Bởi vì công ty bỗng dưng có chuyện gấp, JaeJoong không thể không bay đến Nhật Bản một chuyến.
Thời gian cấp bách, thậm chí không kịp tạm biệt với YunHo.
Vì muốn quay về Hàn Quốc sớm một chút, JaeJoong bận bịu đến choáng váng đầu óc.
Ba ngày sau, JaeJoong xuống máy bay rồi lập tức chạy tới cửa hàng của YunHo, nhưng phát hiện cửa tiệm khóa chặt, JaeJoong cảm thấy có chút kỳ quái, cậu gọi cho YunHo, nhưng thanh âm người nhấc máy thực sự xa lạ.
“Tôi là người làm thuê của YunHo hyung – Shim ChangMin, xin hỏi anh là vị nào?”
“Tôi là bạn của anh ấy – Kim JaeJoong, xin hỏi YunHo đang ở đâu vậy?”
“YunHo hyung bị thương rồi, đang ở bệnh viện xử lý vết thương, hiện tại không thuận tiện để nghe điện thoại.”
“Cái gì?! Bị thương —— ở bệnh viện nào?!”
“Phòng cấp cứu bệnh viện Seoul.”
Cúp điện thoại, JaeJoong nhảy lên xe rồi lao vụt đi.
Lúc chạy đến bệnh viện, YunHo đã xử lý xong vết thương, đang nằm trên giường bệnh. Bên cạnh là mẹ của YunHo, ChangMin, Eun Ah và Bae Seul Gi. Thấy JaeJoong vội vàng chạy tới, vẻ mặt đầy khẩn trương, YunHo lập tức nở nụ cười: “JaeJoong —— Sao cậu lại tới đây ——”
“Đã xảy ra chuyện gì ——” JaeJoong kỹ càng quan sát YunHo, phát hiện cánh tay của anh bị thương, phải quấn thạch cao, trên mặt cũng chỗ xanh chỗ tím, khiến JaeJoong đau lòng không nguôi.
“Là những gã lưu manh lần trước ——” Eun Ah nói: “Bọn họ nói đồng ý đưa số tiền bồi thường gấp đôi, muốn chúng tôi lập tức dọn đi, YunHo oppa không chịu, tranh luận cùng bọn họ, kết quả là đánh nhau ——”
“Đều là do em ——” ChangMin xấu hổ nói: “Vốn muốn giúp đỡ, kết quả YunHo hyung vì bảo vệ em mà bị thương ——”
“Tiếp tục như vậy không phải biện pháp tốt ——” Seul Gi nhìn YunHo: “Chúng ta báo cảnh sát đi ——”
“Không cần báo cảnh sát ——” JaeJoong cắt lời cô: “Báo cảnh sát thì sẽ không giải quyết được vấn đề thực chất. Bất quá, tôi tin rằng sau này bọn hắn hẳn là không thể tới đây thêm một lần nào nữa.”
“Cậu là ——” Mẹ YunHo nhìn thiếu niên tuấn mỹ xa lạ này, có chút khó hiểu.
“Mẹ, người này là bạn của con – Kim JaeJoong.” YunHo vội vàng giới thiệu.
“Con chào bác.” JaeJoong lễ phép cúi đầu.
“Chào con —— Con vừa mới nói —— bọn họ sẽ không thể tới đây thêm một lần nào nữa —— là thật sao ——” Bà Jung hỏi.
“Vâng ạ.” JaeJoong gật đầu: “Con có biện pháp để bọn hắn không thể tiếp tục quấy rầy mọi người.”
“Anh có biện pháp gì?!” Seul Gi hỏi.
“Biện pháp mà cô không nghĩ ra được.” JaeJoong lạnh lùng nhìn Seul Gi một cái: Ha ha —— Lại thêm một cô ả muốn đoạt lấy YunHo của mình —— Kẻ này, hình như khó đối phó hơn đứa kia một chút: “Tôi cảm thấy bây giờ quan trọng nhất là để YunHo nghỉ ngơi thật tốt, trước tiên dưỡng thương là quan trọng nhất, mọi nguời cứ về trước đi.”
“Tôi muốn ở lại để chăm sóc YunHo oppa ——” Eun Ah cùng Seul Gi đồng thanh.
“Tôi nghĩ —— nam chăm sóc cho nam vẫn thuận tiện hơn.” JaeJoong không cho phép cự tuyệt mà nói: “ChangMin, cậu đưa bác quay về trước đi, để bác nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ ở đây chăm sóc cho YunHo.”
“Vậy làm phiền cậu rồi ——” Bà Jung gật gật đầu.
“Không sao ạ.” JaeJoong nhàn nhạt cười: “YunHo, tôi đi mua chút đồ ăn đây ——”
“Ừm ——”
Đi ra khỏi phòng bệnh, JaeJoong lập tức gọi cho YooChun: “Là tôi. Lập tức phái người đưa một khoản tiền đến bệnh viện Seoul trên danh nghĩa của công ty, nói là bồi thường tiền thuốc men cho Jung YunHo; Tiện thể nói cho Choi DongWook, tôi muốn vứt bỏ dự án mở rộng thành phố phía đông, bảo anh ta đừng tiếp tục nhúng tay vào bất cứ chuyện gì có liên quan đến thành phố phía đông nữa. Như vậy là được.”
Cúp điện thoại. JaeJoong bất ngờ nhìn thấy Eun Ah đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu điềm nhiên như không mà bước tới, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Eun Ah: “Cô muốn nói cái gì ——”
“Rốt cuộc anh là ai ——” Eun Ah nhìn khuôn mặt tuấn mỹ khiến kẻ khác hít thở không thông của JaeJoong, cảm thấy bản thân chẳng dám nhìn thẳng.
“Không liên quan tới cô.” JaeJoong chậm rãi tới gần Eun Ah, trong mắt có một mạt tiếu ý tà mị: “Cô tốt nhất đừng nên biết.”
“Anh —— tiếp cận YunHo oppa —— rốt cuộc vì mục đích gì ——”
“Giống mục đích của cô.” Thanh âm JaeJoong rất nhẹ nhàng, nhưng lại băng lãnh đến thấu xương: “Cô thích YunHo đúng không —— Nhóc con, tôi khuyên cô mau vứt bỏ ý định đó đi —— Cô cảm thấy, YunHo sẽ thích một đứa nữ sinh bình thường không hề có chút mị lực đáng nói như cô sao ——”
“Sao anh biết —— anh ấy không thích tôi ——” Eun Ah không phục mà nói.
“Nếu thích cô —— thì đêm đó sẽ không đẩy ra rồi ——” JaeJoong cười: “YunHo cũng nhiệt tình hơn với cô ả vóc dáng cao kia hơn cô —— Bất quá cũng khó trách, người ta bất luận là mặt mũi hay ăn nói, đều cao hơn cô rất nhiều, cô cảm thấy, cô có thể lấy cái gì mà so sánh với người ta chứ ——”
“Tôi —— Tôi là thật lòng thích YunHo oppa ——” Nước mắt của Eun Ah đã tràn đê.
“Người ta thì không thật lòng sao ——” JaeJoong tiếp tục nói: “Cái thật lòng của cô cũng phải để YunHo đồng ý chấp nhận —— Nếu không, sẽ trở thành một loại quấy nhiễu —— Nếu như căn bản là không thích cô, cho dù cởi sạch quần áo muốn kính dâng, người ta cũng sẽ không quý trọng, không phải sao ——”
“Anh ——”
“Cô nhất định là rất đau lòng đúng không —— Nhưng tình cảm là không thể bố thí, cô cũng không hi vọng YunHo bởi vì thông cảm cho cô mới ở cùng một chỗ với cô đúng không ——” JaeJoong thở dài: “Cho nên, đừng tiếp tục tới quấy rầy YunHo nữa, nếu như không gặp mặt, vết thương sẽ dần dần khép lại. Cô còn trẻ tuổi như vậy, nhất định có thể tìm được người thực sự yêu cô —— Tạm biệt ——”
Nói xong câu cuối cùng, JaeJoong xoay người rời đi, mua đồ ăn cho YunHo.
Đúng vậy ——
Tình cảm là không thể bố thí ——
Có lẽ ——
Mình thực sự phải rời đi rồi ——
Eun Ah nhìn phòng bệnh của YunHo lần cuối, mang theo thương tâm cùng tiếc nuối, chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện.