Với học sinh cấp ba, tháng năm chính là tháng khẩn trương nhất. Sắp thi đại học tới nơi, ai ai cũng liều mạng ôn tập, mong sao nỗ lực hôm nay có thể đổi lấy điểm số cao hơn cho ngày mai. Kể cả những người lười biếng trước kia cũng quyết tâm dốc sức ôn tập. Cả hai lớp trọng điểm của khối 12 càng hơn thế, người người đều mong vùi đầu vào sách vở.
Tiết Đồng Hải đi rồi, nhưng cuộc sống tại trường số 24 vẫn tiếp tục, thậm chí là nhất thành bất biến [1]. Tất cả mọi người dựa theo quỹ đạo trước kia mà làm những việc mình nên làm, không vì một cá nhân rời đi mà chán chường.
[1] Đã hình thành thì không thay đổi.
Kiều Ngôn Hi vẫn chưa biết Tiết Đồng Hải đã đi, trừ việc thấy kỳ lạ vì đã lâu không gặp cậu ra thì không có chút ngờ vực nào. Chuyện quan trọng trước mắt của cô là thi đại học, cô tập trung vào nó như vậy, đâu còn có thể chú ý tới sự biến mất của Tiết Đồng Hải?
Trong một góc vườn trường, Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc ngồi nghỉ ngơi trên hàng ghế dài, không ai nói gì mà chỉ lặng yên hưởng thụ sự mát rượi và thoải mái từ những cơn gió.
Phía bên kia, hai nữ sinh đang thảo luận sôi nổi, chỉ là vô tâm nghe người khác nói, nhưng trong không gian yên tĩnh sẩm tối này, giọng nói ấy thật rõ ràng.
“Này, cái người mới ra nước ngoài ở lớp các cậu đúng là sung sướng mà.”
“Đúng thế, chẳng cần phải thi tốt nghiệp, tớ cũng rất hâm mộ.”
Kiều Ngôn Hi cười cười, xem ra mọi người đều bị kì thi đại học giày vò. Cô nhìn Khương Thành Ngọc, đường nét gò má cậu ngày càng sắc nét hơn, hàng mi dài hơi vểnh, lúc nào cũng chớp động, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của cậu thêm có thêm chút mềm mại. Vì sao tên này vẫn có thể dửng dưng như cũ thế chứ? Kiều Ngôn Hi chợt có chút mất cân bằng.
Thấy Kiều Ngôn Hi đang nhìn, Khương Thành Ngọc quay đầu, nhướng mày hỏi.
Kiều Ngôn Hi nhìn bộ dạng nhàn nhã của cậu thì càng mất cân bằng, hừ một tiếng quay đi, thỉnh thoảng cô cũng trái tính một chút. Khương Thành Ngọc bị hành động của cô làm cho khó hiểu, hình như cậu đâu có trêu gì cô đâu, cô ấy bị sao thế nhỉ?
Nắm lấy bàn tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau, dịu dàng triền miên, Kiều Ngôn Hi vùng vẫy có lệ mấy cái rồi để mặc cậu. Khương Thành Ngọc cười mỉm, khung cảnh hài hòa và tốt đẹp.
“Nói không chừng cậu ta trốn thi đại học mới ra nước ngoài ấy, hừ, có tiền đúng là tốt!”
“Cái gì, người ta dựa vào thực lực xin học bổng đấy, cậu ấy không hề trốn thi đại hoc, thành tích của người ta còn nằm trong top 3 Khoa Tự Nhiên kìa.”
“Vậy tại sao lại ra nước ngoài? Đúng rồi, cậu ta đi nước nào?”
“Không biết, chắc là muốn ra nước ngoài phát triển, hình như là đi Úc, tớ từng nghe mấy người bạn cùng ký túc xá cậu ta nói.”
Ai ra nước ngoài? Sao cô không biết? Còn nằm trong top 3 Khoa Tự nhiên, hình như top 3 chỉ có mấy người kia, hơn nữa cô đều quen biết, có ai đi hay sao?
“Sướng thật đấy, nghe nói cậu ấy rất tuấn tú?” Chủ đề nhanh chóng chuyển hướng bát quái.
“Đúng thế, cậu ấy đi rồi bọn tớ đều rất tiếc hận, vừa đẹp trai vừa tốt bụng, rất dịu dàng nữa.”
Phải đưa Kiều Ngôn Hi đi thôi, cứ đà này, họ sẽ nói ra tên người kia, đến lúc đó muốn giấu cũng không giấu được.
“Về lớp thôi.” Khương Thành Ngọc kéo Kiều Ngôn Hi dậy.
Kiều Ngôn Hi khó hiể, tại sao phải về sớm như thế, vất vả lắm mới có cơ hội thả lỏng, hơn nữa, cô quả thực muốn biết người ra nước ngoài là ai.
“Chờ lát nữa đi, ngồi thêm một lúc.”
“Anh có việc, về thôi, ngày mai lại tới nữa.” Giọng điệu Khương Thành Ngọc cương quyết cũng không quên thêu dợt một cái cớ.
“Được rồi.” Kiều Ngôn Hi bất đắc dĩ đuổi theo Khương Thành Ngọc, ngày mai, ngày mai anh đến được nhưng em thì không, hừ, ghi sổ nợ anh đấy!
Giọng nói hai nữ sinh phía sau vang đến không rõ ràng.
“Tên cậu ta là gì nhỉ? Tớ quên mất rồi.”
Bước chân Khương Thành Ngọc ngày càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy.
“Tiết Đồng Hải đó, làm sao cậu có thể quên được! Nhớ kỹ cho tớ!”
Cơ thể Kiều Ngôn Hi nháy mắt cứng đờ, cái gì? Họ đang nói gì? Tiết Đồng Hải? Làm sao có thể? Tiết Đồng Hải làm sao có thể ra nước ngoài, mấy hôm trước cậu còn nói cười với mình mà.
Nhưng rồi cô chợt nhớ đến dáng vẻ không bình thường của Tiết Đồng Hải khi đó, thêm nữa mấy ngày rồi không thấy cậu, trong lòng càng ngày càng sợ. Cô hất tay Khương Thành Ngọc, chạy đến giảng đường của Tiết Đồng Hải, chạy mấy bước bỗng dừng lại.
“Cậu ấy đi rồi? Ra nước ngoài?” Sắc mặt cô tái nhợt, dưới ánh đèn càng trở nên phờ phạc, môi run run, mãi mới nói xong một câu.
Khương Thành Ngọc nhíu mày, vẫn bị cô biết được, lúc này phủ nhận đã không còn ý nghĩa, cậu gật đầu, lạnh lùng đáp “Phải.”
Cơ thể Kiều Ngôn Hi lắc lư chực ngã. Khương Thành Ngọc sải bước đến ôm cô thật chặt.
Đi rồi, đi thật rồi, vì sao không nói cho tớ, Tiết Đồng Hải? Cậu đang hận tớ sao? Vì sao ai cũng biết mà chỉ tớ không biết, tớ cứ nghĩ cậu không còn để tâm, cho rằng chúng ta có thể lại làm bạn, tớ cứ tưởng, nếu không thể cho cậu tình yêu thì vẫn còn có thể dùng tình bạn để bồi thường. Vì sao? Vì sao lại đi, thậm chí không có một lời từ biệt với tớ.
Nước mắt im lặng rơi xuống, Tiết Đồng Hải, cậu thắng rồi, tớ thật hối hận, hối hận vì sao không bên cậu nhiều hơn, hối hận vì sao không nói với cậu một câu, Tiết Đồng Hải, thì ra cậu mới là người có lòng dạ cứng rắn nhất.
Nước mắt làm ướt áo sơ mi Khương Thành Ngọc. Khương Thành Ngọc vỗ nhè nhẹ lưng Kiều Ngôn Hi, đau lòng nói, “Đừng buồn, Kiều A Miêu.” Cậu không muốn trông thấy nước mắt cô, nguyện vọng lớn nhất cả đời này của cậu chính là vĩnh viễn không đẻ cô khóc.
“Vì sao không nói cho em biết?” Cô nghẹn ngào, giọng nói nức nở tràn đầy sự trách móc. “Ngay đến việc cậu ấy đi rồi em cũng không biết...”
“Đó là nguyện vọng của cậu ta.” Cậu trả lời, để cô dựa lên vai mình, “Cậu ta hy vọng em không đi tiễn.”
“Nhưng... nhưng không phải bọn em là bạn tốt của nhau sao?” Kiều Ngôn Hi ngẩng lên, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng trượt xuống khuôn mặt trơn bóng.
“Cậu ta yêu em.” Khương Thành Ngọc cười đắng chát, chính vì cậu ta yêu em cho nên mới không muốn để lại hình bóng nào cho em. Anh không muốn nói ra lời này cỡ nào, nhưng Kiều A Miêu à, tình cảm chân thành như thế, anh không có lý do gì cướp đi quyền được biết sự thật của em, cho dù anh ghen đến sắp phát điên.
Kiều Ngôn Hi bỗng nhiên không nói nên lời, đúng thế, trước giờ cô đều biết cậu ấy thích cô nhưng không thể đáp lại cậu. Cô cảm thấy mình có lỗi, cho nên khi đối diện với cậu luôn thấy day dứt. Dần dà, ngay đến thái độ ban đầu cũng quên không còn gì cả.
Bản thân hưởng thụ sự quan tâm của cậu như lẽ đương nhiên, còn chưa từng để ý đến hàm ý phía sau. Kiều Ngôn Hi, sao mày có thể, sao có thể làm ra chuyện như thế? Hơn nữa đó còn là người bạn tốt mày đã quen mười mấy năm.
Cũng bởi vì cậu ấy thích mày, cậu ấy yêu mày, cho nên ày không quan tâm đến cảm nhận của cậu ấy, trước mặt cậu ấy làm xằng làm bậy, Kiều Ngôn Hi, người như mày có khác gì kẻ chà đạp lên tình cảm của người khác? Sao mày có thể tàn nhẫn như thế, để cậu ấy trơ mắt nhìn mày hạnh phúc bên người khác, Kiều Ngôn Hi, mafyddungs là đồ tồi, đồ khốn kiếp!
Bây giờ, cậu ấy đi rồi, không còn quay về nữa. Sẽ không còn ai vui vẻ vì mày thấy vui, buồn khổ vì mày thấy buồn, người luôn mang theo nụ cười lúm đồng tiền ấm áp sẽ không bao giờ ở bên cạnh mày nữa. Muốn khóc sao? Cảm thấy đau khổ sao? Đây đều do mày tự tìm thôi Kiều Ngôn Hi.
Cô không còn nhịn nổi nữa, những tiếng nấc nghẹn ngào tuyệt vọng vang lên, càng ngày càng lớn.
Cánh tay để ngang hông cô không ngừng co lại, thắt chặt, bên tai cũng vang lên những lời an ủi dịu dàng của người đó, nhưng mà, vẫn thật khó khăn, con người phải thật sự mất đi mới biết quý trọng.
“Ngoan, đừng khóc, anh ở đây, có anh ở đây rồi.” Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, trái tim cậu cũng theo đó mà thắt lại, cô luôn có cách khiến bản thân mất khống chế, khiến cho chính mình như không còn thuộc về mình nữa.
“Khương Thành Ngọc, tại sao cậu ấy phải đi?” Cô yếu ớt lên tiếng, như một con thú nhỏ bị kinh hãi, cẩn thận nhìn cậu, chờ mong đáp án của cậu.
Khương Thành Ngọc vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, đắn đo nói, “Cậu ta muốn tự do, Kiều A Miêu.” Cậu giúp cô lau đi nước mắt trên mặt rồi nói tiếp, “Cậu ta sẽ sống tốt.”
“Có phải vậy không?” Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm thúy đen láy của Khương Thành Ngọc, giống như muốn xác thực xem có phải cậu đang nói dối hay không.
“Thật mà, yên tâm đi.” Khương Thành Ngọc mỉm cười. Thật ra, rời đi là lựa chọn tốt nhất của cậu ta. Nếu tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ vĩnh viễn ở trong ngõ cụt. Đi lúc này, có lẽ sẽ có một ngày cậu ta sẽ thông suốt, sẽ có ngày cuối cùng từ bỏ tình cảm dành cho cô, đối với cậu ta mà nói cũng là một lối thoát.
Cô trầm mặc, đầu lại chôn trong ngực cậu, nhận lấy hơi ấm thuộc về cậu. Thật lâu sau, Khương Thành Ngọc mới nghe cô buồn bã nói, “Khương Thành Ngọc, em là đồ tồi.”
Cậu không nén nổi cười ra tiếng, Kiều A Miêu của cậu thật đáng yêu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đến đỏ bừng, “Anh chuyên môn bắt kẻ tồi đấy.” Anh chính là thích cô bé tồi tệ này đấy.
Kiều Ngôn Hi mân mê miệng, đánh lên lồng ngực rắn chắc của cậu, “Em nợ cậu ấy rất nhiều.” Giọng nói chua chát mang theo sự day dứt.
“Em chưa từng nợ cậu ta điều gì cả, Kiều A Miêu.” Cậu nâng đầu cô lên, để cô đối mặt với mình, “Thích một người chính là đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá vì cô ấy.” Nếu em thật sự thích ai đó, vậy em sẽ dành cho người đó điều tốt nhất, muốn người đó sống hạnh phúc nhất. Cho dù phải trả giá cỡ nào, người đó có tiếp nhận hay không, đó chính là cái giá để thích ai đó. Cam tâm tình nguyện, không oán không hối.
Cậu nói chắc chắn như thể đang nói tới chính mình, cô đột nhiên thấy mình thật hạnh phúc. Cô có tài đức gì mà có thể khiến nhiều người trả giá vì cô như thế. Cho dù họ không cần cô đáp lại, nhưng cô vẫn thấy hổ thẹn.
“Làm sao bây giờ, Khương Thành Ngọc? Các anh đối tốt với em như thế bảo em làm sao báo đáp đây?” Cô kéo vạt áo, chân vẽ vòng tròn, dáng vẻ không biết phải làm sao khiến người khác thương yêu.
“Chỉ cần em hạnh phúc là được.” Khương Thành Ngọc kéo tay cô in lên một dấu hôn. Chỉ cần em hạnh phúc.
Đây là tiếng lòng của cậu, cũng là của cậu ta.