Tài xế không phản ứng kịp đã ngơ ngác theo bản năng mở sẵn cửa xe cho cô, khi định thần lại thì người ngồi trên ghế đã chạy ra ngoài.
Nơi xảy ra tai nạn cách chỗ Lâm Khinh không xa, lúc cô đến thì mọi người cũng đã đứng xung quanh.
Lâm Khinh chui vào trong đám người, trước mắt cô là toàn bộ hiện trường tai nạn.
Hai chiếc xe phía trước lao thẳng vào nhau, một đen một trắng đè lên nhau.
Xung quanh đủ loại mảnh vỡ từ thân xe rơi vãi, đầu xe lõm xuống, chưa kể nóc xe đã hư hỏng, xung quanh khói bao phủ mù mịt.
“Tôi là bác sĩ, xin hãy để tôi lại gần.” Lâm Khinh bình tĩnh lấy ra giấy phép, vừa đi vừa giơ lên.
Cô biết, đối mặt với loại tình huống này thì bình tĩnh là quan trọng nhất.
Đám đông nghe thấy từ “bác sĩ” lập tức nhường chỗ, giữa đám đông đang vây quanh có một người đàn ông ngồi quay lưng lại với cô.
“Bác sĩ, đây là chủ của xe màu đen, còn một người nữa, chờ chút chúng tôi còn đang khiêng!” Người thanh niên phụ trách khiêng người đi lên trước để giải thích. Nói xong lại chạy về.
Lâm Khinh gật đầu cảm ơn bọn họ, sau đó nhanh chóng chạy tới cạnh người đàn ông, cúi người xuống, trực tiếp hỏi: “Bây giờ anh đang đau ở đâu?”
Người đàn ông bị sốc, khi tầm mắt dời đi anh cũng vô thức dịch chuyển đôi chân mình,
Anh vươn tay chỉ vào chân mình.
Nơi mà người khác không nhìn thấy, anh thẳng lưng, thậm chí có chút run rẩy.
“Chân đau ở đây không?” Lâm Khinh ấn ấn, anh lại run thêm một lần, trong lòng lại nảy lên một suy nghĩ thô bạo.
Sau khi kiểm tra thêm một vài chỗ, tim cô cũng có thể buông nhẹ xuống.
Sơ cứu đơn giản cho anh xong, Lâm Khinh cười vỗ nhẹ vào vai anh, “Tiên sinh, chúc mừng anh, không phải vấn đề lớn.”
Ánh mặt trời từ phía sau cô chiếu tới, xuyên thấu qua cô, tựa hồ như đang chạm tới anh.
Anh không khỏi siết chặt tay, bĩnh tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy.
“Bác sĩ! Có thêm người khác đã được đưa ra!”
“Vâng!”
Lâm Khinh đứng dậy, gật đầu với anh, nhanh như một chú bướm xoay người rời đi.
Bàn tay nắm chặt được thả ra, chỉ để lại trên lòng bàn tay một vài vết nông.
Anh lại nhìn về phía chân đang được buộc lại, hàng mi rủ xuống chặn hết thảy suy nghĩ.
Chủ xe khác bị thương nghiêm trọng hơn đã rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời.
Sau khi cô xem xong, cuối cùng cảnh sát cũng tới.
Xe cấp cứu cũng tới theo.
“Anh có cần tôi giúp không?”
Trước tầm mắt anh đột nhiên xuất hiện đôi bàn tay trắng nõn, dường như hơi phát sáng dưới ánh mặt trời.
Giọng của cô trong trẻo, lanh lảnh như giọt sương mai đọng trên ngọn cỏ sau cơn mưa xuân, ấm áp và đầy sức sống.
Rất lâu không nhận được câu trả lời làm cho Lâm Khinh nghĩ anh không vui, vừa định rút tay về liền bị người trước mặt bắt lấy.
Lực hơi mạnh khiến cô theo bản năng nghiêng người về phía trước suýt ngã.
Lâm Khinh ổn định lại cơ thể, khom lưng xuống nhìn thẳng vào anh.
Vừa rồi cô hoảng loạn nên không chú ý tới những chỗ khác, giờ mới để ý tới dáng vẻ của người đàn ông trước mắt.
Nhìn vào người đàn ông thanh tú này dưới ánh sáng mặt trời, cô gần như không cần suy nghĩ thì chuyện xảy ra ngày hôm qua ở sân bay đã nảy lên.
“Thì ra là anh!” Lâm Khinh ngạc nhiên trợn to mắt, nhận ra tay mình còn đang bị kéo, liền kéo anh lên dựa vào người cô.
Người đàn ông đứng lên cao hơn cô một cái đầu, anh có chừng mực chỉ mượn chút lực, phần lớn trọng lượng vẫn ở trên người anh.
Lâm Khinh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên gương mặt anh không chút gợn sóng.
Trong những năm hành nghề cô đã từng thấy rất nhiều bệnh nhân không sợ đau, nhưng bình tĩnh như vậy thì chưa gặp được mấy người.
Lại còn đặc biệt đẹp trai như vậy, cô muốn quên cũng khó.
Cô cố gắng thử đi vài bước, chiều cao của cô so với anh có chút chênh lệch, cô định vươn tay gọi ai đó lại thì bị lời nói của người đàn ông cắt ngang.
“Xin lỗi.” Lạc Dĩ Hành nhìn về phía trước, vẻ mặt dịu dàng, “Vừa rồi bị ngã không?”
“A? À, không.”
Một lát cô mới phản ứng ra anh đang hỏi gì, Lâm Khinh lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, có chút trịnh trọng đáp lại, “Bây giờ anh quan trọng hơn tôi.”
Đây lần đầu tiên anh xin lỗi vì một chuyện như thế này...
Những người tới bệnh viện ít nhiều đều lo lắng, hầu hết đều giống nhau nên đa số bác sĩ không để ý.
Nhưng nếu thật sự được để ý, nói không hạnh phúc thì là gỉa.
“Chúng ta rất có duyên.” Sợ anh căng thẳng, Lâm Khinh cười tủm tỉm, “Nhưng mà may mắn của hai lần cũng không quá tốt nha.”
Cửa xe cứu thương mở ra cho họ, Lạc Dĩ Hành chưa kịp trả lời cô đã đỡ anh lên.
Sau khi lấy giấy phép ra, lúc này cô mới phát hiện bệnh viện mình sắp đến cũng chính là bệnh viện mình cần đến, nghĩ một hồi cô nhanh chóng quyết định đi cùng họ.
Xe cứu thương chạy rất nhanh, bởi vì cô là bác sĩ nên cô tự động đảm nhiệm vai trò chăm sóc bệnh nhân.
Lạc Dĩ Hành ngồi dựa vào một bên, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ ngồi ngay ngắn hiện tại của anh không nhìn ra anh đã bị gãy một chân.
Thấy Lâm Khinh trước mặt bận rồi, anh đột nhiên dịch ra, tạo một chỗ ngồi.
“Cô có thể ngồi ở đây.” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Lâm Khinh vừa mới kiểm tra xong những người trên cáng, thoáng yên tâm, ngẩng đầu lên liền bắt gặp động tác này, “Đừng lo, tôi không mệt, anh có gì khó chịu thì cứ nói với tôi.
“Ừm.”
Lạc Dĩ Hành chớp lông mi, tầm mắt không hề nhìn về phía cô.
Xe cứu thương luôn bôn ba khắp thành phố bận rộn với hy vọng cấp cứu được vô số người, tốc độ rất nhanh.
Thời gian tới bệnh viện rất nhanh, Lâm Khinh xuống xe đầu tiên, không nhìn bệnh viện mà nhanh chóng đưa người trên xe xuống trước.
Nhân viên bệnh viện nhiều hơn trước, lần này không cần Lâm Khinh, Lạc Dĩ Hành đã có người đỡ xuống.
Thấy thế, Lâm Khinh rụt một bước nhỏ.
Khi đến bệnh viện, trái tim đang treo lơ lửng của cô rốt cuộc cũng buông xuống, chờ cho mọi việc xử lý xong xuôi cô mới thở ra một hơi.
Đột nhiên cô liếc mắt vào thời gian nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khi cô quay người rời đi đụng phải mắt của người đàn ông, nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của anh, cô vẫy tay sau đó xoay người lập tức chạy ra ngoài.
Bóng dáng mảnh mai lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của anh, Lạc Dĩ Hành phủi bụi ở góc áo, tầm mắt dời qua chân anh.
Anh mím môi, cảm xúc trong mắt chợt lóe lên.
Lúc ở bệnh viện, cô chỉ có hai trạng thái, một là chạy như bay, hai là đi như chạy.
Bất cứ chuyện gì ở chỗ này đều có vẻ nhanh hơn, nhưng mọi người đều muốn thời gian chậm hơn và bước chân nhanh hơn.
Khi Lâm Khinh tới nơi báo danh thì đã quá giờ quy định gần một tiếng đồng hồ.
Niềm vui khi dậy sớm giờ đây đã biến thành một tiếng thở dài.
“Thôi, cố lên!” Lâm Khinh vỗ vỗ vào mặt, thẳng lưng ngẩng đầu tiến lên.
Bệnh viện là nơi có ranh giới mỏng manh, bởi vì rất bận rộn nên khó có thể chú ý được nhiều chuyện.
Cũng giống như Lâm Khinh hiện tại.
Sau khi thay áo blouse trắng và làm quen với bệnh viện dưới sự hướng dẫn của cô y tá nhỏ, cô mới ngồi xuống ghế.
Ngay khi cô vừa ngồi xuống, bác sĩ phía trước đã đứng dậy.
Ghế của họ quay mặt về phía nhau, chỉ có một tấm vách ngăn nhỏ ở giữa nên khi đứng lên là có thể nhìn rõ.
Bác sĩ trông không quá già, ngoài ba mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, không có vẻ gì là hung dữ.
Anh ta nhìn về phía Lâm Khinh, vô tình nhìn thẻ tên trước ngực cô.
“Cô là bác sĩ mới hả?” Anh cười hỏi.
Lâm Khinh lập tức đứng dậy đưa tay về phía anh, gật đầu tự giới thiệu: “À vâng, xin chào, tôi là Lâm Khinh.”
“Chào, Tống Thành.” Tống Thành nhẹ bắt tay cô, có vẻ hài lòng với cách chào hỏi của cô, “Tôi là bác sĩ điều trị khoa chỉnh hình.”
“Vâng ạ, về sau mong được anh chỉ dạy nhiều hơn.” Đôi tay cô nắm nhẹ trước người, khách sáo trả lời.
Tống Thành cũng được xem là tiền bối của cô, anh không ngồi xuống trước cô vẫn xấu hổ không dám ngồi.
Lâm Khinh nhìn rất hoạt bát, nhưng thật ra đối với kiểu xã giao như vậy vẫn có chút không thoải mái, cũng may Tống Thành không nhiều lời, tiếp tục khách sáo mà ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống một lần nữa, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm mà thở ra.
Việc hồi sáng cộng thêm hồi nãy chạy tới chạy lui, thể lực của cô đã sớm cạn kiệt, nửa giờ trước bụng cũng đã bắt đầu réo to.
Hôm nay Lâm Khinh cũng không có nhiều việc, chủ yếu là làm quen với bệnh viện và thăm khám cho một vài bệnh nhân bị bong gân.
“Bác sĩ Tống, vậy tôi đi ăn cơm trước?” Anh còn việc gì phải làm không?” Lâm Khinh dọn dẹp bàn đứng dậy hỏi.
“Cô đi trước đi, tôi còn có chút việc.” Tống Thành cũng không thèm nhìn cô, chỉ vẫy tay với cô.
Nhưng khi Lâm Khinh chuẩn bị đi ra ngoài, Tống Thành đột nhiên gọi cô lại.
“Tiểu Lâm, cô có thể chờ một chút được không?”
“Vâng? Làm sao vậy?”
“Bên tôi có một bệnh nhân hẹn trước sắp tới, nhưng bây giờ lại có một bệnh nhân khác cần khám. Tình trạng bệnh nhân có chút gấp gáp, thật sự là không kịp.” Tống Thành cúi người thở dài tiếc nuối, “Cô có thể giúp tôi được không? Trước tiên xem một chút thôi, tôi cũng đã đồng ý với bệnh nhân, thật sự làm phiền cô.”
“Nhưng tôi...”
“Tiểu Lâm, tôi biết cô rất có năng lực, bằng không cô trẻ như vậy đã không tới bệnh viện này làm bác sĩ chính thức.” Tống Thành kịp thời ngăn cô lại, “Tôi tin tưởng ở cô.”
Đối với những lời thế này Lâm Khinh không thể tiếp tục trốn tránh, đành phải gật đầu.
Thấy cô đồng ý, Tống Thành vỗ vỗ bả vai cô, sau đó phóng khoáng bước ra ngoài.
Lâm Khinh nhẹ thở dài, xoa xoa bụng, cúi đầu vỗ về, “Ta chỉ có thể xin lỗi ngươi, vất vả rồi.”
Cô không phải là người chủ động, nhưng tính mạng con người là chuyện lớn, bệnh nhân của Tống Thành cũng sốt ruột, nên nếu có cô có thể giúp đỡ xem một chút cũng tốt.
Lại lần nữa ngồi lại chỗ ngồi của mình, Lâm Khinh chán nản gõ bút, chờ bệnh nhân đến.
Kim phút quay vài vòng đã có tiếng gõ cửa.
Lâm Khinh biết người bệnh tới vội ngồi thẳng người.
Khi ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên cô thấy là một chiếc xe lăn, trên bàn đạp là một đôi giày da, lấm lem bùn đất, nhưng không khó để nhận ra nó rất tinh xảo.
Nhìn dần lên là bộ quần áo quen thuộc, Lâm Khinh cùng người đối diện nhìn nhau, hai mắt không kiềm trước trừng lớn.
Nếu duyên phận thực sự tồn tại thì chắc chắn hai người họ rất có duyên với nhau.
Hai ngày sau khi về nước cô đã gặp anh ba lần.
Người đàn ông lớn lên rất ưa nhìn lúc này đang ngồi trên xe lăn, nhàn nhạt nhìn cô.
“Bác sĩ Lâm, đã lâu không gặp.” Anh hé môi, khoé môi hướng về phía cô vẽ lên một đường vòng cung rất nhỏ.