Ngôi Sao Trong Mắt Em

Chương 11: Chương 11: Không tiến bộ chút nào




Ngày thứ hai thi tiếng Anh, Tống Phi Điểu múa bút thành văn, tuy tối hôm qua xem tivi đến tận nửa đêm nhưng chẳng mảy may ảnh hưởng đến trạng thái hôm sau của cô. Làm bài viết xong còn thừa nửa tiếng, cô đang kiểm tra lại bài thi đồng thời chú ý động tĩnh đằng sau.

Rất tốt, đến tận giờ học sinh chuyển trường vẫn chưa có dấu hiệu sẽ nộp bài sớm.

Tống Phi Điểu chống má, nhìn bóng dáng mờ nhạt phản chiếu trên tường, nghĩ thầm về khả năng anh có thể đợi đến khi hết giờ làm bài là bao nhiêu, cô phải tìm anh trả tiền.

Đúng thế, trả tiền.

Tống Phi Điểu không quen vô duyên vô cớ nhận lòng tốt của người khác, một nắm cơm hôm qua đã là điều tối đa, ban đầu cô định đến sớm nói tiếng cảm ơn với Lộ Viêm Xuyên, trả tiền túi đồ ăn vặt kia cho anh, nào ngờ anh lại đến gần sát giờ thi mới xuất hiện. Trong lớp quá yên tĩnh, các bạn đều đang tự học, Tống Phi Điểu chỉ đành đợi thi xong rồi tìm anh nói chuyện sau.

Cuối cùng tiếng chuông thu bài cũng reo, liền theo đó sau lưng vang lên âm thanh chân ghế và nền nhà ma xát, hình như người đằng sau đứng lên định đi.

Tống Phi Điểu lập tức quay lại: “Đợi một chút.”

Lộ Viêm Xuyên không định đi, chẳng qua ngồi lâu quá nên đứng dậy vươn vai duỗi người, suy cho cùng lâu lắm rồi anh không ngoan ngoãn ngồi trong lớp nghe giảng làm bài thi như thế này, ngồi lâu nên đâu đâu cũng nhức mỏi.

Nhìn thẳng vào ánh mắt anh nhìn tới, Tống Phi Điểu tạm dừng, quyết định lược bớt mấy lời khách sáo, trực tiếp nói lời ít ý nhiều: “Cảm ơn bữa trưa hôm qua của cậu, tôi trả tiền cho cậu.” Nói xong đưa ra một tờ Ông Mao mới cóng.

Câu trả lời của Lộ Viêm Xuyên cũng ngắn gọn dứt khoát tương tự: “Không cần.”

Tống Phi Điểu giữ nguyên một tư thế bất động.

“Không cần nhiều như vậy. Chút đồ ăn vặt thôi mà, bạn học với nhau khỏi phải khách sáo.”

Tống Phi Điểu nghĩ bụng thế mà là chút đồ ăn vặt ư? Cô lịch sự cười: “Vậy là bao nhiêu?”

“Thôi được.” Lộ Viêm Xuyên bình tĩnh nhìn cô giây lát, đột nhiên kéo ghế ngồi vào chỗ, lấy điện thoại di động trong túi áo ra: “Nhất định muốn trả tiền chứ gì, vậy chuyển khoản qua WeChat đi, kết bạn nhé?”

Tay Tống Phi Điểu run lên, thiếu chút nữa không cầm chắc tờ Ông Mao nhẹ tênh.

Đâu phải cô chưa từng gặp người muốn xin cách thức liên lạc, nhưng hùng hồn xin một cách tự nhiên như vậy quả thật không nhiều. Đặc biệt là bạn cùng lớp, cô chưa từng chủ động cho, cũng chưa ai từng hỏi xin cô.

Tống Phi Điểu từ chối bằng cách im lặng.

Bầu không khí đang rơi vào xấu hổ, Chử Anh cầm theo một xấp phiếu trả lời trắc nghiệm cuối cùng cũng thu đến bàn cô. Chẳng qua cậu ấy không đến để cứu vãn không khí mà đẩy gọng kính lên cao, dùng ánh mắt rất khó tưởng tượng để nhìn chằm chằm Lộ Viêm Xuyên: “Cậu… Không biết bạn Tống?”

Nói xong còn sợ nói chưa đủ rõ, lại nhấn mạnh: “Tống Phi Điểu, cậu không biết Tống Phi Điểu?”

Một câu hỏi hết sức ngu ngốc đã khiến hai người một bàn trước một bàn sau cùng ngây người, chủ yếu là bởi giọng điệu rất giống lời mở đầu giới thiệu một vị thần thánh nào đó, cứ như cả thế giới đều phải biết cô vậy.

Cũng không trách Chử Anh hỏi như vậy. Nếu hôm qua cậu ấy còn chưa có phản ứng thì cuối cùng đến hôm nay đã muộn màng nhận ra có điều không đúng.

Đúng là Tống Phi Điểu có khuôn mặt rất thu hút người nhìn, nhưng cô không phải học sinh trung học bình thường, cô là một ngôi sao thường xuyên xuất hiện trên tivi rất nổi tiếng với giới trẻ, thử hỏi có ai gặp người nổi tiếng mà thái độ bình tĩnh tự nhiên thân quen đến vậy không? Lại còn cho đồ ăn vặt? Bây giờ nghĩ lại, phản ứng của Lộ Viêm Xuyên ngày hôm qua thật sự rất kỳ lạ.

Lộ Viêm Xuyên không tiếp lời, anh nhìn vào phiếu trả lời trắc nghiệm của Tống Phi Điểu mà cậu ấy mới thu lên cầm trong tay, dõng dạc đọc to: “Tống, Phi, Điểu.” Đọc xong còn ừ một tiếng nói: “Tên rất đáng yêu.”

Chử Anh: “…”

Đến cuối Lộ Viêm Xuyên vẫn không làm khó dễ người khác, thu điện thoại về: “Đùa chút chơi. Tiền thì thôi đi, động đến tiền tổn thương tình cảm, tôi mới tới còn lạ nước lạ cái, chi bằng cậu dẫn tôi đi tham quan trường học nhé?”

Khi anh nói câu này khóe môi cong lên nhìn Tống Phi Điểu, nét mặt vô cùng chân thành.

“Nhưng…” Chử Anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai trái.

“Ôi, lớp trưởng.” Tống Phi Điểu sợ cậu lại nói ra lời nào xấu hổ, vội vàng chặn lời. Chỉ là tham quan sân trường thôi mà, dạo một vòng là xong, đơn giản hơn kết bạn WeChat rất nhiều.

Thế nên cô gật đầu nhận lời: “Được, đi thôi, tôi dẫn cậu đi tham quan.”

*

Trường Trung học số Hai là một ngôi trường cổ kính trăm năm văn hóa bền chặt, khuôn viên trường rất đẹp, cộng thêm vài năm nay luôn tân trang đổi mới, có không ít nơi hút mắt để đi dạo.

Điện thoại trong túi rung lên hai cái, Tống Phi Điểu mở WeChat lên xem thử, Tony vừa gửi tin nhắn đến nói mười một rưỡi tới chỗ cũ đón cô, bảo cô ngoan ngoãn đợi đừng chạy lung tung. Hiện tại mới hơn mười một giờ, nửa tiếng đủ để cô dẫn học sinh chuyển trường dạo vài vòng quanh sân trường.

“Trường Trung học số Hai có hai tòa nhà giảng dạy, một tòa nhà thí nghiệm.” Trong lúc nói, Tống Phi Điểu dẫn Lộ Viêm Xuyên đến sân thượng trên tầng năm, tầm nhìn nơi đây rất rộng, có thể nhìn rõ ràng từng tòa nhà.

“Bên kia là sân thể dục, trong đó có sân bóng rổ, sân bóng đá, sân cầu lông.” Cô nhoài người lên lan can, ngón tay chỉ vào giữa không trung vẽ thành một đường cong: “Bên cạnh là căn tin, bể bơi, thư viện, bên phải nữa là hội trường và vườn hoa.”

Trường học rất rộng nhưng bị Tống Phi Điểu chỉ trỏ từ xa vài cái đã gần như tham quan xong hết.

Lộ Viêm Xuyên quay sang nhìn cô: “Chỉ thế thôi?”

“Nhìn như vậy trực quan hơn.” Tống Phi Điểu vuốt tóc bị gió thổi rối tung ra sau tai, mắt đối mắt với anh.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, không ai chuyển tầm mắt đi, cuối cùng vẫn là Tống Phi Điểu rủ mắt xuống trước, quay người nói: “Đi thôi, xuống dưới.”

Lộ Viêm Xuyên bám theo không nhanh không chậm, nhìn móc khóa đeo trên cặp cô đung đưa qua lại trước mắt.

Đó là một con chim mập mạp màu trắng, lông xù xì, nhìn trông cầm vào có vẻ rất thích.

Đáng yêu.

Dọc đường đi Tống Phi Điểu chỉ thêm cho anh vài nơi, chẳng qua cô bắn súng loạn lạc, nghĩ đến đâu đi đến đó, một đường đi qua đi lại vài lần cũng không tự phát hiện.

Cho tới khi đi ngang qua sân thể dục, có mấy người trong đội bóng rổ đang chơi, Tống Phi Điểu liếc nhìn vài cái, bất thình lình nghe thấy tên mình được nhắc đến, sau đó chỉ thấy họ chơi càng thêm bạt mạng, còn mơ hồ nghe thấy có người hỏi bạn bên cạnh: “Đang quay phim à?”

“Chắc vậy, nếu không sao cô ấy có thể đi cùng người khác? Lại còn là con trai.”

“Đúng thế, bình thường toàn đi một mình.”

Tống Phi Điểu không khỏi rảo bước nhanh hơn, nhưng Lộ Viêm Xuyên đột nhiên dừng lại, túm quai cặp của cô kéo về: “Môn Địa cậu thi được bao nhiêu điểm?”

“Hả?” Tống Phi Điểu bị túm cả người cả cặp, còn ngỡ ngàng không hiểu.

“Cậu lại đi thêm một vòng nữa rồi.” Lộ Viêm Xuyên một lời khó nói mà nhìn cô: “Có phải cậu không phân biệt được đông tây nam bắc?”

“Không có, chẳng phải… trên bắc dưới nam trái tây phải đông sao?” Tống Phi Điểu làm điệu bộ.

“Đấy là trên giấy.” Lộ Viêm Xuyên buông tay, hỏi cô: “Trường các cậu có mấy cổng?”

“Ba cổng… hay sao đó?”

“Ba cổng ở đâu?”

“Một cổng chính, một cổng sau hội trường, một cổng bên trái đài phun nước.” Chắc hẳn Tống Phi Điểu còn chưa có phản ứng, trả lời như bị giáo viên gọi lên hỏi bài.

Lộ Viêm Xuyên nhướng mày: “Tôi thấy cậu phân biệt trước sau trái phải cũng rõ ràng lắm.” Nói xong bước lên trước, đi song song với Tống Phi Điểu: “Có một bài vè có câu mặt trời đông nam tây, cái bóng tây bắc đông. Từ sáng đến tối mặt trời phía nam cái bóng phía bắc, cổng mà chúng ta đi vào trường là cổng đông.”

Tống Phi Điều “à” một tiếng: “Vậy đài phun nước là phía nào? Tôi đi học hay tan học đều đi từ cổng đó.”

Lộ Viêm Xuyên nói: “Mỗi ngày cậu đi cổng nào mà cũng không biết?”

Tống Phi Điểu chọn bừa một cái: “Cổng… Nam?”

Nói xong cô nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc phát hiện đây là con đường chưa từng đi qua, tuy nhiên vẻ mờ mịt hoàn toàn không hiện lên trên mặt: “Đi như thế nào thì gần hơn? Có người đợi đón tôi ở đó.” Ban đầu cô cho rằng thời gian còn sớm, vậy mà nhoáng một cái cũng sắp hết nửa tiếng, chắc hẳn Tony đã đến nơi.

Phỏng chừng Lộ Viêm Xuyên chưa thấy ai mù hướng đáng sợ thế này, anh vượt lên đi đằng trước: “Đi thôi.”

Tống Phi Điểu bám theo anh rẽ ngoặt đi đường tắt rồi cũng thấy được cổng chỗ đài phun nước, không biết sao cô bật cười. Dẫn một người có cảm giác phương hướng cực tốt đi quanh co lòng vòng tham quan trường, quả thật buồn cười.

Lộ Viêm Xuyên dừng bước, anh buông tiếng thở dài: “Buồn cười không, kẻ mù đường? Đây là cổng tây.”

Khi Tống Phi Điểu đang định nói gì đó, đột nhiên một hồi còi bíp bíp vang lên ngoài cổng trường, Tony nhảy xuống khỏi xe.

Cửa xe phía sau đang mở, hai tay chống nạnh, anh dồn hết sức hét lên: “Tống Phi Điểu!” Hét xong thì trợn trừng mắt nhìn Lộ Viêm Xuyên bên cạnh cô, tư thế đó nhìn kiểu gì cũng thấy giống gà mẹ đang che chở gà con, nét mặt vô cùng đề phòng.

Tống Phi Điểu thôi cười, nghiêng đầu nói câu tạm biệt với Lộ Viêm Xuyên.

Lộ Viêm Xuyên “ừ” một tiếng, dõi mắt nhìn theo cho đến tận khi chiếc xe đi thật xa rồi mới lắc đầu: “Đúng là không tiến bộ chút nào.”

Hết chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.