Ngôn Bất Tận Ý

Chương 2: Chương 2




Sáng sớm hôm sau, Trang Thần dẫn tôi về nhà kính trà trưởng bối.

Trên đường đi anh ấy đặc biệt căn dặn tôi, trước mặt ông nội nhất đụng phải thân mật với anh ấy một chút, biểu hiện phải giống một đôi vợ chồng bình thường.

Tôi hỏi có thể gọi anh ấy là tiên sinh được không, Trang Thần trầm mặc vài giây, trả lời tôi, có thể.

Sự đau lòng suốt đêm này đều được xoá sạch rồi, lúc này tôi đang rất vui vẻ.

Vui vẻ có đồng nghĩa với hạnh phúc không?

Tôi cũng không biết, tôi hi vọng biết bao ba đang ở bên cạnh tôi, nếu như vậy ba nhất định sẽ giải đáp cho tôi.



Ba của Trang Thần trông cực kỳ nghiêm khắc, từ lúc tôi bước vào cửa đến khi dâng trà, một câu cũng không hề nói với tôi.

Ông ấy hinh như rất không hài lòng với tôi, cũng phải thôi, dù sao thì tôi không phải là Giang Thanh Nhiên.

Mẹ của Trang Thần là một Omega dịu dàng dễ gần lại xinh đẹp, bà không nói gì, chỉ kéo lấy tay tôi bảo tôi ăn nhiều một chút, ốm quá mang thai mười tháng sẽ rất cực khổ.

Trang Thần còn có một người chị, là một Alpha thông minh có năng lực, bây giờ đang tạm thời tiếp quản công ty Giang thị, chị ấy bận trăm công ngàn việc, trên hôn lễ của bọn tôi cũng chỉ mới liếc thấy chị ấy mà thôi.

Ông nội của Trang Thần mới thực hiện xong cuộc phẫu thuật tim lần thứ hai, hiện tại về nhà dưỡng bệnh, sức khoẻ của ông có hơi yếu, lúc nhìn thấy tôi và Trang Thần liền gấp gáp muốn nói chuyện, lại không mở miệng được.

Trang Thần nắm lấy tay ông an ủi, bảo ông nội đừng quá kích động, sau đó bảo tôi ra ngoài trước.

Nhưng tôi còn chưa kịp biểu hiện thân mật với tiên sinh nữa mà.



Sau khi rời khỏi nhà lớn, bọn tôi lái xe về thẳng nhà.

Đi được nửa đường, Trang Thần nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói của anh ấy rất dịu dàng, mỉm cười trả lời: “Được, mọi người đều đến sao? Vậy bây giờ anh sẽ qua.”

Tôi đột nhiên có dự cảm, cuộc gọi này có lẽ là từ Giang Thanh Nhiên.

Quả là vậy, tiên sinh cúp điện thoại xong liền bảo tài xế chạy đến một nơi khác, sau đó hỏi tôi: “Trưa nay tôi phải ăn cơm với em cậu và vài người bạn, cậu có muốn đến không?”

Tôi không muốn.

Tôi biết những người bạn mà anh ấy nói đến là ai, mỗi lần họ tới nhà tôi tìm Giang Thanh Nhiên đều sẽ dùng đủ mọi cách để ăn hiếp tôi.

Họ trói tôi lại nhốt vào bên trong một căn gác, đẩy tôi xuống cầu thang, xé rách tập sách và nhật ký của tôi, đổ hết bánh snack khoai tây mà ông quản gia lén mua cho tôi vào bồn cầu, còn bắt tôi phải thò tay vào móc ra.

Còn quăng hình của ba đi, nói để hình người chết ở trong nhà rất xui xẻ.

Tôi ghét họ.

Trang Thần...... sẽ ức hiếp tôi giống họ sao?

Không sao cả, chỉ cần tôi nghe lời hơn, anh ấy sẽ không ăn hiếp tôi đâu.

Tôi phải nghe lời thêm mới được.



Trang Thần đi rồi, tài xế chở tôi về nhà.

Đến giờ cơm trưa Trang Thần cũng chưa về, tôi mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong đều là những nguyên liệu rất mắc tiền, tôi chưa từng ăn qua, nhưng Giang Thanh Nhiên thì rất thích.

Tôi không được tuỳ tiện chạm vào đồ của Trang Thần, nhưng tôi thật sự rất đói.

Số tiền còn lại của tôi rất ít, phải tiết kiệm mới được, cho nên tôi đi bộ gần một tiếng đến một cửa hàng tạp hoá mua hai bịch mì sợi, ăn ít một chút có lẽ sẽ dùng được rất lâu.

Về đến nhà tôi nấu cho mình nửa chén mì, mặc dù không có vị gì, nhưng tôi rất vui vẻ.

Cuối cùng cũng không cần phải ăn thức ăn thừa của họ rồi.



Đến tối tôi lại nấu thêm nửa chén mì, lúc đang ăn thì Trang Thần trở về.

Anh ấy nhìn chén mì trong tay tôi, chân mày nhăn lại, hỏi tôi: “Cậu ăn gì vậy?”

Tôi bắt đầu hoảng loạn, gấp gáp giải thích với anh ấy: “Đây đều là mua bằng tiền của em ạ, lúc nấu mì em chỉ dùng nước máy thôi ạ, em không sử dụng gia vị trong bếp đâu ạ, em ăn xong sẽ rửa chén đũa sạch sẽ ạ, em sẽ tiêu độc rồi mới trả về chỗ cũ ạ.”

Trang Thần nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, nói với tôi: “Thanh Nhiên nói với tôi, sở trường của cậu là giả bộ đáng thương.“. ngôn tình ngược

Tôi không có, tôi thật sự không có.

Tôi đã rất nghe lời rồi, tôi không động vào đồ của anh ấy, nấu mì xong cũng đã rất cẩn thận mà lau dọn nhà bếp rồi, tôi sẽ không mang đến phiền phức cho anh ấy đâu, cũng sẽ không giả bộ đáng thương cầu đồng tình đâu, tôi sẽ rất nghe lời mà, thật đó.

Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tim tôi khó chịu quá, một chữ cũng nói không ra.

Trang Thần thở dài một hơi, lấy mì của tôi đi, bảo tôi đợi anh ấy một chút.

Anh ấy bước vào nhà bếp, tôi nhìn thấy anh ấy đổ mì của tôi vào thùng rác.

Có phải tôi lại làm gì sai rồi không?

Ngày mai phải đi mua một bộ chén đũa cho tôi dùng thôi.



Trang Thần bảo tôi đợi, tôi không dám rời khỏi chỗ ngồi.

Tôi cúi thấp đầu không dám nhìn anh ấy, vẫn đang suy nghĩ phải giải thích việc mình không có giả bộ đáng thương như thế nào.

Mãi đến khi anh ấy vỗ vai tôi, tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện trước mặt đã được đặt một đĩa mì Ý, trên đó còn có trứng chiên và bít tết*.

*: beefsteak.

“Không cần biết cậu xuất phát từ mục đích gì, nhưng đừng dằn vặt bản thân như vậy nữa, ăn uống đàng hoàng đi.”

Đây là...... bữa tối Trang Thần nấu cho tôi.

Anh ấy thật sự là một người rất tốt.

Tôi chẳng có gì để báo đáp anh ấy cả, tại sao anh ấy lại tốt với tôi như vậy, tôi phải làm sao đây.

Trước kia cho dù Giang Thanh Nhiên và mẹ kế ức hiếp tôi như thế nào, tôi đều có thể nhẫn nhịn không rớt nước mắt trước mặt họ, nhưng bây giờ đây, tôi vậy mà kiềm chế không được.

Ba ơi, ba nhìn thấy rồi đúng không, Trang Thần chẳng hề ức hiếp con, anh ấy đối xử với con rất tốt, con chiếm mất vị trí của Giang Thanh Nhiên, anh ấy chẳng những không trách con còn nấu cơm cho con ăn nữa.

Ba ơi, con thật sự chết cũng không nuối tiếc gì nữa rồi.



Có lẽ do tôi khóc dữ quá, doạ sợ Trang Thần rồi.

Nhìn bộ dáng anh ấy hoảng loạn rút khăn giấy an ủi tôi, tôi đột nhiên nhớ ra mình không thể gây phiền phức cho anh ấy, cho nên tôi cố gắng dừng nước mắt lại.

Tôi chậm rãi hút mì, như vậy thì thời gian hạnh phúc sẽ kéo dài được lâu một chút.

“À mà......”

Trang Thần đột nhiên nói chuyện, tôi ngước đầu lên nhìn anh ấy, anh ấy lại đơ ra một lúc, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, sau này cậu đừng như vậy nữa, cậu là vợ hợp pháp của tôi, đồ vật trong nhà có một nửa là của cậu, cậu cũng không cần phải câu nệ, sau này ngoại trừ thời gian dự tiệc tôi đều sẽ về nhà ăn cơm, cậu có thể liên hệ với thư ký của tôi, kêu anh ta dẫn cậu đi lựa một cô giúp việc, ngày mai......”

Tôi nhanh chóng chen vào: “Để em nấu! Sau này cứ để em nấu cơm!”

Anh ấy đã đối xử tốt với tôi như vậy rồi, tôi phải báo đáp anh ấy mới được.

Cái gì tôi cũng biết làm hết, nấu cơm giặt quần áo dọn dẹp nhà cửa cắt tỉa vườn, tôi đều làm được cả.

Anh ấy nhìn tôi, nửa ngày sau mới nói: “Vậy cũng được, cực khổ cho cậu rồi.”

Không cực khổ, sao có thể nói là cực khổ được chứ? Ở đây không bị ai ức hiếp, còn có thể ăn những món tươi mới, tôi thật sự rất vui mừng.

Làm sao bây giờ, tôi đã không nỡ rời khỏi đây rồi.



Trang Thần nói sẽ nhường phòng ngủ chính cho tôi, sau này anh ấy sẽ ngủ tại phòng cho khách.

Tôi có chút thất lạc, sau khi kết hôn không phải nên ngủ trên cùng một chiếc giường sao?

A, tôi hiểu rồi, giữa chúng tôi không có tình cảm, cho nên không được ngủ cùng nhau.

Vậy Trang Thần sẽ ngủ trên cùng một chiếc giường với Giang Thanh Nhiên sao?

Tôi cảm thấy bản thân thật xấu xí, vậy mà bắt đầu đố kị với Giang Thanh Nhiên rồi.



Tôi mở chiếc túi nhỏ tuỳ thân, lấy di ảnh của ba ra, không biết như thế nào, hôm nay tôi đặc biệt nhớ ba.

“Ba ơi, mọi thứ ở đây đều rất tốt, Trang Thần cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ tốt với con, anh ấy không giống như những người kia, anh ấy sẽ không ức hiếp con, còn nấu bữa tối cho con nữa, hôm nay con đã ăn rất no, có lẽ sau này con sẽ không phải đói bụng nữa rồi.”

“Ba ơi, ông quản gia nói ba là Omega thiện lương nhất trên thế gian này, con cũng muốn giống như ba vậy, nhưng con thật sự không muốn rời khỏi đây, con có thể ở lại đây thêm một khoảng thời gian không ạ, con sẽ đi mà, con nhất định sẽ rời đi, con sẽ không giành những gì thuộc về Giang Thanh Nhiên đâu, con chỉ là muốn ở đây thêm một chút nữa mà thôi......”

“Ba ơi, ba có thể bảo hộ con được không, đừng để con bị đuổi ra khỏi đây nhanh như vậy, con xin ba đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.