Ngôn Hoan

Chương 105: Chương 105: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (1)




Dịch: Su

Chương 99: Đám con trai hoang dã

Nhắc nhở: Phiên ngoại về Kỷ Thừa, đảng nam chính nếu thấy vướng bận thì không nên đọc.

*****

Trời mưa rồi.

Trấn Dung đã mưa nhiều ngày, ở nông thôn đều là con đường bùn lầy lội, không dễ đi.

Có người dùng tấm ván gỗ và cục đá đắp lên, tuy rằng đơn sơ, nhưng ít nhất cũng có thể tránh cho giày bị bùn làm bẩn.

Sầm Diên mới mua đôi giày trắng hôm qua, buổi sáng ra cửa còn đang lo lắng sẽ bị bẩn. Dù gì cũng là giày mới, hơn nữa lại là màu trắng, bị bẩn không dễ giặt sạch.

Kết quả là khi về đã có người đắp một con đường mới.

Cô cất ô, thay dép lê vào nhà.

Mẹ Châu ở phòng bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng động thì bảo cô ngồi xem TV một lát, cơm sẽ chín ngay.

Bà đi chợ mua nửa con gà, một con cá, muốn bồi bổ cho Sầm Diên.

Sức khỏe của Sầm Diên không tốt lắm, mỗi khi trời hạ nhiệt rất dễ bị cảm lạnh. Đúng lúc mấy ngày này trời lại mưa, nhiệt độ xuống nhanh, mẹ Châu sợ cô bị cảm nên nghĩ cách đề phòng.

Sầm Diên cởi quần áo, treo lên móc áo rồi xắn tay áo vào bếp.

Gừng trên thớt vẫn chưa thái, cô rửa sạch tay và bắt đầu thái gừng.

Mẹ Châu thấy vậy, đuổi cô ra ngoài: “Để mẹ làm, con đi làm bài tập đi.”

Sầm Diên thái gừng rất nghiêm túc: “Con đã làm xong bài tập lúc ở trường rồi.”

Mẹ Châu nhìn cô, vui mừng cười cười.

Cô rất nghe lời, hàng xóm đều hâm mộ mẹ Châu biết cách dạy con.

- -------

Nấu cơm xong, mẹ Châu mở TV, bật kênh thời sự.

Bà có thói quen xem dự báo thời tiết, mỗi ngày đều đợi Bản Tin Thời Sự kết thúc.

Mẹ Châu vừa gắp đùi gà vào bát Sầm Diên, điện thoại bàn trong phòng khách liền vang lên.

Sầm Diên không có điện thoại, mẹ Châu thấy các bạn học trong trường cô đều có, bà cũng tích cóp tiền mua một chiếc cho Sầm Diên.

Kết quả là ngay trong ngày hôm đó cô đã cầm đi trả lại.

Cô rất hiểu chuyện, biết trong nhà thiếu tiền, rất ít chủ động xin tiền mẹ Châu, thường tự kiếm tiền tiêu vặt bằng cách đi làm thêm.

Trước khi ba qua đời, tiền chữa bệnh nợ nần không ít. Hơn nữa cô còn đi học, chỗ nào cũng cần tiêu tiền.

Sầm Diên đứng dậy nghe điện thoại, là Chu Liệt gọi tới.

Cậu ta là lớp trưởng, Sầm Diên là lớp phó, bình thường cả hai đều phụ trách về một số hoạt động trong lớp. Mấy ngày tới, trong trường có cuộc thi hùng biện, mỗi lớp có 3 suất, nhưng số người đăng ký lại nhiều hơn, cho nên cậu ta muốn hỏi ý kiến ​​của Sầm Diên.

Sầm Diên không có ý kiến.

Cô làm lớp phó không xứng chức, ngay cả bản thân cô cũng nghĩ như vậy.

Điểm của cô thuộc loại trung bình trở xuống của lớp. Chu Liệt là lớp trưởng do cả lớp bầu chọn, mà là lớp phó là cô lại do Chu Liệt chọn ra.

Không trâu bắt chó đi cày*, cô chỉ có thể căng da đầu mà làm thôi.

(*赶鸭子上架: Ví trường hợp dùng một người không đúng sở trường, ép buộc làm việc mà người ta không đủ khả năng, làm khó.)

Chu Liệt im lặng một hồi, sau đó lại xả đông xả tây cùng cô nói rất nhiều chuyện.

Nhưng đều là một ít chuyện có liên quan tới lớp học.

Sầm Diên lơ đãng nghe, móc dây điện thoại cuộn tròn trong tay, câu được câu không đáp lời.

Mẹ Châu thấy cô mãi không xong, gọi một câu: “Diên Diên, mau nói xong rồi qua ăn đi, canh nguội sẽ không ngon đâu.”

Chu Liệt nghe được, hỏi: “Cậu đang ăn cơm sao?”

“Ừm, hôm nay mẹ tôi về muộn.”

“Vậy không quấy rầy cậu nữa, cậu đi ăn cơm đi, có chuyện gì ngày mai tới trường lại nói.”

Sầm Diên ừ nhẹ một tiếng, rồi cúp điện thoại, lời tạm biệt của Chu Liệt biến mất trong tiếng bíp cúp máy vội vàng, cô không nghe thấy.

Sầm Diên ngồi lại và cầm bát đũa.

Mẹ Châu hỏi cô: “Ai gọi thế, sao mà nói lâu vậy.”

Sầm Diên nhìn thấy đùi gà trong bát của cô, lại đặt vào bát của mẹ Châu: “Là lớp trưởng lớp con.”

Mẹ Châu im lặng một lúc, muốn nói lại thôi: “Con trai sao?”

Sầm Diên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của bà thì cười: “Mẹ yên tâm, con sẽ không yêu sớm đâu.”

Sau đó mẹ Châu liền thở phào nhẹ nhõm, bà không phản đối Sầm Diên yêu đương, nhưng bây giờ cô còn nhỏ.

Bọn họ cô nhi quả phụ, cuộc sống ở thị trấn hẻo lánh này đã đủ khó khăn, bà luôn lo lắng Sầm Diên ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt.

Yêu đương ở tuổi này, người chịu thiệt đều là con gái.

Mẹ Châu vừa định gắp đùi gà lại cho cô thì Sầm Diên đã bưng bát ra xa: “Con không muốn ăn thịt, ăn canh là được rồi.”

Mẹ Châu bất đắc dĩ cười cười.

Bản Tin Thời Sự đã kết thúc, đang chiếu quảng cáo.

Mẹ Châu ngập ngừng liếc nhìn Sầm Diên, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy Kỷ Thừa nó......”

“Con và anh ấy càng không thể, mẹ cũng đừng lo lắng.”

Mẹ Châu hoàn toàn yên tâm: “Vậy thì tốt, vậy là tốt rồi.”

So với cậu nhóc vừa gọi, bà càng lo lắng về đứa trẻ Kỷ Thừa kia hơn. Sầm Diên và thằng bé từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng coi như là thanh mai trúc mã.

Cũng không trách mẹ Châu nghĩ nhiều, Kỷ Thừa thật sự quá dính Sầm Diên. Hầu như ngày nào anh cũng chạy đến đây, gần đây chắc là giận dỗi với Sầm Diên, đã vài ngày không có tới.

Sầm Diên ăn xong, chủ động đi rửa bát.

Mẹ Châu sẽ đau thắt lưng mỗi khi trời mưa, cho nên Sầm Diên mới vội vội vàng vàng hoàn thành bài tập luôn ở trường, muốn về nhà xoa bóp eo cho mẹ.

Cô bảo mẹ Châu nằm úp mặt xuống giường, lấy lọ thuốc ra đổ lên tay, xoa đến khi nóng rồi mới đặt lên eo bà, nhẹ nhàng xoa bóp.

Mẹ Châu bảo cô làm còn thoải mái hơn so với mát-xa ở tiệm.

Sầm Diên nói đùa: “Vậy sau này nếu không thể vào đại học, con sẽ đi làm trong một tiệm mát xa.”

Mẹ Châu bảo cô không được nói linh tinh.

Sầm Diên chỉ cười: “Không phải nói linh tinh, con nghe nói tiệm mát xa trả lương cao, nếu làm tốt một tháng có thể kiếm 1-2 vạn đó.” (~35-70tr vnd)

Quả thực cô đã nghiêm túc hỏi thăm, nếu không phải chỗ đó không nhận trẻ vị thành niên thì có lẽ cô đã đi làm bán thời gian.

Cô muốn san sẻ gánh nặng với mẹ Châu, đôi mắt của bà đã bắt đầu có vấn đề, thậm chí bác sĩ còn nói nếu chuyện này kéo dài thì cuối cùng chỉ càng ngày càng nặng.

Nhưng mẹ Châu lại không để trong lòng.

Cũng không phải không để trong lòng, mà là không có cách nào để chú ý.

Kiểu gì cũng phải kiếm tiền, bà cũng chỉ có bản lĩnh này để kiếm tiền thôi. Nợ của gia đình phải trả, Sầm Diên cũng phải tiếp tục đi học.

Vì sự kém cỏi của bà, Sầm Diên đã từ bỏ môn khiêu vũ mà cô đã học nhiều năm, trong lòng mẹ Châu vẫn luôn băn khoăn.

Nghe Sầm Diên nói những lời như vậy, bà càng cảm thấy khó chịu, như có người dùng kim thêu đâm vào tim bà.

Con nhà người ta ở tuổi này, đều là vô ưu vô lự, chỉ cần lo việc học.

Nhưng Sầm Diên đã phải đối mặt với áp bách của hiện thực quá sớm.

Không có tiền, thật sự cũng đủ làm suy sụp một gia đình.

Mát xa xong, Sầm Diên mang ấm nước vào và đặt nó bên giường mẹ Châu.

Ban đêm mẹ Châu luôn dễ bị khát tỉnh, đặt ấm nước ở đó để ban đêm bà đỡ phải dậy khỏi giường.

Sầm Diên nói lời chúc ngủ ngon với bà, sau đó tắt đèn đi ra ngoài.

- ---------

10 giờ rưỡi.

Cô không ngủ mà bật đèn lên, mở notebook mà hôm nay đại biểu môn cho cô mượn, đọc kỹ một lần. Tất cả đều là một ít đề kinh điển, bước làm cũng viết kỹ càng tỉ mỉ.

Thành tích của Sầm Diên không tốt, thuộc kiểu người chậm chạp, dù bắt đầu sớm cũng không thể bay cao.

Chỉ có thể nỗ lực hơn những người khác.

Sáng hôm sau, mưa tạnh.

Không có ai ở nhà, có lẽ mẹ Châu đã ra ngoài sớm để làm việc. Có một nhà máy gia công quần áo gần đó, bà làm công việc đóng gói, lương 5 đồng/cái.

Trên bàn là bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, một quả trứng luộc chín và một túi sữa đun nóng.

Sầm Diên bỏ quả trứng luộc vào cặp sách, cắn túi sữa nóng rồi đi ra ngoài, khóa cửa sắt lại.

Mặc dù mưa đã tạnh nhưng trên đường vẫn còn đọng nước, Sầm Diên nhìn những viên đá đã được rải đến tận cửa nhà, trầm mặc một lúc.

Sau đó, bước lên nó và ra khỏi vùng ngập nước.

Đôi giày trắng nhỏ sạch sẽ, cũng không dính một chút bùn đất.

Đến trường, trong phòng học cãi cọ ồn ào, tiếng chuông báo giờ tự học sớm vẫn chưa vang lên, cả bọn đang ăn sáng hoặc tán gẫu.

Vị trí của Sầm Diên ở hàng thứ ba, cạnh hành lang.

Cô đặt cặp sách xuống bàn, lấy quả trứng luộc ra bóc, cắn một miếng nhỏ, nghẹn đến thở không nổi.

Cô lấy tay đấm vào ngực mình vài cái. Chu Liệt đi tới, đưa cho cô một chai nước: “Cậu không sao chứ?”

Sầm Diên không nhận, cảm ơn cậu ta: “Không cần, tôi có mang sữa bò.”

Trước sự từ chối lạnh như băng của cô, Chu Liệt cũng không thấy ngoài ý muốn.

Tính Sầm Diên không thực sự tốt, cô ít nói và hơi khó gần.

Nhưng Chu Liệt cảm thấy cũng bình thường, mỗi người đều có một chút nóng nảy của riêng mình. Ngược lại còn cảm thấy người không che giấu cảm xúc như Sầm Diên mới là chân thật.

Tiết cuối cùng vào buổi chiều là giờ sinh hoạt lớp, thường bị giáo viên các bộ môn chiếm dụng. Có thể là do cuộc thi gần đây quan trọng hơn, cho nên chủ nhiệm lớp không nhường tiết nữa.

Ông nhắc tới chuyện này trong buổi sinh hoạt lớp, bảo Chu Liệt và Sầm Diên phụ trách.

Sau giờ học, tìm một tiệm in những đoạn thơ đã chọn, tiền phí sẽ được trừ vào quỹ lớp.

Khi chuông tan học vang lên, Sầm Diên cất đồ đạc, bỏ vào cặp sách. Bất kể làm gì, cô đều không chút hoang mang, thong thả ung dung.

Chu Liệt đang đợi ở cửa phòng học, vừa thấy cô đi ra liền đi tới: “Cạnh trường học có tiệm in, chúng ta đến đó là được.”

Cậu ta lấy điện thoại ra, giáo viên chủ nhiệm đã chuyển cho cậu ta tài liệu cần in.

Sầm Diên gật gật đầu.

Bản dịch đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

In tài liệu không mất bao nhiêu thời gian, khi Sầm Diên bước ra, cô đã nhìn thấy sản phẩm mới của quán trà sữa bên cạnh.

Mẹ Châu thích uống ngọt, bà cũng thích uống trà sữa nhưng tiếc không mua.

Sầm Diên chưa tiêu hết số tiền thưởng từ cuộc thi lần trước, cô muốn mua một ly mang về cho mẹ Châu.

Chu Liệt đi tới, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vào quán trà sữa, liền nói: “Vừa lúc tôi hơi khát, mời cậu uống trà sữa nhé?”

Sầm Diên lần này không từ chối, chỉ nói: “Tôi mời cậu.”

Cô đẩy cửa kính ra, Chu Liệt mím môi dưới, trong lòng có chút vui mừng, cảm thấy khoảng cách giữa cậu ta và cô dường như càng ngày càng gần.

Cô gọi một cốc trà sữa trân châu cho mình, một cốc trà sữa khoai môn loại mới cho mẹ Châu.

Nhân viên cửa hàng nhìn về phía Chu Liệt, hỏi cậu ta muốn uống gì.

Cậu ta nói giống của Sầm Diên.

Hai người đứng ở một bên, đợi trà sữa làm xong.

Bên ngoài nổi lên chút ầm ĩ, rất ồn ào.

“Sao gần đây anh Thừa luôn thất thần vậy, vừa nãy chơi bóng cũng không cản người, còn bị ngã?”

Cửa kính được đẩy ra, nhưng áo khoác của Kỷ Thừa không kéo khóa, bên trong là đồng phục học sinh của trường thể thao, tay ngắn màu xám đậm.

Cậu thiếu niên bên cạnh cũng mặc đồng phục giống anh, tay đặt trên vai anh, đang nói chuyện với anh.

Kỷ Thừa không kiên nhẫn, hất tay cậu kia ra. Bản chất ngỗ ngược ngông cuồng của tuổi này hiện lên một cách sinh động trong anh: “Đừng làm phiền bố mày“.

Giọng nói của anh là chất giọng thiếu niên trong lạnh đúng chuẩn, rất dễ nhận biết, chỉ cần anh mở miệng, Sầm Diên lập tức có thể nghe ra.

Vừa nhìn qua, Kỷ Thừa đã thấy Sầm Diên, cũng thấy Chu Liệt đang đứng bên cạnh cô. Đôi mắt anh hơi tối lại.

Yên tĩnh một lúc, yên tĩnh một cách quỷ dị.

Đúng lúc trà sữa làm xong, nhân viên cửa hàng đưa trà sữa cho Sầm Diên: “Trà sữa của hai người đã xong ạ.”

Sầm Diên đưa tay ra nhận và cảm ơn cô ấy.

Kỷ Thừa cũng không nhiều lời, cánh cửa mở ra, anh rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Thiếu niên đi cùng Kỷ Thừa nhìn Sầm Diên, rồi lại nhìn Kỷ Thừa quay người rời đi không nói một lời, khó xử gãi gãi đầu: “Hai người....có phải là đang xảy ra mâu thuẫn không?”

Sầm Diên lắc đầu, không nói chuyện.

Rời khỏi quán trà sữa, Chu Liệt nói đưa cô ra bến xe bus, nhưng cô từ chối.

Sầm Diên một mình đi bộ tới điểm bus, ở chỗ rẽ nhìn thấy Kỷ Thừa đang đứng.

Cô liếc nhìn anh, anh cũng nhìn cô.

Sầm Diên không nói chuyện, vòng qua anh rời đi.

Sau lưng im lặng một lúc, Kỷ Thừa đuổi theo, muốn nắm tay cô, nhưng lại không dám. Anh khẽ mím môi, tủi thân, buồn bã, còn phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Nào còn có chút kiêu ngạo như vừa rồi.

Như là thay đổi từ một con sói hung dữ thành một con mèo ngoan ngoãn.

“Là anh không đúng, sau này anh sẽ không làm em giận nữa.”

Rõ ràng người sai là Sầm Diên, người chịu tủi thân là Kỷ Thừa.

Nhưng người cúi đầu xin lỗi trước, lại luôn là anh.

Người khác nghe xong đều sẽ cảm thấy không thể tin được, nhưng với Kỷ Thừa thì hết sức bình thường. Anh luôn là người cúi đầu trước, bất kể là ai có lỗi, chỉ cần đối phương là Sầm Diên, anh sẽ luôn nhận sai vô điều kiện.

Lúc trước, anh luôn đợi Sầm Diên chủ động đến tìm anh, nhưng cô không tìm.

Cô không tìm thì không tìm thôi, cô có thể mãi không nói chuyện với Kỷ Thừa, nhưng Kỷ Thừa thì không.

Anh gọi điện thoại tới nhà Sầm Diên, muốn chủ động xin hòa giải và nhận sai, kết quả khi gọi qua, điện thoại vẫn luôn báo bên kia đang trong cuộc trò chuyện khác.

Cả đêm anh không ngủ, anh sợ muốn chết, sợ Sầm Diên sẽ bị đám con trai hoang dã bên ngoài cướp đi.

Quả nhiên, hôm nay đã thấy cô đi vào quán trà sữa với đứa con trai khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.