Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 13: Chương 13: Kim chủ (2)




Lam Kim Ngọc đẩy anh ra, vỗ vỗ vai anh rồi bước ra ngoài.

Hình như nghe được hai người cãi nhau, bà Phó đứng bên ngoài áp sát tai vào cửa nhà vệ sinh, đến khi Lam Kim Ngọc bước ra thì thấy bà Phó đang xấu hổ nhìn cô cười.

Lam Kim Ngọc thầm thở dài, trước đây cô đeo bám con trai của bà, bây giờ lại gây gổ với anh trước mặt bà, Lam Kim Ngọc không biết phải giải thích thế nào mới hợp lý.

“A, là bác!”

Bà Phó vỗ vai cô: “Mỹ Mỹ, con đừng giận con trai bác, cô gái kia thỉnh thoảng mới đến thôi, mà cũng không phải là ý của Bách Niên, với lại bác cũng không thích cô ta, chắc chắn Bách Niên cũng không thích, cho nên con vẫn còn cơ hội, nhớ kỹ, lúc nào bác cũng đứng về phía con.”

“Cố lên!”

Lam Kim Ngọc cười khổ: “Dạ, con sẽ cố gắng.”

Sau khi cãi nhau một trận ầm ĩ, Lam Kim Ngọc trở lại bàn ăn, Phó Bách Niên cũng không gắp thức ăn cho cô nữa.

Không khí trên bàn ăn liền trở nên ngột ngạt, dường như Từ Cẩm Ca cũng đã nhận ra Phó Bách Niên không thích cô, nên cũng chẳng manh động. Tóm lại, bữa cơm vẫn diễn ra bình thường, trừ những lần Phó Bách Niên lén liếc trộm cô lúc cô với tay gắp thức ăn, đúng là khó hiểu.

Dùng bữ xong, Lam Kim Ngọc ngồi trên ghế sofa xem tivi, trong đầu không ngừng nghĩ cách xin phép ra về, cứ tiếp tục ở lại thế này chắc sẽ lộ mất, chưa tìm được lí do nào phù hợp thì Phó Bách Niên bỗng lên tiếng: “Tối nay cô ngủ lại đây đi! Sẵn ngày mai cô phải đến trường quay sớm, ở đây cho tiện.”

Lam Kim Ngọc còn chưa mở miệng thì bà Phó đã vui mừng đồng tình: “Phải phải, tối nay ở lại đây đi con, để bác gọi nói với ông Trần một tiếng, ông ấy mà biết thể nào cũng vui vẻ cho xem.”

Bà vừa bấm số vừa luôn miệng nói: “Ôi chao, nếu đã quyết định ở lại tối nay thì về sau cứ ở lại đây đi, lâu ngày biết đâu nảy sinh tình cảm, có khi còn có thể tính tới chuyện đính hôn nữa, rồi đến hôn lễ chắc chắn phải mời thật nhiều người, áo cưới phải thật đẹp, à, địa điểm cũng phải chọn thật kỹ nữa…”

Lam Kim Ngọc mắt cữ A miệng chữ O nhìn bà Phó, hẳn là bà rất muốn con trai mình cưới Trần Mỹ Mỹ.

Đêm nay, với sự ủng hộ của bà Phó, Lam Kim Ngọc cứ vậy ở lại Phó gia, thậm chí, ngay cả cơ hội từ chối cô cũng không có, còn Từ Cẩm Ca, ngồi chơi thêm một lúc đã bị bà Phó đuổi khéo.

Phòng của Phó bách Niên nằm ở tầng hai, phía bên trái, bà Phó lại sắp xếp cho Lam Kim Ngọc ở ngay phòng bên cạnh.

Tối đến, Lam Kim Ngọc tắm xong định lên giường đi ngủ thì bỗng có người gõ cửa, tưởng là bà Phó, nhưng không ngờ lại là Phó Bách Niên.

Cô ngạc nhiên mở to hai mắt, định đóng cửa lại nhưng không kịp, cửa đã bị chặn.

“Khoan đã, tôi có chuyện muốn bàn với cô.”

Anh thong thả bước vào trong phòng, sau đó, khóa trái cửa lại.

Lam Kim Ngọc lùi từng bước về phía sau, quấn chặt áo ngủ: “Anh muốn làm gì?”

Phó Bách Niên khinh khỉnh nhìn côrồi ngồi thẳng xuống ghế.

“Cô nghĩ tôi có thể làm gì cô? Hả đống thịt mỡ?”

Lam kim Ngọc bị anh động tới nhược điểm, không nhịn được mà chất vấn: “Vậy nửa đêm nửa hôm anh chui vào phòng tôi làm gì?”

“Đây là nhà tôi mà!” Phó Bách Niên nhíu mày, thấp giọng nói tiếp: “Tôi nói rồi, tôi có chuyện muốn bàn, nghe nói cô muốn phát triển trong nghành giải trí!”

Lam Kim Ngọc nhìn anh đầy nghi ngờ, ngồi xuống giường rồi chui vào trong chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải trước đây tôi đã là ngôi sao rồi sao!”

“Lúc trước cô tiến vào ngành giải trí không phải vì…”

Cũng may chữ ‘tôi’ sắp buột ra khỏi miệng đã được anh giữ lại kịp, không thì kiểu gì cô cũng mắng anh ảo tưởng.

“Dù sao thì trước đây cô vốn không nghĩ đến phát triển sự nghiệp, mà chỉ vì mục đích cá nhân thôi, nhưng giờ khác rồi, tôi thấy cô thực sự nghiêm túc.”

Lam Kim Ngọc cảm thấy buồn cười, từ lúc nào mà người đàn ông này lại nắm được suy nghĩ của cô? Tất cả mọi người đều cho rằng cô vào giới giải trí là vì anh, dù hiện tại cô đã cố gắng làm việc, thì họ cũng nghĩ vì cô muốn được sự chú ý của anh, ngay cả Trầm Dục cũng không ngoại lệ, chẳng phải vậy sao?

“Vậy... anh đã thấy tôi làm việc nghiêm túc, chứ không phải là vì anh?”

Phó Bách Niên lấy hơi nhưng lại chưa nói gì, như thể đang chuẩn bị phun ra một tràng.

Lam Kim Ngọc đoán, những gì anh sắp nói sẽ không dễ nghe đâu.

“Vì hôm đó tôi thấy… tôi thấy cô khóc, nếu Trần Mỹ Mỹ cô không thật sự nghiêm túc với công việc thì sẽ không chấp nhận bị bắt nạt như vậy, mà sẽ từ bỏ từ sớm rồi, Trần Mỹ Mỹ mà tôi biết, nếu không vui sẽ sẵn sàng đập phá cả trường quay.”

Ha ha, xem ra anh ta hiểu rất rõ về Trần Mỹ Mỹ.

“Được rồi! Trở lại vấn đề chính, anh muốn bàn chuyện gì với tôi?”

“Tôi thấy cô đang thiếu một kim chủ, còn tôi thì đang thiếu một cô bạn gái, vừa lúc chúng ta có thể thành một đôi, bù đắp cho nhau.”

Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi thiếu kim chủ?

Lam Kim Ngọc tính trả lời như vậy, nhưng nghĩ lại thì đúng là ở công ty giải trí Lam Đình, Trần Mỹ Mỹ chẳng là gì cả, dường như ai cũng ghét cô, vì cô rất lười, không muốn làm việc, lại càng không muốn diễn, nên nói vậy cũng không sai. Nhưng Lam Kim Ngọc thì khác, cô muốn thử sức ở những vai diễn khó hơn.

Cô từng nghĩ sẽ dùng năng lực của mình để chứng minh với mọi người, đây là điều hiển nhiên, tưởng đâu rất dễ, nhưng sự thật không như vậy, vì chỉ một cảnh mà quay hỏng tới mấy chục lần, dù không phải do cô, nhưng mọi người đều cố tình đổ lỗi Trần Mỹ Mỹ, không biết trước đây vì theo đuổi Phó Bách Niên mà Trần Mỹ Mỹ đã đắc tội với bao nhiêu người nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui cô cũng thấy hợp lý, ít ra cô cũng không càn dựa vào ông Trần, với lại Phó Bách Niên cũng đã thừa nhận: ‘Tôi đã có người trong lòng’.

Lam Kim Ngọc suy tính, còn Phó Bách Niên thì bình thản ngồi trên sofa xem tạp chí, không gấp mà cũng chẳng thúc giục gì cô.

Vài phút trôi qua, Lam Kim Ngọc bỗng hỏi: “Anh đảm bảo sẽ giúp tôi phát triển?”

Phó Bách Niên gật đầu, nghiêm túc đáp lại: “Tôi đảm bảo.”

“Đươc, tôi đồng ý.” Cô nghĩ, cũng chỉ là đóng giả thôi, cô có thể kiểm soát được.

Sau khi có được câu trả lời, Phó Bách Niên đặt cuốn tạp chí xuống rồi ra ngoài, thấy anh rời đi, Lam Kim Ngọc vội đuổi theo: “Sao anh lại có suy nghĩ này?”

Phó Bách Niên dừng lại, im lặng một lúc rồi mới đáp: “Mẹ tôi muốn tôi đi xem mắt.”

Lời này vừa dứt, trên hành lang vang lên một tiếng cười to.

Phó Bách Niên sầm mặt bước nhanh về phòng mình, sau đó, đóng mạnh cửa lại.

Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.