Ngôn Hoan

Chương 91: Chương 91: Từ đó về sau, ước mơ của em chính là được làm cô dâu.




Chuyển ngữ: Su

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

*******

Sau khi hẹn ngày mai sẽ đến tìm Sầm Diên, Triệu Yên Nhiên mới vừa cúp điện thoại, đã nhìn thấy chó săn nhỏ đang đứng ở cửa nhìn cô ấy.

“Ai vậy?”

Triệu Yên Nhiên khóa màn hình, không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà hỏi: “Sao lại ra đây?”

Vẻ mặt cậu ta không tốt lắm, vẫn chỉ lặp lại: “Cuộc gọi của ai, ngày mai chị muốn đi tìm ai?”

Triệu Yên Nhiên thích cậu ta, đương nhiên là thích. Mặc dù có nhiều bạn trai cũ, nhưng cô ấy không cặn bã, sẽ không làm ra hành vi ngoại tình, chân đứng hai thuyền.

Nhưng cô ấy ghét bị kiểm soát.

“Không ai cả, là bạn của tôi.”

Chó săn nhỏ đi tới, muốn lấy điện thoại của cô ấy, Triệu Yên Nhiên nhíu mày, rút ​​tay về, né tránh: “Cậu có bệnh à, còn muốn kiểm tra điện thoại của tôi sao?”

Sau đó cậu ta không nói gì, nhìn cô ấy hồi lâu, cười gật đầu: “Đúng, là tôi có bệnh.”

Cậu ta về phòng, mặc áo khoác rồi bỏ đi. Đi tới cửa còn ngừng một lát, có lẽ là đợi Triệu Yên Nhiên đuổi theo, nhưng cô ấy không nhúc nhích mà vẫn đứng yên đó.

Không chờ được người, cậu ta quay đầu lại nhìn Triệu Yên Nhiên, đôi mắt đã đỏ hoe, dù nỗ lực khắc chế, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở: “Có phải chị muốn chia tay từ lâu rồi, đúng không?”

Lại sắp khóc nhè.

Triệu Yên Nhiên thở dài, cô ấy không thể chịu được cảnh trai đẹp ấm ức.

Cô ấy vẫy tay với cậu ta: “Đừng náo loạn nữa, mau tới đây, để chị đây ôm một lát.”

Cậu ta mím môi, vẫn còn tức giận, im lặng vài giây xem như phản kháng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tới, để cô ấy ôm vào lòng.

Triệu Yên Nhiên nghĩ, yêu đương tuyệt thì tuyệt đấy, nhưng thật con mẹ nó khiến người ta mệt mỏi.

Đột nhiên hâm mộ Sầm Diên ghê.

- -

Thương Đằng tắm rửa xong, tóc của Sầm Diên vẫn chưa khô, đang lấy khăn lau khô.

Anh đi tới, hỏi cô: “Vừa rồi có người gọi đến?”

Sầm Diên gật đầu: “Yên Nhiên gọi điện đến, nhìn thấy bài viết mà anh đăng.”

Thương Đằng khẽ ừ một tiếng, lại thuận miệng hỏi câu: “Cô ấy nói cái gì?”

Anh không tò mò Triệu Yên Nhiên nói gì, anh tò mò về câu trả lời của Sầm Diên.

Sầm Diên nói: “Cô ấy nói muốn làm phù dâu cho em, nhưng thế thì vẫn thiếu hai người.”

Cô nhìn Thương Đằng, có chút lo lắng. Cô luôn nói Thương Đằng ít bạn, nhưng chính cô cũng chẳng nhiều đến đâu.

Khi còn học cấp 3 cũng không chơi được với mấy người. Lúc đó, tính cách cô hướng nội, không thích giao du sâu với người khác, trước sau luôn giữ sự lễ phép như gần như xa.

Thương Đằng cũng nhìn cô, nhìn một hồi, yết hầu lại cuộn lên, anh kéo chiếc khăn khô trên đầu cô xuống, vừa lúc che đi đôi mắt Sầm Diên.

Không đợi Sầm Diên kịp phản ứng, Thương Đằng đã vòng tay qua eo nhỏ và hôn cô.

Váy ngủ làm từ tơ tằm, xúc cảm mềm mại, dán chặt vào đường cong trên người cô, vải dệt cũng mỏng. Sầm Diên thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của lòng bàn tay Thương Đằng đang làm nóng bên hông cô.

Cũng không biết hôn bao lâu, cuối cùng anh cũng rời khỏi môi cô, chiếc khăn tắm lúc nãy cũng rơi ra.

Sầm Diên có chút thiếu oxy, giọng nói của cô so với lúc trước nhẹ hơn vài phần: “Thương Đằng.”

Thương Đằng cọ cọ chóp mũi cô: “Không sao, anh sẽ giải quyết.”

Cô nhìn thấy chính mình trong mắt anh, tựa hồ còn có thể nhìn thấy vẻ ửng hồng trên mặt: “Anh... anh bỏ tay ra khỏi hông của em trước đã.”

“Ừ.”

Anh ngoan ngoãn bỏ tay ra, sau đó chuyển sang vị trí mềm mại hơn.

Sầm Diên: “......”

Thôi, kệ anh đi.

Cuối cùng Thương Đằng sấy tóc cho cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, có lẽ là sợ làm đau cô.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay vẫn cứ ngỡ như một giấc mơ.

Bọn họ sắp kết hôn rồi. Thử‎ đọc‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.