“Tiểu Khê, tớ có chuyện nói với cậu!” Ngô Đình Đình kéo Kiều Ngôn Hi ra khỏi lớp, gọi cả Doãn Manh Manh cùng đi.
“Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?” Kiều Ngôn Hi khó hiểu. Hai người kia lại đang giở trò quỷ gì còn ra vẻ rất nghiêm túc, ngay đến Doãn Manh Manh cũng không còn cười đùa nữa.
“Gần đây cậu với Khương Thành Ngọc thế nào?” Ngô Đình Đình nhìn chằm chằm Kiều Ngôn Hi, mắt không chớp lấy một lần, giống như chỉ cần Kiều Ngôn Hi có chút nào dối trá cô ấy cũng có thể nhìn ra.
“Vẫn như trước đây thôi, sao vậy?” Kiều Ngôn Hi bị cô ấy làm cho mơ hồ, chẳng lẽ có liên quan đến Khương Thành Ngọc?
Doãn Manh Manh chọc vào trán cô, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bạn trai sắp bị người ta cướp mất rồi mà cậu còn ở đây nói không có sao, cậu muốn tớ phải nói cậu thế nào đây hả?”
“Manh Manh, cậu làm sao vậy, nói gì mà tớ chẳng hiểu.” Bạn trai sắp bị người ta cướp mất? Có chuyện gì thế, chẳng lẽ có nữ sinh nào theo đuổi Khương Thành Ngọc?
“Cậu đúng là đồ ngốc, cậu có biết vì sao Lý Thanh không nói chuyện với cậu không, cậu ta thích Khương Thành Ngọc đó!” Ngô Đình Đình vừa nhắc tới Lý Thanh thì liền tỏ ra chán ghét, đúng là đồ không biết xấu hổ, cướp bạn trai người ta vốn đã không phải chuyện gì vẻ vang, huống hồ người này còn là bạn học ba năm cấp 2, bây giờ còn là bạn cùng chung một ký túc xá!
“Làm sao có thể? Cậu ấy không biết quan hệ giữa tớ và Khương Thành Ngọc mà.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong đầu Kiều Ngôn Hi bắt đầu hoài nghi, bởi vì cô tự hỏi mình không làm chuyện gì có lỗi với Lý Thanh, vậy thì tại sao cậu ta đột nhiên thay đổi thái độ với mình, chẳng lẽ thật sự là vì Khương Thành Ngọc?
“Tớ đã bảo Tiểu Khê là cái đứa chậm chập, giờ cậu tin chưa.” Doãn Manh Manh quay sang nói với Ngô Đình Đình, “Người ta đã đào đến tận cửa, cậu ấy còn không biết.”
Ngô Đình Đình thở dài, “Bây giờ thì tớ biết rồi.” Cô ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tiểu Khê, cậu nghĩ lại xem, có bao nhiêu lần chúng ta thấy Khương Thành Ngọc và Lý Thanh cùng đi ăn cơm rồi? Suy nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả với nhau thì đó không phải chuyện rõ mồn một hay sao?”
Sắc mặt Kiều Ngôn Hi lập tức thay đổi, đúng thế, từ lúc khai giảng đến nay cô thường xuyên thấy Khương Thành Ngọc và Lý Thanh cùng đi ăn cơm, nhưng cô không coi đó là việc gì cả, cô chỉ cho rằng bọn họ đang bận chuyện thi đấu, còn về Lý Thanh phớt lờ cô, cô cũng không liên tưởng đến Khương Thành Ngọc.
Nhưng bị Ngô Đình Đình nói vậy, cô như hiểu ra gì đó, vốn chuyện này rất rõ ràng, Lý Thanh thích Khương Thành Ngọc mới có thể chán ghét mình, mặc dù cô không biết vì sao Lý Thanh biết quan hệ của bọn họ, nhưng chính là như vậy.
Còn Khương Thành Ngọc thì sao, thái độ của cậu ấy thế nào? Cậu ấy luôn miệng nói thích mình, lại trong lúc mình không biết đi ăn cùng một nữ sinh thích cậu, cùng chuẩn bị thi đấu, hơn thế còn bị mình nhìn thấy, vậy thì lúc mình không thấy thì sao? Giữa họ rốt cuộc đã có chuyện gì?
Kiều Ngôn Hi bắt đầu không ngăn được suy nghĩ lung tung trong đầu, đúng là cô thông minh, nhưng cho dù thông minh khi gặp chuyện liên quan đến tình cảm cũng trở nên hỗn loạn, huống chi Kiều Ngôn Hi còn không biết rõ chuyện tình cảm, cô chỉ yêu theo bản năng, tin tưởng theo bản năng. Còn bây giờ, sự việc đã vượt ra khỏi quỹ đạo vốn có, cô cũng không biết làm sao, cô cũng không cách nào phán đoán theo lẽ thường.
“Tiểu Khê, cậu không sao chứ?” Doãn Manh Manh lo lắng nhìn cô, cô ấy biết trong lòng Tiểu Khê bây giờ rất khó chịu, nếu Lý Minh Xuyên cũng gặp tình huống như Khương Thành Ngọc, cô ấy cũng sẽ rất đau khổ.
“Không sao, để tớ nghĩ một lát.” Kiều Ngôn Hi nghiêm mặt, mất hồn mất vía đi về lớp học.
“Tiểu Khê cậu chờ đã.” Ngô Đình Đình vội kéo cô lại, “Không thể tiện nghi cho cậu ta được, bây giờ chúng ta quay về nói chuyện với cậu ta, hỏi cậu ta xem làm chuyện như vậy có thấy ghê tởm không.”
Kiều Ngôn Hi lắc đầu, “Đừng, còn chưa biết là chuyện gì, đừng oan uổng người ta.” Mặc dù trong lòng đã xác định 100%, nhưng cô vẫn không muốn trở mặt với Lý Thanh, dù sao cũng là bạn học mấy năm, hơn nữa bây giờ còn đang ở chung.
“Cậu thật làm tớ vội muốn chết, còn oan uổng nữa, sao có thể oan uổng chứ.” Doãn Manh Manh không ưa nhất chính là suy nghĩ khoan dung này của Kiều Ngôn Hi, cô ấy bây giờ chỉ muốn đi tìm Lý Thanh cho cậu ta hai cái tát!
“Manh Manh, trước để mình yên tĩnh đã, cậu biết...” Kiều Ngôn Hi ngừng một lát, sau đó khó khăn mở miệng, “Một cây làm chẳng nên non.” Nói xong, cô về chỗ.
Doãn Manh Manh và Ngô Đình Đình im lặng, đúng thế, một cây làm chẳng nên non, nếu Khương Thành Ngọc không có vấn đề còn tốt, nhưng nếu cậu ta quả thật đang yêu Tiểu Khê mà lại có quan hệ không minh bạch với Lý Thanh, các cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta!
Bây giờ trong lòng Kiều Ngôn Hi rất loạn, đây là lần đầu tiên tình cảm giữa cô và Khương Thành Ngọc xuất hiện nguy cơ, cô không biết có phải cậu và Lý Thanh thật sự như thế, nếu là thật, vậy cô nên làm gì bây giờ?
Trong lòng cô như có một con đao đang cứa từng chút từng chút một, đau đớn khó nhịn. Chẳng lẽ bọn họ vẫn không thể đánh lại lời nguyền của mối tình đầu? Không, cô phải tin tưởng cậu, bởi vì cô còn chưa hỏi cậu, sao có thể tùy tiện buộc tội cậu được, họ đã nói rồi, phải tin tưởng đối phương.
Đúng vậy, cô tin cậu, cũng như tin chính mình, cho nên cô không thể nghi ngờ cậu, cô muốn chính miệng cậu giải thích! Dù thế nào, cô cũng không tin tình cảm giữa họ kiên định như thế sẽ vì một Lý Thanh nho nhỏ mà tan rã.Nhưng dù cô ép buộc mình nghĩ thế nào thì trong lòng vẫn rất khó chịu, vì sao co không thể quang minh chính đại dán nhãn mác của mình lên Khương Thành Ngọc? Vậy thì có phải sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức hay không?
Kiều Ngôn Hi không yên lòng cả buổi chiều, một mình ra sau vườn hoa, cô muốn hóng gió một mình để bình ổn lại tâm trạng. Ngồi như vậy một lúc, cô lại không nhịn được rơi nước mắt, cô thật sự không biết phải làm sao.
“Hi Hi, cậu làm sao vậy?” Tiết Đồng Hải vì chuyện của Lý Thanh và Khương Thành Ngọc mà đang rất rối rắm, cậu vốn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng vừa đến đã thấy Kiều Ngôn Hi ngồi khóc một mình. Cô gái mà cậu yêu sâu sắc đang co người lại rồi lặng lẽ khóc, trái tim cậu đau đớn, ai lại nhẫn tâm khiến cô rơi lệ cơ chứ?
Kiều Ngôn Hi trông thấy là Tiết Đồng Hải, cuống quít lau mặt, miễn cưỡng nở nụ cười, “Không, không có sao.”
Tiết Đồng Hải thở dài, ngồi xuống bên cạnh Kiều Ngôn Hi, “Sao, không coi tớ là bạn nữa à?”
“Làm sao có thể, tớ chỉ... chỉ...” Kiều Ngôn Hi muốn nói chỉ là vì chuyện của Khương Thành Ngọc, nhưng lại phản ứng kịp không thể nhắc tới cậu trước mặt Tiết Đồng Hải nên ấp úng không nói ra lời.
“Vì Khương Thành Ngọc đúng không, Hi Hi!” Mặc dù là câu hỏi nhưng Tiết Đồng Hải đã khẳng định, trừ tên đó ra thì còn ai có thể làm Hi Hi khóc!
Kiều Ngôn Hi kinh ngạc nhìn cậu, “Sao cậu biết?” Sao cậu ấy biết được lí do là vì Khương Thành Ngọc chứ.
Tiết Đồng Hải đau đớn gần như không nói được, nhưng cậu vẫn dịu dàng xoa đầu cô rồi nói: “Trừ cậu ta ra thì còn ai có bản lãnh lớn vậy nữa?” Cậu cười tự giễu, chí ít thì cậu không thể.
Kiều Ngôn Hi im lặng, cô không biết nói cái gì cho phải, thật ra cô hy vọng có người nghe tiếng lòng của cô, nhưng là Tiết Đồng Hải thì cô không nói ra được.
Tiết Đồng Hải trầm ngâm một lúc rồi vẫn nói, “Hi Hi, thật ra tớ đã sớm phát hiện Lý Thanh thích Khương Thành Ngọc.” Kiều Ngôn Hi giật mình nhìn cậu, Tiết Đồng Hải nói tiếp: “Nhưng tớ cảm thấy đây không phải chuyện gì nên không nói, nhưng gần đây Lý Thanh càng ngày càng quá phận, chắc cậu cũng vì chuyện này đúng không?”
Kiều Ngôn Hi gật đầu, “Manh Manh và Đình Đình nói cho tớ nên tớ mới biết.”
“Vậy cậu đã nói chuyện với Khương Thành Ngọc chưa?”
“Không, tớ chưa kịp nói, chẳng qua tớ thấy trong lòng khó chịu.”
Tiết Đồng Hải cười vỗ lên vai mình, “Đến đây, anh cho em mượn bờ vai này, không vô dụng chút nào đúng không.”
Kiều Ngôn Hi bị cậu chọc cười, chậm rãi dựa vào vai cậu, “Phải, không vô dụng chút nào.” Cô giả vờ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tiết Đồng Hải vẫn cảm giác được bờ vai mình ẩm ướt, cậu cẩn thận vòng tay ôm cô, cứ như vậy đi, chí ít cô vẫn còn có thể tin tưởng mình, còn có thể dựa vào cậu khi mệt mỏi, cậu đã thỏa mãn rồi.
Trong lòng Khương Thành Ngọc rất sốt ruột, vì ngăn chặn tâm tình này mà cậu vừa cơm nước xong liền ra sau vườn hoa. Bởi vì nơi này là nơi Kiều Ngôn Hi ở lại lâu nhất trừ lớp học, nơi đó có mùi hương của cô, có thể khiến cậu an tâm.
Cậu tựa vào cây to mới mọc lá, cúi đầu, nghĩ lại chuyện xảy ra một tháng qua. Cậu không phải kẻ ngốc, nếu ngay từ đầu không nhìn ra mục đích của Lý Thanh thì bây giờ cậu rất rõ ràng vì sao Lý Thanh lại cứ đi theo mình.
Nhưng cậu không có hứng thú trêu chọc nữ sinh khác, cậu thích Kiều Ngôn Hi, chỉ thích một mình cô, trừ cô ra thì không ai có thể, cho nên sự quấy rầy của Lý Thanh làm cậu vô cùng chán ghét. Thế nhưng Lý Thanh rất thông minh, cậu ta chẳng nói gì cả, chỉ đi theo mình, cậu hoàn toàn không có lý do bảo cậu ta cách xa mình.
Cậu vốn cho rằng, da mặt con gái đều rất mỏng, cho nên lúc nào cậu cũng làm mặt lạnh với Lý Thanh, hy vọng cậu ta có thể sớm rút lui, nhưng lại bị phản tác dụng, cậu ta càng ngày càng quấn chặt lấy mình. Rõ ràng nhất là lúc ăn cơm, trừ buổi sáng ra thì lúc nào cậu ta cũng đi ăn với cậu.
Khương Thành Ngọc rất bất đắc dĩ, cậu thật sự không nhịn được, không thể nhẫn nhịn, cậu nhất định phải nói rõ với Lý Thanh! Cậu đã có Kiều Ngôn Hi, những nữ sinh khác dù là ai đi nữa cũng không có quan hệ gì với cậu.
Cậu thở phào, cảm giác dễ chịu hơn một chút, chuẩn bị về lớp, cậu không thể chậm trễ quá nhiều thời gian, mỗi một giây của cậu đều là báu vật xa hoa!
Nhưng khoảnh khắc cậu ngoảnh đầu lại thì trông thấy hình ảnh làm cậu phát điên, Kiều Ngôn Hi đang dựa vào vai Tiết Đồng Hải, còn Tiết Đồng Hải thì vòng tay ôm lấy cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.