Trang Thần đang ở ngay bên cạnh, cùng tôi nằm trên một chiếc giường, tôi phải đối mặt với anh ấy như thế nào đây, tay tôi nên để ở đâu, tiếng hít thở của tôi có khi nào sẽ ảnh hưởng đến anh ấy không.
Tôi căng thẳng quá.
“Anh vẫn không ngửi được tin tức tố của em, có thể đến gần thêm một chút nữa không?”
Trang Thần đột nhiên lên tiếng, tôi kinh ngạc đến không kịp hô hấp, ráng nhịn lắm mới không la ra tiếng.
“Được, gần thêm chút ha.” Tôi cẩn thận dịch người đến bên cạnh Trang Thần, “Bây giờ được chưa ạ?”
Trang Thần nặng nề thở ra một hơi, âm thanh phát ra giống như tiếng của một bé cá heo đang tức giận mà tôi tình cờ nghe thấy trên TV.
Anh ấy lật mền ra, lăn đến bên cạnh tôi, giường đệm cót két vang, vào tai tôi như động đất núi lở, khoảng trống giữa hai người mà tôi cố ý chừa ra lập tức không còn.
Gần quá, gần đến mức ngón tay tôi có thể cảm nhận được độ ấm trên cơ thể anh ấy luôn đấy.
“Được rồi, mau đi ngủ thôi, ngủ ngon.” Ngữ điệu của Trang Thần có hơi cao, giống như đã có chuyện gì vui vẻ xảy ra vậy.
Có lẽ cũng chỉ là tưởng tượng của tôi thôi nhỉ.
Lại một lần nữa, tôi nói ngủ ngon với Trang Thần.
Tôi vẫn tiếp tục giải phóng tin tức tố, mặc dù mùi hương rất nhạt, nhưng chắc là có thể giúp Trang Thần giảm stress được phần nào, có thể đưa anh ấy vào mộng đẹp.
Khoảng năm phút sau, tôi còn đang do dự không biết có nên đếm số hạt châu thuỷ tinh của đèn trần lại lần nữa hay không, Trang Thần nhẹ nhàng khụ một tiếng, tôi theo bản năng mà giật bắn người, quay lại nhìn về phía anh ấy.
Chính vào trong khoảnh khắc xoay người ấy, màn đêm đen khịt tĩnh lặng như bị một con dao cắt ngang qua, tạo thành một vết rách.
Tôi nhìn thấy đôi mắt của Trang Thần, trong bóng đêm vô tận, đó chính là tia sáng duy nhất.
“Anh có khoẻ không?”
“Em có lạnh không?”
Tôi giống như một con thiêu thân, tham lam mà bán mạng bay đến ánh lửa bên trong đôi mắt ấy, nhưng chỉ có thể đắm chìm trong giây lát.
Hai người bọn tôi đều hoảng loạn mà dời mắt đi, tôi nắm chặt lấy chăn, cẩn thận đáp: “Không lạnh chút nào, có phải anh vẫn cảm thấy không khỏe không? Em đi nấu nước gừng cho anh uống nha.”
“Không cần!” Trang Thần rất kiên quyết từ chối, có chút không biết phải làm sao.
“Anh chỉ là muốn nói, nếu như em cảm thấy lạnh, anh có thể......”
“Em không lạnh! Thật đó! Em...... Sức khoẻ của em tốt lắm, không bao giờ sinh bệnh hết!”
Lần này, người đưa ra câu trả lời chắc chắn đó trở thành tôi.
Thì ra Trang Thần đang quan tâm tôi, nhưng anh ấy đã tốt với tôi như vậy rồi, tôi không nên khiến anh ấy phí tâm nữa.
Tôi gấp gáp muốn chứng minh bản thân không sợ lạnh, sợ anh ấy không tin nên lại tiếp tục giải thích thêm mấy câu.
“Vậy...... Vậy thì mau đi ngủ thôi, ngủ ngon.” Giọng nói của Trang Thần thấp đi rất nhiều, tôi hình như còn nghe ra được anh ấy đang ủ rũ và thất lạc.
Không thể nào, Trang Thần không thể nào ủ rũ, càng không thể thất lạc được.
Là do tôi nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù Trang Thần đã không còn nói chuyện với tôi nữa, nhưng anh ấy vẫn giải phóng tin tức tố, tôi không biết anh ấy là vô tình hay cố ý, nhưng tôi ngửi thấy hương hoa sơn trà ngọt ngào đó, không bao lâu đã bắt đầu thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, khoé môi tôi vẫn kéo lên cao, đêm nay chắc là sẽ có một giấc mơ đẹp cho xem.
*
Tôi bừng tỉnh trong sự ngột ngạt khiến người tuyệt vọng, trên người như đang bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên.
Hương hoa sơn trà nồng nặc trong phòng khiến cả người tôi lâm vào trạng thái vô lực, tôi phải tốn mất mấy giây mới có thể mở mắt ra, đợi đến khi tôi nhìn thấy được tình trạng hiện tại, tôi đã không khống chế được kinh ngạc la lên-- Trang Thần đang áp lên người tôi, miệng thoát ra những tiếng gầm nhẹ thống khổ.
Tôi liên tục gọi tên anh ấy, anh ấy lại giống như tất cả các giác quan đều bị phóng ấn, hoàn toàn lờ đi tiếng gọi của tôi, không ngừng lẩm bẩm những câu chữ không rõ ràng.
Kỳ mẫn cảm của Trang Thần đến rồi.
Trước đây Trang Thần đã từng nhắc đến, trong chiếc tủ lạnh nhỏ cạnh giường anh ấy có đặt thuốc ức chế cho Alpha.
“Trang Thần, anh kiên trì thêm một chút nha, em đi lấy thuốc ức chế cho anh.” Tôi an ủi Trang Thần, dùng toàn lực muốn đẩy anh ấy ra, nhưng thể hình của tôi và anh ấy vốn quá khác biệt, cộng với trạng thái của anh ấy hiện tại, bất luận tôi nói gì anh ấy đều không thể lọt tai.
Mặt Trang Thần trắng bệt, đôi môi cũng chẳng còn sắc đỏ, không ngừng run rẩy.
Anh ấy giữ chặt lấy hai tay tôi, cắn mạnh lên môi tôi, tôi không còn dám vùng vẫy nữa.
Tôi thật sự sợ hãi.
Bộ quần áo tôi đã mặc được mấy năm, anh ấy tuỳ tiện dùng sức một chút đã chia năm xẻ bảy, cơ thể ốm o gầy còm của tôi phơi bày trước mắt Trang Thần, tôi mới nhục nhã cùng tuyệt vọng mà bắt đầu vùng vẫy.
Nhưng Trang Thần không hề cho tôi bất kỳ cơ hội nào, cơ thể anh ấy đang run rẩy, ôm chặt lấy tôi vào lòng, không phân nặng nhẹ mà gặm cắn tuyến thể của tôi.
Tôi đã đau đến nước mắt tuôn trào, bấu chặt lấy cánh tay anh ấy, “Trang Thần, anh, anh buông em ra đi mà, em giúp anh lấy thuốc ức chế có được hay không?”
Ông quản gia đã từng nói với tôi, Alpha trong thời kỳ mẫn cảm sẽ chẳng còn chút ý thức nào, họ sẽ dựa vào bản năng mà đi tìm kiếm tin tức tố của Omega, nếu không có thuốc ức chế họ sẽ vô cùng thống khổ đau đớn.
Trừ phi có sự giúp đỡ của Omega.
Nhưng tôi không phải là Omega mà anh ấy yêu, so với tôi, anh ấy càng cần thuốc ức chế hơn.
Vào lúc Trang Thần cởi tấm vải cuối cùng trên người tôi ra, tôi đã không nhịn được nữa mà khóc lớn, giống như một tên vô lại đầu đường xó chợ, dùng hết sức bình sinh mà chống cự lại sự tiến công của Trang Thần.
“Trang Thần! Em không phải Giang Thanh Nhiên, anh mau tỉnh táo lại đi!”
“Anh sẽ hối hận đó! Trang Thần! Em xin anh mà......”
“Anh tỉnh táo lại rồi sẽ ghét em mất, em không muốn đâu!”
“Xin anh đấy, buông em ra đi mà......”
Tôi hét đến tê tâm liệt phế, tuyệt vọng đến mức thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như mình là Giang Thanh Nhiên thì tốt biết bao.
Tôi nguyện ý dâng hiến bản thân mình cho Trang Thần, nhưng người anh ấy muốn lại chẳng phải tôi.
Giang Ngôn Ý, đừng làm ra những thứ bản thân tự cho là đúng nữa.
Không muốn bị bất kỳ ai ghét bỏ nữa.
Động tác của Trang Thần đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, anh ấy không còn gấp gáp như nãy nữa, từng động tác đều mang theo sự cẩn thận và ẩn nhẫn.
Anh ấy vẫn là không buông tay tôi ra, nhưng anh ấy ngày càng tiến lại gần, dùng đầu lưỡi liếm hết nước mắt trên mặt tôi, giọng nói run rẩy khàn đặc: “Ngôn, Ngôn Ý......”
“Muốn...... Ngôn Ý......”
“Ngôn Ý......”
Trốn không thoát rồi.
Tôi đã không còn muốn chạy trốn nữa, cứ xem như đây là niềm vui mà tôi trộm về cho mình đi vậy.
Sao anh ấy có thể...... gọi tên mình chứ.
*
Kỳ mẫn cảm của Trang Thần kéo dài suốt ba ngày.
Hiện tại Trang Thần đang ở trong trạng thái mất đi ý thức, ngoại trừ việc kêu tên tôi, chỉ có thể nói một vài cụm từ đơn giản.
Anh ấy giống như một động vật nhỏ không có cảm giác an toàn, chỉ cần tôi rời khỏi tầm mắt của anh ấy hơn một giây, anh ấy liền hét lớn chạy bổ lên người tôi, vừa khóc vừa gọi lên tôi.
Mỗi giây mỗi phút anh ấy đều đòi ôm tôi, tôi căn bản không có cách nào tránh khỏi anh ấy để đi nấu cơm, trên thực tế là, tôi cũng đã chẳng còn khí lực gì để nấu cơm nữa rồi.
Trong ba ngày này, các bữa cơm cùng những vật dụng cần thiết đều do thư ký của anh ấy đích thân đưa đến, nhưng Alpha trong thời kỳ mẫn cảm tính công kích sẽ bị khuếch đại cực hạn, anh ấy không cho phép bất kỳ ai đến gần tôi.
Trang Thần vừa nhìn thấy thư ký của mình liền đứng ở phía trước che chắn cho tôi, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, lần nào thư ký cũng phải nhanh chóng đặt đồ xuống liền chạy ra khỏi biệt thự, chỉ sợ Trang Thần sẽ biến nơi này thành hiện trường án mạng mất.
Tôi không biết có phải tất cả Alpha trong kỳ mẫn cảm đều trở nên dính người và đáng yêu như vậy không, Trang Thần giống như một đứa bé, làm nũng ngang ngược, mỗi ngày đều giữ lấy tôi trên giường, từ sáng đến tối.
Đôi lúc anh ấy lỡ dùng sức làm tôi đau đến chảy nước mắt, anh ấy sẽ khóc còn lớn hơn tôi, cuối cùng tôi lại phải xoa vỗ tuyến thể của anh ấy để an ủi dỗ dành.
Ba bộ đồ duy nhất của tôi đều bị Trang Thần xé rách cả rồi, chỉ có thể tạm thời mượn của anh ấy mặc đỡ thôi.
Quần áo của Trang Thần đương nhiên không thể vừa người tôi rồi, anh ấy to cao như vậy, lần nào nói chuyện với anh ấy tôi đều phải ngẩng đầu hết.
Còn tôi thì sau khi học xong cấp hai đã chẳng còn cao lên thêm được tí nào nữa, ông quản gia vẫn thường hay đau lòng nói, đều do tôi không được ăn đủ dinh dưỡng nên mới ốm yếu như vậy.
Trước đây tôi rất tự ti, rõ ràng là một đứa con trai, nhưng chiều cao, thể hình lại giống như con gái vậy.
Nhưng hiện tại tôi lại có chút vui vẻ, ít nhất...... ít nhất Trang Thần ôm tôi vào nhà vệ sinh cũng không cần tốn quá nhiều sức.
*
Vào đêm thứ ba, Trang Thần dần hồi phục lại.
Đêm đó tôi vẫn như hai ngày trước, nằm trong lòng Trang Thần, vỗ nhẹ lên tuyến thể của anh ấy, kể chuyện trước khi ngủ cho anh ấy nghe.
Trang Thần đang ôm lấy tôi đột nhiên dùng sức, gần như là ngay lập tức đẩy tôi ra xa, trong giây phút đó, tôi căn bản không kịp phản ứng.
Tôi chỉ nhìn thấy gương mặt kinh hoảng thất thố của Trang Thần.
“Thật xin lỗi, Ngôn Ý, anh, anh không nghĩ tới kỳ mẫn cảm của anh lại đến sớm hơn dự kiến.”