Ngôi Sao Trong Mắt Em

Chương 7: Chương 7: Cách xa ra




Cuối tháng Tám, thời tiết vẫn nóng nực ngột ngạt đáng sợ.

Thành phố B, trong một căn hộ cao cấp gần trung tâm thành phố, cửa sổ sát sàn rất lớn kéo rèm che kín mít, chặn không khí oi bức bên ngoài, trong không gian rộng lớn trông vừa mát mẻ vừa yên tĩnh.

Lộ Viêm Xuyên bước ra khỏi nhà tắm, thay bộ quần áo ở nhà màu xám đậm. Cả người anh được hơi nước bao phủ, mái tóc cũng lười dùng khăn lau khô, cứ thế lấy tay vuốt ngược hết ra sau để lộ vầng trán đẹp đẽ.

Đi chân đất từ nhà tắm ra bếp, Lộ Viêm Xuyên lấy chai nước trong tủ lạnh rồi đóng cửa tủ “ầm” một tiếng, tóc tai còn ướt nhỏ nước chảy xuống theo động tác ngẩng đầu của anh. Giọt nước lướt qua cằm, men theo yết hầu nhấp nhô, cuối cùng biến mất sâu trong cổ áo.

Lộ Viêm Xuyên uống một hơi nửa chai nước mới lau miệng, anh chậm rãi quay lại phòng khách, bất chợt như nhớ ra điều gì đó, bắt đầu tìm điểu khiển khắp nơi.

Khi Lộ Tiêu mở cửa bước vào, điều ông trông thấy là cháu trai nhà mình vùi người trên ghế sofa dán mắt vào màn hình tivi, mặt mày còn mang theo nét cười ngời sáng.

Lộ Tiêu rất ngạc nhiên, lông mày hết cau lại nhíu: “Thật hiếm thấy, cháu mà cũng biết xem tivi, cuối cùng đã tỉnh ngủ rồi?”

Lộ Viêm Xuyên uể oải trả lời: “Chắc thế.”

“Còn dám nói. Ba ngày cũng không đủ cho cháu điều chỉnh lệch múi giờ, ngủ say như chết, còn chiếm cứ địa bàn của chú làm mưa làm gió.” Người đàn ông lịch sự tao nhã đi từ chỗ cửa vào nhà, giọng nói từ xa đến gần.

“Cháu đại diện cho tổ chức đến quan tâm dân độc thân.”

“Tổ chức bảo cháu xéo về ngay bây giờ.” Lộ Tiêu bực đến bật cười, vừa cởi cà vạt vừa hỏi: “Sao hả, lâu lắm rồi mới về, thích nghi với khí hậu chưa?”

“Có gì mà không thích nghi.” Lộ Viêm Xuyên nói rồi tặc lưỡi: “Cũng đúng, cháu về ba ngày, nơi này mưa cả ba ngày, miền nam lúc nào cũng ẩm ướt.”

Lộ Tiêu dở khóc dở cười: “Có ẩm ướt hơn nữa cũng không bằng cháu bây giờ cứ như mới ngoi từ dưới nước lên, sấy tóc thì tốn bao nhiêu thời gian?”

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, ánh mắt Lộ Viêm Xuyên từ đầu đến cuối luôn chăm chú vào màn hình tivi, không chệch một li.

“Xem gì mà nghiêm túc thế?” Lộ Tiêu nhíu mày, vì tò mò nên bước đến xem thử màn hình, đến khi thấy rõ hình ảnh trong tivi thì sững người: “Phi Điểu?”

“Dạ.”

Nét mặt Lộ Tiêu thoắt cái trở nên khó nắm bắt, ánh mắt sắc bén đâm vào người Lộ Viêm Xuyên qua cặp kính, nhìn kiểu gì cũng thấy hứng thú.

Lộ Viêm Xuyên thờ ơ để mặc đối phương nhìn, giây lát sau bỗng hỏi: “Đây là chương trình gì vậy?”

Lộ Tiêu im lặng hồi lâu, ngồi xuống bên cạnh anh: “Sáng lên đi thiếu niên, một chương trình nổi tiếng lâu năm, dư luận lẫn rating tích lũy được mấy năm qua luôn rất tốt, tập này… chắc là tập quay hồi tháng Bảy lúc Phi Điểu mới được nghỉ hè.”

Lộ Viêm Xuyên gật đầu, lại xem trong chốc lát, tay chống cằm bắt đầu cười: “Sao mà kỹ năng giải trí kém như vậy.”

Lộ Tiêu cũng lắc đầu giống rất bất đắc dĩ: “Kỹ năng giải trí của Phi Điểu… đích thực không ra sao.”

Bỏ qua lương tâm mà nói, có thể nói là rất gượng.

Tập Tống Phi Điểu ghi hình có tên “Tập đặc biệt về đồng phục mùa hè: Không phục ai chỉ “phục” bạn”, mặc dù chủ đề là về bộ đồng phục đẹp đến từ mọi miền tổ quốc, suy cho cùng vẫn chẳng khác nào tập trung hotboy hotgirl đến từ đủ các trường trung học đại học.

Các người đẹp mặc cùng một kiểu đồng phục kiểu Nhật kiểu Hàn quy tụ một chỗ, ngập tràn hơi thở thanh xuân, làm người xem chỉ hận không thể mọc thêm vài con mắt nữa để nhìn cho đã, Tống Phi Điểu và Diêu Nhược Ngư là khách mời đặc biệt nên được sắp xếp vào sân gần cuối.

Giờ phút này, trong tivi người dẫn chương trình và Diêu Nhược Ngư trò chuyện sôi nổi nhiệt tình xong, cuối cùng cũng mời Tống Phi Điểu ra giữa sân.

“Bạn nhỏ tiếp theo đây rất lợi hại! Người lợi hại, quần áo cũng lợi hại, trường học cổ kính lâu đời, rất nhiều năm chưa từng thay đổi kiểu dáng đồng phục, tôi vô cùng thắc mắc rốt cuộc bạn ấy làm cách nào để tham gia vào tập này đây?”

Một người khác tức tốc tiếp lời: “Ôi, không thể nói như vậy được. Có xinh xắn đẹp đẽ hay không còn phải xem mặc trên người ai!”

Vừa dứt lời, trên màn hình to lớn xuất hiện một hình ảnh, khán giả bên dưới tức thì vang ra tiếng hô đầy ngạc nhiên.

Đây là một bức ảnh chụp cảnh đang làm thí nghiệm.

Gió nhẹ thổi qua cửa sổ hé mở, cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh trắng đứng trước bàn đầy những dụng cụ thí nghiệm thủy tinh, mái tóc mềm mại buông rủ lộn xộn trên vai, dưới ánh nắng chiếu rọi làn da trắng nõn đến độ gần như trong suốt. Trong tay cô đang cầm ống nghiệm, ngửa cổ chăm chú nhìn chất lỏng màu xanh da trời bên trong, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt trong veo sáng ngời như sao, cả cơ thể như đang tự phát sáng.

Bức ảnh chắc hẳn chụp trộm từ một bên, trông hơi mờ, nhưng so với những bức ảnh sắc nét đã trải qua chỉnh sửa thì hoàn toàn không thiếu mất cái hồn và vẻ sống động, khí chất ngập tràn tưởng chừng như sắp tràn ra khỏi màn hình.

Màn ảnh dừng lại bức hình này rất lâu, đến cả người dẫn chương trình cũng không nén nổi tấm tắc cảm thán: “Bạn này hoàn toàn không cần chúng ta giới thiệu, quả nhiên xinh đẹp từ bé đến lớn! Mà quan trọng là mọi người biết điều khiến bạn ấy nổi tiếng là gì không? Lịch trình dày đặc nhưng bài vở chưa từng thiếu! Tống Phi Điểu, bạn nói thử xem bạn ăn gì lớn lên mà sao khí chất khác hẳn với chúng tôi vậy?”

Tống Phi Điểu vẫn đang sốc mạnh vì sự tồn tại của bức ảnh: “…”

Cô cầm micro im lặng khá lâu, ngay khi mọi người cho rằng cô muốn phát biểu, Tống Phi Điểu bắt đầu nghiêm túc trả lời: “Em cũng không biết, em ăn rất nhiều.”

Trường quay im phăng phắc đầy lúng túng.

MC cười haha cho qua chuyện. Anh ta đổi một câu hỏi tương đối có điểm nhấn, làm ra vẻ vụng trộm hỏi cô: “Bạn lén nói cho tôi biết, bức ảnh này là mặt mộc sao?”

“Vâng, trường học không cho trang điểm.”

“Quả nhiên tuổi trẻ chính là vốn liếng, làn da mịn màng mềm mại! Tôi đứng bên này, cách cực gần luôn mà quả thực không thấy một chút tì vết nào!”

Thấy máy quay zoom đến gần, Tống Phi Điểu giơ tay chọc lên má mình rồi lại khẽ nhéo: “Bây giờ lau phấn trang điểm rồi.”

MC: Có biết nói chuyện không vậy? Tôi đây không cần mặt mũi nữa hay sao?

Xem tới đây rốt cuộc Lộ Viêm Xuyên không nhịn được nữa bèn bật cười lớn tiếng.

Lộ Tiêu cạn lời nhìn sang phía đối phương, chốc lát sau cũng bắt đầu thở dài, nghĩ thầm về sau nên thông báo với Tony đừng nhận nhiều chương trình tạp kỹ cho đứa trẻ này quá.

Tuy nhiên độ nổi tiếng quyết định mọi thứ, tổ sản xuất đặc biệt biên tập giữ lại rất nhiều thời gian lên hình của Tống Phi Điểu. Chắc vì thấy máy quay cứ một mực chĩa vào mình nên Tống Phi Điểu kéo Diêu Nhược Ngư đến cùng nghe người dẫn chương trình nói chuyện.

Diêu Nhược Ngư hoàn toàn trái ngược với Tống Phi Điểu, kỹ năng giải trí của cô ấy rất tốt, tiếp lời pha trò trôi chảy, cộng thêm Tống Phi Điểu thường xuyên phối hợp nhạt nhẽo, hai người bù trừ cho nhau, hiệu quả thể hiện ra tốt đến bất ngờ.

Lộ Tiêu chưa từng thấy Lộ Viêm Xuyên tập trung xem chương trình giải trí như thế này, cuối cùng chương trình chiếu hơn nửa thì tạm dừng quảng cáo, nội dung kế tiếp không có Tống Phi Điểu. Ông cho rằng nhất định Lộ Viêm Xuyên không hứng thú xem tiếp nữa, đang định nói chuyện tử tế thì lại thấy thằng cháu cầm điều khiển bắt đầu ấn tua nhanh.

“… Cháu thu phát lại?”

“Chứ không thì thế nào?”

“Không, ý của chú là chú tưởng cái này phát lại.” Nét mặt Lộ Tiêu rất khó tả: “Tại sao cháu không dùng điện thoại mà xem, không phải nhanh gọn tiện hơn à?”

“Màn hình nhỏ quá, không sắc nét như xem tivi.”

Lộ Tiêu: “…”

Hình ảnh chạy nhanh, cho đến khi trên màn hình lại hiện ra hình ảnh Tống Phi Điểu, Lộ Viêm Xuyên mới hiển nhiên ấn nút chạy, Lộ Tiêu bên cạnh không thể chen vào được nửa lời.

Chương trình gần đến kết thúc, phần cuối cùng là Feeyu trình diễn bài hát debut “Cẩm điểu phi ngư”.

Vì thế nên Tống Phi Điểu và Diêu Nhược Ngư đặc biệt thay trang phục, váy ngắn mềm mại bồng bềnh, cùng kiểu khác màu, đều rất điềm đạm dịu dàng, một người mặc màu xám như đất trời trước cơn mưa, một người mặc màu hồng như nắng mai sắp ló dạng.

Bốn phía sân khấu đều tối, chỉ có hai chùm ánh sáng chiếu xuống bao phủ lên người hai cô gái.

Phần nhạc dạo êm dịu vang lên, toàn bộ sân khấu biến thành một bức tranh, trên đầu cá voi khổng lồ thảnh thơi bơi lội, dưới chân Côn Bằng vỗ cánh bay vụt lên cao, sau đó tự rơi xuống thành muôn vàn ánh sao tỏ rồi lại mờ.

(Côn Bằng là loài vật nửa cá nửa chim khổng lồ, là linh thú thượng cổ xuất hiện từ thuở hồng hoang.)

Tống Phi Điểu chậm rãi giương mắt lên, đen nhánh, long lanh, lấp lánh ánh sáng li ti giống như mặt hồ. Mắt cô xuyên qua màn hình, bốn mắt nhìn nhau, đâm sâu vào lòng người.

Đây là lần thứ hai Lộ Viêm Xuyên nghe Tống Phi Điểu hát. Đoạn đầu ngân nga trong trẻo du dương, như khởi đầu cho câu chuyện, thoáng chốc dẫn lối người nghe chìm vào hồi ức.

Anh xem một lúc rồi nói: “Hai kiểu khác hẳn.” So với lúc hát nhạc vàng thì hoàn toàn là hai dáng vẻ.

“Hử? Cháu nói gì?”

Sự chú ý của Lộ Tiêu tập trung hết trên màn hình, thờ ơ hỏi một câu cũng không tiếp tục phản ứng. Ông dùng góc nhìn chuyên nghiệp chăm chú xem chốc lát, hài lòng nói: “Hát được lắm, hiệu ứng sân khấu cũng rất tốt.”

Quả thực hát rất hay. Lộ Viêm Xuyên hỏi: “Ca sĩ ạ?”

“Không.” Lộ Tiêu tạm dừng: “Không hoàn toàn.”

Lộ Viêm Xuyên gật đầu, không nói nữa.

Cho đến khi sắp kết thúc, máy quay lại tập trung vào Tống Phi Điểu, bất thình lình anh thốt ra một câu không đầu không cuối: “Hoa đẹp.”

Lộ Tiêu bắt đầu nghi ngờ có phải hôm nay phản ứng của mình chậm chạp quá rồi không, tại sao nghe cứ không hiểu lời cháu mình nói.

Lộ Viêm Xuyên chỉ vào màn hình: “Đôi mắt, lúc nhìn vào như có ánh sáng lấp lánh.”

… Xem tỉ mỉ gớm! Với cả cái đó người ta gọi là mắt hoa đào!

Lộ Tiêu hết sức câm nín nhìn chăm chú đối phương giây lát, bất chợt giơ chân đạp một cái: “Cháu cách xa nghệ sĩ công ty chú ra.”

Lộ Viêm Xuyên dễ dàng tránh được, “ồ” một tiếng không có thành ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.