“Đi với tớ đi!” Đêm trước ngày về nhà cho kỳ nghỉ đông, khi Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc đi dạo qua sân bóng rổ trên sân tập, Khương Thành Ngọc bỗng nói.
Kiều Ngôn Hi suy nghĩ một chút, “Được, ngày mai để tớ nói một tiếng với nhóm Manh Manh.” Hơn một tháng bọn họ không thể gặp nhau, tuy cô rất muốn đi nghỉ nhưng không có gì quan trọng hơn cậu cả.
“Kiều A Miêu, làm sao bây giờ? Bây giờ tớ bắt đầu nhớ cậu rồi.” Cậu đặt tay lên vai Kiều Ngôn Hi, trán chạm trán, trong màn đêm yên tĩnh, nói ra từng tiếng lòng mình.
Kiều Ngôn Hi nghe giọng nói trầm thấp của cậu, trong lòng vừa hạnh phúc vừa không nỡ, “Tớ cũng nhớ cậu...” Cô gạt tóc che trước mặt Khương Thành Ngọc ra, đối diện với đôi mắt đen của cậu, tất cả cái lạnh ngày thường đều biến mất, chỉ còn lại dịu dàng và yêu thương. Đầu óc cô như mê muội dịch sát vào đầu cậu, nhón chân đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Ngay lúc này Khương Thành Ngọc nghe thấy trái tim mình đập mãnh liệt, cậu giữ đầu cô lùi về sau, chụp lấy môi cô, hôn cô thật sâu. Khác với sự dịu dàng và quyến luyến lúc trước, nụ hôn này như gió táp mưa rào, Kiều Ngôn Hi mặc cậu tàn sát bừa bãi trên môi mình, cho dù bị hôn đến nỗi thở không ra hơi thì cô cũng không phản kháng.
Cô biết, cậu cần dùng cách mãnh liệt này để tìm kiếm cảm giác an toàn, để nói lên tình yêu của cậu với mình. Cô cũng cần, đôi khi cô cũng không có tự tin vào tương lai của bọn họ.
“Kiều Ngôn Hi, cậu biết không? Càng hạnh phúc tớ càng sợ.” Khương Thành Ngọc thở hổn hển, buông Kiều Ngôn Hi ra, nhìn thẳng mắt cô như không muốn buông tha mỗi một ánh mắt, mỗi biểu cảm của cô.
Kiều Ngôn Hi cầm chặt tay cậu, “Tớ biết, A Ngọc, tớ cũng vậy.” Bọn họ quá hạnh phúc, cho nên lúc nào cũng lo được lo mất, sợ rằng hạnh phúc vất vả mới có được sẽ lặng lẽ trốn đi.
Khương Thành Ngọc cũng nắm chặt tay cô, không chú ý có làm đau cô không, chỉ muốn mình khẳng định rồi lại khẳng định. Từ nhỏ cậu đã sống trong gia đình không hạnh phúc, cậu đã sớm nhìn thấu tình cảm giữa người với người, mà Kiều Ngôn Hi cũng lơ đãng xâm nhập vào cuộc sống của cậu.
Thế là cậu đã không thể quản được trái tim mình. Ban đầu cậu chỉ là có hứng thú với cô, nhưng khi cậu phát hiện hứng thú đó biến thành tình cảm thì đã không còn kịp rồi, trái tim cậu từng chút một bị cô chiếm đoạt. Cuối cùng cậu không đè nén được nó nữa.
Khi cậu thổ lộ với cô, cậu nghĩ chỉ cần cho cô biết là được, nhưng khi thấy cô hoảng loạn và luống cuống sau khi nghe xong, trái tim cậu đau đớn vô ngần, giống như bị từng con kiến cắn. Lúc đó, cậu đã hiểu, cậu thật sự không thể không có cô.
Đợi thời gian rất lâu, nhưng không nghe thấy câu trả lời của cô, toàn thân cậu lạnh giá, cứ như đặt mình vào trong hầm băng, không thể ức chế sự run rẩy. Cậu chỉ biết siết chặt lấy cô, mới có thể cảm nhận được chút ấm áp. Cậu biết mình yêu cô, nhưng rất xót xa phát hiện ra rằng mình không có tư cách yêu cô.
Khi nghe được câu trả lời của cô, Khương Thành Ngọc có cảm giác nhất định là đang mơ, cậu thật sự không thể tin được, cậu buộc phải hỏi lại một lần nữa, để xác nhận đây có phải sự thật hay không.
Bây giờ, bọn họ đã cùng đi với nhau qua hai năm, cậu là người thân mật nhất với cô. Nhưng cậu vẫn thường xuyên lo lắng. Lo cô sẽ gặp được người tốt hơn. Cậu nhìn ra được Tiết Đồng Hải đối tốt với cô cỡ nào, chăm sóc cô cỡ nào, đôi lúc, cậu nhìn thấy, thậm chí cảm thấy thật ra Tiết Đồng Hải mới là người ở bên cạnh cô.
Cậu vĩnh viễn không thể quan tâm và dịu dàng được như Tiết Đồng Hải. Mỗi lần trông thấy, trong lòng cậu đều chua xót, sợ hãi. Cậu không còn là Khương Thành Ngọc kiêu ngạo, lạnh lùng kia nữa.
Sau khi lên cấp ba, cô càng trở nên chói mắt hơn, dáng người cao thon yểu điệu, gương mặt xinh đẹp, thành tích đứng đầu, tất cả đều biến cô trở thành người được các nam sinh tôn thờ. Cậu rất muốn dán nhãn lên người cô, chứng tỏ rằng cô là của mình, từ nhỏ đến lớn, cậu không có gì cả, bây giờ, Kiều Ngôn Hi là toàn bộ của cậu, cậu không biết nên che chở tình cảm của họ như thế nào mới có thể vĩnh viễn giữ cô bên cạnh mình.
“Chúng ta không được cãi nhau, không được hiểu lầm, từ nay về sau vĩnh viễn như vậy có được không?” Kiều Ngôn Hi tựa đầu lên vai cậu, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói.
“Được, chúng ta vĩnh viễn sẽ không cãi nhau.” Tớ sẽ luôn nhường cậu. Khương Thành Ngọc lại thêm một câu trong lòng, cậu nghiêng đầu dựa vào cô. Cậu rất gần cô, gần đến mức cậu có thể ngửi được mùi hương dầu gội nhàn nhạt trên tóc cô. Cậu hít một hơi sâu, trong khoang mũi liền tràn ngập mùi của cô. Chỉ có lúc này, cậu mới cảm thấy an tâm.
Hai người yên lặng ôm nhau, có đêm tối làm nền, không khí ấm áp chậm rãi bao quanh hai người. Nhưng họ không biết rằng, bóng đêm tạo ra rất nhiều thứ, cũng che dấu rất nhiều thứ. Đôi mắt kia vẫn nhìn bọn họ, từ ban đầu là kinh ngạc, sau đó đến ghen ghét, cuối cùng là phẫn hận...
Lý Thanh đang chuẩn bị về phòng, nhưng cô ta bỗng nhớ ra sách mình muốn đọc chưa mang về, thế là bảo Triệu Diệp đi trước, còn mình quay lại phòng học lấy sách. Nhưng ai ngờ, ở bóng rừng phía tây lại thấy được Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi.
Ban đầu cô ta còn tưởng rằng chỉ là hai người bình thường đang hẹn hò, định tránh đi, nhưng lúc nam sinh đó lên tiếng, cô ta cảm giác máu dâng lên, giọng nói này, giọng nói này cả đời mình sẽ không nghe lầm, là Khương Thành Ngọc, nhất định là Khương Thành Ngọc. Cô ta thấy mình đứng không vững, làm sao có thể là cậu, đâu có ai có thể xứng với cậu kia chứ?
Mặc dù có bóng đêm che dấu, cô ta cũng không dám đến quá gần, chỉ mơ mơ hồ hồ quan sát nữ sinh kia, tuy nhiên càng nhìn càng quen thuộc, cô ta trông thấy nữ sinh kia rúc vào lòng Khương Thành Ngọc, tay ôm lấy cậu. Đây là chuyện cô ta nằm mơ cũng không dám nghĩ. Hình ảnh trước mắt cô ta ngày càng mông lung, làm sao có thể, Khương Thành Ngọc làm sao có thể yêu đương với người khác.
Khi cô ta phát hiện ra nữ sinh kia chính là Kiều Ngôn Hi, căm phẫn, ghen ghét liền quét sạch suy nghĩ của cô ta! Bình thường khi bọn họ thảo luận về Khương Thành Ngọc cậu ta còn ra vẻ mình không có quan hệ gì với cậu, chỉ ở bên cạnh nghe bọn họ nói về cậu. Đồ dối trá! Hơn nữa, cô ta chỉ là một kẻ quê mùa, tại sao có thể xứng đôi với Khương Thành Ngọc! Không, bọn họ sao có thể ở bên nhau!
Bản thân mình cẩn thận bảo vệ tình cảm của mình, lại bị Kiều Ngôn Hi nhanh chân đến trước! Giờ phút này, Lý Thanh không còn là cô gái thông minh hoạt bát nữa, cô ta đã bị sự đố kị chiếm lấy tư tưởng, cô ta cắn chặt môi dưới, móng tay bấm vào thịt, ra sức kiềm chế xúc động muốn xông lên tách bọn họ ra.
Cô ta dùng hết hơi sức trong người mới chuyển được bước chân rời đi. Cô ta thấy mắt chan chát nhưng không khóc nổi, trong lòng như một cái hang khô khốc khó chịu. Kiều Ngôn Hi, cậu ta dựa vào cái gì! Học luôn đứng trước mình, bây giờ, ngay cả nam sinh mình thích cũng bị cậu ta đoạt đi! Cô ta không cam tâm!
Lý Thanh như cái xác không hồn trở về phòng, lên thẳng giường. Triệu Diệp hỏi cô ta làm sao, cô ta cũng không đáp, bây giờ cô ta đang rất loạn. Quả thực như sóng lớn cuồn cuộn ngất trời. Cô ta cắn góc chăn, lén lút khóc nức nở, một mặt vì Khương Thành Ngọc có bạn gái, mặt khác là có sự thống hận và chán ghét với Kiều Ngôn Hi.
Dựa vào cái gì cậu ta có thể hạnh phúc dựa vào ngực Khương Thành Ngọc còn cô ta phải trốn trong chăn lén khóc. Lý Thanh cắn chặt răng, lộ đầu ra ngoài, nhìn chòng chọc vào giường trống của Kiều Ngôn Hi, đáy mắt đỏ lên. Nữ sinh vừa thông minh vừa hoạt bát này trong chớp mắt đã đưa ra một quyết định đáng sợ...