Sáng sớm, sau khi chạy bộ trở về, Lam Kim Ngọc phát hiện điện thoại của mình giống như bị khủng bố, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là của Vy Vy, cô vội gọi lại, vừa đổ chuông Vy Vy đã nhấc máy, cô ấy tra hỏi: “Fabebook của cô bị gì vậy?”
“Weibo? À... Cô nói mấy cái tin đó hả, đúng, là do chính tôi đăng lên!”
Từ Cẩm Ca đăng lên Weibo một bức ảnh cô chụp cùng với Phó Bách Niên, cử chỉ vô cùng thân mật, nó lập tức dẫn đầu về lượt xem cũng như lượng người bình luận, ngay sau đó, Lam Kim Ngọc dùng Weibo của Trần Mỹ Mỹ đăng một tấm ảnh khác, nam chính vẫn là Phó Bách Niên, trong ảnh, hai người cũng rất thân thiết, địa điểm cũng như khung cảnh trong hai bức ảnh lại giống hệt nhau.
Dù Trần Mỹ Mỹ rất ít fan hâm mộ, nhiều lắm cũng chỉ hơn trăm người, ngoài vài tài khoản bán hàng online ra thì hầu hết đều là người quen, vậy nên, ảnh cô đang ban đầu chỉ có vài người xem, nhưng sau một ngày, Weibo của cô đã trở nên nổi tiếng.
Vy Vy hét lên trong điện thoại: “Bà cô của tôi ơi, cô đúng là không hiểu chuyện mà, dù sao thì cô và Từ Cẩm Ca cũng là đồng nghiệp với nhau, cô có thể đừng đối đầu với cô ấy được không? Cô xem đi, cô có thể đấu lại cô ấy sao, bây giờ trên Weibo toàn bình luận mắng cô đấy cô biết không? Họ bảo cô là đồ béo chết tiệt, mắng cô không biết xấu hổ kìa.”
Cả thế giới đều biết Phó tổng không thích cô, mắc mớ gì cô lại làm cho rối tung lên vậy?”
Lam Kim Ngọc nhẹ nhàng đáp lại: Sáng giờ tôi vẫn chưa vào Weibo, cô nói mọi người mắng chửi tôi nhiều lắm sao? Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ bịt miệng họ lại.”
“Bà cô của tôi ơi, tình hình không như cô nghĩ đâu, Weibo của cô sắp bị khủng bố đến nơi rồi!”
“Thì đợi xem!” Lam Kim Ngọc không nhiều lời, trực tiếp cúp máy.
Tắt điện thoại xong, cô thong thả đắp mặt nạ, sau đó ngồi trên giường lướt Weibo, cô đã lường sơ tình hình, thể nào cô cũng sẽ bị chửi là đồ không biết xấu hổ, mà Từ Cẩm Ca thì sẽ được mọi người đồng loạt chúc mừng, nguyên nhân, vẫn là vì Từ Cẩm Ca có một lượng fan hâm mộ cực lớn, hình tượng xưa nay cũng rất tốt, danh hiệu ngọc nữ vững chắc khó mà sụp nổi!
“Phó tổng, lại có người mượn tên anh để đánh bóng tên tuổi kìa, bạn gái của anh không vui rồi kìa.” Có người bình luận dưới bức ảnh, là một tài khoản có tên là Eyth nói với Phó Bách Niên.
Tài khoản của Phó Bách Niên cũng có hàng trăm ngàn người theo dõi, nhưng anh không đăng chuyện cá nhân lên đây, tài khoản này là giao cho trợ lý quản lý, chuyện hai người hẹn hò cũng không công khai, chỉ có hai nhà Phó Trần biết, nên khi trợ lý đọc được bình luận của Eyth, anh ta nhìn Phó Bách Niên bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, sau đó lập tức muốn phủ nhận chuyện này, anh lập tức trả lời lại bình luận trên.
“Những thông tin không đáng tin cậy trên Weibo có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của người khác, xin mọi người ngừng chia sẻ, cảm ơn!”
Sau khi đăng câu này lên Weibo, trợ lý liếc nhìn Phó tổng đang đăm chiêu ký vào một văn bản.
Phó Bách Niên ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Trợ lý vội vàng lắc đầu: “Dạ không.” Anh chỉ đang nghĩ, không ngờ da mặt Trần Mỹ Mỹ dày như vậy, cả thế giới đều biết cô bị Phó tổng từ hôn, vậy mà cô còn dám đăng hình như vậy nữa!
Weibo rất nhiều người sử dụng, chẳng bao lâu mà tin này đã có hơn một nghìn lượt chia sẻ, dù thông tin không chính xác nhưng mọi người đều đoán già đoán non, cái tên Trần Mỹ Mỹ lập tức nổi như cồn. Trọng tâm của tin tức lại là Phó Bách Niên, nên nóng chưa từng thấy.
Giữa trưa, trợ lý thăm dò anh: “Ông chủ, tới giờ ăn trưa rồi, anh có muốn mời Từ Cẩm Ca ăn một bữa cơm không?”
Phó Bách Niên nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao tôi lại phải ăn cơm cùng cô ấy?”
Trợ lý chớp chớp mắt, ấp úng: “Dạ... à...”
Chẳng phải nam nữ yêu nhau sẽ muốn ở cạnh nhau mọi lúc hay sao?
Phó Bách Biên nói: “Dù có mời người ăn cơm thì cũng không phải cô ấy, tôi có bạn gái rồi.”
Trợ lý há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên: “Anh.. anh... anh… anh có bạn gái rồi, nhưng lại không phải Từ Cẩm Ca?”
Phó Bách Niên hừ nhẹ một tiếng, xem như đã thừa nhận.
“Vậy... vậy... vậy chắc cũng không phải là Trần Mỹ Mỹ khổng lồ kia chứ?”
Phó Bách Niên quắc mắt nhìn anh ta, gằn giọng: “Cậu không tôn trọng bà chủ tương lai, cẩn thận tiền đồ.”
Người trợ lý cắn mạnh đầu ngón tay của mình, mặt tái nhợt: “Tôi... tôi không cố ý!”
Vừa rồi anh chỉ là lỡ miệng gọi Trần Mỹ Mỹ theo cái tên trên Weibo!
Một giây sau, điện thoại Phó Bách Niên có người gọi đến, trợ lý liếc qua, trên màn hình hiện lên ba chữ cực lớn: Trần Mỹ Mỹ, xém chút nữa anh tưởng là mình hoa mắt.
“Ông chủ, tôi còn có việc, tôi xin phép ra ngoài trước!”
Xin phép xong, trợ lý ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, Phó Bách Niên trừng mắt với anh ta rồi vội nghe điện thoại.
Sau khi nhìn thấy dòng tin kia được đăng lên Weibo, Lam Kim Ngọc nghĩ rằng Phó Bách Niên cũng nể mặt mình, không hạ thấp cô, lúc trước cô từng hỏi, tại sao anh lại chọn cô làm lá chắn, mà không phải là Từ Cẩm Ca hoặc là một ai khác, Phó Bách Niên đã trả lời rằng, Từ Cẩm Ca chỉ làm bộ dịu dàng, anh thấy rất chướng mắt, còn về phần tại sao không phải một người con gái khác, Phó Bách Niên nói rằng vì anh mãi mãi sẽ không yêu Trần Mỹ Mỹ.
Cô vốn nghĩ, dù là diễn kịch cũng phải có những cử chỉ thân mật tình tứ, cô thừa biết với khuôn mặt bây giờ của cô, việc này có chút khó khăn.
Chỉ có điều, không bác bỏ cô mà chỉ đăng tải một dòng tin lên Weibo, thoáng chốc đã làm mọi chuyện lắng xuống, ít nhất hiện tại anh ta vẫn còn có tiếng nói.
Lam Kim Ngọc càng nghĩ càng thấy đầu óc Phó Bách Niên có bệnh, mà lại là bệnh không hề nhẹ.
Sau hơn một tiếng đồng hồ im lìm, cuối cùng cô cũng gọi cho Phó Bách Niên, tâm trạng của người đàn ông bên kia hình như đang rất tốt, giọng nói rất nhẹ nhàng, muốn mời cô cùng dùng cơm trưa, Lam Kim Ngọc vừa nghe đã cười hô hố, nói với người ở đầu dây bên kia một mạch: “Chuyện trên Weibo chưa giải quyết xong mà anh còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện ăn cơm sao kim chủ? Ít ra cũng phải nghĩ đến danh tiếng của tôi một chút chứ?”
Vừa nói xong Kim Ngọc lập tức hối hận, đây là Phó Bách Niên đó, không phải người đàn ông nào khác đâu, người này cô không thể đắc tội, ngộ nhỡ anh ta đuổi việc cô thì coi như xong.
Lam Kim Ngọc tính nói vài câu để xoa dịu bầu không khí căng thẳng này thì chợt nghe ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghi hoặc: “Cô nói trên Weibo có gì?”
“Anh tự xem đi, anh vừa làm một chuyện tốt trên đó đó?”
Phó Bách Niên sầm mặt gọi lớn: “Tiền Nhiên, anh vào đây cho tôi, chuyện gì đang xảy ra trên Weibo?”
Tiền Nhiên cầm điện thoại run run bước vào: “Ông chủ, tôi cũng không rõ, anh nhìn xem.”
Phó Bách Niên trợn mắt nhìn vào điện thoại, khi hiểu được rõ ràng mọi chuyện, anh liếc nhìn trợ lý đang run rẩy, nghiến chặt răng: “Lát nữa tôi sẽ xử cậu saucòn bây giờ lập tức đặt bàn ăn trưa cho tôi!”
Người trợ lý vội vàng chạy ra ngoài với vẻ mặt đau khổ
Lam Kim Ngọc chờ tình hình phía bên kia, sau đó nghe thấy Phó Bách Niên nói: “Chuyện trên Weibo không phải do tôi làm, nếu cô muốn cứu vãn tình hình, thì nhanh chóng sửa soạn, tôi sẽ đến đón cô đi ăn trưa!”
“Ăn trưa, giờ ra ngoài chẳng phải sẽ càng gây thêm chú ý sao?”
Lam Kim Ngọc ôm mặt than thở!
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s Team)