Chuyển ngữ: Su
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
*******
Sầm Diên nghe thấy, nghiêng người nhìn thoáng qua, Thương Đằng quả nhiên đang nhìn cô với vẻ “say mê”, khóe môi còn đang cười nhẹ.
Anh đi tới, trên tay cầm quần áo của cô.
“Hôm nay hạ nhiệt độ, sợ em lạnh nên anh quay về lấy áo khoác cho em.”
Trần Điềm Điềm nhìn thấy Thương Đằng, đột nhiên có cảm giác nguy cơ, vội vàng nhào vào trong lòng Sầm Diên.
Sợ thím sẽ bị chú cướp đi, cô nhóc muốn bá chiếm một mình.
Sầm Diên bất đắc dĩ lại sủng nịch mỉm cười, bế cô bé lên, nhéo khuôn mặt tròn nhỏ của nó: “Bài tập về nhà vẫn chưa viết xong đâu.”
Trên người thím thơm quá, Trần Điềm Điềm cọ cọ vài cái liền không muốn rời đi: “Buổi chiều lại viết ạ.”
Sầm Diên cười: “Đến buổi chiều lại muốn đẩy sang ngày mai.”
Trần Điềm Điềm chơi xấu, học cách nói chuyện của chị Châu: “Dù sao bài tập cũng sẽ không chạy.”
Sầm Diên bị chọc cười, Trần Điềm Điềm cọ cọ trong lòng cô, tóc cũng bị rối tung.
Sầm Diên tết bím tóc cho cô bé, không có dây cột tóc, cô nhìn xung quanh, cuối cùng thấy trên cổ tay của Thương Đằng có, cô bảo anh gỡ xuống.
Thương Đằng không muốn, giấu tay ra sau lưng: “Đồ đã cho đi không thể đòi lại.”
Sầm Diên nói lát nữa sẽ trả anh một cái giống hệt.
“Mau lên, tay em giơ lâu hơi tê rồi đây.”
Vừa nghe lời này, Thương Đằng lập tức tháo sợi dây trên cổ tay, đưa cho cô.
Sầm Diên buộc tóc cho Trần Điềm Điềm xong, cô nhóc hỏi cô: “Thím ơi, trông con có đẹp không?”
Sầm Diên cười gật đầu: “Đẹp.”
Cô bé lại hỏi Thương Đằng, “Chú ơi, nhìn con có đẹp không?”
Trẻ con ở độ tuổi này đã bắt đầu thích làm đẹp, mỗi ngày đi nhà trẻ đều đòi chị Châu chải tóc theo nhiều kiểu khác nhau.
Thương Đằng nói: “Đẹp.”
Trần Điềm Điềm duỗi tay ra, muốn anh bế: “Muốn bế.”
Thương Đằng hơi cúi người về phía cô bé, bế nó lên khỏi ghế sofa: “Hơi nặng rồi.”
Trần Điềm Điềm hờn dỗi quay mặt đi: “Hứ!”
Thương Đằng cười nhẹ: “Hứ cái gì?”
Cô nhóc không để ý tới anh, nói với Sầm Diên: “Thím ơi, con muốn soi gương.”
Thương Đằng nhìn thấy bím tóc mà Sầm Diên vừa tết cho cô nhóc. Tóc của Trần Điềm Điềm không dài, chỉ dài đến bả vai, tóc của trẻ con rất mượt và mềm.
Sầm Diên cố tình buộc lỏng, như vậy nhìn càng đáng yêu hơn một chút.
Cô rất thích trẻ con, cũng rất biết cách chăm sóc trẻ nhỏ.
Ngón tay Thương Đằng động đậy, tâm tư bay xa, nghĩ đến chuyện khác.
Trần Điềm Điềm sợ anh làm hỏng bím tóc, đây là tóc đẹp thím vừa mới tết cho nó đó. Nó vội vàng dùng hai tay che chở, không cho anh nắm nữa: “Chú bế con vào trước đi.”
Thương Đằng bị giọng nói của Trần Điềm Điềm gọi tỉnh táo lại.
Anh cụp mắt xuống, đúng lúc Sầm Diên cũng đang nhìn anh, thấy anh nhập tâm suy nghĩ, cô lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thương Đằng lắc lắc đầu, tươi cười dịu dàng: “Không có gì.”
Anh muốn xoa đầu cô, nghĩ như vậy, cũng thực sự đã làm như vậy.
Một tay anh bế Trần Điềm Điềm, để cô bé ngồi trên khuỷu tay, tay còn lại đặt lên đỉnh đầu Sầm Diên, xoa nhẹ.
Sầm Diên cười anh là cán cân công bằng, không lệch bên nào.
Thương Đằng cũng cười, cười Sầm Diên sao lại đáng yêu như vậy.
Khi cười lên đáng yêu, khi không cười cũng đáng yêu.
Người khác đều khen Sầm Diên tốt tính, dịu dàng rộng lượng, nhưng Thương Đằng lại không hy vọng cô như vậy. Cô nên giống như một cô gái bình thường, có tính cách riêng, buồn sẽ khóc, tức giận sẽ cáu kỉnh.
Đương nhiên, tốt nhất là chỉ khóc ở trước mặt anh, cũng chỉ cáu kỉnh với anh.
Anh thực tham lam, hy vọng chính mình luôn là một ngoại lệ, là độc nhất vô nhị của Sầm Diên.
Cô không cần phải sống mệt mỏi như trước nữa.
Anh là chỗ dựa của cô, bất cứ lúc nào, cô cũng có thể tin tưởng và dựa vào anh một cách vô điều kiện.
- --------------------
Mấy ngày nay trời vẫn luôn mưa, do sự thuyết phục của bà Kỷ, mẹ Châu quyết định đổi vé máy bay, sửa thành năm ngày sau.
Bà Kỷ thường ở nhà ăn chay niệm phật, cũng không có xã giao, hiếm khi gặp được người có thể nói chuyện hợp ý, còn là bên thông gia, đương nhiên luyến tiếc để mẹ Châu về.
Trần Điềm Điềm mấy ngày này đều dính lấy Sầm Diên, Sầm Diên đi đâu nó liền đi theo đó, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi theo.
Nó đứng ngoài cửa phòng wc, cứ như sợ có người lại đây nhìn lén.
Vừa đứng vừa ra vẻ bí mật, hì hì nói chuyện với Sầm Diên qua cánh cửa: “Con canh giúp thím, không cho chú lại đây nhìn lén.”
Sầm Diên bị cô bé làm cho vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, cô trấn an cô nhóc: “Chú con sẽ không lén nhìn thím vào WC đâu.”
Trần Điềm Điềm không tin: “Ánh mắt mỗi lần chú nhìn thím đều mê mê mẩn mẩn, lần trước con còn nhìn thấy chú ôm thím không chịu buông tay.”
Sầm Diên nghĩ, cô phải nhắc nhở Thương Đằng sau này thu liễm một chút, không được quá lộ liễu.
Trần Điềm Điềm không rời nổi cô, tới nỗi bọn họ về nhà cũng muốn đi theo.
Bà Kỷ cười nói: “Muốn đi thì cứ để cho nó đi thôi, đến chỗ mấy đứa ở hai ngày, vừa lúc giúp nhà mới của hai đứa ấm áp hơn.”
Cũng không hẳn là nhà mới, Sầm Diên nói muốn đổi đến một nơi có sân và thanh tịnh hơn. Mấy ngày nay Thương Đằng đã chọn được một vài nơi, muốn chờ khi trời quang mây tạnh thì đưa Sầm Diên đi xem.
Anh đã mua hết toàn bộ.
Tuy rằng Sầm Diên luôn bảo anh phải tiết kiệm, nhưng cô biết từ nhỏ anh đã sống trong một gia đình “không coi tiền là tiền”, việc tiêu xài hoang phí là điều không thể tránh khỏi.
Đây là một thói quen không tốt, cần phải sửa.
Nhưng Thương Đằng đã sớm nghĩ kỹ nên giải thích với cô như thế nào, mua nhà có thể tăng giá trị tài sản, dù bỏ đó không ở cũng không lỗ.
Không tính là lãng phí.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Trần Điềm Điềm cuối cùng vẫn theo bọn họ trở về.
Thương Đằng một tay bế cô bé, một tay kéo chiếc vali màu hồng của cô nhóc, bên trong là quần áo để thay trong vài ngày.
Sầm Diên đi theo phía sau, vốn dĩ cô sợ Thương Đằng bế Trần Điềm Điềm sẽ mệt, cho nên cô muốn kéo vali, nhưng Thương Đằng không cho.
Cuối cùng, trước sự kiên trì của cô, anh đưa cặp sách của Trần Điềm Điềm cho cô: “Em cầm cái này.”
Sầm Diên nhận lấy, cảm thấy nó còn không nặng bằng chiếc áo khoác trên người Trần Điềm Điềm.
Từ đây về nhà mất khoảng 1 tiếng rưỡi, trẻ con ngủ nhiều, ngủ cũng mau.
Ở trên xe đã ngủ mất rồi.
Cũng may hiệu ứng giảm xóc của Maybach rất tốt, Trần Điềm Điềm ngủ rất ngon.
Sầm Diên bảo Thương Đằng tăng nhiệt máy sưởi, cô nói: “Ngày mai tan tầm trở về anh nhớ mua một chiếc ghế trẻ em.”
Cô ngồi ở hàng ghế sau, phải trông Trần Điềm Điềm.
Thương Đằng giảm tốc độ xe một chút: “Được.”
Khi xe chạy vào tầng hầm, Trần Điềm Điềm như đã đặt đồng hồ báo thức trong đầu, vừa còn ngủ say tới động đất chưa chắc đã tỉnh. Thế mà xe vừa dừng, cô nhóc đã lập tức tỉnh, rên hừ hừ trong lòng Sầm Diên, giọng mới vừa tỉnh ngủ đáng yêu không chịu được: “Con muốn đi dạo phố.”
Sầm Diên ôm lấy cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Là đã đói rồi hả?”
Trần Điềm Điềm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Muốn mua đồ chơi.”
Ở nhà ba và bà nội quản rất nghiêm, cô bé không muốn ở cùng họ. Chú và thím dịu dàng hơn, cô nhóc thích bọn họ.
Thương Đằng tắt động cơ, tay vịn tay lái, nghiêng người nhìn nó.
Giọng điệu có chút nghiêm khắc: “Làm xong bài tập chưa?”
Trần Điềm Điềm liều mạng gật đầu, giọng điệu nói chuyện cũng có tự tin: “Viết xong rồi, lúc ở nhà đã viết xong, cả ngày mai cũng viết xong rồi ạ!”
Thương Đằng nâng tay trái, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, cũng không muộn, mới 7 giờ rưỡi.
Trần Điềm Điềm vẫn luôn cọ tới cọ lui trong lòng Sầm Diên, làm nũng như một con mèo nhỏ, Sầm Diên mềm lòng, nhìn về phía Thương Đằng: “Nếu không thì đưa bé đi một lát, vẫn còn sớm mà, đúng lúc em cũng muốn đi tản bộ.”
Nghe cô nói vậy, Thương Đằng đương nhiên đồng ý.
Anh cởi dây an toàn, xuống xe trước, đi tới bế Trần Điềm Điềm.
Để cô bé xuống tự đi.
“Đợi chú mang đồ của con về nhà đã, sau đó lại cùng nhau đi, được không?”
Trần Điềm Điềm lập tức gật đầu đồng ý: “Được ạ! Được ạ!”
Cô bé không còn quá nhỏ, không thể được bế mãi, trẻ con không thể quá độ cưng chiều.
Về mặt này, Thương Đằng có thể tàn nhẫn hơn Sầm Diên.
Anh để Trần Điềm Điềm tự đi, nếu dám đòi bế thì hôm nay cũng đừng mong ra ngoài.
Trần Điềm Điềm lập tức mím môi không nói.
Nhìn thấy phản ứng của cô bé, Sầm Diên cười nhẹ, nắm tay nó đi vào thang máy.
Ánh mắt Thương Đằng dừng trên người Sầm Diên, từ khi nhìn thấy Trần Điềm Điềm, nụ cười trên mặt cô chưa từng phai nhạt.
Chắc hẳn là thật sự rất thích cô bé.
Không hiểu vì sao, Thương Đằng cảm thấy tim mình như bị dao đâm vài nhát, đau đớn kéo dài.
Rõ ràng biết Sầm Diên thích trẻ con, nhưng anh lại không có cách nào.
Đối mặt với bệnh tật, anh quá mức bất lực.
Sự bất lực này khiến Thương Đằng luôn cảm thấy hổ thẹn với Sầm Diên.
Không có cách nào cứu chữa cho cô, anh luôn cảm thấy đó là lỗi của mình.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Cửa thang máy mở ra, thấy Thương Đằng còn đứng đó không nhúc nhích, Sầm Diên vươn tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?”
Anh tỉnh táo lại, cười với cô: “Không có gì.”
Ra khỏi thang máy, anh cất đồ đạc và khoác thêm một chiếc áo khoác khác cho Trần Điềm Điềm.
Sầm Diên bảo Thương Đằng lại kia một lát.
Sau khi Thương Đằng mặc quần áo cho Trần Điềm Điềm, anh để cô bé ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó đi qua.
Nhìn thấy chiếc cà vạt bị lỏng ở cổ anh, Sầm Diên giúp anh cởi ra.
“Thay quần áo đi, đổi bộ thoải mái hơn.”
Thương Đằng mỉm cười, đóng cửa lại, ôm lấy cô: “Đau lòng anh hả?”
Sầm Diên gật đầu: “Đau lòng, đau lòng hỏng rồi.”
Cô nắm tay anh, đầu ngón tay vẽ một vòng quanh lòng bàn tay anh.
Thương Đằng vốn dĩ muốn trêu cô, nhưng không ngờ cô lại trực tiếp thừa nhận.
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến anh sững sờ trong giây lát.
Sầm Diên ở trong vòng tay anh, ngửi thấy hương bạch đàn nhàn nhạt trên người anh: “Em biết vừa rồi anh đang nghĩ gì, Thương Đằng, là em bị bệnh, không liên quan gì đến anh, anh không cần tự trách.”
Sầm Diên thực sự cao hơn các cô gái khác, nhưng trước mặt Thương Đằng, cô vẫn là quá lùn.
Cô bị anh ôm chặt, mặt vùi vào trong ngực anh, không nhìn thấy biểu cảm của anh, không biết hiện tại Thương Đằng im lặng là vì sao.
Nhưng cô có thể nghe thấy nhịp tim của anh, nhịp đập khiến cô cảm thấy kiên định và an toàn.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, anh hôn nhẹ lên mái tóc cô.
“Nhưng anh sợ em sẽ buồn.”
Giọng anh trầm xuống, nghe như anh mới là người đang buồn.
Sầm Diên thoáng chốc rời khỏi vòng tay anh, cô vẫn dịu dàng tươi cười, nhưng lại nhiều thêm chút gì khác.
Sự sủng nịch chỉ có khi đối xử với Trần Điềm Điềm, bây giờ lại hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Không phải bởi vì Trần Điềm Điềm, mà bởi vì Thương Đằng.
“Em không buồn, có anh bên cạnh, em sẽ không bao giờ buồn.”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.