Khi bà Kỷ gọi tới, Thương Đằng đang dỗ Trần Điềm Điềm ngủ.
Mấy ngày nay cô bé đều khóc lóc nói nhớ mẹ. Nói thế nào cũng không chịu ngủ. Thương Đằng phải dỗ hồi lâu mới ngủ được.
Sợ đánh thức cô bé, anh cầm điện thoại rời khỏi phòng.
Mục đích bà Kỷ gọi điện cho anh là để anh về ăn tối.
“Sắp tới sinh nhật của con rồi. Ngày đó không thể tổ chức sinh nhật cho con được, nên tổ chức sớm hơn một ngày vậy.”
Bà nói, “Mang theo Điềm Điềm tới nữa.”
Giọng nói thờ ơ đến mức không chút do dự: “Không cần.”
Kết quả này cũng trong dự đoán, con trai bà sinh ra, bà hiểu anh nhất.
“Coi như để mẹ bù đắp thiếu sót, làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
Trong nụ cười có chút chua xót.
Đã nhiều năm như vậy, bà Kỷ vẫn luôn hối hận.
Thương Đằng đã trở thành như ngày hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của bà. Nếu ban đầu bà không bàng quan đứng yên mà chọn đứng về phía anh, thì anh đã không bị đồng hóa hoàn toàn như bây giờ.
Anh đã từng phản kháng theo cách của riêng mình.
Ảo tưởng thoát khỏi bọn người máu lạnh và nhẫn tâm ấy. Nhưng tất cả mọi người đều duỗi tay ra đẩy anh xuống vực sâu.
Bà Kỷ bất lực nhìn đứa con trai từng rực rỡ như ánh nắng mặt trời và đầy khao khát với thế giới này, trở thành người có tính cách thâm trầm như hiện tại, luôn coi lợi ích là trên hết.
Nếu người nhà họ Thương là chủ mưu thì bà chính là đồng phạm. Khi Thương Đằng vươn tay xin bà giúp đỡ, bà đã chọn phớt lờ.
Nhiều năm qua, bà vẫn luôn hối hận. Cũng hận Thương Quân Chi dày vò con trai mình thành như thế này.
Nhưng thứ bà thực sự mắc nợ, nào chỉ có mình Thương Đằng.
Ngay giây sau khi bà nói xong câu này thì điện thoại đã bị cúp. Sau một hồi im lặng, bà Kỷ nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, lấy hai tay che mặt, vai khẽ run lên.
Khi con người ta già đi, họ luôn thích hoài niệm quá khứ.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh Thương Đằng yếu ớt đến mức hoàn toàn bất tỉnh, bị bế ra khỏi căn phòng đó, bà lại cảm thấy tim mình như thắt lại.
Vừa mới chào đời, đứa con trai đáng yêu, thích cười của bà đã bị bọn ma quỷ đó dày vò thành như bây giờ.
Bọn họ muốn con trai của bà ưu tú đến mức trở thành một người thừa kế làm gì cũng có thể đứng đầu. Không cho phép anh mắc một chút sai lầm nào.
Không chấp nhận việc anh không phải người đứng đầu, càng không được phép đứng thứ hai. Từ nhỏ đến lớn, Thương Đằng vẫn luôn phải sống trong hoàn cảnh ngột ngạt này.
Vì vậy, bà có thể tha thứ cho sự tồn tại của Trần Điềm Điềm, ít nhất, mẹ cô bé đã ở bên Thương Đằng trong thời kỳ u ám nhất của anh.
- -----------
Người giúp việc đi ra khỏi bếp và hỏi bà Kỷ có muốn tiếp tục chuẩn bị không.
Bà Kỷ quay mặt đi, lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt: “Chuẩn bị đi, đứa trẻ đó miệng cứng lòng mềm, nó sẽ đến thôi“.
Người giúp việc đáp lại và quay vào bếp một lần nữa.
Các món ăn đều là món yêu thích của Thương Đằng.
Bà Kỷ cũng là một đại tiểu thư được gia đình giàu có nuôi nấng, từ nhỏ đến giờ mười đầu ngón tay chưa từng chạm vào nước, món duy nhất bà biết nấu là cơm hầm bí đỏ.
Hồi nhỏ, món mà Thương Đằng thích ăn nhất là món cơm hầm bí đỏ do bà làm.
Món ăn chính hôm nay cũng là món này.
- ---
Gần đây, nhiệt độ giảm quá nhanh khiến mặt hồ bắt đầu đóng băng.
Thương Đằng mặc quần áo cho Trần Điềm Điềm.
Trần Điềm Điềm chỉ về hướng tủ quần áo: “Còn khăn quàng cổ ạ.”
Thương Đằng bảo cô bé ngồi xuống trước, sau đó anh đứng dậy lấy.
Mở tủ thì thấy chiếc khăn hồng treo ở một bên. Động tác của anh dừng lại trong giây lát.
Anh nhớ chiếc khăn do Sầm Diên tự đan. Những ngày đó mỗi lần về nhà đều thấy cô cầm trên tay chiếc khăn chưa đan xong này.
Trần Điềm Điềm vẫn ủ rũ: “Dì Châu nói rằng mẹ bỏ đi vì cãi nhau với ba.”
Thương Đằng quàng khăn cho cô bé và không nói gì.
Trần Điềm Điềm nói: “Ba ơi, hay là ba đi xin lỗi mẹ đi, như thế thì mẹ sẽ quay về.”
Thực ra Thương Đằng không biết chải tóc cho con gái. Sắp đến Tết, anh đã cho dì Hà và chị Châu nghỉ. Vì vậy việc này chỉ có thể do anh làm.
Tóc Trần Điềm Điềm hơi cứng, tư thế ngủ cũng không được tốt nên sáng hôm sau tỉnh dậy rất rối. Thương Đằng sợ làm đau cô bé nên động tác rất cẩn thận.
Trần Điềm Điềm không được phản hồi, tiếp tục làm nũng: “Ba, ba đi xin lỗi mẹ đi, được không? Dì Châu nói con trai phải bao dung với con gái.”
Bên ngoài trời lạnh, Thương Đằng sợ bé lạnh nên mặc cho bé dày hơn một chút. Lúc này cô bé như một con gấu nhỏ, không nhấc nổi cánh tay, loạng choạng kêu anh bế. Thương Đằng bế bé vào lòng, cầm ô đi ra ngoài.
“Ba sẽ xử lí được.”
Cô bé ở trong vòng tay anh rên rỉ, tức giận: “Ba đừng tưởng con còn bé mà muốn lừa con. Dì Châu nói, ba còn vứt nhẫn đi, hai người muốn ly hôn.”
Bên ngoài trời đang đổ tuyết dày đặc, Thương Đằng đã mở ô che.
Tài xế xuống ghế lái, vòng ra hàng ghế sau, cầm lấy ô trong tay Thương Đằng, mở cửa.
-
Đây là lần đầu tiên Trần Điềm Điềm nhìn thấy bà Kỷ.
Một người phụ nữ khác với bà ngoại. Bà ấy ăn mặc sang trọng, khuôn mặt dịu dàng, thuộc kiểu người vừa nhìn đã thích.
Tuyết rơi trên vai Thương Đằng, trên đầu cũng vậy, nhưng Trần Điềm Điềm trong vòng tay anh được bảo vệ rất tốt, cũng không chịu một chút gió lạnh nào.
Bà Kỷ hiếm khi thấy anh quan tâm đến ai như vậy.
Người giúp việc một chiếc chăn len mỏng đi tới, bà Kỷ đưa tay về phía Thương Đằng và nói: “Để mẹ.”
Anh không động đậy.
Bà Kỷ cười: “Cũng phải để mẹ nhìn cháu gái một cái chứ.”
Bà lại trêu chọc Trần Điềm Điềm: “Để bà nội bế con có được không?”
Trần Điềm Điềm rúc vào vòng tay của Thương Đằng một cách ngượng ngùng, sau đó cẩn thận đưa tay ra.
Bà Kỷ hài lòng đón lấy cô bé.
Đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, bà chắc chắn hôm nay Thương Đằng sẽ đến.
Sau khi vào phòng, bà Kỷ mới ý thức được vẫn còn thiếu ai đó.
“Sầm Diên đâu, sao con bé không đến?”
Thương Đằng chưa kịp lên tiếng, Trần Điềm Điềm đã vội vàng đáp lại: “Ba xấu lắm, ba cãi nhau với mẹ.”
Chỉ một câu này thôi, bà Kỷ cũng đã đoán được.
Suy cho cùng, không có người phụ nữ nào sẵn sàng nuôi con của người phụ nữ khác.
Ăn được nửa bữa, Trần Điềm Điềm ngủ thiếp đi. Cô bé dường như luôn dễ dàng chìm vào giấc ngủ trong khi đang ăn.
Bà Kỷ đặt đũa xuống và lấy khăn lụa lau miệng. Ánh mắt bà rơi vào người Thương Đằng đang yên lặng ăn cơm ở phía đối diện. Đã lâu lắm rồi bà mới nhìn con trai mình cẩn thận như bây giờ.
Ấn tượng về anh dường như vẫn là khi anh học cấp ba.
Khi đó, anh không hay cười. Sự non nớt của tuổi trẻ đã phai nhạt, giờ đây Thương Đằng đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông có thể dựa dẫm. Anh đủ mạnh mẽ nhưng cũng đủ máu lạnh, đối với anh tình cảm dường như chỉ là gánh nặng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Đôi mắt ấy càng ngày càng giống cha anh.
Đây không phải là một điềm tốt.
Không người mẹ nào muốn nhìn thấy con mình biến thành một kẻ trong mắt chỉ có lợi ích và máu lạnh đến mức không còn tình cảm.
Bà Kỷ đặt những ngón tay đã được cắt tỉa gọn gàng của mình lên tấm kính trên bàn, suy nghĩ một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Để Điềm Điềm ở đây đi, mẹ sẽ chăm sóc nó, Sầm Diên là một đứa trẻ ngoan, cũng là người phù hợp với con nhất. Con không nên để con bé chịu uất ức này. “
Thật lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “Tôi và cô ấy rời xa nhau, không phải vì Điềm Điềm.”
“Cho dù không phải vì Điềm Điềm, con cứ mãi nuôi con bé thì sẽ như thế nào? Con có biết bên ngoài đang bàn tán gì không? Con không quan tâm, nhưng cũng phải lo lắng cho thể diện của con gái nhà người ta chứ.”
Bà Kỷ hiếm khi tỏ thái độ cứng rắn, “Để Điềm Điềm ở đây, mẹ nuôi.”
“Mẹ nuôi ư?” Anh thấp giọng nở nụ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, “Nuôi thành dáng vẻ giống như tôi à?
Tay trái buông thõng trên chân nắm chặt chuỗi hạt Phật thủ.
Bà biết Thương Đằng vẫn hận mình.
Đúng vậy, sao có thể không hận cho được. Chính bà đã tự tay “giết” anh từ khi anh mới chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng nếu đã họ Thương thì rất nhiều chuyện không phải anh có thể tự quyết định được.
Cho dù bắt đầu lại, bà vẫn sẽ lựa chọn như cũ. Nếu không, số phận của anh sẽ chỉ tồi tệ hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với bây giờ.
- --
Khi Trần Điềm Điềm tỉnh dậy, cô bé đã ở nhà.
Bên cạnh là dì bảo mẫu mới đang cầm bát kê béo ngậy, hỏi bé có đói không.
Trần Điềm Điềm ở trên giường dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: “Ba con đâu ạ?”
Cô bảo mẫu xúc một muỗng cháo, thổi một hơi rồi đưa lên miệng đút cho cô bé: “Ba con đã ra ngoài, buổi tối sẽ trở về.”
Công việc của ba rất bận, Trần Điềm Điềm biết điều này nên ngoan ngoãn ăn hết cháo hạt kê. Bé muốn trở thành một đứa trẻ nghe lời.
Như vậy ba sẽ không bỏ rơi cô bé.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Chuyện Sầm Diên chuyển nhà không biết tại sao lại đến tai Giang Kỳ Cảnh.
Có thể là do Lưu Nhân, hoặc có thể là Lâm Tư Niên nói.
Khi đến, cậu còn đặc biệt mua một ít trái cây. Vẻ mặt không quá tự nhiên: “Chỉ là... tôi tình cờ mua một ít khi đi ngang qua.”
Sầm Diên liếc nhìn, đều là loại cô thích ăn. Thậm chí có một số quầy hoa quả rất hiếm khi bán, nhìn không ra kiểu tiện mua ở ven đường.
Sầm Diên cũng không nói gì, mà rót một ly nước cho cậu: “Mới dọn đến chưa bao lâu, còn có chút lộn xộn.”
Sau khi ngồi xuống, cậu nhìn xung quanh: “Vừa lúc ngày mai tôi được nghỉ, có thể ghé qua giúp chị dọn dẹp.”
Giọng điệu nói có vẻ rất thuận miệng.
Sầm Diên mỉm cười: “Được nha, cám ơn.”
Giang Kỳ Cảnh khó chịu sờ gáy: “Cám ơn cái gì, chỉ là thuận tiện thôi.”
Cậu nhìn thấy một đôi dép nam đã sờn trên tủ giày ở cửa ra vào: “Lâm Tư Niên đã đến đây sao?”
Sầm Diên rửa sạch, cắt trái cây mà Giang Kỳ Cảnh mang qua, bưng ra: “Ừ, là cậu ấy giúp chị chuyển nhà.”
Giang Kỳ Cảnh lấy một quả táo nhét vào miệng. Vốn còn lo lắng Sầm Diên sẽ buồn, nhưng nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Giang Kỳ Cảnh nhẹ nhõm một chút.
Lẽ ra cô phải rời khỏi căn nhà đó từ lâu rồi.
Nhà họ Thương không có ai tốt đẹp cả.
“Đúng rồi.” Giang Kỳ Cảnh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lấy một cái hộp ra đưa cho cô, “Tùy tiện làm một cái, cũng không có chỗ vứt. Nếu chị thích thì lấy.”
Sầm Diên cầm lấy và mở ra, đó là một con búp bê điêu khắc rất dễ thương.
Tay nghề rất tốt, các chi tiết không hề có sai sót. Nó không tùy tiện như lời cậu nói chút nào.
Giang Kỳ Cảnh là một người cứng miệng, kiểu cứng miệng này dường như chỉ dành cho những người cậu quan tâm.
Sầm Diên rũ mắt xuống, cười nhẹ: “Cảm ơn, chị rất thích.”
Càng ngồi càng không tự nhiên, cậu đứng lên đổi chủ đề: “Tôi hơi đói.”
Sầm Diên vừa đi siêu thị sáng nay, trong tủ lạnh có đầy rau và cá tươi. Nghe cậu nói đói bụng, Sầm Diên đặt đồ trong tay xuống: “Chị đi nấu cơm cho em.”
“Không cần, cái khả năng nấu nướng của chị...”
Giang Kỳ Cảnh mở tủ lạnh, liếc nhìn từ trên xuống, “Để tôi tự làm thì hơn.”
Sầm Diên hơi ngạc nhiên vì cậu biết nấu ăn.
Cho đến khi một vài món ăn màu sắc, mùi vị không hoàn chỉnh, cô mới nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Giang Kỳ Cảnh vẫn đang cố gắng giữ tự tôn: “Nhà bếp quá nhỏ, dùng không thuận tay lắm.”
Để không cô phụ món ăn mà cậu đã dày công nấu hơn một tiếng đồng hồ, Sầm Diên đã nếm đủ mỗi loại một ít: “Thật ra thì cũng rất ngon.”
Người mù cũng có thể nhìn ra cô đang an ủi người khác.
Hơn nữa, Giang Kỳ Cảnh cũng không mù.
Sầm Diên thu dọn bát đũa: “Ngồi xuống một lát, chị làm cho em bát mì.”
Vừa đứng dậy, cô đã bị Giang Kỳ Cảnh kéo lại.
“Tay chị bị thương, nấu cơm gì nữa?”
Không biết cậu lấy urgo ở đâu, nắm lấy tay cô, dán vào giữa các ngón tay.
Hôm qua khi dọn dẹp nhà cửa vô tình bị một cây gỗ làm trầy xước. Cô cho rằng không nghiêm trọng nên không xử lý. Chẳng trách Giang Kỳ Cảnh đột nhiên xung phong nấu ăn.
Mấy ngày nay tâm trạng cô không tốt lắm, hiện tại dường như cũng đỡ hơn một chút.
Cậu ném vỏ bọc urgo vào thùng rác: “Gọi đồ ăn ngoài đi, mấy ngày nay đừng đụng vào nước, cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Sầm Diên ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Giang Kỳ Cảnh vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi món.
Chuông cửa vang lên.
Cậu liếc nhìn Sầm Diên, không nghĩ cô vừa mới chuyển nhà mà đã có bạn tới tìm rồi.
Nhân duyên tốt thật.
Cậu đứng dậy ra mở cửa.
Nhìn thấy Lâm Tư Niên sau cánh cửa, sắc mặt cậu tối sầm, đóng sập cửa lại.
À, nghiệt duyên.