Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 3: Chương 3: Hồi sinh (3)




Trần Mỹ Nhạc đến nhanh mà đi cũng nhanh, để lại Lam Kim Ngọc và Phó Bách Niên trừng mắt nhìn nhau.

Lam Kim Ngọc thấy rõ ánh mắt chán ghét của anh ta, sau đó, anh ta lên tiếng: “Nếu đã quyết định xong rồi thì ra ngoài làm việc đi.”

Khi Lam Kim Ngọc đi tới cửa, anh lại nhắc thêm một câu: “Nhớ kỹ những lời cô đã nói! Từ nay, quan hệ giữa chúng ta chỉ đơn giản là giữa cấp trên và cấp dưới, hi vọng cô sẽ không làm ba cái chuyện mất mặt nữa.”

Mặc dù ở trong cơ thể này chưa được bao lâu nhưng cái tôi Lam Kim Ngọc vốn rất lớn, khi anh vừa dứt lời, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như sự tự tôn của mình bị chà đạp, cô quay ngoắt người lại, thờ ơ đáp: “Tất nhiên, tôi nói là làm, về sau, trước mặt mọi người, chúng ta cứ xem như không quen biết nhau đi… mà nhìn gương mặt của anh tôi thật sự bắt đầu hơi nghi ngờ cách nhìn của mình trước đây đó.”

Dứt lời, Lam Kim Ngọc nhanh chóng bước ra ngoài, từng bước cô đi, thịt trên người lại rung lên… nhìn thân hình mập mạp phản chiếu trong kính thang máy, cô khóc không ra nước mắt, nên nhớ, trước đây cô từng là một cô gái rất mảnh mai, thậm chí, còn được người hâm mộ đặt là ‘nữ thần gợi cảm’.

Từ một nữ thần gợi cảm biến thành một quả bỉ đỏ khổng lồ, trời ơi, Lam Kim Ngọc ôm lấy mặt mình.

Thang máy dừng ở tầng mười hai, theo bản năng, Lam Kim Ngọc rẽ trái đến phòng nghỉ riêng của mình, cửa phòng không khóa nên cô cứ đẩy cửa bước vào.

Trước đây, sau mỗi show chụp ảnh cô đều về phòng nghỉ ngơi một mình, vì vậy, trong phòng đầy đủ tiện nghi. Bước vào phòng, cô quan sát xung quanh, cảm thấy hơi khó chịu, trên bàn trang điểm còn rất nhiều quà tặng và thư của người hâm mộ gửi tới mà cô vẫn chưa kịp đọc.

Lam Kim Ngọc chợt nhớ đến người bạn thân của cô, Thẩm Vi An, nhớ ánh mặt độc ác khi nhìn mình, nhớ những gì cô ấy nói…

“Lam Kim Ngọc, cậu không có quyền nói câu đó, cậu làm gì cũng thuận lợi, lại có Trầm Dục chống lưng, chưa từng dính phải các vụ bê bối trong giới nghệ sỹ, còn tớ thì khác, nếu tớ không tự lo cho mình thì tớ se chẳng có gì cả.”

Tới tận lúc này Lam Kim Ngọc mới nhận ra mình đã sai, cô từng có tất cả, có người hâm hộ, có Trầm Dục che mưa che gió nhưng lại không hề đòi hỏi tình cảm với vô, cũng không biểu lộ chút tình ý nào, thế nên cô mới thoải mái đón nhận sự ưu ái của Trầm Dục, giờ mất tất cả, cô mới tỉnh ngộ.

Lam Kim Ngọc đi tới trước bàn trang điểm, tiện tay mở một lá thư.

Lá thư này không giống với những lá thư bình thường khác, trên đó không để tên người gửi và người nhận, chỉ viết vỏn vẹn một câu: “Dạo này gầy quá, nhớ giữ gìn sức khỏe!”

Một lá thư kỳ lạ, không giống bất kỳ bức thư nào của người hâm mộ từng gửi trước đó, nó giống của người quen hơn.

Lam Kim Ngọc chưa kịp nghĩ gì nhiều thì ngoài cửa đã vang lên tiếng giày cao gót, mỗi lúc một gần, Lam Kim Ngọc vội trốn sau cánh cửa, tiếp đó, cửa phòng bị đạp mạnh tới nỗi dọng thẳng vào mũi cô khiến máu tuôn ra.

“Đúng là hồng nhan bạc phận mà, cậu nói có tiếc không chứ, Lam Kim Ngọc đang ở đỉnh cao sự nghiệp, chưa kịp hưởng thì đã chết rồi.”

Nghe người khác nhắc tới tên mình, Lam Kim Ngọc cảm thấy đau xót, khóe mắt đỏ lên, suýt nữa thì bật khóc.

“Nói thật nhé, tớ thấy lẽ ra tối hôm đó Lam Kim Ngọc không nên cứu Thẩm Vi An, kết cục tự làm mình mất mạng, ngay cả sự nghiệp cũng bị Thẩm Vi An chiếm mất, cậu nghe gì chưa, vai nữ chính của Lam Kim Ngọc trong ‘Nước mắt ngàn năm’ cũng rơi vào tay Thẩm Vi An rồi, không biết Tổng giám đốc Thẩm nghĩ gì mà lại quyết định giao vai đó cho cô ta chứ.”

Lam Kim Ngọc quẹt máu trên mũi mình, thì ra sau khi cô chết, mọi thứ của cô đều thuộc về Thẩm Vi An, hệt như những gì Thẩm Vi An đã nói với cô, cô chính là vật cản trên con đường sự nghiệp của cô ấy.

Chẳng phải hai người là bạn thân sao? Thật nực cười, người bạn thân không chỉ cướp đi sự nghiệp của cô, mà còn cướp luôn cả mạng sống của cô nữa.

Cuộc nói chuyện giữa hai người bên ngoài vẫn chưa dừng lại.

“Tớ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cậu nghĩ đi, sao người rơi xuống lại là Lam Kim Ngọc mà không phải là Thẩm Vi An? Nghe đâu lúc đó hai người họ đứng rất gần nhau, không lẽ Thẩm Vi An lại kéo Lam Kim Ngọc lại ư?”

“Ai mà biết, cảnh sát đã kết luận đây một vụ là tai nạn, nhưng Thẩm Vi An cũng có lỗi trong chuyện này.”

“Ừ, thôi, mau dọn dẹp đi, dù sao thì Thẩm Vi An còn có chút nhan sắc, không giống với Trần Mỹ Mỹ, mỗi bước đi của cô ấy đều khiến sàn nhà cũng phải rung theo, vậy mà không biết tự giác, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nghe nói hôm nay lại quấn lấy Phó tổng của chúng ta đó.”

“Ôi chao, đừng nhắc nữa, nếu để người khác nghe được thì không tốt đâu.”

Lam Kim Ngọc cảm thấy mũi ngứa ngứa, cô phải tự ngắt đầu mũi mấy cái rồi mới buông mũi ra, nhưng vẫn không nhịn được mà hắt hơi.

Phòng nghỉ bỗng nhiên yên tĩnh, không khí trở nên căng thẳng.

Nghe lén là một hành động chẳng hay ho gì, vào lúc Lam Kim Ngọc đang do dự có nên tự bước ra hay không thì bỗng nghe giọng một người đàn ông vang lên ở ngoài cửa.

“Tôi không muốn nhân viên của tôi nói xấu người khác sau lưng, nhất là khi cùng là đồng nghiệp với nhau.”

“Tổng… tổng giám đốc!” Hai giọng run rẩy đồng thanh.

Qua khe cửa, Lam Kim Ngọc nhìn thấy gương mặt khó coi của Phó Bách Niên, người đàn ông này trời sinh khí chất nghiêm nghị, đã dọa sợ hai cô gái này.

“Các cô ra ngoài đi.”

Hai cô giống như được đặc xá, chạy ào ra khỏi phòng.

Sau đó, Phó Bách Niên bước vào trong, anh ngồi xuống ghế sofa, ôm con gấu bông trên ghế vào long và dựa cằm lên đó, ánh mắt đầy đau khổ.

Lam Kim Ngọc quên cả cánh tay đang tê rần của mình, cô sững người nhìn người đàn ông đang đau khổ kia, nhíu mày khó hiểu.

Kể từ khi ký hợp đồng với Lam Đình, cô chưa từng gặp Phó tổng bao giờ, một phần vì bận, một phần còn vì Phó tổng rất thần bí, cô cũng không nhớ mình với người đàn ông này từng có giao tình gì hay không, một người xa lạ... sẽ vì cái chết của mình mà ssau khổ đến vậy sao?

Lam Kim Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì cô nghĩ chưa ra.

Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.