Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 50: Chương 50: Oan ức (3)




Trong phòng bệnh trắng tinh, cô gái tức giận gạt phăng những thứ trên bàn, lọ hoa, giỏ trái cây văng tung tóe xuống đất, kim truyền trên mu bàn tay cũng bị cô rút ra… cả phòng bệnh hỗn độn bừa bãi như một bãi rác.

Y tá đứng tần ngần ở ngoài, không ai dám bước vào, các cô không ngờ một cô gái dịu dàng thanh thoát mà các cô tình thấy trên truyền hình, trên thực tế lại khó coi như vậy.

Trong phòng lúc này còn có một người đàn ông đội mũ đen, anh lẳng lặng đứng đó, chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa tay bịt lại vết thương trên mu bàn tay của Thẩm Vi An, giúp cô cầm máu.

Náo loạn một hồi, cuối cùng Thẩm Vi An cũng đã an tĩnh lại, cô nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, ngực phập phồng thở hổn hển.

Cứ vậy chẳng bao lâu, những giọt nước trong veo bắt đầu lăn ra từ khóe mắt, cô khóc.

“Từ Hiếu, tôi vậy là tiêu rồi phải không? Chắc lúc này trông tôi rất xấu xí… nếu có phóng viên chụp được rồi tung lên mạng, không chừng hình tượng của tôi sẽ tiêu tan, fan của tôi sẽ không còn yêu quý tôi nữa… bởi trong lòng họ, hình tượng nữ thần của tôi không còn rồi.”

Người đàn ông vừa giữ chặt mu bàn tay đang chảy máu của cô vừa lạnh lùng đáp lại: “Ngay ngày đầu tiên đoạn video kia đã có hơn một triệu lượt xem rồi, cô nghĩ bây giờ cô còn hình tượng gì nữa không!”

Thẩm Vi An bỗng như nổi điên, cô hất tay anh ra, tức giận nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ thiếu bổ nhào tới cắn anh nữa thôi.

“Đủ rồi đó, tôi không muốn nghe những lời này, nếu anh tới là để chế giễu tôi, thì mời anh đi cho, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Thấy miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa, anh mới rút tay về, đặt lên đầu gối, nét mặt u buồn.

“Vi An, thật ra tôi muốn nói, phàm là con người, ai cũng phải trải qua những giai đoạn khó khăn, càng không có ai mà không mắc phải sai lầm, tuy nhiên, là người của công chúng, nhất cử nhất động đều bị phóng đại lên gấp nhiều lần, nhưng cũng không phải là không có lợi, cô xem, chuyện lớn như vậy mà ‘nước mắt ngàn năm’ vẫn không đổi vai nữ chính, vả lại, dù lượng fan trên mạng xã hội của cô có giảm, nhưng vẫn còn rất nhiều người bất chấp tin đồn, ngày ngày hỏi han quan tâm cô, nếu bây giờ cô suy sụp, chẳng phải càng khiến fan của cô thất vọng hay sao? Càng làm bản thân mình thất vọng hay sao?”

Thẩm Vi An ngơ ngác nhìn anh, nước mắt ngắn dài, ngón tay bấu chặt lấy drap giường, chặt đến mức mua bàn tay nổi đầy gân xanh.

“Anh nói… tôi vẫn còn hi vọng sao?”

Cô nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt tha thiết chờ mong ai đó có thể cho mình chút hi vọng, dù chỉ là một câu an ủi cũng đủ rồi.

“Dĩ nhiên là còn rồi, dù cô mất đi tất cả, nhưng ít ra cô vẫn còn sống, chỉ cần còn sống thì sẽ có cơ hội đoạt lại những gì cô muốn.” Anh ngừng một lát rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Cho nên cô phải biết yêu thuong chính mình, đừng tức giận làm gì, chỉ thiệt mình thôi.”

Cô gái vốn đang rất hoang mang, rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại.

Từ Hiếu lại bất ngờ lên tiếng: “Việc cô ngã từ trên cao xuống, tôi đã cho người điều tra rồi, chắc chắn là có người giở trò, với lại sau khi cô nhập viện, liên tiếp nhiều chuyện xảy ra, tôi nghĩ chắc có người động tay động chân rồi. Cô nghĩ kỹ xem gần đây có đắc tội với ai không, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô.”

Thẩm Vi An suy nghĩ một lát rồi chau mày: “Tuy tôi không được tốt tính cho lắm, nhưng không đến mức đắc tội với ai, gần đây tôi chỉ gây gổ với mỗi Trần Mỹ Mỹ mập kia mà thôi, cô ta không chỉ tự tiện thêm tình tiết vào cảnh quay, mà còn đổi đường thành muối cho tôi uống, không biết chuyện lần này có phải là do cô ta làm không nữa!”

Nếu là Trần Mỹ Mỹ thì gay rồi, chưa kể tới tính tình nóng nảy, chỉ riêng gia thế của Trần gia thôi đã không dễ động vào rồi. Nếu chuyện này thật sự do Trần Mỹ Mỹ gây ra, ngoài việc cắn răng nhịn ra, cô cũng không còn cách nào khác.

Vừa nghe đến cái tên ‘Trần Mỹ Mỹ’, Từ Hiếu khẽ biến sắc ngay, sau đó lo lắng ra mặt.

“Cô nghi là Trần Mỹ Mỹ sao?” Từ Hiếu hỏi lại.

Thấy sắc mặt Từ hiếu hơi khó coi, giọng của Thẩm Vi An trở nên mất tự nhiên, ấp úng nói: “Tôi chỉ đoán thôi, vả lại, cô ta vừa vào đoàn phim là đã nhằm vào tôi rồi.”

Cô tin vào linh cảm của mình, có điều, không có chứng cứ thì không làm gì được hết.

Từ Hiếu bỗng đưa cho cô một cái máy tính bảng mini, anh nói: “Cô xem đoạn video này đi, đây là hình ảnh khó khăn lắm tôi lấy được từ camera ở trường quay, hôm cô gặp tai nạn, đúng là có người lạ xuất hiện, dù người đó đã cố che chắn, nhưng vóc dáng rất giống Trần Mỹ Mỹ.”

Trong giới này, ngoàiTrần Mỹ Mỹ ra, dường như có rất ít người cao như vậy, với lại, dạo này Trần Mỹ Mỹ gầy hơn, trông lại càng giống người trong video.

Tay Thẩm Vi An nắm chặt thành quả đấm, giọng không giấu được tức giận: “Hôm trước cô ta còn đến thăm tôi, tôi đã thắc mắc sao tự nhiên cô ta lại tốt như vậy, hóa ra là đến để cười nhạo.”

“Người trong đoạn video này đích thị là Trần Mỹ Mỹ.” Giọng cô bỗng trầm xuống rồi dần trở nên yếu ớt: “Nhưng biết rồi thì sao chứ? Cũng chẳng làm được gì. Tôi không quyền không thế, vốn không thể đấu lại với cô ta, huống hồ cô ta còn có Phó tổng chống lưng nữa.”

Từ Hiếu thả lỏng người, im lặng một lúc rồi khẽ đáp: “Nếu thật sự chuyện này do Trần Mỹ Mỹ làm, tôi sẽ giúp cô lấy lại công bằng, nếu cô ta có Phó tổng chống lưng, thì chúng ta sẽ tìm cách để Phó tổng không nhúng tay vào chuyện này nữa.”

Lúc Từ Hiếu chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Vi An bỗng hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi? Chưa hết, anh còn rất tốt với tôi nữa?”

Bị hỏi bất ngờ, Từ Hiếu không dám nhìn thẳng vào cô, anh quay mặt đi một lúc mới trả lời câu hỏi Thẩm Vi An: “Vì… tôi thích cô! Tôi muốn bảo vệ cô.”

Thẩm Vi An mỉm cười.

Đúng vậy, cô vốn không hề biết, một người đàn ông nói chuyện với mình mà không dám nhìn thẳng vào mắt mình, ngoài việc xấu hổ vì thừa nhận tình cảm của mình ra, còn có một khả năng khác, là... anh ta đang nói dối.

Từ Hiếu vừa ra khỏi bệnh viện đã thấy một chiếc xe tải nhỏ đợi ở bên đường, anh quan sát xung quanh, không thấy ai mới nhảy tót lên xe.

Trong xe, một người phụ nữ mặc đồ rộng thùng thình, che kín mặt mày đang chờ anh.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Làm tốt lắm, tiếp tục giúp đỡ Thẩm Vi An đi, tôi hi vọng anh sẽ giúp cô ấy lên tới đỉnh cao nhất.”

Lên càng cao thì ngã càng đau!

Từ Hiếu nhàn nhạt trả lời: “Đến bao giờ tôi mới được biết mặt cô?”

“…Khi mọi chuyện kết thúc!”

Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.