Thứ sáu đến, Hoa Vân Phong cùng các thành
viên khác đi đến thành phố Đ. Lần này họ đi bằng đường bộ, bởi vì Mộc
Thư Lê có chứng sợ máy bay. Ngay từ khi anh còn nhỏ xíu, cha mẹ, ông bà
nội ngoại đều tử nạn trên chuyến bay định mệnh khi họ tổ chức cùng đi du lịch vào một mùa hè ấm áp, khi ấy chỉ mình anh sống sót. Từ lúc đó trở
đi, Mộc Thư Lê mắc chứng bệnh trầm cảm nặng, gặp ai cũng không nói
chuyện, luôn thích một mình ngồi ôm gối đơn độc suốt ngày.
Anh gặp rất nhiều khó khăn trong giao tiếp, tương tác xã hội và hoạt
động mang tính hạn hẹp cứ theo quán tính lặp đi lặp lại. Chứng sợ ngồi
máy bay từ khi ấy đã in dấu ấn sâu sắc trong tâm trí anh, anh chẳng bao
giờ dám đặt chân lên đó nữa. Đến bây giờ, tuy rằng Bạch Thiệu Đông tuyên bố anh không còn trở ngại gì về phương diện bệnh hoạn nữa, nhưng anh
vẫn cứ giữ thói quen ngày nào, không thích nói chuyện, không thích chủ
động giao tiếp, cũng không thích có ai đụng chạm vào bản thân. Tóm lại
là rất khó thân cận!
Đến thành phố Đ, trước tiên là nhiệm vụ của Lý Hoàng và Mộc Thư Lê đi
thám thính tình hình của Lam Ký. Còn Hoa Vân Phong trở lại căn phòng trọ của mình, anh đương nhiên không rảnh rỗi, anh lên mạng kết nối nội bộ
và bắt đầu làm việc trực tuyến cùng bên KINGWORLD. Sau khi hội nghị cấp
cao kết thúc, Hoa Vân Phong định tắt máy tính thì Phương Cương gọi lại:
- Phong à, tôi cho cậu hay một chuyện… Nhu, nó đã trốn nhà đi mất rồi…
Hoa Vân Phong hỏi:
- Đi lúc nào?
Phương Cương trả lời:
- Từ 7 giờ tối hôm qua theo giờ New York!
Nếu tính thời gian thì cũng sắp đến nơi rồi, nhưng lịch trình Hoa Vân
Phong đi đến thành phố Đ lần này nhất định Phương Nhu chưa được biết
đâu, cho nên xem như anh vẫn trong giai đoạn “an toàn”! Hoa Vân Phong
nói:
- Gặp Phương Nhu tôi sẽ báo cho anh.
Phương Cương gật gù nói lời cảm ơn. Ngược lại người nên cảm ơn chính là
Hoa Vân Phong mới đúng. Anh vừa mới quen bạn gái, lại đang ở tại nơi
sinh ra và lớn lên của cô ấy, nếu Phương Nhu đến đây, mọi chuyện không
yên ổn nữa rồi. Với tính cách của Diệp Tri Thu nhất định không nghe anh
giải thích, mà anh thì lại là người không biết cách giải thích. Cho nên, Phương Cương tốt nhất nên “bắt” được em trai anh ta trước khi mọi
chuyện vượt quá tầm kiểm soát.
Hoa Vân Phong vừa tắt máy tính thì có điện thoại gọi đến, bên kia đầu
dây lúc nào cũng bắt đầu bằng những tiếng gọi hết sức ngọt ngào đến nổi
cả da gà:
- Honey, đố anh em là ai?
Hoa Vân Phong cười ra tiếng, anh trả lời:
- Mèo con, xin hỏi em tên là gì?
Diệp Tri Thu cười ha ha vào loa điện thoại:
- Sai rồi, biết em là mèo con còn hỏi em tên là gì! Ha ha…
Hoa Vân Phong hỏi ngược lại:
- Vậy tại sao em gọi anh là honey lại hỏi anh ‘em tên là gì’, sai từ đầu phải là em mới đúng!
Diệp Tri Thu lại dừng một chút để tiêu hóa những lời anh nói, cô lại bị
anh làm cho rối rắm nữa rồi. Lát sau vẫn chưa nghe được cô nói gì cả mà
chỉ nghe tiếng hít thở đều đều qua ống nghe điện thoại, Hoa Vân Phong
cười nói:
- Mèo con, em đang ở trường à?
Diệp Tri Thu làm ra vẻ không chịu thừa nhận:
- Ai nói? Em đang ở nhà!
Hoa Vân Phong mỉm cười:
- Vậy anh nghe nhầm sao, chuông báo đến tiết học mới reo là cái gì vậy ta?
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Đáng ghét, vậy mà cũng bị anh biết ra được nữa… Em đang ở trường, đi
tập múa, tối mai là biểu diễn rồi, cho nên hôm nay tập lại lần nữa.
Hoa Vân Phong hỏi:
- Tập múa xong chưa?
Diệp Tri Thu nhìn vào phía trong, nơi đó các bạn cô đang luyện tập, còn
cô viện cớ đi toilet mà trốn ngoài này nói chuyện diện thoại với anh, cô thè lưỡi nói:
- Vẫn chưa xong, em mới xin ra ngoài gọi cho anh đó, tại vì… người ta
nhớ anh muốn chết. Đột nhiên muốn nghe giọng nói của anh, người ta mới
có động lực múa tiếp.
Những lời nhõng nhẽo của cô gái đang yêu lúc nào cũng ngọt đến ê cả răng như vậy đấy. Nhưng người nghe thì cũng tê tái tâm hồn rồi. Anh nói:
- Vậy nghe anh cổ vũ đây: Mèo con cố lên, tập trung phối hợp với các
bạn, đừng có phân tân nghe không, ngày mai nhất định phải là người múa
đẹp nhất đó.
Diệp Tri Thu vốn đã nói với anh ngày mai mình sẽ biểu diễn, nhưng vì Hà
Túy Bình đột nhiên bị bệnh, cô cũng không tiện bảo anh đến “xem” cô múa. Cô cắn môi, nói:
- Đương nhiên rồi, người ta múa tốt nhất trong nhóm đó, nên mới được thả tự do chút đây nè, còn mấy bạn chưa thuần thục thì bị cô hướng dẫn vũ
đạo kêu tập tới tập lui… Ờ, dì Bình khỏe lại chưa anh?
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Hoa Vân Phong lại nặng trĩu:
- Vẫn chưa tỉnh, nhưng tình hình đã ổn định rồi, em không cần lo lắng.
Diệp Tri Thu biết anh nói cô không cần lo lắng nhưng người lo lắng vạn
phần lại là anh, cô muốn nói lời gì để an ủi anh, để tăng thêm sức mạnh
cho anh, nhưng mà cô không biết phải nói gì hết, đành cắn môi đứng đó
hồi lâu mà không lên tiếng gì cả.
Hoa Vân Phong luôn là người nhắc nhở cô những khi như thế, anh nói:
- Tri Thu, em ra ngoài lâu lắm rồi đó, vào tập tiếp đi.
Diệp Tri Thu không thích nhất chính là mỗi lần nói chuyện với anh đều bị anh nhắc nhở phải quay lại làm những công việc chán phèo. Thật luyến
tiếc mà. Cô chu môi:
- Được, em vào trong đó.
Hoa Vân Phong ngắn gọn trả lời:
- Ừ!
Cô gái nhỏ trước khi cúp máy cố gắng nói thêm một câu:
- Cấm không được nhớ em đó nghe chưa! Ha ha…
Nói xong cô tắt điện thoại ngay tức khắc, Hoa Vân Phong phản ứng đầu
tiên là sửng sốt một chút, sau đó là nở nụ cười trìu mến, cô gái của anh thật đáng yêu!
Rồi tối ngày thứ 7 cũng đến, trong khi Diệp Tri Thu bận rộn với các công việc của mình, từ chuẩn bị trang phục phù hợp đến tập trung nghe những
lời dặn dò từ cô hướng dẫn vũ đạo và đạo diễn chương trình giao lưu âm
nhạc hôm nay. Cô đã nói với Hoa Vân Phong rồi, tối nay cô không chỉ múa
mà còn cả hát nữa, list chương trình cô cũng nói rõ ràng cho anh nghe,
cô còn nói, cô sẽ đem video quay lại buổi trình diễn này để khoe với
anh.
Còn Hoa Vân Phong cũng chẳng thảnh thơi gì. Trong hai ngày này, anh
tranh thủ cùng với Lý Hoàng và Mộc Thư Lê âm thầm cản trở quá trình thu
mua Lam Ký, đương nhiên anh không lộ diện, chỉ có Lý Hoàng chịu trách
nhiệm chính mà thôi. Mọi chuyện xem như tạm thời ổn thỏa khi Mộc Thư Lê
tìm ra được kẽ hở pháp lý đã bị bên AMFI lợi dụng để hòng thâu tóm Lam
Ký, nhờ đó, quá trình thu mua không những bị chậm lại mà có thể Tập đoàn nước ngoài này phải dính đến các điều khoản ràng buộc phức tập đấy. Nói thế có nghĩa là Sở Lăng Khiêm có khả năng rất lớn sẽ đích thân đến đây
một chuyến, đó là suy đoán của Hoa Vân Phong, tuy rằng anh không biết
AMFI vì lý do gì mà lại tranh thủ miếng mồi nhỏ này như thế, nhưng nhất
định có lợi đối với người đứng đầu cấp cao họ Sở, nhất định như thế. Đối với những chuyện muốn làm mà không thể thuận lợi, theo bản tính của Sở
Lăng Khiêm nhất định không chịu buông tha.
Trong trường đại học Đ, các sinh viên trong đội văn nghệ đang ráo riết
cho tiết mục của mình, người thì cất cao giọng luyện tập lại mấy bài
hát, người thì đọc lại mọt chuỗi lời thoại cho tiết mục kịch hài nữa,
còn có bạn thì ngồi đấy soi gương, chỉnh trang lại lớp phấn son trên
mặt, mỗi người một vẻ làm cho cả căn phòng chờ sau sân khấu nhộn nhịp
vui vẻ hẳn lên, nếu thổi phồng một tí thì có thể đem so sánh với sinh
khí của một buổi đại nhạc hội chuyên nghiệp.
Diệp Tri Thu cũng bận rộn không kém, lúc này cô chỉ mặc trên người đơn
giản là chiếc quần jean cách tân lửng trên đầu gối, phần dưới ống quần
được làm lạ bằng cách xé rách te tua lộ đầu các sợi chỉ; phần trên cô
mặc một chiếc áo thun trắng in hình mèo Kitty rất đáng yêu và trẻ trung
cùng với mái tóc được kéo gọn gàng ra phía sau buộc thành một cái đuôi
gà ngộ nghĩnh. Trong chương trình này cô cũng có sự tham gia, nhưng từ
đầu giờ chiều đến giờ, cô chẳng thể nào ngừng tay lại được, cô bận trang điểm cho các bạn của mình. Bởi vì tay nghề của cô không tệ cho nên các
bạn nữ cứ vây quanh cô mà nhờ cô biến mình thành một cô gái thật xinh
xắn. Với cách trang điểm tinh tế và đáng yêu thường ngày của mình, Diệp
Tri Thu còn sáng tạo thêm bằng cách lấy chủ đề của tiết mục bạn đó sẽ
trình diễn để có một sự tân trang phù hợp nhất. Các bạn thật sự ngưỡng
mộ và không ngớt lời khen gợi đến cô gái nhỏ. Cũng chính vì thế, cô cứ
liên tục làm cho người khác mà quên mất bản thân cũng cần phải thay quần áo chuẩn bị buổi diễn, cho đến khi cô phụ trách đến nhắc nhở:
- Tri Thu à, sao em còn mặc đồ này chứ?
Diệp Tri Thu đang tập trung chải mascara cho bạn, nghe hỏi cô cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp trả lời ngay:
- Dạ, em làm chút nữa là xong rồi cô ơi.
Cô phụ trách lại nói:
- Tiết mục múa của em là mở đầu đó, nhanh lên nghe chưa?
Diệp Tri Thu cười hì hì với cô:
- Dạ, em xong ngay mà cô, cô yên tâm!
Cô phụ trách đi rồi, một lát sau cô bạn của cô cũng có được lớp trang
điểm như ý, vui mừng ôm gương ngắm đi ngắm lại hoài. Diệp Tri Thu cuối
cùng cũng hoàn thành công việc được nhờ vả, cô nhanh chóng chạy ào vào
phòng thay quần áo.
Con mèo nhỏ của Hoa Vân Phong luôn xinh đẹp trong mọi bộ y phục. Hôm nay cô mặc một bộ áo dài vừa người, thân áo khéo léo tôn lên nét đẹp thanh
xuân của cô gái, vạt áo bay bay khi cô di chuyển càng làm cho dáng người cô thêm thướt tha, rất đằm thắm. Cô nàng không cần tô điểm thêm son
phấn gì cả mà vẫn mang nét xinh tươi tự nhiên, đấy chính là điểm nổi bật trong nhan sắc mà ông trời đã ưu ái ban cho cô.
Một lát sau, bao nhiêu tiết mục được chuẩn bị cẩn thận sắp được trình
diễn rồi. Các bạn của cô cũng như chính bản thân Diệp Tri Thu đều có hồi hộp, có hớn hở, có cả tâm huyết, tất cả chỉ chờ những giây phút được
thả hồn trên sân khấu mà thôi.
Trước giờ diễn tiết mục mở đầu, Diệp Tri Thu cũng không quên lấy điện thoại ra để gọi báo cho Hoa Vân Phong một tiếng:
- Alô, nói anh nghe nè, em sắp biểu diễn rồi… em có hơi tiếc vì anh
không đến được. Nhưng không sao, em có liên hệ xin clip trước rồi, khi
nào anh đến, chúng ta cùng xem. Đương nhiên là em múa rất đẹp và hát
cũng rất hay nữa đó.
Cô nói một hơi dài khoe ra hết tài năng của mình. Tối nay cô có tất cả
là 3 tiết mục. Màn mở đầu là bài múa “Thương quá Việt Nam” được biểu
diễn bởi 10 cô gái xinh xắn trong bộ áo dài màu hồng cánh sen thật dịu
dàng. Tiếp đó là bài hát “Tình thơ” với những âm điệu hồn nhiên ngây thơ nhưng không kém phần sâu lắng, đọng lại mãi trong lòng người nghe, làm
họ bồi hồi nhớ đến một thời áo trắng và thấp thoáng thấy đâu đó hình
bóng của mình ẩn hiện trong từng lời từng chữ của bài hát. Cuối cùng là
phần song ca một nhạc phẩm nước ngoài “When You Tell Me That You Love
Me” cùng với Lam Tĩnh Hiên. Bài hát này là một nhạc phẩm rất hay nói về
tình yêu lứa đôi, một bài hát mà Diệp Tri Thu rất thích và thật vui vì
được chính bản thân trình bày nó, nhưng điều đó làm cô khá căng thẳng,
cũng may mỗi lần luyện tập, anh Tĩnh Hiên luôn động viên cô, nhờ vậy cô
cũng tự tin hơn bởi vì mỗi lần cô sai nhịp là anh sẽ kịp thời bổ cứu,
nếu hát với một người nào khác nhất định cô sẽ khó mà hòa nhịp được mất.
Nghe được giọng nói của cô nàng có phần hào hứng, Hoa Vân Phong không khỏi vui lây, anh nói:
- Đương nhiên rồi, mèo con của anh rất giỏi… Chúc em thành công!
Diệp Tri Thu nhận được lời cổ vũ của anh thì lập tức như được rót đầy
một bầu năng lượng vậy, sau khi cúp điện thoại, cô đã rất sẵn sàng rồi…
Tiết mục mở đầu thật sự quá hoàn hảo, chỉ cần nghe thấy những tràn vỗ
tay cũng đủ biết được điều đó. Tuy rằng Hoa Vân Phong không tận mắt mình xem được, nói rằng trong lòng không có tiếc nuối là không đúng, nhưng
bù lại anh đã có mặt nơi đây và cảm nhận bằng cả trái tim của mình. Chỉ
nghe tiếng nhạc trầm ấm vang lên bên tai, có du dương có trầm bổng và sự miêu tả của Phùng Kiến Quân bên cạnh cũng đủ để anh vẽ lên một bức
tranh tuyệt đẹp về khung cảnh hiện tại, mặc dù tài văn chương của Phùng
Kiến Quân thì… ôi thôi, chẳng tốt cho lắm!
Chẳng hạn như những lời miêu tả thế này:
- Ra rồi… một đoàn có… để đếm coi… có 10 người, toàn là con gái. Diệp… à không… chị dâu đi dẫn đầu. Họ mặc áo dài màu hồng, trên tay có 2 cây
quạt xanh lá, phe phẩy qua lại… quỳ gối xuống… đứng lên… sang trái… sang phải… lên… xuống… cúi lưng. Đội hình chia làm hai bên… à cũng không
phải… hình như là tách thành hai hàng thì đúng hơn, đứng so le nhau… lại quỳ gối xuống… giơ cao quạt… nghiêng trái nghiêng phải…
Đại loại là thế, thử hỏi có ai miêu tả mà cụt lủn như Phùng Kiến Quân
không chứ, làm cho người nghe thật sự đau đầu. Thế mà Hoa Vân Phong cũng không có ý kiến gì cả, anh chỉ lẳng lặng nghe, cùng với sự cảm nhận
bằng chính những giác quan khác của mình, anh biết chắc rằng, con mèo
nhỏ nhất định múa rất đẹp. Bình thường thân hình cô mềm mại uyển chuyển
thế kia, đương nhiên khi dụng tâm thêm chút xíu nữa thì hoàn mỹ quá rồi
còn gì.
Bài múa kết thúc, Hoa Vân Phong tuy chẳng được xem cái gì hết nhưng anh
cũng vỗ tay cổ vũ bạn gái, mặc dù cô chẳng hề biết anh có mặt đêm nay.
Từ trước tới giờ anh làm việc đều kỳ lạ như thế, chẳng ai đoán nổi anh
muốn làm cái gì tiếp theo đâu, trừ khi chính anh tự nói mới rõ ràng
được.
Sau khi tiết mục múa hoàn thành, Diệp Tri Thu cùng các bạn lui vào phía
sau sân khấu, cô còn phải nhanh chóng chuẩn bị cho bài hát tiếp theo. Vì đây là buổi văn nghệ mang tính giao lưu giữa các trường đại học với
nhau cho nên tiết mục cũng khá đa dạng. Chủ đề được phân chia một cách
tỉ mỉ và có thứ tự. Mở đầu là màn múa quạt thể hiện sự yêu quý quê hương đất nước. Tiếp theo là phần trình diễn của các đội bạn cũng theo chủ đề đấy. Rồi sau đó trở lại đội nhà với những bài hát ca ngợi tình yêu
trường, yêu lớp, yêu bạn bè và có cả tình yêu trong sáng của tuổi học
trò.
Cô phải thay đổi nhanh trang phục, cũng nhanh chóng túm lên mái tóc dài
đang xõa tự do lúc múa quạt thành một chùm đuôi ngựa phía sau ót, đung
đưa đung đưa, thật sự toát lên nét hồn nhiên trong sáng biết bao nhiêu.
Hình ảnh chuyển từ dịu dàng sâu lắng sang một cô gái đang tuổi xuân thì e ấp, ngây thơ, hoạt bát và đang chìm đắm trong một thế giới xinh tươi mơ mộng, nhưng không kém phần lung linh sinh động.
Mới bước ra tư phòng thay quần áo, Diệp Tri Thu nghe được cô phụ trách hỏi:
- Tri Thu, em liên lạc với Tĩnh Hiên chưa? Giờ này mà cậu ấy chưa đến, cô có gọi nhưng không được.
Diệp Tri Thu ngơ ngác, cô nào biết tình hình như thế nào, cô vội lấy
điện thoại gọi vào số máy của Lam Tĩnh Hiên nhưng máy bên kia bị tắt
nguồn hay sự cố gì đó mà chẳng gọi được. Cô sốt ruột chuyển sang gọi cho Lam Hân Đồng, nhưng máy có tín hiệu mà không người nhận. Diệp Tri Thu
lại gọi đến nhà riêng của họ, nhưng cũng không có ai nghe luôn. Cô bắt
đầu lo lắng trước sự hối thúc của cô phụ trách, vừa rối rắm vì không
biết nguyên nhân vì sao nhà họ Lam đi đâu mất hết mà không có ai nghe
máy, vừa nghe tiếng nhốn nháo của các bạn bàn luận về sự cố lần này. Bởi vì sắp đến tiết mục của họ rồi mà Lam Tĩnh Hiên vẫn chưa đến thì làm
sao hoàn thành tiết mục song ca nhạc phẩm tiếng Anh ở phần kết đây?
Nhưng mà không liên lạc được anh ấy thì làm sao ứng biến?
Không muốn thì kết quả vẫn là phải đón nhận, tiết mục trôi qua rất nhanh và đã đến lượt của Diệp Tri Thu biểu diễn, đương nhiên tiết mục đầu cô
có thể làm được nhưng mà cô không thể nào hoàn thành được tiết mục thứ 2 nếu không có anh Tĩnh Hiên.
Lúc này do tình thế cấp bách, cô phụ trách đã bàn bạc với người dẫn
chương trình đem tiết mục khác đẩy lên phía trước để kéo dài thêm một ít thời gian, nếu Lam Tĩnh Hiên còn chưa đến thì Diệp Tri Thu đành phải tự xoay sở thôi. Có thể sẽ cắt bỏ tiết mục “Phượng hồng” và bài hát song
ca sau đó. Thật tiếc nhưng biết phải làm sao bây giờ, vốn dĩ cô muốn cho Hoa Vân Phong nghe được phần trình diễn của mình, chủ yếu là bài hát
cuối vì nó là tiếng lòng của cô muốn dành cho anh, mà giờ thì…
Đằng trước khán phòng, dưới hàng ghế khán giả, mọi người đi theo Hoa Vân Phong đều không phát hiện điều gì bất thường, nhưng anh thì khác, anh
được Diệp Tri Thu đọc sơ lượt một lần thứ tự các tiết mục cho nên một
khi nó có gì thay đổi là anh phát hiện ngay. Hoa Vân Phong bắt đầu lo
lắng, nhất định có chuyện gì xảy ra rồi. Anh lấy điện thoại gọi cho Diệp Tri Thu, nhưng ngay lúc đó cô lại đang gọi vào số máy của Lam Tĩnh
Hiên nên đã bỏ lỡ cuộc gọi của anh, do đang rối rắm trong lòng nên cô
cũng không để ý đến mình có cuộc gọi nhỡ.
Do vậy, Hoa Vân Phong quyết định đi tìm cô. Anh quay sang nói với Phùng Kiến Quân:
- Kiến Quân, đưa anh đi tìm Tri Thu!
Phùng Kiến Quân vọt miệng hỏi:
- Để làm gì á? Chút nữa chị dâu còn biểu diễn mà, chẳng phải anh nói không được gặp cô ấy trước sợ rằng cô ấy sẽ phân tâm à?
Hoa Vân Phong không muốn giải thích nhiều, anh nói ngắn gọn:
- Tiết mục có thay đổi, anh lại không gọi cho cô ấy được, nhất định xảy ra khó khăn gì rồi. Nhanh lên, đi thôi!
Phùng Kiến Quân đại khái đã hiểu, anh không thắc mắc nữa mà làm theo lời Hoa Vân Phong. Hai người cùng nhau di chuyển về phía sau sân khấu. Đi
dọc hai bên thông hành có rất nhiều các bạn trẻ đứng đó nhốn nháo, hỗn
loạn. Phùng Kiến Quân không dám đi nhanh, anh cẩn thận lách qua từng
người, cuối cùng thì cũng an toàn đến mục đích, nhưng vẫn chưa thấy thấy cô gái kia ở đâu để đưa Phong ca đến gặp cả.
Bỗng nhiên cánh tay Phùng Kiến Quân bị giật giật, Hoa Vân Phong nói:
- Đi về hướng bên trái, Tri Thu đang ở đó!
Phùng Kiến Quân làm theo, khi đã đến gần rồi anh mới phát hiện Diệp Tri
Thu đang thảo luận vấn đề gì đó với một cậu bạn trẻ. Anh theo hướng đó
dẫn Hoa Vân Phong đến gần. Chẳng thể nào trách anh nhìn không thấy Diệp
Tri Thu ở đâu được, bởi vì cô ấy đứng ở một nơi khuất bóng đèn lại quay
lưng về phía này nên khó mà có thể thấy được, trừ Phong ca của anh thôi!
Diệp Tri Thu đang cố gắng thuyết phục cậu bạn kính cận của mình “đóng” thế vai của Lam Tĩnh Hiên trong 2 tiết mục cuối:
- Cương cận, bạn làm được mà, giọng bạn đã hay rồi… chỉ cần…
Cậu bạn khoát tay:
- Trời ơi cô nương của tôi. Bạn có biết cái gì gọi là ăn ý không? Bài
hát tiếng Anh xem như mình có thể hát được đi, thì bạn và mình cũng
không ăn ý với nhau, dễ gây trò cười lắm, vả lại bài hát đó mình không
thuộc hết lời… e là không ổn. Còn nữa, bài hát thứ hai thì mình không
biết đệm đàn ghi-ta… khó mà nói ngày hôm sau mình không lên trang bìa
mặt báo châm biếm đó, thật là quá hài mà! Hơ hơ…
Diệp Tri Thu thở dài không biết nói thêm gì nữa, bỗng nhiên có tiếng nói quen thuộc gọi cô, cô quay sang, thật bất ngờ, cô thật sự không biết
hôm nay anh sẽ có mặt ở đây, cô chạy nhanh đến bên anh, hỏi:
- Vân Phong, sao… sao anh lại đến đây?
Hoa Vân Phong nói thật:
- Anh có một số công việc cần đến đây để xử lý. Anh đến ngày hôm qua
nhưng muốn cho em sự bất ngờ nên không cho em biết…. Tri Thu à, có phải
chương trình xảy ra vấn đề gì không?
Diệp Tri Thu chu môi:
- Dạ có, bây giờ đoàn văn nghệ của em thiếu cánh tay đắc lực rồi, anh ấy không biết xảy ra chuyện gì mà không gọi điện thoại được, còn em lại
không thể thuyết phục người biểu diễn thay, có lẽ phải hủy tiết mục
thôi!
Cô vừa nói xong, Lam Hân Đồng đã từ đằng xa hướng đến nơi này, dáng vẻ
hấp tấp nhưng không làm bước chân cô dồn dập, cô vẫn đi lại rất nhịp
nhàng và từ tốn. Đến đối diện Diệp Tri Thu, cô nói:
- Tri Thu à, anh mình bảo mình đến đây nói với bạn, anh ấy không đến được rồi, ảnh vừa mới…
Lam Hân Đồng nói đến đó đột nhiên im bặt, bởi vì cô nhìn thoáng qua bên cạnh Diệp Tri Thu một người… người ấy…
Cô mấy máy môi không thể tin vào mắt mình, cố nháy mắt vài cái, tiến lên một bước để thấy rõ người kia hơn trong cái khung cảnh lờ mờ này. Bấy
giờ cô mới dám xác định người ấy chính là người mà cô tôn sùng như một
thần tượng, người mà gần 2 năm trước đã giúp cô thoát khỏi tay bọn háo
sắc ở công viên vào một đêm tối.
Nói thế cũng không phải cô là một người thích mơ mộng viễn vong hay là
cô gái không thực tế mà chuyện này phải kể lại hôm Diệp Tri Thu tổ chức
tiệc sinh nhật với các bạn thật long trọng và vui vẻ tại nhà hang. Người người đều biết Diệp Tri Thu, Điềm Mật và Lam Hân Đồng là bạn thân từ
rất lâu rồi, các cô thân thiết như là chị em ruột thịt vậy, cho nên vào
buổi tiệc hôm đó, ai cũng ủng hộ trò đùa của Điềm Mật đó là lôi kéo luôn cả Lam Hân Đồng cùng Diệp Tri Thu ước nguyện trước khi thổi nến trên
bánh kem. Lúc nào có Điềm Mật thì không khí cũng tưng bừng như thế.
Đương nhiên ý kiến này không tệ, cho nên cả ba cô đều nhắm mắt lại và
mỗi người đều có nguyện ước của mình.
Tối ấy, Lam Hân Đồng đã ước sẽ gặp được hoàng tử của lòng mình, một
người có thể khiến cô vừa lòng đẹp ý, một người hơn hẳn những người mà
cô đã từng gặp trước đây và còn rất nhiều, rất nhiều những tiêu chuẩn
khác được cô nàng đặt vào trong lời ước ấy. Không biết thật sự trùng hợp hay bởi vì ông trời nghe lời nguyện cầu của cô, mà ngay đêm đó cô đã
gặp được anh, người hùng áo sơ mi trắng của cô, hình bóng của anh in đậm trong trái tim cô, mãi không phai nhòa. Cho dù cách đấy đã gần 2 năm
dài, nhưng với một lần ấn tượng vẫn không thể nào làm cô quên được. Đó
là một loại tình yêu sét đánh hay là sự chấp niệm, ngoan cố của bản than cô? Cô biết mình thích, rất thích người con trai này! Cô tin vào số
mệnh, đây là câu trả lời của các vị thần tiên trên trời khi nghe được
điều ước của cô, cho nên cô thích anh không cần điều kiện!
Cô cứ nhìn anh như vậy, chẳng cần biết bên ngoài có ồn ào thế nào, cô
bất chấp. Cho đến khi Diệp Tri Thu lay động cánh tay cô, cô mới hoàn hồn nhìn sang bạn mình. Diệp Tri Thu hỏi:
- Hân Đồng, bạn nói cho rõ đi, anh trai bạn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
Lam Hân Đồng mới nhớ ra rằng câu nói vừa rồi của cô đang lấp lửng chưa
tròn câu, tại vì anh ấy đó… cô lại bất giác nghiêng đầu nhìn sang anh,
nhưng nhanh chóng quay lại trả lời cô bạn:
- Anh mình trên đường đến đây đã bị tai nạn, hiện giờ đang trong bệnh viện…
Vừa lúc đó có tiếng bước chân dồn dập lạch cạch chạy đến ngay nơi này,
đó chính là Điềm Mật, cô “A?…” lên một tiếng rồi im lặng. Cô sốt ruột
lắm khi nghe anh bị tai nạn, cô thà rằng mình đau cũng không muốn anh
xảy ra chuyện. Còn Diệp Tri Thu đương nhiên cũng rất lo lắng:
- Tai nạn? Rồi anh ấy có sao không?
Am Hân Đồng lắc đầu:
- Không sao đâu bạn đừng lo. Bác sĩ chỉ nói là chấn động não nhẹ kèm
theo một vài vết thương trầy xước nho nhỏ, cần ở bệnh viện kiểm tra thêm thôi, không có gì đáng ngại.
Diệp Tri Thu thở phào một hơi, cô quay sang bên cạnh gọi:
- Mật… ủa, bạn ấy đâu rồi?
Lam Hân Đồng cũng không quá chú ý, cô lắc đầu với Diệp Tri Thu. Lúc này Hoa Vân Phong trả lời:
- Điềm Mật chạy đi rất vội sau khi bạn em nói anh cô ấy bị tai nạn! Anh nghĩ, có lẽ cô ấy đến bệnh viện rồi.
Diệp Tri Thu gật đầu “Ờ!” một tiếng. tiếp theo cô lại buồn rầu:
- Hân Đồng à, anh Tĩnh Hiên không tới, nhất định tiết mục phải hủy thôi. Ngay cả Cương cận cũng không chịu hát thế.
Lam Hân Đồng hỏi lại:
- Trong đội văn nghệ thiếu người à?
Diệp Tri Thu trả lời:
- Ừ, tại vì mấy anh chị khóa cuối đều bận rộn làm luận văn… Vả lại cũng
không xem là thiếu, một mình anh Tĩnh Hiên có thể đảm đương được… ai
cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống bất ngờ này.
Cô tiếp tục thở dài, còn Lam Hân Đồng thì cứ nhìn thẳng vào mặt của Hoa
Vân Phong làm anh có cảm giác khó chịu, mày anh lại bất giác nhăn lại.
Ai ngờ trong tình thế cấp bách này, Diệp Tri Thu lại phát hiện, cô tặc
lưỡi, giơ tay lên vuốt phẳng lại, nói:
- Không được nhíu mày!
Hoa Vân Phong chỉ cười với cô mà không nói gì. Lúc này, cô phụ trách đến nơi đây, cô ấy nói:
- Tri Thu, hay là em trình bày tiết mục của mình thôi. Phần còn lại… chắc phải hủy.
Diệp Tri Thu buồn bả cúi đầu:
- Dạ!
Hoa Vân Phong đứng bên cạnh, anh đặt tay lên bả vai của cô, nói:
- Nếu em tin tưởng anh… anh có thể giúp!
Diệp Tri Thu không tin vào điều mình vừa nghe, cô ngẩng đầu lên hỏi lại anh:
- Hả?
Hoa Vân Phong bật cười:
- Vậy là không tin tưởng anh sao?
Diệp Tri Thu vội vàng xua tay lia lịa:
- Không có… em chỉ là… chưa bao giờ nghe anh hát!
Hoa Vân Phong vẫn ôn hòa nói cho cô nghe:
- Vậy thì hôm nay sẽ được nghe.
Diệp Tri Thu nhìn anh, cô không ngờ ở đây không phải vì không tin anh có thể hát, cô biết, chỉ cần anh nói ra đương nhiên rõ ràng bản thân mình
làm được, con người anh rất cầu toàn và nguyên tắc, nào có chuyện nói
bừa chứ. Nhưng cái cô không thể hiểu nổi là vì sao anh lại có thể đồng ý chịu xuất hiện trước đám đông như thế, vậy thì sẽ rất khó khăn cho anh, anh có thực sự quen với việc này hay không? Cô phải nói gì đây?
Hoa Vân Phong nói thâm:
- Em không cần lo lắng cho anh. Anh đã cân nhắc kỹ rồi, chỉ cần ngồi một chỗ hát thôi mà, cũng không xuất hiện trước mặt người khác đâu.
Diệp Tri Thu hiểu ý của anh, cô vội quay sang nói với cô phụ trách:
- Cô ơi, tiết mục không cần hủy, em có người thay thế anh Tĩnh Hiên rồi.
Cô vừa nói vừa chỉ vào Hoa Vân Phong, cô phụ trách nhìn anh rồi hỏi cô nàng:
- Bạn trai của em sao?
Diệp Tri Thu vốn định gật đầu nói phải, nhưng Hoa Vân Phong lại trả lời trước:
- Là anh bà con xa! Tôi ở thành phố C đến nơi đây du lịch, ở tạm nhà của Tri Thu thôi. Giúp em gái cũng là chuyện nên làm mà.
Diệp Tri Thu chu môi, bàn tay khẽ mò đến cánh tay anh nhéo một cái thật
mạnh. Ghét anh, dám nói cô là em gái. Hừ, mà cũng mặc kệ, cô biết anh có lý do của mình, cô không trách. Hoa Vân Phong sở dĩ chịu công khai mối
quan hệ của hai người với chú Hải là bởi vì chú vô hại, còn biết đâu
hiện tại nhiều người, không biết được người tốt kẻ xấu, thù hay là bạn,
bảo vệ an toàn cho cô trước đã. Bởi vì dù cho tận lực che giấu hành
tung, bọn người thù hằn xưa kia có thể sẽ lẫn trốn đâu đó. Khó lòng mà
nói!
Cô phụ trách suy nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý. Chuyện hủy tiết mục là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến chất lượng chương trình và uy
tính của cả đoàn văn nghệ trước mặt các đơn vị bạn thì quả thật không
hay. Người được Tri Thu giới thiệu, nhất định không tệ, lấy vận may ra
đánh cược vậy!
Diệp Tri Thu theo ý của Hoa Vân Phong đến nói với người bố trí sân khấu
một chút, đó là làm thế nào để ánh đèn không rọi thẳng vào người anh, để anh không phải lộ diện trước mặt người khác, Diệp Tri Thu nghĩ rằng anh sẽ không quen khi cho nhiều người như thế nhìn thẳng vào mình.
Sau đó cô thay một chiếc áo dài màu trắng, chuẩn bị lên sân khấu. Tiết
mục cô kết thúc với tràn vỗ tay vang dội, tiếng hát của cô thì không thể chê vào đâu được rồi, điều này làm cho cô phụ trách xem cô là hòn ngọc
quý sáng giá trong đội văn nghệ đấy.
Sau khi kết thúc, tấm màn kéo lại, hai MC dẫn chương trình bước lên sân
khấu giới thiệu tiết mục tiếp theo. Diệp Tri Thu chạy nhanh ra phía sau
chuẩn bị đưa Hoa Vân Phong lên biểu diễn. Cô vừa thấy anh đã không khỏi
phạm vào cái bệnh “háo sắc”. Anh vốn đang mặc áo sơ mi trắng quần tây
đen cho nên chẳng cần phải phục trang gì thêm nữa là có thể nhìn giống
một sinh viên chuẩn mực rồi. Nhìn bề ngoài đố ai có thể đoán ra anh đã
gần 27 tuổi đấy! Khi cô bước vào, anh đã chuẩn bị xong tất cả, vạt áo bỏ vào quần, tóc chải chỉnh chu đàng hoàng, nói thật, lúc này cô muốn tiến lên hôn anh một cái quá đi mất. Diệp Tri Thu không biết khi nào mặt
mình lại có thể dầy như thế, trước kia chỉ cần đứng gần anh một chút là
tim đập mạnh, mặt đỏ gay, còn giờ, ngay cả có suy nghĩ táo bạo trong đầu mà mặt ngoài vẫn bình tĩnh đấy thôi… hì hì!
Cô dẹp bỏ tính “sói hoang” của mình, tiến về phía anh:
- Xong rồi hả anh? Chuẩn bị bắt đầu nha!
Hoa Vân Phong gật đầu, anh bước theo cô vài bước bỗng nhiên cô dừng chân lại, cô nói:
- Em thấy có cái gì không ổn?
Hoa Vân Phong không hiểu nhíu mày, Lam Hân Đồng gần đó cũng không biết
chuyện gì, chỉ lăng lăng nhìn cô chớp mắt mấy cái. Diệp Tri Thu đột
nhiên hô to:
- À, biết rồi...
Nói xong cô buông tay Hoa Vân Phong ra, hướng về phía cậu bạn biệt danh
Cương cận của mình, giơ tay gỡ mắt kính cậu ấy ra rồi đến trước mặt Hoa
Vân Phong tháo nốt cái mắt kính đen anh đang mang, mà thay cái kính cận
vào. Xong rồi vừa lòng ngắm nhìn thành quả của mình, cười hì hì nói:
- Như vậy mới giống cậu trò nhỏ chứ!
Mọi người ở đây đều ngẩn ra, Lam Hân Đồng che miệng cười kín đáo, cô
cũng tham lam ngắm người ấy vài cái. Nếu như thế, nhìn anh chẳng khác
nào người bình thường đâu, ngược lại còn đẹp trai và có khí chất hơn
nhiều!
Hoa Vân Phong thì không nói gì, những hành động của cô luôn đẩy anh vào
tình huống bất đắc dĩ như thế, toàn là “Tiền trảm hậu tấu”, có cho anh
đường từ chối không chứ?
Tiếng giới thiệu của MC kết thúc thì Hoa Vân Phong cũng vừa được ngồi ổn định trên chiếc ghế dài trên sân khấu. Trong cái khung cảnh tái hiện
một khoảng vắng của ngôi trường, có ghế đá dưới hàng cây bàng rợp bóng
mát rượi, có cả những cây phượng giả đang thả nhẹ từng cánh đóa hoa đỏ
thắm như nhuộm đẫm cả sân trường.
Tiếng đàn bắt đầu du dương đến khó tả. Chỉ mới vào dạo đầu, tiếng đàn đã như xoáy vào lòng người nghe một nỗi buồn da diết, làm dâng lên nỗi nhớ thương khôn nguôi về một kỉ niệm đẹp, khiến lòng người rung động. Cách
hợp âm rất chuẩn, đến tiếng hát thật ấm áp như mang đến một nỗi nhớ
thương về một thời lãng mạn ngây thơ của tuổi học trò và những kỉ niệm
ấy như một làn gió mát nhẹ thổi hiu hiu vào trái tim mỗi người thưởng
thức, khiến lòng dạ xôn xao bồi hồi.
Với hiệu ứng đèn có phần mờ ảo, Hoa Vân Phong như chìm vào trong một
khoảng không gian tĩnh lặng miên man của buổi chiều tà, sắc vàng như
trời hoàng hôn pha chút màu xanh dịu mát như muốn làm nổi bậc sự trong
trẻo của không gian ấy mà vừa không làm cho người trình bày bị ẩn mát
sau bóng tối. Đấy cũng là một nghệ thuật!
Vừa mới vào đầu, Diệp Tri Thu nghe thấy tiếng đàn đã rất bất ngờ, cô
không nghĩ anh biết đánh đàn piano lại vừa biết cả ghi-ta. Mà khi tiếng
hát ấy cất lên, nhẹ nhàng, êm ái lại một lần nữa khiến trái tim cô thổn
thức. Vốn dĩ cô biết tiếng nói của anh rất ấm áp, nhưng điều đó không
đồng nghĩa là anh phải có giọng hát hay đúng không? Thế nhưng, suy nghĩ
của cô sai rồi, anh hát rất hay. Thường ngày khi ở gần bên, có lần nào
anh hát cho cô nghe đâu, chỉ có một lần anh ngồi phía sau xe đạp trong
lần đi siêu thị mua đồ ăn, anh đã đọc lời một bài hát thôi và thường
ngày có lẽ chỉ có một mình cô thích cất tiếng hát vu vơ còn anh thì
không có ý định khoe ra giọng hát của mình. Cô bối rối như cô gái mới
vừa quen biết anh vậy, ở bên anh lâu như thế mà cũng không phát hiện ra, xem cô có giống đầu lợn không nhỉ? Diệp Tri Thu vừa vui mừng vì biết
được một biệt tài của anh, vừa ảo não vì bản thân mình chưa hiểu hết về
anh. Cô nghĩ, giá như anh không có quá khứ đau thương, giá như anh có
đôi mắt lành lặn thì nhất định anh sẽ không có cuộc sống an phận và cam
chịu như thế này đâu. Cô vừa cười vừa chảy ra hai hàng nước mắt!
Lam Hân Đồng đứng kế đó, cô gái bình thường sâu sắc và đa cảm lại dịu
dàng hiểu lòng người giờ phút này đã bị chinh phục hoàn toàn rồi. Nếu
nói lúc trước cô chỉ ngưỡng mộ anh là một người hùng với suy nghĩ rằng
hai người được ông trời định sẵn như có tiền duyên, cùng với khí chất lễ độ có hơi hơn người của anh ra, thì chẳng còn gì nữa. Vừa mới nãy có
tăng thêm một phần hảo cảm về sự chững chạc và lịch sự của anh khi đối
đáp với người khác. Thì bây giờ cô không thể kiềm được lòng mình khi
nghe giọng hát này, phải nói chi đây khi trái tim cô gái không chỉ bị
mũi tên của thần Cupic bắn trúng mà còn bị cắm vào rất sâu nữa. Bấy giờ
thì cô xác định, sau hai lần gặp nhau, cô đã biết tình yêu là gì.
Tiết mục kết thúc, tấm màn nhung được kéo lại, Diệp Tri Thu nhanh chóng
đi lên sân khấu thắt thêm một chiếc cà vạt màu đen sọc xéo màu trắng và
khoát lên người anh một chiếc áo vest đen, trông bây giờ anh thật lịch
lãm như một người đàn ông thành đạt và rất thu hút ánh nhìn. Cô phụ
trách còn không ngớt lời khen ngợi:
- Thật không ngờ, anh bà con của em quá đẹp trai lại còn hát hay nữa. Cậu ấy học ở thành phố C à?
Diệp Tri Thu cười đáp:
- Anh ấy lớn hơn em 8 tuổi đó cô.
Cô ấy giật cả mình:
- Ủa, không tin được. Thật sự đó! Nhìn đến cứ tưởng 23 thôi à… Ồ, tới rồi kìa, đưa cậu ấy đến ngồi trước đàn đi!
Diệp Tri Thu đưa anh đến ngồi trước đàn piano, tấm mành hé mở từ từ,
dưới khán đài lại một lần nữa có tiếng reo hò rối rít, chứng tỏ anh nhận được rất nhiều tình yêu thương của khán giả. Anh bắt đầu lướt nhẹ từng
ngón tay lên phím đàn trắng muốt, từ đấy vang lên âm thanh du dương của
một nhạc điệu êm đềm. Bài hát tiếng Anh “When You Tell Me That You Love
Me” với những câu đầu anh hát dường như thủ thỉ tâm sự của chính bản
thân, làm cho từng giai điệu như xuyên thẳng vào trái tim người nghe.
Tiếp đó, Diệp Tri Thu còn ẩn mình ở một phía của sân khấu đã cất tiếng
hát hòa quyện vào nhịp điệu đang trôi chảy.
Sự kết hợp quá ăn ý của hai người đã tạo nên một làn sóng vô cùng mạnh
mẽ, nó làm cho cả khán phòng dường như rộn ràng lên theo từng tiếng hát
của họ, làm cho tất cả mọi người ở đây cảm nhận được tình yêu của họ
mãnh liệt hơn bất kỳ ai. Họ khẳng định điều đó và đang chúng minh nó.
Phần kết của bài hát như vẫn còn đọng mãi âm thanh vương vấn nơi khán
phòng, với phần cuối là cảnh cô gái thướt tha trong chiếc váy dài bằng
lụa trắng đang tiến dần đến chàng trai. Chàng trai cũng phối hợp ngẩng
đầu lên hướng về phía cô gái. Dường như mọi cảm xúc đều vỡ òa khi cô gái đứng lại bên cạnh chàng trai, đưa tay đặt nhẹ lên bờ vai anh, anh đưa
tay nắm gọn lấy bàn tay cô và từ từ đứng dậy. Nhẹ nhàng như lướt trên
từng phím đàn, bàn tay ấy di chuyển đến bên cổ của cô gái rồi nâng mặt
cô lên và anh cũng cúi thấp đầu xuống nghênh đón vầng trán của cô. Dưới
ánh đèn mờ ảo lãng mạn cảnh tượng như thể anh vừa mới in lên trán cô một nụ hôn thắm thiết. Bàn tay còn lại của chàng trai điểm điểm nhẹ nhàng
trên mấy phím đàn trước khi kết thúc, nó tạo nên sự dai dẳng như muốn
kéo dài cả không gian và thời gian. Đấy thật đúng là một sự sáng tạo
tuyệt vời mà chưa từng trải qua một lần nào luyện tập.
Tiếng đàn kết thúc, khán phòng im lặng một vài giây trước khi có một
tràng pháo tay nổ rền vang. Tấm mành kéo lại, đánh dấu sự chấm dứt thành công buổi văn nghệ đêm nay.
Vào phía sau sân khấu, Hoa Vân Phong tháo ra mắt kính trả lại cho cậu
bạn Cương cận. Cậu bạn giơ thẳng ngón trỏ lên khen ngợi anh:
- “1000 Like” cho anh đó, quá hay. Nhưng mà thật tiếc, Tri Thu lấy mắt
kính của tôi, tôi không thấy được phần trình diễn của hai người… huhu!
Hoa Vân Phong chỉ cười với cậu ấy, còn Diệp Tri Thu thì hất mặt lên dáng vẻ vênh váo:
- Hừ, phải nói Vân Phong của tôi là giỏi nhất. Cương cận, bạn đã bỏ qua cơ hội để nổi tiếng rồi nha.
Cương cận nhìn cô bạn:
- Phải không đó, cố gắng mà giữ anh của bạn nha. Ở đây mĩ nữ thì thiếu mà sói nữ thì nhiều đấy.
Diệp Tri Thu thè lưỡi:
- Đợi tới bạn chỉ giáo sao? Khỏi đi, anh mình ý chí rất kiên định, ai có thể làm anh ấy xiêu lòng thì rất là khó.
Lam Hân Đồng đứng kế bên cũng lên tiếng:
- Khó cấp mấy thì cũng là người có trái tim nha. Nếu đã là bằng xương bằng thịt thì không có chuyện gì là không được cả!
Trong câu nói của cô có ẩn chứa ý nghĩa sâu xa nhưng Diệp Tri Thu hồn nhiên không phát giác còn giơ ngón tay trỏ gật gù:
- Cũng đúng, nói đúng lắm. Anh trai mình không phải trái tim sắt đá,
ngược lại rất là ấm áp nha. Chỉ là hơi khó tính chút thôi! Hì hì.
Lam Hân Đồng kín đáo nở nụ cười, không quên liếc nhìn người đứng kế bạn
mình nãy giờ vẫn không lên tiếng. Đối với cô, trước kia chưa biết anh là ai, lại không biết anh ở nơi nào thì quá trình gặp lại có hơi khó khăn, nhưng giờ cô đã biết anh là người thân của cô bạn, nhất định sẽ còn
nhiều cơ hội gặp mặt. Cô lại nhận xét về anh: Anh trầm tĩnh và rất ít
nói mà chẳng hiểu sao lại cuốn hút cô như thế, đã nhìn là không muốn rời mắt.
Tiếng nói cười không ngớt sau sự thành công của buổi văn nghệ của các
bạn trẻ nơi đây thật ồn ào. Từ phía xa, có một cô gái xinh đẹp hướng về
nơi này, ánh mắt nhìn thẳng người cô yêu, Diệp Tri Thu theo bản năng kéo Hoa Vân Phong ra phía sau lưng mình, cô sợ người đó lại muốn tiếp cận
anh, người ta nói “Ớt nào là ớt chẳng cay” mà gái nào lại chẳng có sự
ghen tuông vô cớ chứ.
Người con gái ấy vừa đến đã niềm nở nói:
- Xin chào, tôi tên Huyền Cầm là giảng viên khoa thanh nhạc của nhạc
viện thành phố C. Sau khi nghe hai bạn biểu diễn, tôi thật sự ngưỡng mộ
giọng hát và sự ăn ý của hai bạn. Y như một đôi tình lữ thật vậy!
Diệp Tri Thu hí mắt, trong lòng mắng thầm: “Y như cái đầu cô, người ta
đang yêu nhau thật mà. Nếu cô dám có ý nghĩ quá đáng, cẩn thận đó…”,
nhưng ngoài mặt vẫn cười:
- Dạ cảm ơn cô. Nếu không có việc gì nữa, bọn em xin phép đi trước.
Cô giảng viên trẻ vẫn chưa nhường đường:
- Ây ây đừng vội. Đây là địa chỉ của tôi và cả số điện thoại riêng nữa,
khi nào đến thành phố C nhớ liên lạc. Thực ra thì tôi định mời hai người tham gia một tiết mục tôi đứng ra tổ chức, không biết hai bạn đồng ý
không?
Diệp Tri Thu nhận lấy tấm danh thiếp, nhưng lại lắc đầu:
- Cô ơi, thật sự không được, em còn phải đi học nhiều lắm, sắp thi rồi
cũng hơi bận. Còn Vân… ờ… anh em thì không phải là người trong đội văn
nghệ, nên cũng không tiện tham gia đâu.
Cùng lúc, Lý Hoàng, Mộc Thư Lê và cả Bạch Thiệu Đông cũng đều xuất hiện ở đây. Lý Hoàng vỗ vai Hoa Vân Phong:
- Người anh em, thật không ngờ có tài mà giấu nha.
Bạch Thiệu Đông lườm anh ta:
- Ha, cái này gọi là “Vì em, anh nguyện làm tất cả”.
Bạch Thiệu Đông vốn chẳng có “giá trị lợi dụng” gì trong chuyến đi này,
cho nên anh bị cả đoàn bỏ ở lại. Anh thì không cam tâm cho nên mới hết
giờ làm ở bệnh viện đã cuốn hành lý đến đây. Chạy xe ròng rã đến để vừa
lúc xem thấy Hoa Vân Phong hát trên sân kháu quả thật không lãng phí mà!
Phùng Kiến Quân đứng bên cười hí hí, Hoa Vân Phong trầm mặt:
- Đừng nói bậy bạ!
Lý Hoàng cười ha ha tiếp lời:
- Có cái gì mà ngại ngùng? Chuyện làm trái nguyên tắc của bản thân mà cũng làm ra được, cậu thật là si tình quá mà.
Mộc Thư Lê miệng vẫn im thinh thích từ đầu đến giờ bỗng nói:
- Là ghen!
Lý Hoàng, Bạch Thiệu Đông, Phùng Kiến Quân kể cả Diệp Tri Thu cũng trố
mắt nhìn anh. Mộc Thư Lê đột nhiên bị nhiều người trừng mắt như vậy
không được tự nhiên, cúi gầm mặt xuống không nói thêm gì nữa. Hoa Vân
Phong thì âm trầm nói ra 2 tiếng:
- Im miệng!
Mọi người không rõ là đúng rồi, bởi vì hôm trước khi Diệp Tri Thu khoe
rằng cô và anh Tĩnh Hiên sẽ hát chung một bài hát trữ tình êm ái, cùng
với bài hát “Phượng hồng” do chính họ Lam kia lựa chọn lại là tiếng lòng của anh ta muốn gửi gắm đến cho cô gái nhỏ, “Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…” đại loại như thế. Cho nên bất giác Hoa Vân Phong đã hành
động như thế mà không biết rằng đấy gọi là ghen!
Bạch Thiệu Đông híp mí nhìn Hoa Vân Phong:
- Đúng thật là, mới có chút vậy thôi đã chịu không nổi, lão đại à, không biết có thể gọi cậu là lão đại nữa được hay không. Thật mất phong độ
mà.
Lúc này Mộc Thư Lê lại lên tiếng, anh luôn luôn không cho phép Bạch Thiệu Đông nói như thế với lão đại của bọn họ:
- Im miệng!
Ngữ khí cũng lạnh nhạt y như Hoa Vân Phong lúc nãy, không khỏi làm cho
mọi người phá lên cười. Nhất là cô giảng viên trẻ khoa thanh nhạc:
- Ha ha, các anh thật thú vị. Xin chào, tôi tên là Lục Huyền Cầm, hân hạnh được làm quen!
Nói xong cô vươn tay bắt lấy tay của từng người, toàn là những chàng
trai lịch lãm và phong độ. Đến lượt Mộc Thư Lê, anh chẳng những không
đưa tay ra trả lễ mà còn nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt như muốn hút cô
vào tận sâu trong đó. Thấy vậy, Bạch Thiệu Đông vội đứng ra giải thích:
- Xin lỗi cô, mong cô thông cảm cho, người anh em này của tôi có một chút…
Lời nói chưa dứt, Mộc Thư Lê rốt cuộc cũng đã vươn tay nắm lấy bàn tay
nhỏ nhắn cả cô gái trước ánh mắt kinh ngạc của những người vốn hiểu rõ
tính tình lãnh đạm của anh. Hơn thế nữa, đến khi cô gái chào hỏi xong
muốn rút tay lại thì rút mãi chẳng được, bởi vì Mộc Thư Lê nắm rất chặt
và tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi gương mặt của cô.
Lục Huyền Cầm hơi ái ngại, cô chủ động nói:
- Làm phiền anh có thể buông tay không? Anh dùng sức quá rồi, hơi đau!
Mộc Thư Lê như vừa tỉnh giác mộng, anh chẳng những không buông tay ra mà còn dùng cả tay kia nắm lại bàn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng xoa xoa dường
như muốn tỉ mỉ xóa đi cái cảm giác đau mà cô đã nói.
Phùng Kiến Quân tiến lên kéo Mộc Thư Lê ra:
- Cái gì vậy? Anh không định ăn tươi nuốt sống con gái người ta chứ?
Mộc Thư Lê không quan tâm đến người anh em đã kéo mình ra mà chỉ nhìn vào mắt của Lục Huyền Cầm rồi thì thầm:
- Mẹ!
Mọi người há hốc miệng. Đương sự là cô giảng viên thanh nhạc ngạc nhiên
tới nổi miệng há to như mắc xương cá vậy, nếu còn ở đây lâu chút nữa
chắc cô xỉu mất thôi. Còn Hoa Vân Phong tuy không có người nào nói cho
anh nghe cảnh tượng trước mắt, nhưng anh cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra,
lại một lần nữa mày anh nhăn nhíu lại. Anh thừa biết Mộc Thư Lê không có bệnh, vậy mà lại gọi người ta là “mẹ”, vậy chỉ có thể là một nguyên
nhân khác… đúng có lẽ là thế! Xem ra duyên phận của anh bạn này đến rồi! Lúc này tình thế có phần đảo ngược, chuyện này ai cũng không hiểu, chỉ
một mình anh hiểu…