Ngôi Sao Trong Mắt Em

Chương 9: Chương 9: Đồ Em thích ăn




Trong lớp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút viết loạt xoạt trên giấy, dường như từng người đều đang vùi đầu tận lực làm bài.

Tống Phi Điểu lật một mặt đề thi, vừa giương mắt lên vừa vặn đụng trúng một ánh mắt từ đằng trước nhìn tới, bộ dạng lén lút.

Bốn mắt nhìn nhau, bạn trai kia lập tức đỏ mặt vội vàng quay đi, tuy nhiên tiếng cảnh cáo của giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng đã vang lên: “Bạn nam bên kia, nghiêm túc làm bài!” Theo sau còn có một mẩu phấn ngắn ném ra, không quá chuẩn xác, đập thẳng vào mặt bàn Tống Phi Điểu.

Tống Phi Điểu thở dài, lặng lẽ gạt mẩu phấn đến mép bàn, tiếp tục làm bài.

Từ lúc bắt đầu thi đến giờ, tiếng xôn xao chưa từng ngừng lại, thi thoảng thầy chủ nhiệm lớn tiếng quát một vài câu không được ngó nghiêng lung tung!

Xưa nay Tống Phi Điểu rất nhạy cảm với các loại ánh mắt, biết người mà các bạn nhìn không phải mình, người họ nhìn là bạn nam ngồi phía sau cô.

Phía sau vị trí đắc địa của cô, bạn học mới chuyển đến, từ khi ngồi xuống đã ngủ thẳng tới hiện tại, cơ bản còn chưa từng ngẩng đầu.

Trong ngôi trường nề nếp tuân thủ nội quy như kiểu Trung học số Hai, hành động này đã có thể coi như tìm chỗ chết, thế nhưng thầy giáo không biết điên dại thế nào mà hoàn toàn không quan tâm đến anh. Nếu không phải đang thi thì có khi học sinh lớp A2 đã chẳng nhịn được xông ra ngoài cầm loa thông báo khắp nơi: Đệch! Lớp chúng tôi mới chuyển tới một học sinh siêu đỉnh!

Học sinh chuyển trường nằm úp mặt trên bàn học, có vẻ ngủ rất say. Vốn dĩ anh cao to chân dài, bày ra tư thế này nhìn vào trông bàn trước bàn sau càng có vẻ gần nhau hơn.

Tống Phi Điểu ngồi thẳng lưng, rất không quen với việc phía sau có thêm một người.

Cô vừa im lặng điền lời thơ cổ, vừa không chuyên tâm một lần hiếm thấy. Ban nãy khuôn mặt kia không lọt vào tâm trí, nhưng hiện giờ đã chậm rãi trở nên rõ rệt. Cô tạm dừng bút, ừm, khuôn mặt này… có phải từng gặp ở đâu đó rồi không?

Thi Ngữ văn kéo dài tổng cộng 150 phút, chuông reo, trong lớp lại bùng nổ như ong vỡ tổ, xôn xao không ngừng.

Bài thi được chuyển dần lên trước từ người cuối cùng, Tống Phi Điểu vừa định đưa bài thi của mình cho bạn bàn trước, bất chợt nhớ ra đằng sau mình vẫn còn một người. Đợi chốc lát không có động tĩnh, cô chỉ đành quay người lại.

Lộ Viêm Xuyên đè khuôn mặt trên cánh tay, vẫn nhắm mắt, mặt nhìn nghiêng được phủ thêm một quầng sáng lờ mờ.

Tống Phi Điểu gọi: “Bạn ơi, nộp bài.”

Không động đậy.

Tống Phi Điểu lại đợi thêm một lúc, thò tay ra rút bài thi bị anh đè dưới mặt bàn, vẫn không có phản ứng.

“Này…”

Tống Phi Điểu hết cách, đang định ghé đến gần gọi to thêm lần nữa. Lúc này, cô vừa mới cử động thì Lộ Viêm Xuyên đột nhiên ngẩng đầu lên.

Dưới tóc mái lộn xộn, đôi mắt đen nhánh như mực phản chiếu rõ ràng khuôn mặt cô, bình tĩnh, chuyên tâm.

Tống Phi Điểu sững người, không hiểu sao lại thấy có cảm giác quen thuộc.

Lớp học bỗng chốc trở nên im lặng, không biết từ khi nào mọi người đều đã ngậm miệng, ai nấy đều vươn cổ dõi mắt hóng chuyện tại nơi này, chủ yếu tại cái góc này thật sự rất thu hút sự chú ý thêm cả đẹp mắt.

Hai người trong trung tâm ánh nhìn chỉ đưa mắt nhìn nhau nhất thời không ai lên tiếng, qua một lúc, Lộ Viêm Xuyên ngả người về sau, chậm rãi lên tiếng: “Đẹp không?”

Quả thật mặt rất đẹp, nhưng có người không muốn thừa nhận.

Tống Phi Điểu mặt không cảm xúc: “Tôi ư?”

Có người huýt sáo, bắt đầu đập bàn ồn ào giỡn cợt. Chuyện phát triển như vậy đúng chuẩn như đang quay phim thần tượng!

Lộ Viêm Xuyên đang định nói tiếp, thầy chủ nhiệm trên bục giảng vẫy tay gọi anh: “Lộ Viêm Xuyên!!! Nào, em lên đây.”

Lộ Viêm Xuyên đứng dậy, thong dong bước lên.

Tống Phi Điểu không quên thu bài thi của anh, cô cầm lên xem thử, quả nhiên không viết một chữ nào. Giỏi.

Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm như muốn để Lộ Viêm Xuyên tự giới thiệu bản thân, Tống Phi Điểu chợt nghe anh nói: “Không phải giới thiệu rồi ạ?”

Thầy chủ nhiệm trợn trừng hai mắt: “Cái đó mà gọi là giới thiệu? Ban nãy phải làm bài thi nên không có thời gian nói nhiều… Được rồi, em xem tôi làm mẫu đây.” Thầy hắng giọng, quát to với bên dưới: “Cả lớp, trật tự!”

Dứt lời, thầy quay người viết tên mình lên bảng, cất tiếng dõng dạc hết sức tự tin: “Chào các em, tôi họ Lý, tên chỉ có một chữ Uân, bắt đầu từ học kỳ này tôi giữ chức giáo viên chủ nhiệm lớp các em, đồng thời là giáo viên Toán của các em. Lớp A2 chúng ta luôn là lá cờ đầu trong khối, cũng vô cùng nổi danh, tôi rất vinh hạnh…”

Thầy Lý cứ nói bô lô ba la như thế suốt năm phút, Lộ Viêm Xuyên tự nhiên đứng bên cạnh, không hề có chiều hướng mất kiên nhẫn, bộ dạng nhìn có vẻ tuyệt đỉnh trước đó cứ như chỉ là ảo giác.

Học sinh lớp A2 hiếm thấy rất nể mặt không châu đầu thì thầm với nhau mà cứ ngồi ngoan ngoãn như vậy.

Không hẳn tại cả lớp không muốn nói chuyện, mà Lộ Viêm Xuyên đứng ngay trước mặt… khí chất đó, quả thực không phải người hiền lành tốt đẹp.

Tống Phi Điểu cũng đồng tình sâu sắc với điều này, bạn học sinh mới đứng im như núi dù mưa gió vẫn bất động, không phải mặt liệt chắc cũng là nội công thâm hậu.

Nói thẳng đến khi khô cả họng, lúc này thầy Lý mới dời câu chuyện sang Lộ Viêm Xuyên: “Học kỳ này lớp chúng ta có một bạn học sinh chuyển đến… Chúng ta mời bạn ấy tự giới thiệu bản thân nào.”

Đám người bên dưới dán mắt vào anh, hứng thú dành cho anh rõ ràng nhiều hơn dành cho giáo viên chủ nhiệm mới.

Lộ Viêm Xuyên cầm phấn, viết tên mình lên bảng giống Lý Uân.

Ba chữ, viết dọc, có góc có cạnh. Viết phấn mà cũng có thể viết thành như vậy, nhìn là biết đã được luyện.

Lộ Viêm Xuyên thả phấn vào hộp, đi về chỗ.

“Ơ này!” Lý Uân gọi anh: “Hết rồi?”

Lộ Viêm Xuyên hỏi ngược: “Không thì thế nào ạ? Hay phải viết một bài phân tích như baidu baike rồi đọc.”

Bên dưới vang lên tiếng cười ồ.

Lý Uân nghẹn họng, xua tay ra hiệu giải tán với cả lớp, sau đó tóm người ra ngoài nói chuyện.

Trên hành lang, Lý Uân nhìn Lộ Viêm Xuyên rất khó tả, cuối cùng vỗ vai anh: “Hiệu trưởng đã dặn tôi trước rồi, em rất đặc biệt, tôi cũng không biết vì sao em lại đến Trung học số Hai, tóm lại giáo viên trong trường sẽ không quản nhiều, em cố gắng hết sức đừng để ảnh hưởng đến các bạn khác, mọi người không giống em.”

Lộ Viêm Xuyên vâng một tiếng, lại nghe thầy nói tiếp: “À đúng rồi, tốt nhất em nên đổi chỗ ngồi khác đi.”

Lý Uân có vẻ khá nhức đầu: “Tống Phi Điểu cũng là một học sinh đặc biệt.”

Lộ Viêm Xuyên nhìn thầy, bày tỏ: “Trong giờ học có thể em sẽ ngủ.”

“…” Lý Uân từ bỏ: “Thôi vậy, em cứ ngồi bàn cuối đi. Lát nữa em đi lấy áo đồng phục, rồi cả thẻ cơm…”

Khi Lộ Viêm Xuyên quay về lớp, nhìn thấy có một bạn nam đứng bên bàn Tống Phi Điểu, gọng kính mắc trên sống mũi, trong tay còn ôm một chồng vở, đang đỏ mặt lắp ba lắp bắp nó với cô: “Bạn, bạn Tống, cậu nộp thiếu một quyển, vở trích dẫn Ngữ văn.”

Tống Phi Điểu tỏ vẻ nghi ngờ: “Vở trích dẫn? Có cả bài tập này nữa sao?”

“Là bài tập do giáo viên Ngữ văn mới giao, thông báo trong group của khối, cậu không có trong đó, mọi người đều không có cách liên lạc với cậu.”

“Vậy à.” Tống Phi Điểu xấu hổ cười với cậu ấy: “Về nhà tớ sẽ làm bù, vài hôm nữa nộp cho cậu sau, được không lớp trưởng?”

“Không… Không sao đâu.” Chử Anh lùi về sau một bước, nói nhỏ: “Không nộp cũng được.”

Giọng cậu ấy quá nhỏ, Tống Phi Điểu không nghe rõ, khi cô đang định hỏi thì thấy một bàn tay từ phía sau khoác lên vai Chử Anh: “Lớp trưởng?”

Chử Anh sợ hết hồn, nghiêng đầu nhìn thấy là Lộ Viêm Xuyên thì thân thiện nói: “Chào cậu.”

Lộ Viêm Xuyên gật đầu: “Tôi vừa đến còn lạ lẫm với môi trường mới, làm phiền lớp trưởng dẫn tôi tới căn tin nhé.”

Không đợi Chử Anh đồng ý, anh lại đột ngột nhìn sang Tống Phi Điểu: “Đi cùng không?”

Tống Phi Điểu không ngờ trong câu chuyện này còn có phần của mình, cô đang lấy sữa trong cặp ra, nghe vậy thì khách sáo từ chối: “Không, các cậu đi đi.”

Lộ Viêm Xuyên cau mày: “Buổi trưa cậu ăn gì? Chỉ uống cái này thôi?”

Tống Phi Điểu đơ người vì giọng điệu như bà mẹ già khó tính, nghĩ thầm người này nhìn bộ dạng không dễ gần, thế mà còn rất tự nhiên quen thân.

Cô chỉ đành nói: “Tôi đến căn tin mua đại chút đồ cũng được.”

Thật ra bữa trưa của Tống Phi Điểu bình thường đều là hộp cơm tự đem tới, được cô và Diêu Nhược Ngư chuẩn bị sẵn từ tối hôm trước, hôm sau đi học đến văn phòng giáo viên dùng lò vi sóng hâm nóng lại là được. Chẳng qua mấy ngày này cô sống tại ký túc xá một mình nên lười động chân động tay.

Chử Anh hiếm khi có thể nói chuyện với Tống Phi Điểu lâu như thế này bèn đứng bên hùa theo: “Đúng đấy, đi ăn cơm cùng bọn tôi đi.”

Tống Phi Điểu khéo léo từ chối: “Tôi không có thẻ cơm.”

“Thẻ cơm thì tôi có, tôi có, cứ dùng của tôi.” Chử Anh vội vàng tiếp lời.

Trong lúc nói, các bạn trong lớp đã túm năm tụm ba rủ nhau đi ra ngoài, không biết ai nhỏ giọng tặc lưỡi một tiếng trước khi đi: “Ăn có bữa cơm mà cũng lắm chuyện, người ta đã mời rồi còn không đi, hay muốn dùng kiệu đến rước?”

Chử Anh thoáng đổi sắc mặt, vội vàng nhìn Tống Phi Điểu nhưng thấy nét mặt cô vẫn bình thường, giống như không nghe thấy.

Không khí trầm mặc giây lát, Lộ Viêm Xuyên bỗng đi qua chỗ cô, lấy ra một cái túi từ trong ngăn bàn của mình rồi đặt lên bàn học của cô: “Này, nếu không chê thì ăn cái này đi.”

Tống Phi Điểu tức thì không biết bản thân nên có vẻ mặt ra sao, hai mắt mở to tròn xoe.

Tuy nhiên Lộ Viêm Xuyên cong khóe môi nhìn cô: “Đều là đồ cậu thích ăn đó.”

Hết chương 09.

Anh Lộ giả làm học sinh cấp Ba nên bình thường để xưng hô là cậu tớ hết nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.