Xe dừng lại ở bờ sông.
Tay YunHo không ngừng nhỏ xuống từng giọt máu.
JaeJoong xé rách áo sơ mi, nắm lấy tay của YunHo, muốn giúp anh băng bó, lại bị YunHo đè lại, bao vây trong chỗ ngồi: “Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?! Muốn để cho đám người kia cưỡng dâm cậu sao?!”
“Tay anh ——” JaeJoong nhỏ giọng nói.
“Đừng quan tâm đến cái tay chết tiệt này nữa ——” YunHo gầm lên: “Nếu như hôm nay tôi không xuất hiện, cậu định lên diễn như thế nào?!”
Cơn giận dữ của YunHo khiến JaeJoong không dám nói lời nào, YunHo xé áo JaeJoong, một tay ôm lấy vòng eo bé nhỏ của JaeJoong, kéo cậu đến trước mặt: “Không phải cậu muốn biểu diễn sao?! Diễn cho tôi xem nào?!”
“YunHo —— Anh đừng tức giận ——” JaeJoong khẽ nói.
“Tôi đừng tức giận?!” YunHo nắm lấy cằm JaeJoong: “Tôi nghĩ đến cảnh cậu mặc cái bộ quần áo chết tiệt đó rồi đứng trước mặt đám người điên kia, tôi liền hận không thể ——”
“Sao ——” JaeJoong cẩn thận hỏi.
“Đánh cậu một trận!” YunHo hồng hộc thở gấp.
“Trước khi đánh tôi —— cũng không thể để tôi xem miệng vết thương của anh một chút được sao ——” JaeJoong chăm chú nhìn khuôn mặt xanh đen của YunHo mà nói.
YunHo không nói gì, chỉ giận dỗi xoay đầu đi.
JaeJoong cẩn thận cầm tay YunHo lên, vừa nhẹ nhàng thổi hơi vừa giúp anh băng bó, trong miệng còn không ngừng phàn nàn: “Anh không cho tôi đi thì nói là được rồi —— Làm sao phải trút giận vào tay mình chứ ——”
YunHo trợn to mắt: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa! Tôi ngăn được cậu sao ——”
“Anh có thể dùng cách khác mà ——” JaeJoong nhỏ giọng lầm bầm.
“Cách gì ——” YunHo hỏi.
“Anh tự nghĩ đi ——” JaeJoong cúi đầu: “Băng xong rồi —— Về còn phải bôi thuốc nữa đấy —— Tôi đi đây ——”
YunHo kéo JaeJoong lại: “Đến chỗ nào?!”
“Về nhà ——” JaeJoong nhìn chằm chằm vào YunHo: “Tôi không muốn ở lại đây để khiến anh chán ghét ——”
“Tôi chán ghét cậu khi nào hả?!”
“Anh không phải —— không mong rằng sẽ lại nhìn thấy tôi sao ——” JaeJoong đáng thương nói: “Tôi tự mình đi là được rồi —— Anh đỡ phải đưa tôi đi ——”
“Không được đi ——” YunHo lôi JaeJoong vào trong lòng: “Bộ dạng này của cậu mà đi ở trên đường thì không phải sẽ bị người khác ăn sao?!”
Thanh âm của JaeJoong tràn ngập sự buồn bã: “Vậy cũng tốt hơn so với việc bị anh ghét ——”
“Cậu cố tình muốn làm tôi tức chết đúng không?!” YunHo gia tăng lực đạo trên tay.
“Không phải anh không thích tôi sao —— Còn ôm tôi làm gì ——” JaeJoong dựa vào người YunHo, thanh âm tràn ngập ủy khuất.
“Tôi sai rồi —— được chưa ——” YunHo thở dài: “Cậu đừng đi —— Cậu đi, tôi lại không biết đến đâu để tìm cậu nữa ——”
“Anh tìm tôi làm gì ——” JaeJoong ngoài miệng không nói, trong lòng ngọt ngào.
“Bởi vì tôi phát hiện bản thân là một thằng ngốc ——” YunHo dùng áo khoác gắt gao bọc JaeJoong lại: “Cậu nói đúng —— đuổi cậu đi chỉ có thể khiến hai bên càng thêm đau đớn ——”
“Tôi mới không đau đớn ——” JaeJoong cố tình nói: “Mấy ngày nay tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ ——”
“Vậy làm sao không về nhà —— Còn uống rượu ——” YunHo cười hỏi.
“Tôi ——” JaeJoong bĩu môi, không quan tâm tới anh nữa.
“JaeJoong, tôi sai rồi ——” YunHo nâng khuôn mặt của JaeJoong lên, chân thành tha thiết nói: “Mấy ngày nay, tôi thực sự rất nhớ cậu —— Tôi chưa từng nhớ một người như vậy —— Vừa nghĩ đến việc cậu sẽ không bao giờ tới tìm tôi nữa —— tôi liền đau lòng đến mức không thể nào hô hấp được ——”
“Vậy tại sao anh không đến tìm tôi ——” JaeJoong hỏi.
“Tôi sợ cậu không quan tâm tới tôi ——” YunHo bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày tôi đều tới khu chung cư của cậu —— Tôi hi vọng rằng có thể gặp được cậu —— Tôi muốn gọi điện thoại cho cậu —— nhưng lại sợ cậu không tiếp ——”
“Tôi cũng vậy ——” Vành mắt JaeJoong ửng đỏ: “Bao giờ tôi cũng nửa đêm bước đến cửa nhà anh, nhìn ở đằng xa —— thẳng đến khi anh tắt đèn mới rời đi ——”
“JaeJoong —— Anh chịu thua rồi ——”
YunHo thâm tình nhìn JaeJoong: “Anh thừa nhận —— Anh đã không cách nào vứt bỏ em rồi —— Bảo thế tục cùng đạo đức đi chỗ khác đi —— Bây giờ anh chỉ muốn ở bên em mà thôi ——”
“YunHo ——” JaeJoong nhào vào lòng YunHo: “Đừng lại đẩy em ra —— Đừng lại đuổi em đi —— Em sẽ chết mất ——”
“Xin lỗi —— Anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa ——” YunHo gắt gao ôm lấy JaeJoong: “Anh cam đoan ——”
JaeJoong và YunHo gắt gao ôm lấy nhau, giống như muốn bù đắp nhớ nhung đau khổ mấy ngày nay.
“Anh đưa em về nhà nhé —— Em như vậy sẽ sinh bệnh ——” YunHo ôn nhu nói với JaeJoong.
“Ừm ——” JaeJoong ngoan ngoãn gật đầu.
YunHo choàng áo khoác lên người JaeJoong, khởi động xe.
Tới cửa nhà JaeJoong, YunHo lưu luyến nhìn JaeJoong: “Vào đi ——”
“YunHo ——” JaeJoong kéo lấy tay YunHo, thanh âm tràn ngập mong đợi: “Hôm nay —— có thể —— đừng về được không ——”
“Sao?” YunHo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngượng ngùng của JaeJoong, lộ ra nụ cười đầy sủng nịch: “Được ——”