Đã có ngày đầu tiên làm nền tảng nên ngày hôm sau đi thi đã không còn khẩn trương nữa. Thi tốt hay thi không tốt gần như đều quyết định ở ngày thi đầu tiên, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được.
Kiều Ngôn Hi dưới sự bảo vệ che chở đưa tiễn của Khương Thành Ngọc đã vững vàng vượt qua ngày thi thứ hai cũng là ngày thi cuối cùng. Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, khoảnh khắc nộp bài thi dường như ngửi được hương vị tự do. Khương Thành Ngọc, tương lai mà anh nói em đã thấy rồi, tương lai của chúng ta.
Đón xe về trường, bây giờ còn chưa phải lúc về nhà. Ngồi tại chỗ của mình, lắng nghe những lời giảng cuối cùng của thầy cô, cả lớp chìm trong niềm thương cảm, không còn những tiếng ồn ào líu ríu như trước. Ai cũng im lặng, bởi vì sau này ai ai cũng có con đường đi riêng của mình, nhưng ba năm cùng lớp, sớm chiều bên nhau, tình cảm bạn bè cùng trường cùng lớp là thứ tình cảm thuần khiết nhất trên thế giới, sao có thể nói bỏ là bỏ? Không, tình cảm ấy vĩnh viễn không thể bỏ.
Trong bầu không khí trầm lặng, không biết vang lên tiếng nức nở của ai, sau đó nó như một căn bệnh truyền nhiễm khiến tất cả mọi người đều rơi nước mắt. Nắm tay người bạn thân thiết không buông, đôi mắt mờ mịt ngấn lệ nhìn đối phương, muốn gặp lại sau này thật khó biết bao, trời nam đất bắc, ngũ hồ tứ hải (1).
(1) Đều mang ý mỗi người một nơi.
Nước mắt Kiều Ngôn Hi rơi xuống từng giọt, phức tạp hơn nhiều người khác. Ngôi trường này đã dạy cô rất nhiều điều, ở đây cô rất vui vẻ, có rất nhiều bạn bè, những ký ức tốt đẹp đó trong nháy mắt nảy lên trong đầu cô, nhất là về người đó.
“Hi Hi, tớ sẽ bảo vệ cậu: “
“Hi Hi, cho cậu mượn bờ vai này.”
“Hi Hi, sao cậu ngốc thế.”
Nụ cười, cái cau mày của người đó, dáng đứng lặng yên bảo vệ bên cạnh cô, ẩn nhẫn, thậm chí là nỗi thống khổ cô mới nhận thấy đều thật rõ ràng, nhưng cô không còn được trông thấy cậu nữa, cậu đã đi rồi, đi rất xa.
Sẽ không còn ai có má lúm đồng tiền ấm áp giống cậu, sự quan tâm không cần bất cứ cái gì dành cho cô của cậu. Sao cô có thể làm tổn thương cậu như thế! Nhẫn tâm thể hiện sự hạnh phúc của mình trước mặt cậu, sao có thể để cậu nhìn bản thân đau khổ vì một người khác.
Cô sai rồi, nhưng cậu không còn ở đây nữa, ngay đến một cơ hội để trả nợ cô cũng không có. Cậu như một cơn gió nhẹ, dịu dàng thổi vào thế giới của cô. Cô đã quen với sự tươi mát ấy mà không chút chú tâm, cho đến khi cậu đau lòng đi xa, cô mới hiểu cậu quan trọng cỡ nào, người bạn quan trọng nhất kiếp này của cô.
Nhưng cho dù có xảy ra thêm một lần nữa, cô vẫn phải làm tổn thương cậu, vì thứ mà cậu muốn cô không thể cho cậu được. Tiết Đồng Hải, xin lỗi cậu, cho dù biết mình tàn nhẫn thế nào, đáng hận thế nào, nếu thời gian có quay trở lại, tớ vẫn sẽ chọn Khương Thành Ngọc.
Mong cậu sống thật tốt, tìm được hạnh phúc của mình, tớ chúc phúc cho cậu, Tiết Đồng Hải.
Cùng thời gian đó, tại một đất nước xa xôi ở Nam Bán Cầu, một người con trai gốc Hoa quấn một chiếc khăn quàng caro đang đi trên sân trường bỗng hắt hơi một cái, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, nắm chặt cổ áo khoác, không phải trời sắp mưa rồi chứ? Cậu kẹp sách chạy nhanh về căn hộ, trên gương mặt có thể trông thấy hai lúm đồng tiền mơ hồ...
“Tiểu Khê, chúng ta sắp phải chia tay rồi, hu...” Ngô Đình Đình kéo tay áo Kiều Ngôn Hi, mắt sưng lên như hột đào.
Cầm lấy tay cô ấy, hai cặp mắt sưng đỏ nhìn nhau, đều thấy được không nỡ trong mắt đối phương, “Sau này nhất định phải thường xuyên liên lạc!” Giọng điệu như chém đinh chặt sắt.
“Ừ, nhất định!” Câu trả lời cũng dứt khoát như vậy.
Cả hai nhìn nhau cười, nước mắt lại chảy xuống.
Chúng ta đau lòng vì chia tay hôm nay, chìm trong quá khứ của chúng ta nhưng lại không thể không bị hiện thực đánh bại. Nhưng khoảng cách vĩnh viễn không phải thứ đáng sợ nhất, chúng ta là bạn, vậy thì phải làm bạn tốt cả đời, dù cậu ở đâu, dù tớ ở đâu, chúng ta sẽ không vì không thể thường xuyên gặp mà quên đi đối phương.
Tình bạn của chúng ta mặc dù không bằng tình yêu khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, động lòng, nhưng cũng rất trân quý. Bất kể khi nào, những lúc điên khùng với cậu, cùng trải qua tuổi thanh xuân đều là những kỷ niệm khó quên.
Tất nhiên sẽ có đau lòng, nhưng cuộc đời là vậy, có người đến thì sẽ có người đi, không cần thương cảm, cũng không cần buồn bã, cứ bước về phía trước, chúng ta sẽ lưu luyến về quá khứ nhưng không thể đứng dậm chân tại chỗ. Quá khứ khó quên lưu lại trong trí nhớ, thường xuyên lấy ra ôn lại là tốt rồi, nhưng không thể chìm đắm trong đó.
Sau hai ngày thi đại học, trừ học sinh ngoại trú thì những học sinh còn lại vẫn ở trường, họ chờ nhận kết quả, tính điểm số của bản thân, sau đó nộp nguyện vọng.
Bầu không khí khác hoàn toàn trước khi thi, không ai nhắc đến kì thi của mình, chỉ dành hết toàn sức lực ở bên bạn bè, thời gian này đối với họ trở nên thật quý giá, giữ lấy được chút nào thì phải cố gắng giữ lấy.
Điểm không trả theo lớp mà trả theo khối, tất cả học sinh lớp mười hai đều đến phòng thuyết trình để tính điểm của mình.
Ai nấy đều căng thẳng, không ai vui đùa ầm ĩ, cũng không ai làm trò. Trong phòng thuyết trình, không khí khẩn trương lan rộng.
Tốc độ của mọi người chẳng khác nhau mấy, khi đáp án tất cả các môn đều hiện ra, có người vui sướng, có người đau lòng, có người cười to, có người rơi nước mắt. Trong căn phòng thuyết trình chật ních đã hiện lên muôn màu cuộc sống.
“Sao rồi?” Kiều Ngôn Hi cắn đầu bút nghiêng đầu hỏi Khương Thành Ngọc. Cái tên độc tài này, mạnh mẽ chiếm lấy vị trí bên cạnh mình, làmhại Doãn Manh Manh và Ngô Đình Đình chỉ có thể ngồi xuống hàng sau, còn không dám có một lời oán thán.
“Em nói xem.” Khương Thành Ngọc duỗi đôi chân dài, lưng tựa vào ghế, híp mắt nhìn Kiều Ngôn Hi, trông dáng vẻ vừa lười biếng vừa ưu nhã.
Đồ tai họa! Kiều Ngôn Hi thầm mắng, trên mặt lại hiện lên nụ cười. Ý của cậu là đại học F không có vấn đề, mà mình cũng hoàn toàn không có vấn đề. Vậy thì...
Không cần mở miệng hỏi, Khương Thành Ngọc nhìn nét mặt cô đã biết cô thi thế nào, rút lấy tờ nguyện vọng đưa cho cô, “Điền đi!” Niềm vui phơi phới trào dâng trong lòng, cuối cùng đã có thể đi dưới ánh mặt trời rồi sao.
Kiều Ngôn Hi không chút do dự bắt đầu viết, thuần thục như đã thực hiện cả trăm lần, trên tờ nguyện vọng chỉ điền Đại học F, chuyên ngành Truyền thông và Hán ngữ, còn lại đều bỏ trống. Không phải người tự tin tuyệt đối không nên điền nguyện vọng như vậy.
Thấy nguyện vọng của cô, cậu cũng cầm bút lên, hàng trước giống hệt, chỉ có phần chuyên ngành thì là Kiến trúc và Y học lâm sàng.
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời nộp nguyện vọng lên. Giáo viên nhận phiếu điền nguyện vọng liền gọi, “Học trò, học trò, phiếu nguyện vọng của các em còn chưa điền xong!” Đồng thời trong đầu cũng oán thầm, hai đứa này sao lại coi thi đại học như trò đùa.
“Không đâu, bọn em muốn điền như vậy ạ.”
“Hồ đồ!” Giáo viên nhận phiếu tức giận rít lên ở đằng sau, hai cái đứa này thật không hiểu chuyện, thời điểm nghiêm túc thế này lại gây chuyện. Khuyên cũng không nghe, thôi, là cuộc đời của bọn nó thì cứ mặc bọn nó, saunày hối hận cũng chính là bọn nó. Giáo viên lắc đầu, đặt phiếu nguyện vọng của họ xuống.
Bầu trời xanh thăm thẳm, tiết trời tháng Sáu không còn quá nóng nực, ánh sáng ấm áp chiếu lên người xua tan đi tất cả hơi lạnh.
“Chờ tin tốt!” Khương Thành Ngọc nắm tay Kiều Ngôn Hi, chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, có thể thấy rõ thâm tình và hưng phấn nơi đáy mắt.
Kiều Ngôn Hi gật đầu, mặt mày cong cong, cặp mắt trong veo, “Ừ.” A Ngọc, chúng ta đều nắm chắc mà đúng không?
Cậu dắt tay cô, lần cuối cùng đi ra sau vườn hoa, nơi này là ký ức khắc sâu nhất cấp ba của hai người, bao gồm hạnh phúc lẫn đau lòng nhưng lại khiến họ hoài niệm và lưu luyến sâu sắc. Ba năm, có khóc có cười, ở nơi đây xảy ra nhiều chuyện như thế đều liên quan đến cả hai, hiện tại họ muốn đến vì sau này sẽ không tới nữa. Tương lai có thể họ sẽ có nơi có ký ức khắc sâu hơn nơi đây, nhưng vườn hoa nho nhỏ này thì vĩnh viễn không thể nào quên.
“Khương Thành Ngọc, chúng ta sắp lên đại học rồi!” Kiều Ngôn Hi rốt cục không nhịn được nói với Khương Thành Ngọc sự thực khiến cô hưng phấn này.
Khương Thành Ngọc nhìn Kiều Ngôn Hi, cô gái vì hưng phấn mà khóe môi nhướng thật cao, đôi mắt đong đầy ý cười, cả khuôn mặt tràn đầy niềm vui, thật xinh đẹp hoạt bát. Trái tim cậu bỗng chốc đập thật nhanh, trong lồng ngực như có gì đó muốn chui ra, êẩm căng căng rồi lại làm cậu mê muội.
“Kiều A Miêu...” Cậu cúi người, đầu đặt lên vai cô, lẩm bẩm, “Đừng rời khỏi anh, vĩnh viễn không được...” Trông yếu đuối như một đứa trẻ. Không còn lạnh lùng, không còn lý trí, cậu như trở lại thành Khương Thành Ngọc hồi cấp 2, khát khao tình yêu, khát khao ánh mặt trời.
Mắt cô cay cay, ôm chặt lấy cậu, “Không đâu, em sẽ không rời khỏi anh!” Lời nói chém đinh chặt sắt y như năm đó, không một chút do dự.
Cậu cười mà nước mắt trào ra. Gặp được cô là vậy may của cậu, cậu chưa từng nghĩ sẽ có một người như thế, luôn bên cạnh mình, chấp nhận tính xấu của mình, quan tâm đến mình, một lòng một dạ dành cho mình. Đối với cậu, tình cảm luôn là thứ gì đó thật xa xỉ, xa xỉ đến mức cậu chỉ có thể nhìn từ xa, vĩnh viễn không thể chạm đến, ngay cả trong mơ, cậu cũng chưa bao giờ có cảm giác ấm áp như thế.
Nhưng cô đã tiến vào trong sinh mệnh cậu, một cô gái bé nhỏ, phải chịu đựng cũng không ít hơn cậu. Cho dù rơi nước mắt nhưng luôn ngẩng cao đầu, nói với cậu: Khương Thành Ngọc, sau này tớ sẽ thương cậu. Lúc đó, cậu bỗng nhiên thấy được ánh sáng và hi vọng.
Mỗi lần đều một mình nhớ đến cô, không dám nghĩ cô sẽ chỉ thuộc về một mình mình, nhưng theo thời gian trôi đi, tình cảm dành cho cô ngày càng sâu đậm, cậu giãy dụa trong mâu thuẫn, đau khổ rối rắm lại ngọt ngào hưng phấn. Cuối cùng không chịu nổi mà tỏ tình với cô, vậy mà đã nhận được đáp án mà nằm mơ cũng muốn. Là ai, lần nào cũng cười tỉnh từ trong mộng? Là ai càng ngày càng lo được lo mất? Là ai càng ngày càng yêu cô?
Khi cô nói chia tay, bầu trời sụp đổ, mọi cảm giác đều tê liệt, chỉ còn đau đớn và tuyệt vọng. Làm sao bây giờ? Mình phải làm gì bây giờ? Cô ấy đi rồi, có phải sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại? Cô đã vứt bỏ cậu lại mà đi. Một cậu con trai lại rơi nước mắt không chút tiền đồ, mà cậu không thấy gì xấu hổ, đó là cảm giác chân thực của cậu, có gì mà phải xấu hổ? Chẳng qua là rất đau, đau đến nỗi cậu muốn kết thúc tính mạng, không cần phải chịu cảm giác tuyệt vọng đến nghẹt thở và đau khổ như lăng trì này nữa.
Đến khi lại có thể ôm cô vào lòng, cậu thề rằng, saunày sẽ không buông cô ra, sẽ không nói chia tay, vĩnh viễn không! Cô chỉ có thể thuộc về cậu! Phía sau lời thề ngang ngược ấy là nỗi sợ và tình yêu không ai biết. Cậu yêu cô, yêu đến mức nhất định phải có cô bên mình suốt cuộc đời, yêu đến mức nếu không có cô, tính mạng cậu sẽ không còn.
Bờ vai dần bị thấm ướt, A Ngọc, thật ra em đều biết...
“A Ngọc.” Cô khẽ gọi, như sợ làm cậu hốt hoảng.
“Ừ?” Thật lâu sau mới có lời đáp lại của cậu con trai, trong âm thanh đó có cả sự nghẹn ngào gắng sức kìm nén.
Cô nhắm mắt, lông mi run nhẹ, môi cong lên, “Cả đời.” Lời hứa của cô, cậu sẽ hiểu mà đúng không.
Người cậu cứng đờ, sau đó đầu liền hãm sâu vào cổ cô, giọng nói mang theo âm ũi, “Ừ, cả đời!”
Mười ngón tay đan xen, không xa không rời, cùng nắm tay nhau đi đến bạc đầu, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thay đổi, người trong thiên hạ thì có liên quan gì? Nhún nhường chỉ vì người.