôi thật lòng thích cô, từ rất lâu rất lâu rồi, nhưng bây giờ, cô có nghiều fan như vậy, tôi thì tính được là cái thá gì chứ? Trước kia cô còn trả lời thư của tôi, còn bây giờ thì sao, bây giờ cô còn chả thèm để ý đến tôi nữa rồi.”

Khuôn mặt thô kệch của gã vẫn kề sát bên tai, từng đợt hơi thở vẫn cứ đều đều phả vào cổ cô, rồi cứ như vậy, gã nằm trên vai cô ngủ ngon lành, khiến cô tức muốn điên.

Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng: “Phó Bách Niên, mau chóng cứu tôi, mau chóng mang cảnh sát tới đây cứu tôi đi!”

Nhưng sự thật thì vẫn luôn phũ phàng như vậy, dường như Phó Bách Niên không có nghe được lời cầu nguyện của cô, đã mười một giờ tối rồi, bóng dáng Phó Bách Niên còn chưa thấy đâu, mà bụng của cô đã réo tung trời rồi, khiến ngay cả gã đàn ông đang ngủ kế bên cũng bị tỉnh dậy, rốt cuộc thì gã cũng hiểu được mọi chuyện đang xảy ra.

Gã vậy mà nhìn cô nở nụ cười!

“Cô đói bụng rồi à, vậy thì để tôi đi chuẩn bị cho cô một bữa tối thịnh soạn, đợi sau khi ăn no say rồi, thì nghỉ ngơi một chút, sau đó, chúng ta sẽ cùng đi tới một nơi, ở đó, chúng ta sẽ được sống bên nhau đời đời kiếp kiếp, ha ha ha.”

Lam Kim Ngọc ngạc nhiên mở to cả hai mắt, nhìn về phía gã đàn ông vẫn đang đeo mặt nạ: “Anh, anh nói cái gì, đi đâu? Đi đâu nữa chứ? Đừng nói là đi xuống địa ngục nhé?”

Gã đàn ông không hề trả lời cô, mà quay người đi luôn ra ngoài.

Lam Kim Ngọc nằm trên giường mà hai mắt giáo dác không ngừng.

Cô đã chết một lần rồi, thật sự là cô không hề muốn chết thêm lần thứ hai nữa đâu, cô muốn khỏe mạnh sống tốt cuộc sống này, chết là một chuyện hết sức kinh khủng, cô không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Lam Kim Ngọc càng nghĩ càng thấy đau lòng, nước mắt nước mũi cứ thế giàn giụa chảy ra không ngừng, làm ướt một mảng ga trải giường.

_ _Phó Bách Niên ơi, mấy chú cảnh sát ơi, mọi người nhanh nhanh tới đây cứu tôi với! Tên biến thái kia muốn giết người rồi, mọi người mà không tới nhanh, ngày mai tôi đã biến thành một cỗ thi thể rồi.”

Người dịch: Huyết Lang Vương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.