MỌI NGƯỜI ƠI, HÔM NAY SẼ LÀ CHAP VỀ KATHY VÀ STEVEN. MÌNH ĐẢM BẢO NÓ SẼ RẤT HAY, MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ NHÉ
AKI
OoO 3 ngày sau OoO
Tại trường Royal, có 8 người 4 nam 4 nữ đang ngồi ở sân sau ăn trưa. Sân sau trường ít người tới, lại có một cây anh đào lớn, một vườn hoa đẹp nhưng ko ai biết ngoài họ. Gió nhẹ thổi qua làm bay bay làn tóc của bốn cô gái đang ngủ gật trên vai bốn chàng trai, đó là tụi nó và tụi hắn. Tụi nó vì mệt nên đã ngủ thiếp đi, có thể sẽ cúp luôn mấy tiết buổi chiều ko chừng, Steven nhìn Kathy lên tiếng nói
-Mấy em ấy ngủ hết rồi, chắc làm việc mệt lắm nên mới như vầy
-Anh nói đúng, họ vất vả quá rồi-Anh nhìn nhỏ nói
-Nói thật em chỉ muốn dẫn Rina đi chơi cho thoả mản thôi nhưng công việc cứ ập tới-Cậu thở dài nói
-Chịu thôi, tớ cũng muốn Anna có thể nghĩ ngơi nhưng...chậc chậc-Hắn tặc lưỡi
-Kevin, em định khi khi nào mới nói cho Anna biết mọi thứ-Steven nói
-Có thể là tháng sau, bây giờ em chưa có cơ hội, nhưng em chắc chắn sẽ nói-Hắn nhìn nó cười nhẹ, lấy tay nhẹ kéo sát nó vào người. Steven cười hiền rồi quay sang anh và cậu
-Sao rồi hai chú, chuyện với Rina và Yuna sao rồi-Câu nói của Steven làm cậu và anh đỏ mặt lên, hắn nhìn cười gian xảo nhìn hai thằng bạn chí cốt của mình đang mặt như cà chua. Anh nói
-Anh nói gì vậy Steven, chuyện sao rồi là sao
-Đúng đó anh, sao tự nhiên...-Cậu cũng độp lại Steven
-Ko phải Ryan thích Rina và Justin thích Yuna sao?-Steven với vẻ mặt vô (số) tội nói
Hai thằng kia im lặng, cúi đầu xuống nhìn nhỏ và cô trên vai mình, cậu nói
-Em ko biết nữa, tình cảm của em với Rina là gì, em cũng tự hỏi.
-Rina có chiếm vị trí quan trọng trong lòng cậu phải ko-Hắn nói
-Phải, ở bên Rina tớ cảm thấy ấm áp lắm, cậu ấy luôn vui vẻ, luôn sưởi ấm trái tim tớ-Cậu dịu mắt nhìn cô
-Tớ cũng có cảm giác tương tự của Ryan ở Yuna. Cô ấy dịu dàng, luôn quan tâm đến người khác và luôn động viên tớ, tớ cảm thấy rất nhẹ nhỏm, ấm lòng khi ở bên cậu ấy-Anh cũng dịu dàng nói
-Hai em nên giữ chặt hai em ấy lại, chúng ta sẽ ko biết chuyện gì sẽ xảy ra cả, các em nên ôm chặt lấy hai em ấy-Steven nói
-Vâng-Anh và cậu đáp, hắn cười nhẹ, nói
-Còn anh thì sao Steven, sao anh và chị Kathy gặp dc nhau?-Câu hỏi đó làm Steven mở to mắt một chút, rồi cũng cười nói
-Anh và Kathy gặp nhau 5 năm trước ở nhật, câu chuyện là vầy
OoO Flashback OoO
(Mình sẽ tạm gọi Steven là anh còn Kathy là cô trong quá khứ nhé)
5 năm trước, tại một trường dành cho con nhà giàu và có chỉ số IQ cao của nhật. Steven là hot boy của trường vì vẻ mặt đẹp trai cộng thêm chỉ số IQ cao ngất ngưởng, nhưng anh ko hề lăng lăng và rất ít nói, ko ai có thể khiến anh nở nụ cười nên hình tượng của anh là lạnh lùng. Vào một ngày, tại lớp của anh, cô chủ nhiệm đã giới thiệu sẽ có một bạn nữ vào học. Cô gái mới 12 tuổi có mái tóc đen, mắt nâu và làn da đen và cái kính to bản rất xấu xí với lý do học bổng nên đến học ở trường này(Chị Kathy hoá trang đó mấy bạn). Hình tượng của cô cũng khá ít nói và ko cười.
Cô dc chỉ định ngồi cạnh anh, vì hai người có bản tính ít nói lên chỉ chào một câu
-Chào cậu, tớ là Dương Ngọc Huyền Anh, Kathy, mong cậu giúp đỡ-Kathy nói
-Tớ là Trần Hoàng Minh Thiện, Steven, tớ sẽ giúp hết mình-Steven nói rồi cả hai bắt tay nhau. Xong thì cùng gục đầu xuống ngủ luôn. Khi đến giờ ăn trưa thì có một đám con gái đến gây sự với Kathy, con nhỏ đầu đàn nói
-Mày là con nào mà dám ngồi kế anh Thiện của bọn tao
-Tớ là một học sinh bình thường thôi, mong các cậu đi giùm-Kathy bình thản nói
-Mày...-Nhỏ cầm đầu định tát cô thì anh ngăn lại, anh nói bằng giọng lạnh băng
-Các cô biến đi giùm, đừng có ỷ nhà giàu rồi đi ăn hiếp học sinh bình thường
Mấy con nhỏ đó tái mặt chạy đi. Kathy chỉ cảm ơn quoa loa rồi xách cặp đi về, Steven cũng mệt nên về luôn
1 tuần sau khi Kathy đang đi ở sân trường thì bổng nhiên một xô nước đổ xuống làm trôi đi làn da đen, rớt kính áp tròng nâu và tóc giả, và rớt luôn cặp kính dày cộp kia. Mọi người ở sân trường đang cười sặc sụa bổng im lặng vì trước mặt họ là một mỹ nhân có một ko hai. Mái tóc nâu trà dài đến lưng(mới 12 tuổi nên chưa dài đến hông như bây giờ), một mắt phải màu lục bảo đã dc che lại bởi bàn tay trắng nỏn nà, mịn màng như da em bé, con mắt trái xám tro vô cảm, lạnh lùng. Cô vội vàng xách cặp, gôm hết đồ đã rơi ra sân sau, Steven chạy theo
Khi đến sân sau thì Kathy mới thả tay xuống, lộ con mắt màu lục bảo quý hiếm làm anh đơ người lần nữa nhưng nhanh chóng nói
-Sao màu mắt cậu lại có một con mắt lục bảo và một con mắt xám tri vậy, cả hai đều là màu hiếm mà
-Truyền thống rồi, tớ phải làm vậy thôi, trên đời chỉ còn tớ là có hai màu mắt này cùng lúc nên tớ pahir cẩn thận-Kathy hiện đã thay đồng phục vừa mới dc ngừoi hầu mang lên, tất cả đồ đều dc mang về, cô người hầu chỉ để lại cho Kathy một cái kính áp tròng xám tro trùng với mắt trái
-Vậy à, vậy tớ có thể hỏi chứ, tại sao cậu lại ít nói và lạnh lùng như vậy-Câu hỏi của Steven làm Kathy bất ngờ, nhưng cô cũng nói
-Tớ thật sự cũng ko muốn vậy đâu, nhưng cha bảo tớ phải làm vậy để ko dc chú ý đến màu mắt lục bảo này của tớ nên tớ ko có bạn. Tớ chỉ có 3 người hiện đang ở mỹ thôi vì màu mắt này nên tớ đã mất đi rất nhiều bạn bè khi còn nhỏ, họ đã gọi tớ là quái vật-Kathy đưa tay lên chặm vào con mắt lục bảo của mình buồn bả nói
-Vậy để tớ làm bạn với cậu, dc chứ-Steven cười hiền nói làm Kathy ngạc nhiên, cô run run nói
-Dc chứ, tớ ko phiền cậu chứ, cậu sẽ chấp nhận tớ làm bạn chứ-Kathy run run như sắp khóc, Steven nói
-Ừm, tớ chắc chắn, tớ sẽ ko bỏ rơi cậu như những người bạn khác nên cười lại nhé, cậu cười đẹp lắm ý, nhưng ko dc để con mắt lục bảo bị nhìn thấy, chỉ tớ dc thấy thôi dc ko
-Ừm-Kathy cười nói, đôi măt hai màu lấp lánh nước mắt. Kể từ đó, cả hai người lúc nài cũng đi chung với nhau. Kathy đã giữ đúng lời Hứa là ko để lộ con mắt lục bảo ra và cười tươi hơn. Hai người lúc nài cũng đi chung với nhau nên làm bọn con gái khinh bỉ, căm ghét Kathy.
Một năm sau, khi Kathy đang đi mua sắm bổng bị một kẻ lạ mặt chụp thuốc mê và bị đưa tới một căn nhà hoang. Một tiếng sau khi bị bắt cóc, cái bọn đó đã hất nước lạnh vào cô, cô từ từ tỉnh lại thì thấy cái đám con gái đã ăn hiếp cô, con cầm đầu nói
-Mày gan nhỉ, bọn tao đã cảnh báo mày rồi mà mày vẫn bám theo Anh Thiện.
-Mấy người mới là gan đó, Steven nói là đừng có bám theo cậu ấy nhưng mấy cậu vẫn bám theo đấy thôi-Kathy nhếch mép nói làm mấy con đó tức điên
-Mày...ko dc gọi biệt danh của Anh ấy”chát”-Nhỏ đó tát cho Kathy một cái làm kính áp tròng rớt ra, cái đám đó điếng người khi Kathy ngước lên. Màu mắt màu lục bảo chỉ có một người trên đời có Bình thường vẫn Long lanh, dịu dàng khi ở bên gia đình và Steven giờ đã lạnh lẽo, chết chóc chưa từng có.
Tụi con gái đó lây nhanh bình tĩnh lại rồi sai người lên đánh Kathy dữ dội. Kathy đau lăm nhưng chỉ có thể nghiến răng chịu. Bổng nhiên cánh cửa bị đạp một cách phủ phàng nhất có thể. Ngay cánh cửa xuất hiện hình bóng mà Kathy mong chờ nhất, chính là Steven. Steven mình đầy mồ hôi đã chạy đi tìm Kathy khắp nơi khi biết tin cô bị bắt. Bọn con gái đó đã bị cảnh sát bắt. Steven nhanh chóng đi Kathy vài bệnh viện
Kathy nằm bất động ở trên giường với rất nhiều băng gạc trên người đã hơn 1 tuần. Steven ngồi bên giường nắm chặt tay cô áp lên má mình, nói
-Tôi xin lỗi Kathy, đáng lẽ tôi phải biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã hứa sẽ bải vệ em, vậy mà...tôi lại để em ra nông nổi này. Tôi thật sự ko biết làm sao nữa. Kathy ơi, tôi xin em. Tỉnh dậy đi
-Anh ko cần xin em đâu, Steven-Giọng nói ngọt ngào, ấm áp vang lên trong sự mệt mỏi. Steven ngước lên bắt gặp đôi mắt lục bảo và xám tro mình thương yêu đang dịu dàng nhìn mình, Anh lắp bắp
-Kathy, em...
-Vâng, anh ko Cần cầu xin em như thế đâu, em đã nói là sẽ ko bỏ rơi Anh mà-Kathy nâng tay chạm nhẹ vài má Steven dịu dàng nói. Anh lấy những ngón tay mềm mại đó áp sát má Anh hơn nghẹn ngào nói
-Xin lỗi em, anh đã hứa sẽ ko bỏ rơi em, vậy mà...
-Anh ko Cần xin lỗi, Anh đã giúp em có lại nụ cười như ngày hôm nay. Em mới chính là người nên cảm ơn. Em mừng là...Anh chính là người đến cứu em lúc đó-Kathy dịu mắt ngồi dậy nhìn Steven nói. Steven nhìn Kathy đầy ấm áp, ánh mắt Anh chưa dàng cho ai ngoài hắn, anh và cậu. Anh thật sự yêu Kathy, yêu hơn bất cứ ai trên đời này. Anh ko thể giao cô cho bất cứ ai, Anh muốn giữ cô cho riêng mình, muốn bảo vệ cô, muốn yêu thương cô bằng cả trái tim. Anh ko ngần ngừ nói
-Kathy, em nghe Anh nói dc chứ
-Vâng, có chuyện gì sao-Kathy khó hiểu nói
-Anh...yêu em-Steven Kiên định nói làm Kathy bất ngờ. Cô chỉ có thể lấy hai tay bụm miệng mình lại để ko bật ra tiếng khóc, khoé mắt xuất hiện những giọt nước Long lanh. Steven nói tiếp
-Anh muốn bảo vệ em, muốn yêu thương em muốn cho em những nụ cười và niềm vui nhất nên Anh mới thổ lộ. Em có thể...trở thành bạn gái Anh chứ
-Thật chứ-Kathy chỉ có thể thốt dc Chữ ngắn nghỉ hỏi Steven
-Ừm-Steven gật đầu chắc chắn
-Em...thực ra cũng rất yêu anh nhưng...em đã nghĩ Anh sẽ có nhiều người Anh yêu thương Anh hơn sẽ có người tuyệt với hơn em...-Kathy nghẹn ngào nói
-Chắc chắn ko có ai có thể tuyệt hơn em, chắc chắn bởi vì Anh yêu em, hơn bất cứ ai trên đời này, vậy em có đồng ý làm bạn gái Anh ko-Steven chồm lên, áp tay vào má Kathy nói
-Vâng-Kathy cười tít mắt nói. Steven cười tươi rồi ôm lấy Kathy, Kathy hạnh phúc ôm lại. Ôm dc 5' thì Anh bỏ ra, áp môi mình vào đôi môi Hồng của cô làm cô mở to mắt rồi cũng nhắm mắt chấp nhận
OoO End Flashback OoO
-Ra là vậy, lãng mạn dữ ta-Cậu và Anh cười làm cho Steven đỏ mặt, nói
-Vậy thì sao chứ, kệ anh
-Mấy cậu nói chuyện gì thế-Rina thức dậy dụi dụi mắt nói làm tụi hắn giật mình, cậu lắp bắp nói
-À...ko,ko có gì đâu
-Thế à-Nhỏ nói
-Ừm, mấy Cậu ngủ ngon chứ-Anh nói
-Lâu rồi mới ngủ đó như vậy, gió thổi mát quá trời-Nhỏ cười tươi
-Mấy cậu làm chúng ta bỏ luôn cả mấy tiết buổi chiều rồi đó-Hắn nói
-Bọn tớ buồn ngủ quá nên ngủ vậy mà cũng phàn nàn nữa-Nó nói
-Thôi, chúng ta về nhà làm việc tiếp thôi, tranh thủ làm cho xong trong 3 ngày nữa rồi đi bar chơi-Kathy nói
-Anh tán thành-Steven cười nói
-Về thôi-Cậu và cô nói. Rồi cả bọn đứng lên, cả bọn đi trước, Kathy và Steven đi sau, khi Kathy định bước đi thì bỗng nhiên Steven vòng tay ôm lấy Kathy làm Kathy giật mình, Kathy hỏi
-Anh sao thế, bổng nhiên lại...
-Nè, Kathy, em sao giờ bỗng nhiên hơi buồn vậy-Steven vẫn ko rời Kathy nói
-Em lo cho Anna, em sợ con bé sẽ ko còn là chính mình nữa-Kathy dịu dàng nói
-Dù là vậy nhưng em cũng ko dc buồn bã như vậy nữa, Anh ko muốn nhìn thấy vẻ mặt u buồn của em-Steven quay Kathy lại nó
-Em hiểu mà, em sẽ giữ lời Hứa mà, Anh đừng lo-Kathy cười nhẹ nói
Steven cười nhìn Kathy, bỗng nhiên chàng nên cằm nàng lên áp môi vào đôi môi mềm mại đó, Kathy cũng dịu dàng áp lại. Sau 5'thì chàng cũng bỏ ra nói
-Đi thôi, bọn nhóc đang chờ kìa
-Vâng-Kathy cười tít mắt nói rồi cả hai cùng theo bước cả bọn đi về nhà
AI DÀ, MỎI TAY QUÁ. MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ NHÉ