Trích đoạn 1:
Kiều Ngôn Hi: “Khương Thành Ngọc, anh không biết mở miệng nói chuyện à?”
Khương Thành Ngọc: “......”
Kiều Ngôn Hi tức đến khó thở: “Khương Thành Ngọc, anh là đồ cầm thú giả vờ trong sáng!”
Khương Thành Ngọc ngây thơ: ......
Kiều Ngôn Hi sắp phát điên: “Khương Thành Ngọc, anh cuối cùng ......”
Khương Thành Ngọc đột nhiên cúi đầu, hôn nhẹ lên môi.
Sau đó, Kiều Ngôn Hi đỏ mặt, “Khương Thành Ngọc, anh là đồ ngốc!”
“Ừ” Khương Thành Ngọc nở một nụ cười ấm áp như gió xuân......
Trích đoạn 2:
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, anh hi vọng mỗi ngày của em đều thuận lợi, bình an, anh đem tất cả hạnh phúc mà anh có chia cho em một nửa. Chỉ cần em được mạnh khỏe, mặc dù anh không phải là người có nhiều hạnh phúc, nhưng bởi vì có em bên cạnh, anh mới trở thành kẻ may mắn nhất trong cuộc đời này.
Cuộc đời của anh là những tháng ngày cô đơn, trống rỗng, mà bởi vì em đến, anh mới tìm được thứ mình muốn nhất trong đời. Hạnh phúc của anh liên quan mật thiết đến em, anh không cần thứ gì cả, chỉ cầu mong em mãi bên cạnh anh.
Mặc kệ ông trời đối xử với anh bất công thế nào, khiến cho anh cô đơn bao nhiêu. Nhưng chỉ cần có em, anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi, bởi vì có em ở đây, thế giới của anh mới trở nên đầy đủ.