Chuyển ngữ: Su
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
*******
Thương Đằng đi rồi, dì Hà đi tới, trên tay bưng ly trà mới pha, thấy vẻ mặt bà Kỷ không tốt lắm, đại khái cũng đoán được một ít.
“Cãi nhau sao?”
Bà Kỷ thở dài: “Đứa nhỏ này mỗi lần tới đây đều vội vội vàng vàng, trà cũng không kịp uống một ngụm.”
Bà thích Sầm Diên, nhưng chút thích này chắc chắn không thể so với Thương Đằng. Bất luận chuyện gì, bà cũng sẽ suy xét vì Thương Đằng trước, cũng xem nhẹ sự không công bằng với Sầm Diên.
Nhưng bà vẫn sẽ để ý, để ý đến căn bệnh của Sầm Diên.
Nếu Sầm Diên đột nhiên rời đi, vậy Thương Đằng phải làm sao bây giờ?
Tính tình anh quật cường như vậy, chắc chắn sẽ không tìm người khác.
Bà Kỷ uống ngụm trà, nghĩ không thông thì thôi không nghĩ nữa. Tùy bọn trẻ thôi, chính bà cũng già rồi, cũng không thích hợp nhúng tay quá nhiều vào loại chuyện này.
- --
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Hai người cũng không đi dạo quá lâu, bởi vì Thương Đằng vẫn luôn liên tục gửi tin nhắn cho Sầm Diên.
【Bao giờ em về thế?】
【Em có đói không, anh làm trước cho em chút đồ ăn khuya nhé?】
【 Sầm Diên, em và Triệu Yên Nhiên ở cạnh nhau sao? Bên cạnh còn có ai khác hay không? 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, không đợi Sầm Diên trả lời, Thương Đằng đã trực tiếp gửi một cuộc gọi video.
Triệu Yên Nhiên đang xem túi xách, Sầm Diên nói với cô ấy một tiếng, sau đó cầm di động đi ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh và nhấn kết nối.
Khuôn mặt của Thương Đằng xuất hiện trên màn hình điện thoại, khoảng cách rất gần, dường như anh càng đẹp trai hơn.
Dù ở góc độ nào anh cũng đều đẹp, không có bất cứ góc chết nào.
“Vẫn chưa về ư, đợi lát nữa muộn rồi, đường không dễ đi đâu.”
Anh bày ra dáng vẻ hết sức tri kỷ.
Nhưng có phải cô đi bộ đâu, mà là ngồi xe, cho nên lời này có vẻ thực sứt sẹo.
Sầm Diên nói nhanh thôi, lập tức sẽ trở về.
“Vậy anh đi đón em.”
“Không cần, đợi lát nữa Yên Nhiên đưa em về.”
Thương Đằng gật đầu, sự im lặng kéo dài một lúc, anh lại hỏi: “Vậy bây giờ em đang ở đâu, trung tâm thương mại hả?“. Đọc tr